Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 273

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 273: Muốn kết hôn lại với Nhược Hy

Kiều Huyền Thạc nhíu mày, nhìn lên Trần Tĩnh, cực kỳ kinh ngạc: “Không ngờ mẹ cũng biết nổi giận cơ đấy. Làm sao thế, sao mẹ lại tức giận như vậy?”

Trần Tĩnh khoanh tay trước ngực, tức đến nỗi ngực phập phồng, nhỏ giọng nói: “Nhược Hy có nói chuyện với mẹ về bạn thân của nó, không ngờ được người bạn này lại không từ thủ đoạn tiêm thuốc cho Nhược Hy, còn hợp tác với anh trai cô ta..”

Nói đến đây, Trần Tĩnh lập tức im bặt, nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, rồi mới nhận ra chồng trước của Bạch Nhược Hy chính là con trai mình, bà ấy lập tức nói không nên lời.

Kiều Huyền Thạc lập tức giữ chặt tay Trần Tĩnh lại rồi kéo bà ấy ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: “Sao mẹ không nói tiếp?”

“Biết”

“Vậy thì tốt, tốt quá rồi. Từ nhỏ con bé đã phải chịu nhiều cực khổ, cũng hơi ngốc nghếch. Bây giờ con bé đã biết mình không ngoại tình rồi, không cần chịu sự này vò trong nội tâm cả ngày suốt đêm nữa” Trần Tĩnh vừa cười vừa khóc nói, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.

“Mẹ, mẹ thích Nhược Hy lắm đúng không?” Các bạn vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực dịch và ra chương mới nhé.

Trần Tĩnh mím môi, chớp đôi mắt ngấn nước, bình tĩnh lại, sau đó nhỏ giọng thì thầm: “Số con bé khổ, vừa hiền vừa ngoan, tâm địa rất tốt”

“Nếu…” Kiều Huyền Thạc rối rằm, mới nói được xíu lại bị Trần Tĩnh ngắt lời “Huyền Thạc, mẹ biết hôn nhân là chuyện của hai con, mẹ hi vọng nửa đời sau có thể đi cùng cùng con. Tuy Huyền Bân và Huyền Hạo đều là con trai của mẹ, nhưng mẹ sợ bọn nó sẽ không bảo vệ được cho mẹ, mẹ…”

Kiều Huyền Thạc hiểu rõ tâm trạng của Kiều Tĩnh, lập tức ôm lấy vai bà ấy, nhẹ nhàng kéo bà ấy vào lòng: “Mẹ, đương nhiên con sẽ chăm sóc cho mẹ về già, chăm sóc cho mẹ cả đời, mẹ đừng lo lắng điều gì cả”

“Nhưng mẹ không muốn An Hiểu đi vào cuộc sống của mẹ” Trần Tĩnh khó xử không thôi.

Một bên bà ấy hi vọng con trai mình sẽ hạnh phúc, nhưng nghĩ đến kẻ thứ ba đáng chết kia bà lại thấy rất khó chịu, hoàn toàn không thể chấp nhận được việc phải trở thành thông gia với An Hiểu, trở thành thông gia với chồng cũ của mình.

Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ dựa vào sô pha, ôm Trần Tĩnh, nhẹ nhàng sờ lên vai bà ấy.

“Mẹ, không vậy đâu” Kiều Huyền Thạc nhỏ nhẹ an ủi: “Con sẽ không để hai người kia xâm phạm đến cuộc sống của chúng ta đâu, mẹ cho con thêm chút thời gian giải quyết chuyện này được không?”

“Huyền Thạc, có phải con muốn kết hôn lại với Nhược Hy không?”

Kiều Huyền Thạc cười chua xót, không lên tiếng.

Trần Tĩnh nhìn sắc mặt tối tăm của con trai mình, cũng đoán được một chút. Bà ấy biết Nhược Hy cũng yêu con trai mình lắm, trông có vẻ cả đời này con trai bà ấy cũng sẽ chẳng cưới ai ngoài Nhược Hy nữa.

Bà nhận ra, nhưng cũng hiểu.

“Nếu các con muốn kết hôn lại thì cứ kết hôn đi, không cần để ý đến mẹ. Nhưng mẹ kiên quyết sẽ không trở thành thông gia với An Hiểu và ba của con. Mẹ..” Giọng Trần Tĩnh vừa lo âu, nghẹn ngào lại vừa bất an, tâm trạng cực kỳ khó chịu: “Mẹ thích Nhược Hy, mẹ thật sự rất thích Nhược Hy, nhưng mẹ không chấp nhận được mẹ của nó, mẹ..”

Nói đến đây, Trần Tĩnh sốt ruột đến nỗi bật khóc.

Kiều Huyền Thạc lập tức ôm Trần Tĩnh vào lòng: “Mẹ sao thế? Đừng khóc..”

“Mẹ cảm thấy có lỗi với con, có lỗi với Nhược Hy” Trần Tĩnh nghẹn ngào, chui đầu vào ngực Kiều Huyền Thạc.

Cứ nghĩ đến khúc mắc trong lòng mình.

làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của con trai, Trần Tĩnh lại cực kỳ áy náy.

Nhưng Trần Tĩnh không vượt qua được cánh cửa đó, một kẻ thứ ba muốn giết chết mình, đoạt đi chồng và con trai của mình mấy chục năm, không lúc nào là Trần Tĩnh không muốn giết chết An Hiểu để báo thù, hoàn toàn không thể trở thành thông gia với bà ta được.

