Nam Vu

Chương 57: Thành Holcim bị diệt 1

Tiếng gầm của địa hành thú vang vọng ngoài thành Burang, cửa thành mở rộng, các kỵ sĩ trào ra như thủy triều, nhưng lại không thấy man tộc tiến công.

Chỉ có mười ba con địa hành thú vây quanh bầy dê ở bãi cỏ ngoài thành, nước miếng nhỏ giọt.

Răng nanh miệng rộng, hơi thở máu tươi lan tràn xung quanh bầy dê, dê ba sừng dựa sát vào nhau, kêu be be, cho dù là dê đực cường tráng nhất, cũng run rẩy bốn chân, sợ hãi và kinh hoảng nhìn cự thú trước mắt.

Các mục dân cưỡi lạc đà, vung roi, trong tay cầm trường đao, nhưng lại không cách nào làm gì những con địa hành thú này. Từ xa, càng nhiều địa hành thú đang lục tục xuất hiện, vóc dáng lớn nhất thì giống như một ngọn núi nhỏ di động, trên cổ vài con còn để lại vết giật đứt xích sắt, nhưng lại không thấy bóng dáng man tộc nào.

Các kỵ sĩ nghe tin chạy tới, bao vây quanh những cự thú này theo hình tán dù, địa hành thú cũng phát giác được nguy hiểm, quay đầu lại, không còn chảy nước miếng với dê ba sừng nữa, mà há to miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, bày tư thế uy hiếp với các kỵ sĩ và mục dân bao vây chúng.

Ánh đao lấp lánh dưới mặt trời, tiếng gầm uy hiếp của cự thú càng thêm vang vọng, tình thế hễ chạm là phát.

Đại thần và các sứ giả trong thành còn cho rằng man tộc tiến công trước thời gian, thành chủ đại nhân thì lại nhíu mày, kêu thị tùng tới, sau khi biết Hà Ninh đã ra khỏi thành, thì vuốt cằm, thấp giọng cười ra tiếng.

“Thành chủ đại nhân?”

“Không sao.” Mudy ý bảo các đại thần và sứ giả không cần khẩn trương, “Không phải phiền phức lớn gì, triệu tập các kỵ sĩ về đi.”

Nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn hắn, Mudy lại không biểu hiện gì, đứng lên, vạt trường bào lướt qua thảm da dê đồ án tinh xảo, lưu tô màu vàng rũ xuống bên eo va vào nhau, vang lên tiếng thanh thúy.

Thành chủ đại nhân để lại một câu như đúng như sai, rồi thản nhiên ra khỏi nghị sự thính, đứng bên ngoài hành lanh trước cửa, một tay chống lên trụ đá, nhảy vọt xuống.

Mọi người kinh ngạc, đây là lầu ba đó!

Musha vội chạy ra khỏi phòng, chạy tới lan can đá nhìn xuống, Mudy đang an ổn đứng trên lưng thằn lằn đen, một tay kéo dây cương, “Ady, xuất thành!”

Gió thổi tốc trường bào màu trắng, vu văn và đường vàng ở rìa tây áo láp lánh phát sáng dưới mặt trời, nhưng chói mắt nhất lại là vảy vàng ẩn hiện giữa chân mày và mái tóc dài rực rỡ.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, chỉ có thể đơ mắt nhìn Mudy đi khỏi. Sau khi hoàn hồn, ngay lập tức chạy xuống lầu, gọi thị tùng lại dắt lạc đà, dùng tốc độ nhanh nhất đi theo.

Trên bầu trời ngoài thành, tiếng gầm của thằn lằn xanh từ xa tới gần, Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, khuyên tai tản ra ánh vàng, miệng liên tục huýt dài, địa hành thú bị bao vây lập tức ngậm miệng lại, bốn chân cuộn lại, nằm xuống đất, bày ra tư thế thần phục nhất.

