“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không sợ liều mạng chỉ sợ bình phàm!”
Nỗi niềm ly biệt cố hương của bệ hạ Moses Thel chẳng mấy chốc đã bị bao phủ trong “tiếng hát” của Vinh Quý.
Tiểu người máy đội nón kết màu đỏ vừa ra sức đạp vừa cất cao giọng “hát”.
Lực chú ý của Tiểu Mai từ cảm xúc khó tả ban nãy bị dời đi, ánh mắt anh lại rơi vào con đường đen kịt phía trước.
Vùng đất Vĩnh Dạ không có phân chia ngày đêm, chỉ có Vinh Quý vẫn còn dùng thời gian ban ngày và ban đêm để phân biệt.
“Chúng ta xuất phát từ lúc 8 giờ sáng, bây giờ là 12 giờ, tới giờ ăn cơm rồi.” Vinh Quý nhìn đồng hồ (trong cơ thể) rồi nói với Tiểu Mai.
“Theo lý mà nói thì chúng ta hẳn là đã đói bụng và mệt mỏi.” Nói đến đây Vinh Quý lại nặng nề thở dài: “Thế mà tớ không thấy đói và mệt chút nào hết.”
“Đây chính là ưu điểm của cơ thể máy.” Tiểu Mai vẫn đều đều đạp xe bình tĩnh nói.
“Đây cũng là khuyết điểm có được không? Hôm qua lúc tớ đang làm việc chẳng phải tự nhiên bị rớt ốc sao?” Vinh Quý lập tức căm phẫn nói.
“Đó chỉ là ốc vít bị lỏng.”
“Ốc vít bị lỏng chính là mệt mỏi á, vì không có cảm giác nên ốc vít bị lỏng tớ cũng không biết! Nói vậy tớ mới để ý, Tiểu Mai, hình như ốc vít của tớ lại bị lỏng nữa rồi, cậu mau xem giúp tớ đi, đúng rồi, cậu cũng kiểm tra cho cậu luôn.”
Tiểu Mai: …
Anh muốn phản bác.
Trong cơ thể người máy cao cấp có hệ thống báo động, chỉ cần phần cứng hay phần mềm có vấn đề phát sinh là sẽ được báo động trước, vì thế những điều Vinh Quý nói không thể là khuyết điểm của người máy được. Chỉ là cơ thể máy hiện tại của họ không chỉ vật liệu hạn chế mà còn kém chất lượng, thế nên không thể tránh khỏi tình trạng dùng lâu sẽ bãi công.
Nhưng mỗi ngày anh đều có kiểm tra, vì thế chuyện Vinh Quý bị lỏng ốc vít hôm qua nói đơn giản là do cậu làm chuyện vô bổ quá nhiều nên dẫn đến kết quả tiêu hao gấp ba lần mà thôi.
Tuy nghĩ như thế nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì, chỉ lấy dụng cụ ra rồi bắt đầu kiểm tra hai cơ thể máy của hai người.
Cơ thể của Vinh Quý rất tốt, hết thảy phần cứng đều không có xuất hiện tình trạng lỏng lẻo, ngược lại cơ thể của anh đúng là có ốc vít bị lỏng, còn bị lỏng rất nghiêm trọng nữa.
Chựng lại một giây, Tiểu Mai hơi quay người đi, bình tĩnh vặn chặt ốc vít lại.
“Không có, đều rất tốt.” Tiểu Mai… Tiểu Mai nói dối.
Chẳng qua là anh không muốn cho cậu có thêm một cơ hội để lải nhải mà thôi, anh tự nói với mình như thế.
“Vậy thì tốt rồi, thật ra nghĩ lại chắc là không có đâu, hì hì hì, Tiểu Mai làm việc tớ rất yên tâm. Thật ra tớ biết hôm qua ốc vít tớ bị lỏng cũng là do tớ làm việc quá nhiều mà thôi, mỗi ngày cậu đều nghiêm túc kiểm tra thân thể của hai chúng ta, bình thường sẽ không có chuyện gì.” Vinh Quý gãi gãi đầu ha ha cười nói.
Đối diện với sự tin cậy mãnh liệt này của Vinh Quý, Tiểu Mai… Tiểu Mai bệ hạ có hơi chút chột dạ.
Có điều vì suy xét đến lượng vận động mỗi ngày của họ bây giờ đều lớn hơn trước kia mà anh cố định cứ cách năm giờ lại kiểm tra thân thể cho hai người một lần.
Theo lời Vinh Quý nói thì đây gọi là nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi của Vinh Quý đúng là nghỉ ngơi, cậu nhảy xuống xe rồi lấy một cái túi lớn từ sau xe ra, nhìn kỹ… cái túi kia không phải là cái thảm ở nhà họ trước kia sao?
Phải, chính là cái thảm mà Tiểu Mai lấy một phần để đan cái nón xanh.
Hai cái nón cũng không cần nhiều vật liệu, phần dư thừa bị Tiểu Mai tiện tay ném xuống đất, Vinh Quý nhặt nó lên, làm thành một thứ xem như là cái túi lớn rồi bỏ vào một ít đồ vật nhỏ như là lược, khăn mặt, chậu rửa chân…
Vinh Quý mở túi ra rồi lẹ làng trải cái thảm có hình dạng bất quy tắc lên đất bằng ven đường, bày lược khăn mặt này nọ lên, sau cùng còn để một ngọn đèn nấm xanh âm u lên sạp, bấy giờ cậu mới vẫy vẫy tay gọi Tiểu Mai vẫn còn đang ngồi trên xe:
“Tiểu Mai, đến đây ngồi nghỉ nè.”
