Tiếng còi
hiệu kéo dài thê lương thổi vang trong đại mạc mênh mông vô biên, khi
chủ thành Holcim còn do dự không quyết là chiến hay hàng, hoặc dứt khoát bỏ thành chạy trốn, quân đội của sáu thành chủ đã tới ngoài thành
Holcim, bao vây cả tòa thành trong ốc đảo này.
Cửa thành đóng chặt, ngoài thành không thấy mục dân chăn thả, chỉ có gió cuộn cát vàng.
Trên thành, kỵ sĩ cầm trường đao cung tiễn và chiến sĩ bộ tộc tay chân lạnh
lẽo, nhìn đồi cát không xa, đại quân giáp sắt chỉnh tề như con rồng dài
màu đen xám, há miệng rộng, dường như giây tiếp theo sẽ nuốt chửng thành Holcim.
“Cái gì?!”
Nhận được tin cả thành bị bao vây, thành chủ Holcim lập tức tê liệt, vẻ mặt không dám tin.
Nhanh quá!
Thời gian rút ngắn hơn một nửa so với dự tính!
Không có đi vòng qua ốc đảo, quân đội trên mười ngàn người làm sao lấy được
nước bổ sung? Lẽ nào thật sự như trong lời đồn, người thần dụ đã tới
thành Burang, có thể thỉnh cầu thần linh cho đổ mưa, tạo ra ốc đảo trong hoang mạc?
“Thành chủ đại nhân, làm sao đây?”
Các đại
thần và tộc trưởng tụ tập trong phủ thành chủ cũng trở nên kinh hoảng,
sự trung thành với thành Holcim, tín ngưỡng đối với thần điện, khi đối
diện với uy hiếp sinh mạng thì sẽ đổ gãy. Chủ thành Holcim và chủ thành
Ariel liên minh, là vì tín ngưỡng trung thành với thần điện, nhưng bọn
họ không phải, đặc biệt là tộc trưởng bộ tộc phụ thuộc thành Holcim,
trong mười người thì có hết chín người đã có dự định khác.
Không
khai chiến, kết quả cũng đã có thể dự liệu, viện quân của thành Ariel
chậm chạp không tới, có tới hay không cũng không biết chắc, đại quân
ngoài thành thì đông gấp bội quân thủ thành, cho dù có tường thành bảo
vệ, cũng chỉ kéo dài được chút thời gian vô dụng.
Đợi thành bị phá rồi, vận mệnh của mọi người không nghĩ cũng biết.
Các mục dân và chiến sĩ có lẽ còn may mắn tồn tại, nhưng thành chủ, đại
thần và các tộc trưởng ngoan cố chống cự tới cùng sẽ khó thoát khỏi cái
chết, đây chính là quy tắc của chiến tranh.
Thành chủ Holcim chậm rãi đứng lên, nhìn xung quanh, thu hết vẻ mặt mọi người vào mắt. Đến
lúc này, tử thủ căn bản không có khả năng. Nếu hắn dám nói ra câu này,
chỉ sợ không cần quân đội ngoài thành động thủ, những người này sẽ kết
thúc hắn trước.
“Chư vị, kẻ địch tới quá nhanh, chuyện tới hôm nay, so với ngồi chờ chết, không bằng cố giành một con đường máu!”
Mọi người nghe vậy nhưng không có bất cứ ai mở miệng phụ họa trước, ai biết thành chủ đại nhân có phải đang thăm dò không?
Hiển nhiên, chủ thành Holcim cũng không nghĩ rằng sẽ đạt được câu trả lời
ngay, hắn cố gắng để mình biểu hiện ra không sợ hãi, giống như người vừa rồi ngồi tê liệt không phải là hắn, “Hiện tại, chúng ta chỉ có thể liều hết toàn lực xông ra! Đi tới thành Ariel, giữa đường có lẽ có thể gặp
được viện quân thành Ariel phái tới!”
Vừa nói xong, sau trầm mặc
ngắn ngủi, bầu không khí ngưng trọng rõ ràng thả lỏng. Tạm thời bất luận kế hoạch này có thể thực hiện hnay không, chỉ cần chủ thành Holcim
không cứng đầu kéo mọi người cùng chết, thì vạn sự đại cát.
