- Anh bận việc nên về trước đây! – Bảo Nam chỉ để lại một câu rồi lập tức rời đi, thậm chí không để cho cậu bạn thân nói kịp một câu gì.
- Anh ấy sao thế nhỉ? – Hồng Anh nghiên đầu hỏi.
Minh Huy nhún vai tỏ vẻ không biết, hai người còn lại cũng chỉ lắc đầu bối rối.
Bảo Nam rời đi, đám con gái trông có vẻ hơi thất vọng. Tuy vậy, họ tiến lại gần bắt chuyện với Minh Huy mà không hề e dè như trước đó, đến Hải Phong cũng được vài cô để ý, chủ yếu nhờ lớp hoá trang xịn xò.
Minh Thy bị mấy người bạn thân ở trường cũ kéo đi, Hồng Anh chỉ đành lặng lẽ đến một góc phòng tự chơi một mình.
- Này em gái, hình như em đang chán lắm hả? Có muốn qua đây cùng chơi không? – Một anh chàng với đôi tai nhọn hoắc bước đến, đưa cho cô một ly nước ép.
- Không sao ạ, em đang chờ bạn. – Hồng Anh hơi khó chịu, nhưng cố gắng giữ lịch sự đáp lại một câu.
Anh chàng kia không dễ bỏ qua đến thế, tiếp tục cười nhếch mép tỏ vẻ “câu dẫn”.
- Một chút thôi mà~
- Tôi nói là không rồi mà! – Nụ cười giả tạo trên môi Hồng Anh biến mất. Cô nàng quắc mắt nhìn gã kia, đám rắn nhỏ trên đầu cũng như đang nhìn vào anh ta.
- Xì~ dữ quá - Anh chàng kia rợn tóc gáy lùi lại mấy bước, khinh khỉnh nói rồi dẫn theo bạn mình rời khỏi. Dù sao cũng là tiệc của người khác, làm lớn quá mức cũng không hay cho lắm.
Một lát sau, Minh Huy với Hải Phong phải lấy đủ cớ để thoát ra khỏi đám “yêu nữ” ríu ra ríu rít mà đi về phía Hồng Anh.
- Trông em có vẻ chán quá hả? xin lỗi nhé!
- Hả? – Hồng Anh đang chọc chọc mấy con mắt giả nổi lềnh bềnh trong bồn nước thì nghe thấy tiếng nói, giật mình đỏ mặt. – À không, cũng không chán lắm…
Minh Huy lịch sự kéo cô nàng tới một chiếc bàn nhỏ rồi lấy cho cô một ít đồ ăn.
- Mấy món này do mẹ anh lên ý tưởng đấy, nếm thử chút gì đi. – Anh chàng cười toe toét.
- Cám ơn anh… - Hồng Anh xoa xoa bàn tay chỗ vừa được Minh Huy nắm lấy, mặt đỏ như trái cà chua.
- Vâng, tôi chớt rồi. – Hải Phong xen ngang, hai con mắt không bị đám băng che lại cong xuống chán nản vì tự nhiên bị thồn cơm chó.
- Cậu tự đi lấy đi chớ, không có chân à? – Minh Huy quay qua quát, rồi lại quay về tiếp tục giới thiệu mấy món ăn cho Hồng Anh.
Hải Phong belike: Ok còn con nhỏ đó không có chân tay! Fine!
- Chúc mừng xin nhật nha Shizuko-chan~~~ - Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía bên kia căn phòng.
Minh Huy đang trò chuyện thì lập tức đứng dậy, nói vài câu qua loa rồi chạy đến chỗ em gái mình, cũng là nơi cô gái mới đến đang đứng.
Cô gái kia hoá trang thành Tiên hắc ám Maleficent với áo choàng xanh đen cùng cặp sừng lớn cong vút, cầm theo chiếc quyền trượng y như thật. Khi cô nàng quay mặt lại vì tiếng kêu của Minh Huy, Hồng Anh mới có thể nhìn rõ khuôn mặt ấy. Rõ ràng lớp trang điểm vừa dày vừa đậm nhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của cô gái kia, ngược lại còn khiến nhan sắc ấy sắc sảo hơn, mang vẻ trưởng thành nhưng vẫn rất trẻ trung.
Cả Minh Huy lẫn Minh Thy cười tít mắt nói chuyện với cô nàng suốt gần nửa tiếng. Mặt Hồng Anh cũng theo dòng thời gian mà ngày càng đen hơn, đám rắn giả trên đầu trở nên cực kỳ sống động khiến Hải Phong ngồi trước mặt bất giác che mắt lại, tưởng chừng cô nàng sắp dùng cái ánh mắt kia hoá đá hết mọi người trong phòng tới nơi.