Tiểu Mai: …
Cuối cùng thì anh vẫn xách vali dụng cụ của mình xuống xe.
Giữa thế giới tối tăm, đèn nấm chính là ánh sáng duy nhất giữa vùng đất rộng lớn. Trong bầu không khí quỷ dị này, hai tiểu người máy lại như đi picnic mà ngồi chung trên sạp hàng. Trong lúc Tiểu Mai kiểm tra thân thể của hai người thì Vinh Quý ngồi bên cạnh ca hát, cảnh tượng…
Càng quỷ dị.
“Lần trước lúc đi thành phố tớ chỉ đi một mình thôi đấy, lúc đó không mang đủ tiền, còn trốn vé hai lần nữa… Cho nên trên đường đi không thể nhìn ngắm phong cảnh gì hết. Có lần trò chuyện với các đồng nghiệp mà tớ còn không biết trên đường đã đi qua những nơi nào, có gì ăn ngon chơi vui không để mà kể.” Vinh Quý ngồi ngay ngắn trên sạp hàng, còn bày một tư thế đẹp trai nói chuyện phiếm với Tiểu Mai.
“Lần này là cùng Tiểu Mai đi thành phố, lại còn tự mình lái xe… Ngồi xe, trong thân thể còn có máy chụp hình, nên tớ muốn trên đường nhất định phải nhìn ngắm cho thật kỹ.” Nói xong ý tưởng của mình, Vinh Quý liền đầy cõi lòng chờ mong nhìn Tiểu Mai: “Tiểu Mai, chúng ta bây giờ đang ở đâu vậy?”
Tiểu Mai đang kiểm tra cánh tay máy của mình: …
Chựng lại một thoáng, giọng nói bằng bằng của anh mới vang lên: “Không biết.”
Vô số lần gian nan từ mảnh đất tăm tối này đi ra, lẻ loi một mình, mục tiêu của anh là đầu bên kia hắc ám, anh không có chút hứng thú nào với phong cảnh ven đường, đương nhiên tên gọi của mảnh đất này là gì anh càng không có hứng thú.
Hơn nữa… Nơi này có phong cảnh sao?
Tiểu Mai ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh: Quả nhiên là không có bất kỳ cảnh sắc gì.
“A… Đúng rồi! Tiểu Mai cũng là lần đầu tiên đi thành phố mà!” Không hề hay biết ý nghĩ trong lòng của bệ hạ, Vinh Quý tự động lý giải câu trả lời của anh.
Nhìn ngó xung quanh xong Vinh Quý lại nói tiếp: “Ở đây thật hoang vắng, không có một người nào hết, thoạt nhìn cũng không giống nơi có người ở nhỉ.”
“Không bằng chúng ta đặt tên cho nơi này đi?” Vinh Quý lại đột phát ý tưởng kỳ quái.
Không thèm để ý đến cậu, Tiểu Mai vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Đối với thái độ không thích nói chuyện của Tiểu Mai cậu đã sớm quen rồi, cậu cũng không cần anh lúc nào cũng chú ý đến mình, thế nên cậu tự mình nói tiếp: “Chỗ này cách quê của Tiểu Mai rất gần…”
“Vậy gọi là trấn Tứ Bình đi, cậu thấy thế nào?”
“Quê của tớ là ở trấn Tứ Bình đấy! Tớ nghĩ, nơi này cách quê của Tiểu Mai gần như vậy, sau này khi nào Tiểu Mai về nhà thì tớ cũng có thể cùng về luôn, chúng ta có thể ghé qua quê của tớ trước rồi lại về quê của Tiểu Mai. Tiểu, Tiểu Mai, cậu cảm thấy cái tên này như thế nào?”
Vinh Quý nói tới đây thì tạm dừng một lát, cậu còn len lén dòm Tiểu Mai.
Lúc này cậu có hơi khẩn trương, Tiểu Mai có thể cảm nhận được khẩn trương đó.
Tiểu Mai vẫn im thin thít tiếp tục làm công việc trên tay.
Thế là Vinh Quý liền nhẹ nhàng thở ra.
“Nếu cậu không phản đối thì nơi này gọi là trấn Tứ Bình nhe!”
“Từ nay về sau, nơi này chính là quê hương của tớ!”
“Sát bên quê của Tiểu Mai, chúng ta là láng giềng nhaaaa!”
Tiểu người máy cũ nát còn bày ra một bộ dáng thật vui vẻ.
Chụp một bức ảnh lưu niệm ở quê hương, vì sợ dung lượng não của mình không đủ cậu còn nhờ Tiểu Mai lưu ảnh chụp lại giùm.
Tiếp đó, sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi hai người lại lên xe rời đi.
“Tiếng hát” của Vinh Quý cũng lại vang lên:
“Cuồn cuộn hồng trần bay a bay vùn vụt, trời nam đất bắc tuỳ ngộ nhi an *, chỉ cầu tình sâu duyên cũng sâu, thiên nhai tri âm thường làm bạn.”
* Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tuỳ hoàn cảnh mà sống an ổn.
Rõ ràng không có nhịp điệu gì, nhưng nghe nghe một hồi Tiểu Mai lại cảm thấy bài hát này cũng không tệ lắm.
Có lẽ là do lời bài hát được viết rất tốt, anh nghĩ.