Trên mặt đất, mấy chục con địa hành thú chạy như điên lại, chính giữa còn có một con ma mút thật lớn. Trên bầu trời, hai con long ưng đập cánh chao liệng, vô số điểm xám hình thành một đám mây đen, tiếng rào rào vang vọng, là tiếng do hơn trăm ngàn đôi cánh cùng vỗ.

Nếu địa hành thú và ma mút khiến kỵ sĩ và mục dân kinh ngạc, thì long ưng và đàn chim tước xám lại khiến mọi người triệt để thất thanh.

Kỵ sĩ từng lĩnh giáo qua năng lực này của Hà Ninh vào mấy tháng trước, nhìn thấy Hà Ninh và thằn lằn xanh trên không, rất nhanh liền hiểu tiền nhân hậu quả, thấy có kỵ sĩ cầm cung tên ra, lập tức lớn tiếng nói: “Không cần kinh hoảng, cũng không cần tấn công, Người thần dụ! Đây là năng lực của người thần dụ!”

Mọi người bị tiếng kêu đánh thức lập tức rung động, ngửa đầu lên, thằn lằn xanh đang luẩn quẩn trên không, hai cánh mở rộng, tạo nên một bóng râm thật lớn, miệng phả ra khí tức nóng hổi, giống như ngọn lửa màu đỏ.

“Gào!”

Thằn lằn đen từ trong thành chạy ra, không cam lòng gầm lên giận dữ với thằn lằn xanh, tức giận với kẻ đang diễu võ dương oai vênh vênh váo váo trên trời kia.

Mudy vỗ vỗ lưng thằn lằn đen, coi như an ủi. Chuyển ánh mắt lên nhìn Hà Ninh, lắc đầu, nên cười hay nên nhíu mày đây? Hay là nên tự hào vì đại vu của hắn khác người như thế?

Ma mút, địa hành thú, chim tước xám, còn có long ưng.

Khóe môi cong lên, không biết cái tên vảy xám của Battier đó thấy hai con long ưng này rồi sẽ có cảm tưởng gì.

Tại thời đại đế quốc, long ưng là tọa thú chỉ tồn tại vì đế vương và đại vu, bất luận số lượng hay là lực chiến đấu đều vượt xa ma mút và địa hành thú. Lúc đó, chúng là tọa giá của đế vương kỵ sĩ, bay lượn trên không, liếc mắt nhìn địa hành thú mà ma mút chỉ có thể ngửa đầu nhìn, giống như man tộc ném ánh mắt thống hận về phía đế vương, nhưng lại không thể không phục tùng hắn.

Tiếng kêu của long ưng và tiếng gầm của cự thú giao vào nhau, giống như đang dọ thám nhau.

Trên bầu trời, dưới mặt đất, sự cường đại của cự thú không chỉ chấn động thành Burang, còn khiến ba vị thành chủ thống lĩnh quân đội từ xa tới kinh ngạc dừng chân.

Liên minh với thành Burang, tôn kính người thần dụ, thì nhất định phải có biểu hiện, nói cách khác, muốn có được chỗ tốt, thì phải trả giá.

Các sứ giả lưu lại thành Burang, tin tức không ngừng đưa về các thành, quân đội tập kết quy mô lớn, triệu tập chiến sĩ bộ tộc của thành Burang và thành Ariel, là tín hiệu rõ ràng, là người đồng minh, không cần Mudy mở miệng, mấy vị thành chủ đã phát tín hàm, đồng thời tập kết quân đội tới trợ chiến.

Lý do biểu hiện là vì muốn tận ‘chức trách’ của bạn đồng minh, thực tế đều là muốn thông qua chiến tranh đạt được lợi ích. Từ thành Burang đến thành Ariel, tất phải đi qua thành Holcim, tòa thành này có nguồn nước ngầm phong phú, sản lượng mạch đen và yến mạch đều tương đối khả quan, sớm đã khiến rất nhiều thành chủ nhỏ dãi ba thước.