- Nè! Bớt lại giùm… - Hải Phong bỗng nhận ra mình vừa bất giác làm một chuyện dư thừa, ngại ngùng đưa bàn tay đang che trên mắt xuống, nhỏ giọng nói – Nhìn mặt mày như thể sắp nuốt sống bà chị kia ấy. Mà nếu tò mò thì cứ tới hỏi là xong chứ gì, chắc gì người ta là tình địch của mày đâu.
- Cô ả vừa nhéo EO của anh Minh Huy kìa, không có gì á? – Hồng Anh rít từng chữ qua kẽ răng, trợn mắt nhìn ông anh họ thối.
- Vậy là mày thừa nhận thích ông anh kia hả? – Cậu chàng cong mắt cười đểu cáng.
- Thích… ai chứ… Anh bị khùng hả? – Cô nàng Medusa từ vẻ đáng sợ bỗng bùm một cái mặt đỏ như cà chua, trông như một cô búp bê chibi đáng yêu. – Lại còn tình địch nữa…
- Vậy rốt cục mày có tò mò không?
- Cũng có chút chút… - Hồng Anh chụm hai đầu ngón trỏ lại với nhau, mặt vẫn đỏ chót ngại ngùng nói.
- Vậy thì đi thôi – Hải Phong kéo tay cô em mình đi thẳng.
Trong lúc Hồng Anh vẫn còn vùng vẫy thoát khỏi anh thì Hải Phong đã dắt cô nàng tới chỗ ba người kia.
Nhìn ở cự ly gần, cô nàng Maleficent trông càng xinh đẹp rực rỡ hơn, làn môi đỏ rượu cùng mắt khói khiến cô sắc sảo như mấy “chị đại” trong phim Holywood.
- Ôi, lớp hoá trang của cậu bạn này thật hoàn hảo. Là ai đã hoá trang cho cậu vậy? – Cô gái kia bị tiếng bước chân thu hút, quay qua nhìn sũng sờ vào khuôn mặt băng bó của Hải Phong, lập bập nói bằng giọng lờ lợ của người nước ngoài tập nói tiếng Việt.
- Cám ơn chị, là con bé này làm đấy ạ - Anh chàng “Xác ướp” nửa giây trước vẫn là khuôn mặt cau có bỗng nở một nụ cười xinh trai đáp lời. “Moá, xinh thiệt sự”
- Wow~ Medusa nè, thật là xinh đẹp nhưng mà cũng thật… kawaiii~ - Cô nàng lại quay sang nhéo nhéo mấy con rắn giả rồi đến cặp má phúng phính của Hồng Anh.
Hồng Anh trơ mắt nhìn cô gái trước mặt bẹo má mình, đôi mắt như bị hút mất hồn mà dại ra.
- À đây là bạn cùng lớp của em, Hồng Anh với Hải Phong – Minh Thy cười cười kéo tay bà chị đang bị mất liêm sỉ trước mặt, giới thiệu – Còn đây là chị Ai, chị ấy học trang điểm nên có hơi…
- Ồ~ là bạn mới sao? Shizuko-chan giỏi kết bạn thật đó. – Cô nàng thôi nhéo má Hồng Anh, tươi cười tự giới thiệu – Chị là Ai Chono, bạn của hai người này ở Nhật. Chị đây còn là mối tình đầu của Shizuki-kun nữa đó nha, hihi.
- Shizuki? – Hồng Anh như vừa dứt khỏi cơn mộng đẹp nào đó, giật mình hỏi.
- À.. là tên tiếng Nhật của anh đấy – Minh Huy cười cười, gãi đầu ngại ngùng.
- Tức là chị ấy… là mối tình đầu của anh?
- Ờ~ Cũng có thể nói là như vậy…
~~
“Xịch” một tiếng, chiếc ô tô đen đỗ lại trước cửa khu chung cư cao cấp nằm ngay giữa lòng thành phố, Bảo Nam vội vã dặn tài xế chờ rồi chạy về phía thang máy. Lớp hoa trang zombie của anh thu hút không ít chú ý từ mọi người xung quanh, nhưng anh chàng nào có quan tâm.
Bảo Nam đi thang máy thẳng lên nhà mình, đi vào phòng tắm tẩy trang, thay đồ rồi với lấy chiếc balo trên bàn.
Anh rảo bước tới cạnh giường, cầm lấy chiếc Dream Catcher cũ kỹ. Tuy màu sắc thì khác, nhưng những chi tiết trên chiếc Dream Catcher này trông giống hệt chiếc mà Tịch Dương tặng cho Minh Thy…
~~
Về phần Tịch Dương, từ sáng sớm cô đã về nhà cùng mẹ chạy đôn chạy đáo quanh thị trấn tìm mua trái cây, giấy tiền vàng mã cùng nguyên liệu làm cỗ. Đến chiều, cô lại chạy sang nơi này sửa sang lại bàn thờ, cắm hoa, dọn dẹp nhà cửa.