“Mẹ, con sẽ không cưới Nhược Hy nữa, mẹ không cần lo sẽ có quan hệ gì với ba và Ánh Hoa, không có đâu.”

Trần Tĩnh nghẹn ngào nói: “Vậy Nhược Hy phải làm sao đây? Con bé cũng vô tội, nó đâu thể lựa chọn được việc trở thành con của ai, nghiệp chướng do An Hiểu tạo ra không thể để con bé gánh chịu được”

Kiều Huyền Thạc thở dài, tâm phiền ý loạn, vuốt ve vai mẹ mình mà an ủi.

“Con sẽ giải quyết, mẹ không cần lo lắng”

Trần Tĩnh đưa tay lên lau sạch nước mắt, từ từ đẩy tay Kiều Huyền Thạc ra rồi đứng lên.

“Mẹ muốn yên lặng một chút, ra ngoài hít thở không khí đã”

Kiều Huyền Thạc biết trong lòng mẹ mình đang khó chịu, cũng rối rắm, cũng mâu thuẫn như anh.

Rõ ràng là anh yêu Bạch Nhược Hy, nhưng sự thật lại bất đắc dĩ như vậy.

Đối với anh mà nói, còn có một sự lựa chọn khó khăn hơn nhiều. Anh muốn tiến hành trả thù đối với An Hiểu, nhưng lại ngại Bạch Nhược Hy, không đành lòng xuống tay, bị kẹp ở giữa cũng cực kỳ khó chịu.

Trần Tĩnh đi ra cống.

Một lát sau, Doãn Nhụy mang bữa sáng ra, cười thân thiết: “Huyền Thạc, ăn sáng thôi. Dì đâu rồi?”

Doãn Nhụy ngồi xuống, hiền huệ gắp thứ ăn cho Kiều Huyền Thạc , đưa thẳng lên miệng anh.

Kiều Huyền Thạc hơi không chú ý, lắng lặng nhìn chằm chằm vào cô ta, cũng không há miệng.

Doãn Âm đi ra khỏi phòng bếp, thấy Doãn Nhụy định bón gì đó cho Kiều Huyền Thạc, vội vàng chạy lên giúp đỡ: “Huyền Thạc, cậu ăn thử một chút đi, em gái tôi tốn không ít tâm tư đấy”

Kiều Huyền Thạc cúi đầu, lấy bát múc canh, nói như đang lơ đãng: “Tôi không thích mùi hoa Quế”

Tay Doãn Nhụy cứng đờ giữa không trung một lát, nụ cười tươi cũng trở nên cứng đờ, chậm rãi rụt tay lại: “Ồ, vậy lần sau em không nấu cái này nữa. Anh thích ăn gì thì nói với em, em nấu cho anh ăn”

Kiều Huyền Thạc không đáp lời.

Lúc này, một tiếng thét chói tai truyền từ ngoài cửa vào.

*A, có người chết… có người chết, Huyền Thạc ơi, Huyền Thạc ơi, có người chết.”

Kiều Huyền Thạc đột nhiên đứng dậy, nhận ra tiếng thét sợ hãi chói tai và đồn này là của mẹ mình, anh lập tức xoay người lại, lo lắng chạy ra cửa.

Doãn Nhụy và Doãn Âm liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cũng chạy ra theo.

Kiều Huyền Thạc lao ra ngoài cửa, Trần Tĩnh với sắc mặt trắng bệch, hai tròng mắt hoảng sợ trừng to, chạy như bay về phía nhà mình, vừa chạy vừa thét to: “Huyền Thạc, xác người, có xác người”

Kiều Huyền Thạc vội đỡ lấy mẹ mình đang xông tới thở hổn hển: ”Ở đâu ạ?”

Trần Tĩnh sợ tới mức hai chân nhũn ra, nhào lên người Kiều Huyền Thạc. Sau đó toàn thân bà ấy mềm nhũn ra, chỉ vào rừng cây nhỏ ở một bên vườn hoa: “Trước đình hóng gió ở bên kia, có một cái xác đang năm đó. Mẹ… mẹ… không nhận ra được là ai, người đó…”

Kiều Huyền Thạc lập tức giao Trần Tĩnh cho Doãn Nhụy và Doãn Âm, dặn dò: “Đưa mẹ tôi về phòng đi”

Doãn Nhụy lập tức tiến lên, đỡ lấy Trần Tĩnh: “Dì, để cháu đỡ dì lên lầu.

Đừng sợ, có Huyền Thạc ở đây rồi, dì đừng sợ: Trần Tĩnh che ngực lại hít sâu một cái, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy Doãn Nhụy ra: “Tôi không sao, không cần đỡ”

Nói xong Trần Tĩnh tự che ngực, bước từng bước một vào nhà.

Doãn Nhụy kinh ngạc nhìn về phía Doãn Âm.

Doãn Âm cười lạnh, chép miệng châm chọc, nói: “Chị nói có sai đâu, đừng kỳ vọng nhiều quá, Trần Tĩnh không phải An Hiểu đâu.

Doãn Nhụy nắm chặt tay, buồn bực lườn bóng dáng rời đi của Trần Tĩnh, vội vàng xoay người, đuổi theo Kiều Huyền Thạc đi về phía đình hóng gió.