Chương 274: Điểm đáng nghi lớn nhất
Xe cảnh sát, xe cứu thương, băng ngăn cách.
Sáng sớm tinh mơ, nhà họ Kiều hoàn toàn trở nên ồn ào.
Tất cả mọi người trong nhà họ Kiều đều tụ tập đến ngoài vườn hoa ngóng chuyện.
Sau một đêm mưa to, tất cả chứng cứ đều bị rửa sạch sẽ, không để lại bất cứ manh mối gì. Không có dấu chân, không có vân tay, ngay cả trên camera của nhà họ Kiều cũng không ghi được cảnh gì Điều khiến cảnh sát nghỉ ngờ là tất cả video giám sát của mấy ngày nay đều không còn, có người cố tình xóa hết đi.
Mà người có thể xóa bỏ video giám sát thì chỉ có thể là người trong nhà họ Kiều.
Ông lão Hoàng đã bị bắt từ lâu rồi, nên khắp nhà họ Kiều lại rơi vào những suy đoán khủng bố.
Cảnh sát tiến hành hỏi cung tất cả mọi người.
Người chết bị đánh đến nỗi hoàn toàn biến dạng, nhưng xem cách ăn mặc thì có thể suy đoán là dì Thu, quản gia của Khu vườn hoa phía Nam.
Sắc mặt mọi người trở nên trầm trọng, tâm trạng rất xấu.
Trần Tĩnh đột nhiên đứng dậy: “Huyền Thạc”
Kiều Huyền Thạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Tĩnh, giơ tay đè tay cảnh sát một chút, ý bảo anh ta đứng chờ mình một lát, sau đó anh lập tức tiến lên: “Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Có phải dì Thu không?”
“Vâng”
“Tìm được hung thủ chưa?”
“Không có chứng cứ, không có video giám sát, tạm thời cũng không tìm được hung thủ.
Nhưng cảnh sát nghi ngờ là người trong nhà họ Kiều chúng ta, nên mẹ cứ cố gắng hết sức phối hợp lấy lời khai với cảnh sát, không sao đâu”
Trần Tĩnh căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nằm góc áo, đôi mắt vừa lo âu vừa bất an, mở miệng nói yếu ớt: “Thật ra có phải con nghi ngờ là…”
Trần Tĩnh nói đến đây im bặt, ngừng lại.
Trần Tĩnh không nói ra nổi ba chữ Kiều Nhất Hoắc.
Bà ấy nghi ngờ hung thủ là Trần Nhất Hoắc, bởi vì ở trong cái nhà này, trừ ông ấy ra thì chẳng còn ai độc ác như vậy cả.
Kiều Huyền Thạc nhíu mày lại, đợi một lát rồi mới nghi ngờ hỏi: “Mẹ đang nghi ngờ ai à?”
Trần Tĩnh vẫn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi của mình, không quá để ý người bên cạnh mình là Doãn Âm.
Bà ấy không từ chối, vẫn ở trong sự sợ hãi, cảm xúc cực kỳ trầm trọng, để mặc cho Doãn Nhụy đỡ lên lầu cũng không có ý định đẩy cô ta ra.
Kiều Huyền Thạc nhìn bóng dáng bất an của Trần Tĩnh, quay đầu lại nhìn về phía vị cảnh sát kia.
“Phải mang thi thể đi sao?”
“Vâng, đúng vậy. Trước khi vụ án này được điều tra rõ ràng, thi thể phải được pháp y quản lý”
Kiều Huyền Thạc mím môi, chậm rãi gật đầu, Anh lấy điện thoại di động của mình ra, đi vào một góc.
Di Thu đi rồi, chắc sẽ có một người còn đau buồn hơn nhiều.
Anh đi đến trước một góc cửa sổ, lấy di động gọi điện cho Bạch Nhược Hy.
Sau khi xuống du thuyền, anh không muốn quấy rầy Bạch Nhược Hy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nên vẫn chưa liên lạc cho cô.
Cô vẫn còn đang trong thời gian kiêng cữ, cơ thể suy yếu cần phải tĩnh dưỡng, không nên để cô biết được chuyện như thế này.
Nhưng anh nghĩ trái nghĩ phải, lúc trước dì Thu từng yêu thương cô như vậy, nên cần phải cho cô biết chuyện này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Bạch Nhược Hy lập tức nghe máy: “Anh ba…”
“Đang làm gì thế?” Kiều Huyền Thạc khẽ hỏi bằng giọng dịu dàng.
“Không làm gì cả, em đang nghỉ ngơi ở nhà, còn chưa đến công ty đi làm”
“Nghỉ ngơi tốt chưa?”
“Cũng tàm tạm, anh tìm em có chuyện gì thế ạ?”
Kiều Huyền Thạc ngập ngừng một lát, chuẩn bị kỹ câu nói rồi mới chậm rãi nói ra: “Dì Thu xảy ra chuyện rồi”
Bạch Nhược Hy sợ tới mức ngẩn người ra, giọng nói trở nên nóng nảy bất an: “Dì Thu bị làm sao vậy?”