Đại nhân vật trong thành đang tính kế chạy trốn, các kỵ sĩ và chiến sĩ trên thành thì không biết làm sao.
Ngoài thành, tiếng còi hiệu lại vang lên, quân đội công thành tách ra như
thủy triều, các kỵ sĩ dùng trường đao gõ lên mâu tròn, tiếng âm vang
giống như trống trận, từng cái từng cái gõ vào lòng người Holcim.
Tiếng bước chân ầm ầm chấn động mặt đất.
Cự thú ma mút, hất vòi dài cùng ngà voi đáng sợ, men theo đường quân đội tách ra, từng bước đi tới cửa thành.
“Gào!”
Ito đứng trên lưng ma mút, giơ cao trường mâu, ma mút vẫy vẫy đôi tai to,
cuốn vòi lên, rống lên từng tiếng liên tiếp, xông thẳng chân trời, gần
như muốn xé rách màng nhĩ.
“Ma mút!”
“Thần linh ơi!”
“Là man tộc!”
Trên thành chìm vào hỗn loạn. Tướng quân phụng mệnh thủ thành không thể
không vung đao hét lên, “Cung tiễn! Không cho phép lùi lại!”
Trong tiếng gào, ma mút tăng nhanh tốc độ, như một chiến xa lao vào thành Holcim.
Dưới tấn công kịch liệt, cửa thành và tường thành không ngừng rung động, cát bụi và đất đá không ngừng rớt xuống, kỵ sĩ và các chiến sĩ bộ tộc trên
tường thành luân phiên phóng tiễn, rút đao kiếm và trường mâu, nhưng
không có tác dụng nào.
Nhược điểm lớn nhất của ma mút là khớp tứ
chi, cho dù bắn tên trúng sau đầu nó, cũng không thể đâm xuyên qua xương cốt cứng cáp, vết thương bị rạch thì sẽ càng chọc giận cự thú, như phát điên đụng vào tường thành, ngà voi sắc nhọn đâm lủng hơn mười mấy lỗ
trên tường thành và cửa thành.
Thấy cửa thành sắp bị ma mút tông
nát, kỵ sĩ và các chiến sĩ bộ tộc trong thành không thể không dùng khúc
gỗ tròn và thân thể mình chặn lỗ hỏng, gỗ tròn nát bấy, các kỵ sĩ bị ngà voi xuyên qua, kết thúc sinh mạng trong tiếng kêu thảm.
Tướng
quân trên tường thành giơ cao trường đao, các kỵ sĩ thủ thành kéo hai
cây cung đặc biệt của thành Holcim, dây cung phải ba mươi người khỏe
mạnh mới có thể kéo, mười mấy người cung ôm mũi tên tới, cho dù là ma
mút, cũng sẽ mất mạng.
Mũi cự tiện thứ nhất bắn ra, đập vào giữa
quân đội đang công thành, các kỵ sĩ siết chặt dây cương, lùa lạc đà đi,
nhưng tử vong vẫn không thể tránh khỏi.
Máu thấm ướt cát vàng, ngay từ lúc bắt đầu, chiến trường đã chìm vào giai đoạn tàn khốc nhất.
Chủ thành Holcim và các đại thần cùng tộc trưởng bí mật triệu tập tâm phúc, tính kế nhân loạn rời khỏi thành khi cuộc chiến khốc liệt nhất. Thủ
quân trên tường thành đã định sẽ trở thành tốt thí, mệnh lệnh bọn họ
nhận được là tử thủ đến phút cuối cùng.
Mục dân không thể chiến
đấu, nữ nhân và hài tử trốn trong thành cũng bị vứt bỏ, một vài tộc
trưởng muốn dẫn theo họ, lại bị những người khác kiên quyết phản đối,
nếu kiên trì, chỉ sợ ngay cả tộc trưởng cũng sẽ bị bỏ lại.