Cho dù không thể chiếm cứ, nhưng nguồn nước, lương thực, gia súc, thậm chí là nhân khẩu, Mudy cũng không thể độc chiếm hết đi? Ít nhất cũng có chút thơm thảo chứ?

Lại nói, sứ giả tới thành Burang mô tả Hà Ninh rất thần kỳ, lại hình dung thành Burang thành tiên cảnh nhân gian, các thành chủ vì muốn áp chế âm thanh phản đối, luôn biểu hiện không có bất cứ hoài nghi nào với những lời đó, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác, đã định sẵn chủ ý phải đích thân tới xem thử, bất luận là người thần dụ hay là thành Burang đã biến hóa cực lớn.

Tới gần đần tiên nhất là chủ thành Decibri, thủ thành Ahamo, và chủ thành Lawde. Những chủ thành khác cũng hành động ngay sau đó, kết hợp sức lực mấy thành công đánh Holcim, nếu chủ thành Holcim không bị điên, thì một là đầu hàng, hai là nhân sớm bỏ thành mà chạy. Cho dù thành Ariel phái viện quân tới, thành Holcim cũng không thể giữ, mười hai vị thành chủ có thực lực nhất phía đông, bảy vị đã liên minh với Mudy, lại thêm bộ tộc và tiểu thành, một khi còi hiệu chiến tranh vang lên, thì đồng nghĩa đánh chuông kết thúc cho thành Holcim.

Lúc này, ba vị thành chủ thống lĩnh quân tới thành Burang còn chưa vào thành, cũng chưa từng chính thức gặp mặt Hà Ninh, đã bị chấn động trước.

Nghe tiếng kêu của người Burang, nhìn thấy cự thú trên mặt đất và long ưng trên bầu trời, các thành chủ đồng thời hít ngược một hơi, đây chính là năng lực của người thần dụ?

“Thành chủ đại nhân…”

Các tướng quân theo tới cũng kinh ngạc vạn phần, không chỉ là cự thú và long ưng, bãi cỏ và dòng sông chảy ngoài thành Burang, cũng khiến những người từ xa tới không dám tin tưởng.

Đây còn là hoang mạc sao?

Cát vàng đâu rồi? Núi đá trọc đâu rồi?

Bãi cỏ xanh rì, đỉnh núi xanh um thực vật, con sông chảy ngang thành, hồ lớn lấp lánh ánh nước, đàn gia súc đi lại giữa bãi cỏ, đây còn là Burang sao? Còn là đại mạc phía đông sao?

Người thần dụ, người thần dụ chân chính! Chỉ có người thần dụ chân chính mới có năng lực như thế!

Giờ phút này, ba vị thành chủ và các tướng quân kỵ sĩ cùng nổi đầy nhiệt huyết.

Màu xanh hy vọng, tương lai thoát khỏi hạn hán và cát vàng, liên minh với thành Burang, tôn thờ người thần dụ chân chính, Vu chân chính, là chuyện đúng đắn nhất bọn họ làm trong đời!

Gào__

Tiếng còi hiệu trong thành vang lên, đây là tín hiệu triệu hồi các kỵ sĩ. So với người thành Burang kinh ngạc, các chiến sĩ Bờm Đen ở lại bên người Hà Ninh khi thấy địa hành thú và ma mút, toàn bộ đều đỏ bừng hai mắt, siết chặt nắm tay. Mỗi chiến sĩ man tộc đều khát vọng có một con địa hành thú thuộc về mình, nếu là ma mút, thì càng tốt…

Hà Ninh nhìn rõ tình hình dưới đất, cũng thấy quân đội dừng trên đồi cát, chuyển mắt nhìn Mudy, thành chủ tóc vàng đang nhìn lại y, vảy vàng giữa chân mày và đôi mắt đã biến thành màu vàng ròng giao nhau tỏa sáng, Hà Ninh vỗ mạnh lên đầu, y quên mất, tiếng kêu của y hình như cũng có ảnh hưởng tới Mudy, đặc biệt là sau khi vảy vàng đó nằm trên người hắn.

