Ngày cuối tuần lúc chuyển thu nắng đẹp như mộng, gió đìu hiu thổi qua khung cửa sổ mang bầu không khí trong lành vào trong căn phòng rộng rãi gọn gàng.
Sau một tuần dài đau đầu với những tiết học, những drama ngất trời, Bảo Nam ngủ nướng đến khi mặt trời lên cao mới mở mắt đón những ánh nắng đầu tiên trong ngày. Anh đứng dậy kéo rèm cửa ra, tận hưởng khung cảnh thành phố bận rộn từ trên cao nhìn xuống, nghe văng vẳng tiếng chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới đầy vui vẻ.
Nhưng ông trời dường như không muốn anh được bình yên nổi một ngày…
Sau khi tắm rửa, Bảo Nam mở cửa phòng ngủ đi ra bếp tìm bữa sáng. Nhưng ngay lúc cánh cửa vừa hé ra, luồng không khí đen tối như tràn vào, quanh quẩn xung quanh khiến người ta đến thở mạnh cũng khó khăn.
Cho đến khi ra đến phòng khách, anh mới hiểu ra nguyên nhân.
Minh Huy ngồi một cục trên sô pha nhà Bảo Nam, trên chiếc bàn trước mặt ngổn ngang bốn năm hộp kem rỗng. Anh chàng cúi gằm mặt, vô hồn đút từng muỗng kem vào miệng mình.
- Này! Đến lúc nào mày mới chịu dừng việc ra vào nhà CỦA TAO tự nhiên như ở nhà vậy hả? – Bảo Nam càu nhàu, đi tới thu dọn đống hộp vương vãi trên bàn.
- Dậy rồi đó hả? Sao không ngủ thẳng luôn đi… - Cái “cục” phát ra luồng khí âm trầm trên sô pha ngẩn đầu lên trách móc - … Bạn bè như quần!
Bảo Nam ngước mắt nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn chín giờ mà tên nhóc này đã ngốn hết năm hộp kem, chẳng hiểu nó sang “đóng đô” ở nhà anh từ khi nào nữa.
- Ăn sáng chưa? – Anh hỏi một câu tượng trưng.
- Chưa! – Minh Huy đáp lại, mặt vẫn cúi gằm xuống.
- **! Vậy cái đống này là sao? Mày không sợ bị Tào Tháo rượt hả?
- Bây giờ còn có nỗi đau nào lớn hơn cái nỗi đau trong tim tao sao? – Anh chàng ngẩn đầu lên, nước mắt lưng tròng chực rơi xuống hai quầng thâm đen thui, rõ ràng anh đã mất ngủ suốt cả đêm hôm qua.
Bảo Nam thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh bạn mình, cố gắng rặn ra mấy câu an ủi nhưng bất thành, đành vỗ vỗ lên tấm vai cậu tìm cách trò chuyện.
- Vậy là mày thích em ấy hả?
- Tao cũng không biết nữa… - Minh Huy vét nốt miếng kem cuối cùng, đầu óc mông lung đáp - Ẻm rất đáng yêu, lại nói chuyện với tao rất hợp, còn làm đồ ngọt ngon nữa… Ban đầu tao nghĩ là do con bé chịu kết bạn với em gái tao nên tao chỉ đơn thuần quý mến ẻm…
- Vậy thì sao mày lại thành ra cái dạng này được vậy?
- Tao không biết… Chỉ là… khi thấy em ấy thâm mật với người khác… tao thấy khó chịu lắm… Như thế có phải có nghĩa là tao thích ẻm không?
Bảo Nam câm nín, anh nhìn bạn mình bằng con mắt đầy thương hại, gương mặt nhăn nhúm muốn nói nhưng không biết mở lời như thế nào, cuối cùng anh dồn hết những lời sỉ vả nặng nề nhất vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Này… Mày bị ngu à? Đến mức đấy rồi còn hỏi tao làm gì nữa?
- Mày thì ngon rồi, vớ đại một cô em ngoài đường lại đụng trúng học trò của mẹ mày. Hồi trước mày cứ lảm nhảm về con bé mãi còn gì, giờ gặp rồi, sướng không? – Minh Huy giận dỗi xổ ra một tràng, nước miếng văng tung toé.
- Chuyện đó thì liên quan gì chứ?
Bầu không khí bỗng trở nên yên ắng. Anh chàng Minh Huy đuối lý tiếp tục ôm gối sụt sùi.
- Thôi bỏ đi, muốn đi đâu đó giải khuây không?
~~
Một lát sau, khu trò chơi ở trung tâm thương mại nằm giữa lòng thành phố được một phen rộn ràng khi xuất hiện hai anh chàng đẹp trai cao to trắng thơm, khiến mấy cô gái la hét ầm ĩ.
