Mysterious Girls

Chương 01: Khởi đầu

* TIỆC CHIA TAY LỚP 9/3*

- Hồng Anh Công chúa! Huhuhu, tại sao???? Tại sao chứ???? Huhuhu – cả đám con trai (vâng, chính xác là con trai) ôm nhau khóc nức nở. – Cậu nói không thích học trên thành phố nên mới chuyển về cái vùng quê này cơ mà… Tại sao??? Tại sao giờ cậu lại chuyển đi hả???

- Tớ sẽ thường xuyên về thăm mấy cậu mà, đi ô tô có 30 phút chớ mấy. – “Hồng Anh Công chúa” cười trừ, xua tay nói

- Khồng!! Lên đó rồi đám con trai kia mê cậu thì làm sao hả? Trai thành phố là một đám xấu xa, ai sẽ bảo vệ cậu chứ? – Một “thằng nhỏ” cao mét bảy lăm nước mắt nước mũi đầm đìa nói.

- Tịch Dương đã chết đâu. Cậu ấy cũng đi chung mà – Một bạn nữ cuối cùng mới được mở miệng. – Nhỉ?

Đám con trai nhìn qua cô nàng ngồi vắt chân với vẻ mặt “quen quá rồi” ở bên cạnh nữ thần của chúng, im lặng. Đừng nói trai thành phố, trong đám tụi nó mà có đứa lỡ tay đụng vào Hồng Anh cũng không sống nổi dưới tay cô nàng đâu.

- Là cậu đúng không? – Đột nhiên một đứa la lên.- Là cậu đã dụ dỗ Hồng Anh đúng không? Huhu tớ ghét cậu… - cậu chàng lao đến.

“Bốp” . Một dấu chân in ngay trên mặt cậu bé xấu số.

- Cút! – Chỉ một chữ thôi nhưng cũng khiến cậu quắp đuôi về chỗ.

- Hồng Anh với Tịch Dương nè! Có chuyện này… - Một bạn nữ trong lớp, có vẻ thay mặt cho cả đám kia, rụt rè nói.

- Hửm?

Nghe bảo trường FW toàn trai đẹp thôi, mấy cậu nhớ giới thiệu, à không, không cần, chụp ảnh cho bọn tớ là được rồi. Bọn tớ hứa chỉ ngắm thôi không ăn đâu…

BL (boylove) couple cũng được, tớ thích – nàng hủ chúa chen lời.

- … - Cả 2 đứa cạn ngôn~

- Mấy má bớt bớt giùm tụi con~ Ra đường gặp không dám chào luôn á – Team boys lên tiếng.

- Kệ bây!!

Những tiếng cười giòn tan vang lên, hơn 40 đứa tụ lại trò chuyện rôm rả, tạo nên một khung cảnh đáng nhớ. Nhìn khung cảnh ấm ám ấy, khoé mắt Tịch Dương bỗng cay cay.

4 năm bên nhau, từ một đứa nhỏ bị bắt nạt đến mức không biết làm gì ngoài học, chính những người bạn này đã giúp cô mở lòng mình, đón nhận tình bạn đáng quý, trải qua những kỉ niệm đẹp, tạo nên gia đình thứ hai đầy ấm áp.

Bỗng tiếng nhạc vang lên, những âm thanh trong trẻo mang những kí ức đẹp ấy tràn về. Từng đứa một bật khóc, dù phần lớn chọn học cùng một trường cấp ba, nhưng chúng vẫn sợ, sợ không còn được gặp nhau mỗi ngày, sợ không còn thân thiết như trước nữa…

- ĐM! Đứa nào bật nhạc thế, làm ông đây cũng muốn khóc rồi! – Trùm phá hoại của lớp A.K.A trùm trường hét lên rồi ôm đứa bên cạnh khóc huhu làm cả đám còn lại đang khóc lại cười ầm lên, hủ chúa thì cầm điện thoại chụp lấy chụp để ( suy nghĩ của bả: “tối nay có oneshot mới, ngạo kiều thụ cùng trung khuyển công, í hí hí”.)