Bất đắc dĩ, Hà Ninh ngừng kêu, vỗ thằn lằn xanh, “Anh bạn, xuống dưới.”

Các kỵ sĩ đã tản vòng bao vây đi, địa hành thú và ma mút đi lại gần, từ đồ án trên người chúng có thể phân biệt ra, ít nhất tới từ ba bộ tộc khác nhau.

Hà Ninh nghiêng đầu, chuyện đào tường nhà người không phải làm lần đầu tiên, nhàn định, nhàn định là tốt rồi, cứ xem như không nhìn thấy.

Thằn lằn xanh đáp xuống đất, người Bờm Đen lập tức chạy lại, sự cấp thiết và trông mong trong vẻ mặt không cần phải nói.

“Ito.”

Hà Ninh đưa tay lấy trường mâu trong tay người Bờm Đen, miệng ngâm vu văn cổ xưa, đồ án trên trường mâu bắt đầu chậm rãi lưu động, giống như sóng nước bị giam chặt, lấp lánh tia sáng chói mắt. Vốn nên là ánh sáng ấm áp, nhưng lại khiến người ta phát lạnh.

Tám chiến sĩ Bờm Đen lập tức quỳ một gối, đồ án trên mặt lại lần nữa nóng lên như lửa đốt.

Sức mạnh!

Sức mạnh đại vu ban cho!

Trường mâu lưu chuyển vu văn, được ban cho sức mạnh càng to lớn. Ito nắm chặt trường mâu, trong đầu trào lên chiến ý bừng bừng, bắt đầu từ giờ phút này, hắn sẽ là chiến sĩ trung thành nhất của đại vu, là mũi mâu giết chóc trên đồng hoang phía tây!

“Gào!”

Các man tộc đứng lên, giơ cao trường mâu, nghe theo biểu thị của Hà Ninh chạy tới chỗ các địa hành thú đang nằm yên. Bước chân Ito ngừng lại, quay sang đi tới con ma mút như đỉnh núi lớn kia.

Hà Ninh tựa lên người thằn lằn xanh, hai con long ưng đứng bên cạnh y, đôi mắt màu vàng, lông vũ màu nâu, mỏ hình móc câu, móng vuốt như sắt, nhưng ở trước mặt Hà Ninh lại ngoan ngoãn thuần phục giống như hai con chim tước nhỏ.

Chim tước xám thi nhau đậu xuống, chim chíp mổ hạt cỏ, động vật ăn tạp luôn tiện như thế, không ăn thịt, cũng có thể ăn chay.

Các đại thần đi theo Mudy tới vẫn đang trong kinh ngạc, chậm chạp không có phản ứng gì, người trong thành thì không ngừng trào ra, kinh ngạc nhìn tất cả những gì đang diễn ra ngoài thành.

Mudy nhảy xuống lưng thằn lằn đen, đi tới bên cạnh Hà Ninh, hai con long ưng dám tị nạnh với thằn lằn xanh lập tức nhường chỗ, không muốn lại đụng phải thằn lằn đen, không nói cái con quen dùng đánh đấm để làm quen đó, hiện tại thằn lằn đen Ady, hễ thấy động vật có cánh, còn là thứ vóc dáng to có cánh, đều sẽ đỏ mắt.

Kết quả đỏ mắt chính là răng nanh móng vuốt cùng lên, lông vũ cùng vảy tung bay, bất kể từ nay về sau có là ‘cộng sự’ hay không, trước đánh một trận rồi nói.