Cự
tiễn trên tường thành bắn ra khiến quân đội công thành sinh ra hoảng
loạn trong chốc lát, Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen, giơ cao tay phải, trên không truyền tới tiếng kêu của diều hâu, kỵ sĩ và chiến sĩ bộ tộc
trên thành Holcim trừng to mắt, ba con diều hâu, như đám mây đen lao tới đầu thành, Sekurus chủ thành Battier ngồi trên lưng tọa thú Shim,
trường cung đã kéo căng dây, hai kỵ sĩ Battier theo sát bên cạnh
Sekurus.
Gió thổi khăn đầu của Sekurus, vảy màu xám phủ lên gương mặt hắn, đôi mắt màu nâu trở thành con ngươi dọc, khóe môi mang theo nụ cười tàn khốc.
“Đi chết đi.”
Mũi tên bắn xuống, tướng
quân trên đầu thành không kịp né tránh, ngực chợt đau đớn, mũi tên đã
xuyên qua ngực hắn, hắn chậm rãi cúi đầu, thân hình tráng kiện như ngọn
núi sụp đổ, máu tươi trào ra, trường đao tuột khỏi tay, hai chân khuỵu
xuống.
Trong giờ phút cuối cùng của sinh mạng, hắn cố gắng ngẩng
đầu, mở to hai mắt, muốn nhìn rõ người đã giết chết mình… tiếng xé không lại vang lên lần nữa, một mũi tên xuyên qua trán hắn, tất cả, đều kết
thúc rồi.
Tướng quân ngã xuống, trên thành chìm vào hỗn loạn,
diều hâu cực lớn đập cánh tạo nên từng trận cuồng phong, trong tiếng rút chói tai, mỏ hình móc câu và vuốt nhọn kết thúc từng sinh mạng, các kỵ
sĩ thao túng cự cung không ai may mắn thoát khỏi, dây cung đứt lìa, thân mũi tên còn chưa bắn ra nhiễm đầy máu tươi.
Máu tươi kích thích diều hâu, cũng kích thích Sekurus, mặt tàn bạo kế thừa trong huyết mạch hoàn toàn triển lộ.
Giết chóc và máu tanh đều khiến hắn si mê, gương mặt anh tuấn ngay khi phóng mũi tên ra, đã mang theo sự yêu dị khó diễn tả.
Hỗn loạn trên thành vẫn tiếp tục, dưới thành, mười mấy con địa hành thú gia nhập vào hàng ngũ công thành, dưới lực húc của ma mút và địa hành thú,
cửa thành cuối cùng gãy nát, tường thành cũng bị tông sụp một phần, các
kỵ sĩ trên thành không kịp tránh né, đột ngột rớt từ trên không xuống,
may mắn không bị ngã chết thì cũng đối diện với miệng to đỏ máu của địa
hành thú…
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng tay chân đứt lìa xen tạp với nhau, bị tiếng tường thành đổ sụp nhấn chìm.
Đá vụn rớt xuống khuấy lên cát vàng và bụi bặm, không còn thấy bóng dáng của kỵ sĩ Holcim nữa.
Mudy giơ cao trường đao màu vàng, thằn lằn đen gầm lên một tiếng, ba con
diều hâu trên tường thành vỗ cánh bay lên, những thành chủ khác cũng
cưỡi trên tọa thú, truyền lệnh tiến công.
Quân đội trên mười ngàn người, như sóng lớn đập vỡ giữa tiếng còi hiệu, xối tường thành lắc lư muốn đổ.
Trong tiếng kêu giết, người Holcim bùng lên dũng khí cuối cùng.
Quân đội tiến công tràn vào thành, thành chủ và các tướng quân đi trước dẫn
đầu. Nơi thằn lằn đen đi qua, ánh đao vàng cuốn đi tất cả sinh mạng.
Người Holcim trở nên mù mịt trong giết chóc, thành chủ của họ, tộc trưởng của họ, đại nhân đã hạ lệnh tử thủ cho họ đang ở đâu?
Tại sao không thấy bóng dáng của họ?
Bọn họ đang chiến đấu vì thành Holcim, chiến đấu vì thành chủ đại nhân và
tộc trưởng bộ tộc, nhưng, người đáng lý nên đứng trước mặt bọn họ, làm
gương cho binh sĩ, thống lĩnh họ chiến đấu đang ở đâu?!
