Ngày Yên Nghỉ

Chương 23

Ngay đêm hôm đó hai người đã rời khỏi “quê hương” của Vinh Quý.



Đường ranh giới là Vinh Quý tự quyết định.

Sau đó họ đến môt nơi gọi là “Breda”.



Cái tên này là Vinh Quý ép Tiểu Mai đặt.

Đại khái là sau khi đi qua một tảng đá cực lớn, Vinh Quý tuyên bố họ đã rời khỏi “trấn Tứ Bình” và bắt đầu tiến vào một địa phương khác.

Con đường dần dần không thấy đất nữa mà thay vào đó là rất nhiều đá.

Dựa theo ý Vinh Quý thì cậu đã đặt tên cho địa phương trước rồi, thế nên lần này là đến phiên Tiểu Mai đặt. Bị ép nghe cậu lải nhải nửa giờ, cuối cùng anh cũng thuận miệng lấy đại một cái tên.

“Breda” theo ngôn ngữ nào đó thì có nghĩa là “đất không bằng”, là một cái tên rất không có sáng kiến.

Cơ mà Vinh Quý không biết điều đó! Thế nên cậu cứ luôn khen ngợi cái tên mà Tiểu Mai đặt thiệt là có phong cách tây phương và nghe rất cao cấp.

Đáng tiếc tên “Breda” nghe thì êm tai nhưng đường thì lại vô cùng khó đi, đá càng ngày càng nhiều, không bao lâu sau xe đã bị kẹt cứng.

Ngay lúc Vinh Quý cảm thấy “Thôi chết rồi!” “Xong rồi!” “Việc lớn không ổn rồi!” thì Tiểu Mai đã vô cùng bình tĩnh nhảy xuống xe, thấy vậy Vinh Quý cũng vội vàng nhảy theo anh, đoạn thấy anh móc móc gì đó ở vị trí phía trên bánh xe mấy cái, một hồi sau, anh từ bên trong lấy ra…

Một đoạn bánh xích thật dài?

Thấy Tiểu Mai đã bắt đầu lắp đặt bánh xích, Vinh Quý chỉ biết trợn mắt há hốc mồm:

“Cái này mà cậu cũng có chuẩn bị nữa hả, Tiểu Mai cậu thiệt là quá siêu, y như biết trước sẽ có một đoạn đường khó đi vậy!”

Đúng là biết trước – lặng thinh không tiếng nào, Tiểu Mai chỉ điều chỉnh thử một chút, sau khi xác định bánh xích đã được lắp đặt tốt anh mới nhảy lên xe, lần này thì xe đã thuận lợi chạy về phía trước.

“Oa oa oa! Cái này không phải là xe tăng sao? Tớ đó giờ chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày được ngồi xe tăng đấy!” Vinh Quý ngồi trên xe mà kích động không thôi, cậu cứ luôn không cầm lòng được mà thò đầu nhìn xuống dưới để xem xem bánh xích hoạt động như thế nào.

“Mau quay lại đạp tiếp.” Nhìn Vinh Quý cứ như đánh máu gà mà hưng phấn đầy mặt, Tiểu Mai chỉ là gia tăng thêm tốc độ đạp chân.

May là lòng hiếu kỳ của Vinh Quý cũng chỉ hơi cao chút, nghe Tiểu Mai gọi cậu liền mau lẹ ngồi trở về rồi ngoan ngoãn tiếp tục làm việc, chỉ là trong lòng vẫn cứ hưng phấn nên cậu hỏi Tiểu Mai: “Nếu đã chuẩn bị bánh xích sao cậu không lắp đặt luôn ngay lúc đầu?”

Nếu lắp đặt ngay lúc ở nhà không phải tiện hơn sao?

Vinh Quý nghĩ như thế.

“Vật liệu có hạn, tuổi thọ của bánh xích cũng có hạn, nếu có thể tránh bị mài mòn thì cần phải tránh.” Hai tay cầm tay lái, Tiểu Mai tiếp tục đều đặn đạp chân: “Chưa kể một khi dùng bánh xích thì nhất định phải sử dụng động cơ cung cấp động lực, vậy thì năng lượng tiêu hao sẽ tăng gấp bội.”

“Từ bây giờ năng lượng mà chúng ta tích góp được trước đó sẽ mau chóng bị tiêu hao.” Tiểu Mai bổ sung nói.

Anh vừa dứt lời thì sự hưng phấn của Vinh Quý cũng lặn mất tăm, thay vào đó là cậu bắt đầu lo lắng.

Cậu lập tức tăng tần suất đạp chân. Nếu đổi lại là thân thể con người thì làm vậy có thể sản xuất ra rất nhiều năng lượng, đáng tiếc đây là thân thể người máy, chẳng bao lâu sau hệ thống báo động năng lượng còn thừa trong cơ thể Vinh Quý đã vang lên.

Vinh Quý không thể không dừng lại bổ sung thêm năng lượng.

Trong lúc cậu nạp điện thì Tiểu Mai vẫn ở bên cạnh tiếp tục đều đặn đạp. Nhìn Tiểu Mai chăm chỉ làm việc như thế, lần đầu tiên Vinh Quý im re không nói gì.