Thằn lằn xanh học thông minh rồi, khi thằn lằn đen lao tới đã quả đoán lui khỏi vòng chiến, hai con mới tới phản ứng chậm nửa nhịp, một con bị thằn lằn đen cắn vuốt, con còn lại bị đuôi hất bay…

Thằn lằn xanh né tránh, Hà Ninh lập tức không còn chỗ dựa, xém chút ngã ngồi. Đừng thấy vừa rồi uy phong bát diện, sức lực sớm đã muốn cạn.

Nếu không có Mudy đỡ cho, khẳng định đã làm trò cười cho mọi người.

“Lại gượng ép rồi.” Mudy ôm vai Hà Ninh, có thể cảm thấy được sự xuy yếu của y, một tay đỡ eo ôm người lên, một tay để sau cổ Hà Ninh, ấn lên giữa cổ mình, “Cắn đi.”

Hà Ninh há miệng nhưng lại không dùng lực, chỉ mài răng hai cái, “Tôi còn chống đỡ được, đợi lát đưa tôi về thành, ở bên đó còn có chuyện đợi anh.”

Mudy cũng không kiên trì, buông Hà Ninh xuống, vẫy tay với thằn lằn xanh trên không, “Xuống đây”. Tiếp theo nhìn thằn lằn đen đang hỗn chiến với long ưng, “Ady, dừng lại.”

Âm thanh không cao, nhưng lại mang theo uy nghiêm vô tận, bất kể là đánh nhau hay là xem náo nhiệt, toàn bộ đều trở nên thành thật.

Mudy đưa Hà Ninh lên lưng thằn lằn đen, thằn lằn xanh muốn kháng nghị, lại bị ánh mắt lạnh lùng đảo qua một cái, ủy khuất so so móng trước, cúi đầu không lên tiếng. Hai con long ưng cũng thông minh yên lặng là vàng, ngoan ngoãn đi theo Hà Ninh về thành.

Chiến sĩ Bờm Đen thuần phục bảy con địa hành thú, Ito một mình đối diện với ma mút hiển nhiên nằm ở thế yếu, bất luận thế nào, chỉ cần ma mút không bằng lòng, thì không ai có thể ngồi lên lưng nó.

Ito kiên trì không muốn từ bỏ, may là ma mút tuy không muốn cúi đầu, lại không có dùng sức tấn công hắn. Nếu không, hắn sớm đã thành cái bánh thịt. Những chiến sĩ Bờm Đen khác tới giúp đỡ, vây kín ma mút, ma mút rống lên thật cao, rõ ràng còn muốn kéo dài.

Từ kinh ngạc, hoảng sợ ban đầu, dần biến thành hiếu kỳ. Một vài kỵ sĩ hiếu kỳ và có lực chiến đấu mạnh thử lại gần địa hành thú, nhưng, cũng như man tộc không thích ứng cưỡi lạc đà tác chiến, kỵ sĩ phía đông cũng chưa chắc thích ứng với địa hành thú, tuy nói đủ uy vũ bá khí, nhưng gầm quá thấp, đứng trên nó luôn cảm thấy không bình thường.

Ba vị thành chủ chấn động quả thật rất mạnh, bọn họ nhất định phải suy nghĩ lại mục đích cuối cùng của lần tới thành Burang này. Có thể giành được lợi ích từ thành Holcim hay không đã không còn quan trọng, có thể được sự chiếu cố của người thần dụ mới là nhu cầu cấp thiết nhất.

Phái một đội kỵ sĩ đi tới nói rõ mục đích, ba vị thành chủ và thân vệ được mời vào thành, quân đội mang theo ở lại ngoài thành dựng trại.

Tối đến, trong phủ thành chủ đèn đuốc sáng tỏ, vì nghênh đón ba vị thành chủ mà cử hành yến tiệc thịnh soạn. Hà Ninh không lộ mặt, sức lực cạn kiệt, đơn giản ăn chút đồ rồi về phòng ngủ, có thằn lằn đen thằn lằn xanh cộng thêm hai con long ưng canh ngoài cửa, trừ Mudy, không có ai dám lại gần, càng không cần nói làm phiền.