Hoàng hôn trời lặn, thành Holcim sắp bị máu tươi nhiễm đỏ.
Trong thành chìm vào một trận hỗn loạn, ngoài thành, một đội ngũ lại đang
lặng lẽ đi xa, bọn họ thậm chí không quay đầu nhìn lại một lần, chột dạ
hay hổ thẹn? Bất luận là gì, đều không còn quan trọng.
Bọn họ đã bỏ mặc thần dân của mình, bỏ mặc tộc dân của mình, bỏ mặc tất cả những gì vốn nên dùng sinh mạng bảo vệ.
“Mudy Burang!” Chủ thành Holcim cưỡi trên lạc đà, hung tợn nguyền rủa liên
quân đã công chiếm thành Holcim, hắn phát thệ, sẽ có một ngày, hắn sẽ
rửa sạch sỉ nhục ngày hôm nay!
Khi bọn họ cho rằng đã chạy thoát
rồi, tăng nhanh tốc độ đi tới thành Ariel, sau lưng đột nhiên truyền tới một tràn tiếng sột soạt, giống như có trên trăm trên ngàn con chim tụ
tập lại cùng đập cánh.
Tiếng vang càng lúc càng gần, tộc trưởng đi cuối đội ngũ và thân tín của hắn nhịn không được quay đầu, lập tức kêu lên kinh sợ.
Giữa không trung, đàn chim tước xám đông đúc chi chít như mây đen đang bay
tới, trên chim tước xám, là một con cự thú màu xanh đen, mở rộng hai
cánh, miệng phả ra khí tức như hỏa diệm, trên lưng cự thú còn có một
người ngồi, nhìn không rõ bộ dáng của người đó, chỉ có thể thấy mái tóc
đen phất phơ theo gió, lấp lánh ánh sáng như dải lụa dưới mặt trời.
“Thần linh!”
“Quái vật!”
“Cứu mạng!”
Hà Ninh huýt một tiếng, chim tước xám dẫn đầu rúc lên chói tai, tiếng chim hót dễ nghe ngày xưa, giờ vào trong tai mọi người lại khủng bố như tử
thần kéo xuống.
Trường đao và khiêng căn bản không thể nào cản
được mỏ chim và móng vuốt sắc bén, ngay cả địa hành thú cũng phải sợ đàn chim tước xám ba phần, cứ cho chủ thành Holcim và các tộc trưởng lâm
trận bỏ trốn thể nghiệm tư vị sống không bằng chết đi.
Hà Ninh
ngồi trên lưng thằn lằn xanh, lạnh nhạt nhìn tất cả, trong đôi mắt màu
đen lóe qua bạo ngược, móng tay dài ra, y phải khắc chế bản thân mình,
mới không nhảy xuống lưng thằn lằn xanh, đích thân xé nát những người
này.
Hoa văn trên ủng và trường bào của người Holcim đặc biệt
quen thuộc, trong hoang mạc mấy lần đối diện truy sát, trong đó không
thiếu bóng dáng của người Holcim.
Giết, giết bọn họ!
Trong đầu có âm thanh đang kêu réo ầm ĩ, rồi lại như có một ánh mắt âm lạnh
như rắn độc, từ xa nhìn y, mang theo tham lam và sát ý.
Hà Ninh lập tức giật mình, khuyên tai trái nhuộm lên màu máu, ánh mắt như dao, là ai?!
Miya cưỡi trên lạc đà đuổi theo Hà Ninh vừa tới, thấy đám người thành chủ
Holcim người chết người bị thương, Hà Ninh lại có vẻ mặt bất thường, thử lên tiếng thăm dò, “Chủ nhân?”
Âm thanh thanh thoát chảy vào
tai, nhưng lại như đánh trống, lập tức kéo thần trí của Hà Ninh về. Y
híp mắt lại, nhìn về một hướng nào đó, vừa rồi tuyệt đối không phải là
lỗi giác! Cảm giác khiến y toàn thân phát lạnh đó, trước kia cũng từng
xuất hiện qua, nhưng lại chưa từng cường liệt như ngày hôm nay!
“Chủ nhân, ngài làm sao vậy?’