Điện mới nạp được một nửa Vinh Quý đã chủ động rút ra khỏi máy sạc, dựa theo tần suất đạp của Tiểu Mai mà cậu bắt đầu làm việc. Động tác ổn định tần suất cao khiến cho cậu lần đầu tiên thoạt nhìn hệt như một người máy.

Dù vậy năng lượng mà họ đã cực khổ tồn trữ trước đây vẫn bị tiêu hao một cách đáng kể, lúc sắp đến vạch báo dộng thì họ lại đi qua một tảng đá lớn, từ chỗ này trở đi Vinh Quý bỗng nhiên cảm thấy dường như có gì đó khác thường.

Cậu sững sờ một hồi lâu sau mới nhận ra thứ khác thường đó là gì.

Là gió.

Gió nổi lên rồi.                    

Do thiếu hệ thống cảm giác nên chờ tới khi thiếu chút nữa bị gió thổi bay xuống xe cậu mới nhận ra gió đã nổi lên rồi.

Hai tay bám thật chặt vào ghế, Vinh Quý hoảng sợ khi thấy mình cơ hồ sắp bị gió thổi cho sắp văng ốc tới nơi!

Trong tiếng gió gào thét cậu nghe được giọng nói của Tiểu Mai: “Thắt chặt dây an toàn vào.”

Hả… Té ra còn có dây an toàn à?

Nhìn Tiểu Mai nghiêm chỉnh buộc dây an toàn, Vinh Quý cũng cuống quít đưa tay cố hết sức thắt dây an toàn vào.

Thân thể lại được cột vào trên ghế, Vinh Quý cuối cùng cũng cảm thấy được an toàn. Cho đến lúc này cậu mới có thời gian xoay đầu qua phàn nàn với Tiểu Mai: “Tiểu Mai! Đây là công trình bã đậu nha! Rõ ràng có buồng xe thế mà lại không chắn được gió!”

Tiếng gió quá lớn, cậu không thể không lớn giọng gào lên.

Phản ứng của Tiểu Mai từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh: “Chính là muốn gió lùa. Trên vách xe có rất nhiều nguồn gió, khi gió thổi qua sẽ sinh ra nguồn năng lượng, nếu không phải vậy thì tôi làm buồng xe làm gì? Lãng phí vật liệu sao?”

Vinh Quý: …

Cậu nên sớm biết, người theo chủ nghĩa thực dụng có trình độ cao như Tiểu Mai thì sao có thể làm ra những đồ vô ích chứ?

Máy phát điện dựa vào sức gió thổi qua vách xe 80% là đang hoạt động rồi, chỉ là do trước đó gió không lớn nên cậu không cảm giác được mà thôi.

“Trên cơ thể của cậu cũng có rất nhiều lỗ thông gió, khởi động hình thức phát điện bằng sức gió đi, thứ nhất có thể phát điện, thứ hai là có thể giảm bớt sự tổn hại thân thể do sức gió tạo ra.” Tiểu Mai vừa dứt lời thì thân thể anh bỗng nhiên lộ ra vô số lỗ nhỏ, gió lập tức xuyên qua thân thể anh làm phát ra từng tiếng vù vù kỳ dị.

“Sao không nói sớm chứ!” Vinh Quý liền làm theo Tiểu Mai tìm được nút khởi động “hình thức phát điện bằng sức gió”, vừa ấn xuống thân thể của cậu lập tức xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ được giấu bên dưới lớp kim loại.

A! Sáo dọc đã trở về – vừa nghĩ như thế trong lòng cậu bỗng nhiên cảm thấy thư thả hơn. Gió thổi qua những lỗ nhỏ làm giảm bớt lực cản, thân thể cậu cuối cùng cũng có thể cố định ngồi ở trên ghế.

Vì để tích trữ năng lượng đồng thời giảm bớt sự tổn hại của sức gió đối với chiếc xe mà hai người dừng lại thật lâu.

Hai tiểu người máy cứ như thế bị cột ngồi yên trên ghế, mặc cho gió lớn gào thét quét ngang qua người. Mỗi khi sức gió mạnh hơn, thân thể của họ sẽ phát ra những âm thanh kít kít két két cứ như sắp bị thổi nát tới nơi.

Mà thiệt ra thì, dây an toàn của Tiểu Mai trong một lần gió quá mạnh đã bị thổi đứt.

Vinh Quý nhanh tay lẹ mắt tóm lấy anh, cậu ôm eo anh thật chặt rồi dùng dây an toàn của mình buộc chặt thân thể của hai người.

Bởi vì gió không hề có dấu hiệu giảm bớt nên cậu không thể không giữ yên động tác này thật lâu.

Bốn phía tối đen như mực.

Trong bóng tối, Vinh Quý nhỏ giọng nói: “Gió thiệt là lớn…”

“Đáng sợ quá…”

“Nếu như không có cậu, tớ nhất định không thể đi ra khỏi chỗ này.”

“May là có cậu!”

Tiểu Mai không nói gì.

Chỉ là qua một hồi lâu sau, Vinh Quý cảm thấy cánh tay của Tiểu Mai cũng ôm lấy vai mình.

Tớ ôm cậu, cậu ôm tớ, hai tiểu người máy dựa sát vào nhau trong gió lớn vượt qua một đêm.