“Bị mưu sát ở vườn hoa ngoài biệt thự, hiện giờ cảnh sát đang tìm chứng cứ”
Sau đó bên Bạch Nhược Hy không có bất cứ tiếng động gì, dường như đã bị khiếp sợ đến mức không phản ứng được. Rồi đột nhiên có một tiếng “cạch” vang lên, nghe giống như điện thoại bị rơi xuống đất, ngay sau đó cuộc gọi bị ngắt luôn “Alo, Nhược Hy… Nhược Hy… em có nghe thấy anh nói không?” Kiều Huyền Thạc sốt ruột đến nỗi ngứa hàm, anh vội tắt cuộc gọi, gọi lại cho cô một lần nữa thì thấy bên kia đã tắt máy.
Doãn Nhụy đi xuống cầu thang, nghe thấy Kiều Huyền Thạc nói vào điện thoại gọi tên Bạch Nhược Hy từ xa thì giọng nói ê ẩm, đi đến gần Kiều Huyền Thạc rồi hỏi: “Anh vẫn còn liên lạc với Nhược Hy sao?”
Kiều Huyền Thạc đút điện thoại vào túi quần, nhìn cô ta một cái mà không chút hoang mang. Ánh mắt anh trầm ổn, cao thâm khó đoán, không trả lời cô ta mà hỏi lại: “Mẹ tôi Sao rồi?”
“Bà ấy đỡ rồi, đã về phòng và đang nghỉ ngơi” Doãn Nhụy hơi dừng lại một chút, nhìn lên đôi mắt sâu thắm của anh, hỏi lại: “Anh với Nhược Hy…”
Kiều Huyền Thạc hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của cô ta, cô ta còn chưa hỏi xong thì anh đã đi thẳng ra ngoài cửa.
Doãn Nhụy đột nhiên nắm chặt tay lại, cắn môi, rũ mắt xuống hung hăng lườm phía trước.
Bên ngoài dải băng ngăn cách, những người đã được lấy lời khai xong đều tụ tập tại đây xem.
Kiều Đông Hải đứng sóng vai với Kiều Ngọc Nhi, hai người khoanh tay trước ngực, sắc mặt nghiêm túc nhìn pháp y đang thu thập chứng cứ. Kiều Ngọc Nhi đau lòng nói “Quản gia nhà họ Kiều của chúng ta đúng là không có kết cục tốt, quản gia Hồ thì bị bản chết trên sàn tầng hầm, đến nay còn chưa tìm được hung thủ, bây giờ dì Thu cũng bị giết, thật là kinh khủng”
“Em gái, anh thấy hung thủ đang ở trong nhà họ Kiều chúng ta, còn em thấy sao?” Kiều Đông Hải nói một cách thong thả ung dung”
Kiều Ngọc Nhi không lên tiếng, từ từ nhìn về phía Kiều Huyền Hạo ở bên cạnh, đôi mắt tối tăm lại, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Cô ta mặc kệ ai là kẻ giết người, cô ta chỉ có mong muốn duy nhất là anh hai đừng bị tổn thương mà thôi.
Kiều Huyền Hạo nhìn thi thể được che bằng vải bố trắng, sắc mặt cực kỳ trầm trọng.
Vợ chồng Kiều Huyền Bân đứng ở một góc bên cạnh, ánh mắt Kiều Huyền Bân lạnh lùng, im lặng thật lâu, chậm rãi nhìn về phía Doãn Âm ở bên cạnh đang cực kỳ bình tĩnh Giọng nói của anh ta cực kỳ trầm thấp: “Tối qua lúc anh tỉnh lại thì không thấy em trong phòng, em đi đâu vậy?”
Doãn Âm hơi nao nao, ánh mắt hiện lên một chút hoảng loạn rồi nhanh chóng biến mất, bình tĩnh mở miệng nói: “Em không ngủ được, đến phòng làm việc lên mạng xem hai tập phim thần tượng mà công ty chúng ta mới quay gần đây, vẫn còn lịch sử lên mạng đấy, nếu anh không tin thì cứ về kiểm tra”
Sắc mặt Kiều Huyền bân lại càng nghiêm trọng hơn, dời ánh mắt về phía thi thể, im lặng không hé răng một lời. Doãn Âm như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Thật ra mẹ anh mới là người đáng nghi nhất, đêm qua mưa to như vậy mà em còn nhìn thấy bà ấy cầm ô đi ra vườn hoa, em cũng nói với cảnh sát chuyện này rồi”
Kiều Huyền Bân đột nhiên nắm chặt tay lại, căn răng gắn từng câu từng chữ: “Đừng có ăn nói lung tung, bà ấy là mẹ chồng của cô đó. Doãn Âm cười lạnh lùng, nói không chút hoang mang: “Con người tôi khá là chính nghĩa, hung thủ là ai cảnh sát sẽ tự có quyết định”