Sau Miya, kỵ sĩ phụ trách bảo vệ an toàn cho Hà Ninh cũng trước sau theo
tới, nhìn thấy đám người chủ thành Holcim bị đàn chim tước xám bao vây
tấn công, vẻ mặt kinh ngạc, có lẽ bọn họ đều không nghĩ tới, thân là chủ một thành, nhưng vào lúc chiến đấu đang kịch liệt nhất lại bỏ thành
chạy trốn.
Đây là sỉ nhục!
Một ngón tay đưa lên gác trên
môi, Hà Ninh lại huýt một tiếng, đàn chim tước xám ríu rít kêu lên, rồi
như một đám mây dâng lên, để lại thành chủ và đại thần cùng các tộc
trưởng bỏ trốn với hắn hiện chỉ còn ngoi ngóp một hơi.
“Bắt lại, mang về.”
Hà Ninh không có quá nhiều biểu cảm, suốt đường tới đây, vì muốn tăng
nhanh tốc độ, liên quân không đi qua ốc đảo, chỉ có thể dựa vào ‘máy tạo nước sức người’ của Hà Ninh. Hành động này cũng đã đạt được hiệu quả
chưa từng nghĩ tới, trên mười ngàn kỵ sĩ và chiến sĩ bộ tộc, trong nước
mưa đã trở thành tín đồ trung thành của người họ Hà nào đó.
Nhưng Hà Ninh cũng phải trả giá, khi tới ngoài thành Holcim, vu lực toàn thân gần như đã tiêu hết, cự tuyệt Mudy đút máu cho y, tự nhiên cũng bỏ qua
chiến đấu công thành, nhưng lại tình cờ phát hiện đội ngũ lén trốn ra
khỏi thành, còn bắt được cá lớn.
Ngồi trên lưng thằn lằn xanh, Hà Ninh hít sâu một hơi, trong người vẫn còn xao động, kẻ rình mò trốn trong tối khiến y đề phòng.
Rất nhiều suy đoán đều bị phủ định, cuối cùng chỉ còn lại một.
Nếu suy đoán đó là thật, có lẽ, phiền phức lớn sắp tới rồi.
Y phải nhanh chóng đi gặp Mudy, nhất định phải nhanh lên!
Thằn lằn xanh bay lên trời, cuộc chiến đấu ở thành Holcim đã tiến vào hồi
cuối, khi Miya và các kỵ sĩ mang thành chủ Holcim bỏ trốn trở về, người
Holcim toàn bộ sững sờ.
Phản bội! Thành chủ đại nhân và tộc trưởng phản bội bọn họ! Bỏ mặc bọn họ!
Dũng khí chiến đấu, quyết tâm hy sinh tính mạng, thoáng chốc tan biến hết.
Lửa giận đối với kẻ địch toàn bộ chuyển sang chủ thành và tộc trưởng đã
phản bội họ, tộc trưởng và các đại thần đã chết dưới móng vuốt của chim
tước xám có thể nói là may mắn, ít nhất không phải bị các thần dân phẫn
nộ xé xác.
Giết chết thành chủ rồi, người Holcim ngừng phản
kháng, bỏ vũ khí trong tay xuống, chiến đấu đã không còn ý nghĩa, sự
trung thành và tín ngưỡng của người Holcim, vào cùng một ngày, cùng một
lúc gặp phải phản bội.
Bọn họ không còn tin tưởng thành chủ, cũng nảy sinh nghi ngờ với những gì mình chiến đấu, hiện tại bọn họ chỉ muốn sống sót.
Máu tươi nhiễm đỏ mỗi tấc đất trong thành, người Holcim còn sống trở nên vô trợ giúp và hoang mang. Nữ nhân và các hài tử ra khỏi nơi ẩn thân,
thành chủ Holcim phản bội thần dân của hắn, Mudy và các thành chủ liên
minh thì sẽ không nói dối, buông vũ khí thì sẽ không bị giết, lấy danh
nghĩa thần linh phát thệ, người Holcim trừ tin tưởng ra không còn chọn
lựa nào khác.
Để lại một phần kỵ sĩ kiểm kê tàn binh, Mudy ra ngoài thành, đối với tài phú trong phủ thành chủ, hắn không thấy hứng thú.