Không thấy Hà Ninh, ba vị thành chủ đều rất thất vọng. Nhưng ở trước mặt Mudy thì không biểu hiện bất thường gì, cố vực tinh thần, trong lúc yến tiệc linh đình đã định xong kế hoạch tấn công thành Holcim.

Sáng hôm sau, trời lại đổ mưa rí rách, trong nước mưa, các kỵ sĩ dựng doanh ngoài thành kéo nhau ra khỏi lều, bộ dáng miệng không thể khép dẫn tới nụ cười thiện ý của người Burang.

Cơn mưa dần tạnh, trong bầu trời xuất hiện một cầu vòng, đuôi cầu vồng truyền tới tiếng kêu của long ưng, chủ thành mắt nâu tóc nâu ngồi trên lưng long ưng, dưới long ưng, là dũng sĩ phía đông cưỡi trên lạc đà, quân đội của Battier đã tới.

Cùng ngày, quân đội của chủ thành Muraka cũng truyền tin tức xuất phát tới, do lộ trình khá xa, quân đội của hắn sẽ hội họp với Mudy ở ngoài thành Holcim.

Sekurus và Hà Ninh coi như là người quen cũ, sau khi long ưng Shim vào thành, thấy hai con long ưng đậu bên cạnh Hà Ninh, đột nhiên trở nên đặc biệt hữu hảo, thậm chí là nịnh nọt. Không vì gì khác, chỉ là vì đã thấy được ‘cô nương’ mình ngưỡng mộ. Hai con long ưng bên cạnh Hà Ninh là hai chị em nở ra cùng một tổ. Theo như thẩm mỹ của long ưng, tuyệt đối là mỹ nhân trong mỹ nhân.

Khóe môi Sekurus giật giật, nhưng lại không biết làm sao.

Ngày đội quân xuất chinh, ngoài thành Burang, các kỵ sĩ hội tụ thành dòng nước màu đen, đi thẳng về phía bắc trong tiếng kèn hiệu.

Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, hai con long ưng làm bạn hai bên, hơi xa hơn chút, là Sekurus ngồi trên lưng long ưng, đơn giản nói vài câu với Hà Ninh xong, liền kéo chặt dây cương bay tới dưới đuôi quân đội.

Nếu Hà Ninh không nhìn lầm, Shim còn nhân cơ hội ném mị nhãn với hai mỹ nhân bên cạnh mình… lại nói, mãnh cầm biết ném mị nhãn, cái này có nghịch thiên không?

Gào!

Tiếng thú gầm, là địa hành thú của các chiến sĩ Bờm Đen và ma mút của Ito.

Cát bụi bốc lên, là đại quân như thanh lợi đao xé rách đồi cát, sắc bén hướng về thành Holcim.

Hà Ninh kéo khăn đầu lên, che ánh mặt trời chói mắt, trong lòng khẽ động, nhìn ra sau lưng, thành Burang đã xa dần, phía trước mới là con đường y phải đi tiếp.

Trong thành Holcim một mảng hỗn loạn, viện quân thành Ariel đáp ứng vẫn chưa tới được, quân đội công thành thì lại càng lúc càng gần. Ôm tia hy vọng cuối cùng tử chiến đến cuối, hay là chạy trốn? Chủ thành Holcim do dự không thôi, bím tóc bị mồ hôi thấm ướt, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không quyết định được.

Cùng lúc này, thành Ariel đang định phái viện quân lại nghênh đón một người khách thân phận đặc biệt, đại vu Ortiramhs. Từ sau khi đại vu đến, cửa thành Ariel đột nhiên đóng chặt, không chỉ viện quân không thể xuất thành, ngay cả thương nhân phương bắc ở lại trong thành cũng không cách nào đi khỏi. Trong đó, còn có Wamu vẫn luôn truyền tin cho Hà Ninh.