Minh Huy đang trút giận lên trò bắn súng, anh vừa bắn vừa la hét mắng chửi đám zombie trên màn hình trong khi người bạn nối khố đứng bên cạnh đang nghĩ 7749 cách đào hố chôn thân vì… xấu hổ.
Phát tiết một hồi, có vẻ anh chàng đã bình tĩnh hơn. Đám con gái xung quang dường như cũng không còn phấn khích như trước, chỉ thỉnh thoảng lén lút liếc qua ngắm nghía nhanh sắc hai người. Tất nhiên, dù là Bảo Nam lạnh lùng hay Minh Huy năng động thì cũng không quá quan tâm tới mọi người xung quanh, cho đến khi giọng nói thì thầm của một “bé hủ” đang trò chuyện với bạn lọt vào tai hai người:
- Nè, nãy mày thấy không, anh chàng có vẻ là top kia đứng nhìn anh bot phát tiết trông ôn nhu vl í, ánh mắt trìu mến… a a a, phấn khích quá má ôi!
“Bé hủ” nắm hai tay đặt trước ngực, hào hứng đến gần như nhảy cẫng lên trong khi người bạn đứng đằng trước hết nháy mắt rồi vỗ vai ra hiệu.
- Này bạn gì ơi, bạn nghĩ sao nói tui bot dị? Ông đây thẳng!!! – Minh Huy ban đầu nở nụ cười cứng ngắt lịch sự vỗ nhẹ vai cô nàng, nhưng ngay sau đó mắt trợn ngược gằng giọng làm “bé hủ” phát khiếp, rối rít xin lỗi rồi chuồng lẹ.
Đến tận lúc ra khỏi khu trò chơi, Minh Huy vẫn liên tục lảm nhảm vụ top bot, khiến Bảo Nam chán không buồn nói.
Đối diện khu trò chơi là một rạp chiếu phim lớn đông đúc, những cặp đôi hay từng nhóm thanh niên thi nhau sếp hàng mua vé, bàn luận ồn ào náo nhiệt. Trong lúc đang chán nản vì cậu bạn mình, Bảo Nam lại bị một bóng hình quen mắt thu hút.
- Này! Đằng kia không phải là người đón Hồng Anh hôm nọ sao? – Anh chàng vỗ vai Minh Huy, hất mặt về phía kia, nơi một cặp đôi đang khoác tay nhau trò chuyện đầy tình cảm. – Cô gái bên cạnh anh ta là ai thế nhỉ?
Nhưng đến khi anh quay qua, cậu bạn tay chân nhanh hơn não đã lươn lẹo len qua đám đông đi về phía cặp đôi đang trò chuyện vui vẻ.
Một tiếng hét um trời vang lên, anh chàng xấu số kia còn chưa kịp hoảng hốt đã phát hiện mình bị một tên ất ơ nào đó túm lấy cổ áo. Giọng mắng chửi của người kia bị nuốt chửng trong âm thanh ồn ào của đám đông đang hoảng loạn nên anh không thể nghe rõ điều gì. Cho đến khi hắn thẳng tay giáng vào mặt anh một cú đấm đau đến váng cả đầu thì anh mới qua loa nghe được vài chữ:
- Cái gã vô lại này, sao mày dám phản bội Hồng Anh hả? sao mày dám tổn thường cô ấy hả?
Khi nắm đấm thứ hai chỉ còn cách quai hàm mình vài xăng ti mét, anh chàng cuối cùng cũng lấy lại được tỉnh táo, vội vã giơ tay cản lại, cái kết lại làm Minh Huy càng giận dữ hơn, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay kia toang đấm thêm phát nữa, hất mạnh khiến anh chàng ngã xuống đất. Ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Anh hai, anh không sao chứ? – Hồng Anh hoảng hốt chạy đến đỡ anh trai mình dậy, rối rít kiểm tra vết rách trên môi anh.
- Hồng Anh à! Gã này đang lừa dối em đó, em không được tin hắn… - Minh Huy thở hổn hển nắm lấy vai Hồng Anh, đôi mắt nâu sẫm ướt át nhìn cô. - Ủa khoan… Anh hai?
- Đúng rồi, đây là anh hai của em, anh làm sao thế?
Anh chàng ngẩn người. Lúc này anh mới nhận thấy, đằng sau tấm poster lớn gần chỗ anh, Tịch Dương và Hải Phong đang đứng thản nhiên ăn bắp rang bơ hóng drama.
- Nhưng cô ấy bảo… đính hôn… với bạn thân… - Minh Huy lắp bắp chỉ tay vào Tịch Dương.
Cô nàng cao kều bước tới, cúi xuống bày ra một vẻ mặt hiển nhiên đầy tính cà khịa.