Chủ thành Burang giàu có phú quý không phải là bí mật, những thành chủ khác cảm tạ sự hào phóng của Mudy, khi chủ thành Holcim chạy trốn chỉ mang
theo một số ít tài sản, phần lớn vàng bạc và bảo thạch đều để lại trong
phủ thành chủ, đây cũng là một thu hoạch không nhỏ.
Trở về doanh trại, Hà Ninh nhảy xuống thằn lằn xanh, gần như là lao tới trước mặt Mudy.
Hà Ninh rất ít khi sốt ruột như thế, Mudy có hơi kinh ngạc, bảo văn quan
tùy thân tạm thời lui xuống, ôm vai Hà Ninh, nâng cằm y lên, “Sao vậy?”
“Ả ta trở lại rồi.”
“Cái gì?”
“Nếu tôi đoán không sai…” Hà Ninh nắm chặt cổ tay Mudy, lòng bàn tay lạnh
ngắt, “Vu nữ bốn trăm năm trước đoạt mất tim đại vu, đã trở lại rồi.”
Vừa nói xong, đôi ngươi lam ánh trong đôi mắt đen lập tức biến thành một màu vàng ròng.
Thành Ariel.
Ngày thứ ba sau khi đại vu tới Ariel, truyền tới tin thành Holcim bị diệt.
Thành chủ Ariel thấp thỏm bất an, đi qua đi lại trước cửa phòng nghỉ của đại
vu, mấy lần muốn gõ cửa, lại lần chần rồi buông tay xuống.
Không
ngờ cửa phòng lại mở ra lúc này, đại vu mặc trường bào, chỉ lộ ra cằm
dưới tái nhợt bước ra, nói vài câu với thành chủ Ariel đang sốt ruột,
sắc mặt thành chủ lập tức thay đổi, cung kính cong lưng, theo đại vu đi
tới tế đàn hôm qua mới tạm thời dựng lên.
Cửa phòng đóng chặt,
không ai nhìn thấy trong phòng có vài thây khô héo quắt, bọn họ là vu nữ bộ lạc được đại vu triệu kiến, hôm nay sang yến kiến đại vu, đi vào
cánh cửa đó, rồi không còn bước ra nữa.
Cửa thành Ariel vẫn đóng
chặt, người bị bức ở lại trong thành tụ tập trước tế đàn, đại vu
Ortiramhs đứng trên đàn, hai tay giơ cao, ngâm vu văn mang theo âm luật
cổ quái.
Wamu đứng trong đám người, nhìn đại vu trên tế đàn, thần sắc khó hiểu. Vu văn du dương, kéo dài rất lâu, trên mặt Wamu đột nhiên cảm thấy mát lạnh, ngẩng đầu lên, cũng lộ ra vẻ quái dị như mọi người.
Trời mưa?!
Đại vu Ortiramhs hiển lộ thần tích, đổ mưa tại thành Ariel. Một ốc đảo cách thành Ariel gần nhất, đầm nước trong vắt lại chậm rãi biến mất, thực
vật cũng trở nên khô héo.
Hai thành ở phía đông bắc đã liên minh
với Mudy bắt đầu lan tràn một dịch bệnh đáng sợ, người nhiễm bệnh sẽ
giãy dụa thống khổ rồi chết, y giả trong thành bó tay không biện pháp.
Nếu Hà Ninh ở đây, khẳng định sẽ phát hiện, tử trạng của những người này
hoàn toàn tương tự với người chết trong Vu thành bốn trăm năm trước.
Bọn họ không phải bị bệnh, mà là trúng độc.
Chỉ cần uống nước trong ốc đảo ngoài thành, thì không ai tránh khỏi.
Khi hai thành chìm vào hoảng loạn, thành Ariel lại phái sứ giả tới.
“Đây là trừng phạt thần linh giáng xuống, trường phạt vì tôn thờ ma quỷ.” Sứ giả của đại vu huênh hoang tự đại, kiêu ngạo hất cằm, “Chỉ có tôn thờ
đại vu Ortiramhs, hiếu trung với thần điện, mới có thể giải cứu các
ngươi!”