Mãi cho tới khi trời chập tối, mọi việc mới đâu vào đấy, mẹ về trước nấu cơm tối, còn Tịch Dương nán lại dạo quanh khu biệt thự xinh đẹp.
Hơn mười năm trước, người dân thị trấn này vẫn tự hào vô cùng khi một cô ca sĩ nổi tiếng chọn đất nơi đây để xây nhà và sinh sống.
Căn biệt thự nơi cô ấy sống là Biệt thự Lily, hay theo dân địa phương vẫn gọi là “Biệt thự hoa ly trắng”. Nằm ngay cạnh bãi biển, hứng chịu những đợt gió, cát cùng bão bùng quanh năm nhưng dù là bên ngoài hay bên trong, nó vẫn gọn gàng sạch sẽ. Khu vườn phía trước trồng đầy hoa ly trắng, đằng sau có thêm chiếc hồ bơi cùng vài loại cây ăn quả. Dù sau đó nữ ca sĩ kia đã qua đời, những khóm hoa ly cùng căn nhà to lớn vẫn được giúp việc chăm chút cẩn thận, thậm chí còn có một bác bảo vệ ngày đêm tuần tra tránh đám trẻ con phá phách.
Tịch Dương đi đến căn phòng ở cuối hành lang tầng hai, khẽ mở cửa. Cô nàng bật đèn lên, soi sáng không gian rộng lớn của căn phòng. Một chiếc piano lớn màu đen đặt ngay giữa phòng, xung quanh bày biện thêm một bộ trống, một chiếc ghita cùng vài nhạc cụ khác. Trên tường, những bức ảnh lớn của chủ nhân căn biệt thự này được đóng khung treo đầy bốn phía: Ảnh chụp cô đang nhận những giải thưởng lớn trong nước và khu vực, lần đầu được đề cử giải thưởng quốc tế hay những lần biểu diễn trong các sự kiện quan trọng. Những bức ảnh không có một hạt bụi bám, giống như toàn bộ nhạc cụ và đồ vật khác trong căn phòng này.
“Trong phòng để nhạc cụ có vị thần âm nhạc, vì thế phải giữ mọi thứ thật sạch sẽ nhé!” – Tịch Dương nhớ lại lời dặn dò của người cô nàng vẫn gọi là ‘cô’, cười khẽ. Nếu trên đời thực sự có thần thánh, liệu họ có mang cô đi trong đau đớn đến thế?
Tịch Dương ngồi vào trước chiếc piano, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển như nhảy múa trên các phím đàn, tạo nên những thanh âm tuyệt đẹp…
~~
Đến khi Bảo Nam đến nơi cần đến thì trời đã tối mịt, anh chàng xuống xe, nhìn biệt thự vẫn sáng đèn mà có chút thất vọng. Bình thường bác bảo vệ chỉ ngủ lại ở căn nhà nhỏ gần cổng, đâu cần phải bật đèn nhiều như thế.
Mang tâm thế hơi khó chịu, anh tiến vào nhà, trước tiên đi đến bàn thờ, thắp cho mẹ mình một nén nhang. Gương mặt trên bức ảnh thờ rất trẻ, tươi cười đầy hạnh phúc. Mỗi lần nhìn vào đó, anh đều cảm thấy đau lòng, dù gặp bao nhiêu trắc trở, bao nhiêu tổn thương, mỗi lần gặp anh mẹ vẫn cười hạnh phúc đến thế…
Bỗng tiếng đàn vang lên làm Bảo Nam sực tỉnh.
- Danses Des pettis Cycnes*? Mẹ? – Anh lẩm bẩm.
(*) Vũ khúc Thiên Nga – Một tác phẩm của Pyotr Ilyich Tschaikowsky.
Tiếng đàn đưa bước chân của anh chàng đi đến phía căn phòng kia, dòng ký ức cứ thế tuôn trào trong tâm trí. Đây là bản nhạc mẹ thường chơi nhất, cũng là một trong những bài đầu tiên mẹ dạy khi cậu bắt đầu tập chơi piano…
Bảo Nam liên tục lẩm bẩm “mẹ”, bước chân ngày một nhanh hơn, đầu óc trống rỗng, nước mắt chực trào.
Anh mở toang cánh cửa đó ra, tiếng piano vì người đánh giật mình mà lệch đi, tạo nên tiếng vang chói tai.