- Điều gì đã khiến anh có suy nghĩ tôi đây chỉ có một người bạn thân thế?
~~
Một lát sau, ở trong quán cafe.
- Em cố ý đúng không? – Bảo Nam nhìn cậu bạn nối khố của mình đang cúi đầu xin lỗi trong khi Minh Anh đang được cô vợ sắp cưới Hyo Jin bôi thuốc lên phần môi bị rách. Hồng Anh thì đang khoanh tay ngồi cạnh đó.
- Ừ! – Tịch Dương ngậm ống hút trong miệng, ừ một tiếng đáp lại.
- Tại sao?
- Anh không thấy chướng mắt khi hai người đó cứ không biết cố tình hay cố ý rải cơm chó trong lúc chối bay chối biến là đang thích người kia hả? Lại còn bày đặt hiểu lầm rồi ghen lên ghen xuống… Tức thấy bà cố luôn!
- Đúng đó, anh không biết con nhỏ đó khóc tới mức nào sau khi nghe nói cái bà chị Ai gì gì đó là mối tình đầu của cái ông anh kia đâu. – Hải Phong lò đầu ra từ phía bên kia Tịch Dương, mếu mặt kể lể.
- Chị Ai á? Chị ấy về Việt Nam hồi nào thế?
- Hôm sinh nhật Minh Thy chị ấy có tới… À mà anh về sớm nên có biết gì đâu.
- Mà này… - Bảo Nam ngoái đầu sang nhìn Hải Phong, chậm rãi nói – Sao cậu cứ bám theo tui tôi mãi vậy?
- Thích! - Cậu chàng trợn mắt thách thức Bảo Nam, mặt gợi đòn nói.
Phía bên kia, Minh Anh rên rỉ xoa xoa bên má vừa bị đánh bằng một túi nước đá tổ chảng.
- Cậu không định giới thiệu à?
- À dạ, em là Minh Huy, em gái em là bạn của Hồng Anh ạ… - Minh Huy khép nép đáp lời.
- Là cái cô bạn em kể ấy hả? – Anh quay qua hỏi em gái, rồi lại quay lại làm mặt nghiêm với anh chàng trước mặt. – Chỉ vậy thôi mà cậu ra tay mạnh quá đấy.
- Em xin lỗi ạ, chỉ là hiểu lầm thôi. – Minh Huy cúi gập cười xuống, cao giọng xin lỗi.
- Ờ.. cũng không cần như vậy đâu, cậu ngồi xuống đi.
- Cám ơn anh ạ. – Anh chàng cúi đầu lần nữa, khẽ khàng ngồi xuống đối diện ba người.
- Xin giới thiệu lại một chút, tôi là anh trai của Hồng Anh - Minh Anh, còn đây là vị hôn thê của tôi, Hyo Jin. Cô ấy lớn hơn mấy đứa này ba tuổi nhưng cũng có thể nói họ là bạn thân, mặc dù cô ấy sắp thành chị dâu của tụi nó rồi. – Minh Anh dựa người vào ghế, chỉ vào mình rồi chỉ vào cô bạn gái xinh đẹp, giới thiệu qua loa. – Mà nếu chỉ là anh trai của bạn… thì có vẻ cậu phản ứng hơi lố nhỉ? Chẳng lẽ… cậu thích em gái tôi sao?
- Anh hai! - Hồng Anh đỏ mặt quát.
Trong con mắt đầy mong đợi của ba người trước mặt cùng ba người ngồi ở cái bàn đằng sau, toàn bộ khuôn mặt với vành tai của Minh Huy đỏ rực lên như sắp rỉ máu. Anh chàng luống cuống, tròng mắt đảo tròn suy nghĩ câu trả lời.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi áo anh bỗng ‘ting’ lên một tiếng báo hiệu tin nhắn. Minh Huy như người chết đuối với được phao cứu sinh, ha hả lắp bắp giải thích rằng có việc gấp rồi kéo tay Bảo Nam chuồng lẹ trong ánh mắt ngõ ngàng của những người ở lại.
~~
Sau khi chạy như chó đuổi trong tiếng than vãn của Bảo Nam, Minh Huy dừng lại khi đến cổng trung tâm thương mại.
- Giờ lại sao nữa đây? – Bảo Nam lôi cánh tay mình ra khỏi bàn tay của cậu bạn, càu nhàu.
- Tao sẽ tỏ tình với cô ấy, mày phải giúp tao!
Cùng lúc đó, trong quán cafe.
Hồng Anh nắm chặt hai bàn tay đập cái ‘rầm’ lên bàn, mím môi đầy quyết tâm:
- Em sẽ tỏ tình với anh ấy, mọi người phải giúp em!