“Cậu… là ai?” Một thanh âm non nớt văng vẳng bên tai Tịch Dương.

“Tớ? Cô gọi tớ là Amber – vì mắt tớ có màu hổ phách đó” Lại một giọng nói khác, lần này là của một bé gái.

Tiếng sóng vỗ rì rào, một tia sáng hiện ra trong màn đêm thăm thẳm. Áo quần cùng tóc của cả hai đứa trẻ ướt sũng… Tịch Dương cố nhìn gương mặt kia, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì mọi thứ mờ đi.

Reng reng reng…

Tiếng chuông báo thức vang lên, Tịch Dương bật dậy, với tay tắt chuông. Cô nàng thừ người cố nhớ lại giấc mơ kia, nhưng kí ức như dòng nước, cứ chảy qua kẽ tay rồi trôi đi mất…

Làm vệ sinh cá nhân xong, Tịch Dương ngồi vào bàn học, nhìn quanh phòng. Tủ sách đầy ứ sách giáo khoa, sách bài tập rồi cả sách nâng cao, chỉ có một ngăn tủ là bị dọn trống. Trong chiếc vali cạnh giường ngoài áo quần với đồ dùng đơn giản ra chính là đám sách đó, một bộ Harry Potter, vài quyển truyện trinh thám, vài quyển tiểu thuyết tuổi teen. Những quyển sách kia Tịch Dương học đến thuộc cả rồi, chỉ có những thứ này để dành đọc lúc rảnh thôi. Đặt quyển sổ lớn với dòng chữ “Our Songs” vào trong, Tịch Dương khoá vali lại, kéo nó xuống tầng.

Ba có lẽ vẫn còn ngủ vì hôm qua cũng các bác nhậu nhẹt tới khuya, em trai thì vẫn còn ngủ nướng, chỉ có mẹ đã dậy, cùng các bác làm thuê chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong bếp. Nghe nói ông bà ngoại là đầu bếp nổi tiếng, dòng họ bên ngoại có người từng là quan ngự trù hồi phong kiến, đến thời của ông bà thì bị người ta hại đến mức mất mạng, mẹ mới 17 tuổi đã mất cha mẹ, trắng tay lưu lạc đến vùng biển này. Sau này khi lớn hơn một chút, mẹ cùng cha mở một tiệm ăn nhỏ, sau này nhờ tay nghề tuyệt đỉnh mà phất lên, trở thành nhà hàng lớn nhất vùng, nhiều khách du lịch nước ngoài từng ghé qua cũng phải quay trở lại, danh tiếng ngày càng tốt.

- Mẹ! – Tịch Dương để vali xuống, ngồi xuống cùng phụ mọi người chuẩn bị nguyên liệu.

- Thôi mà, ra kia ngồi đi, chỗ này để mẹ với các bác làm là được.

- Con muốn làm mà.

Mẹ con nói không cần rồi mà, bàn tay của thiên này này chỉ nên làm những việc lớn thôi nha, mấy việc này để mấy bác làm cho. – Một bác đẩy Tịch Dương ra, cười đùa.

Mẹ cô nàng cười toác miệng đầy tự hào. Các bác còn lại cũng liên tục khen ngợi Tịch Dương. Dù sao, nó cũng là người đầu tiên ở cái xóm nhỏ này đậu vào trường cấp ba danh tiếng, lại còn được học bổng toàn phần, làm nở mặt cả xóm cơ mà.

- Chào các bác ạ! Cháu đến rồi nè. – Hồng Anh nhảy xổ vào bếp, hí ha hí hửng chào.

- Hồng Anh đến rồi đấy à, chờ một chút cô làm đồ ăn sáng sắp xong rồi. – Mẹ Tịch Dương cười nói.

- Dạ~

- Hừ, lại tới ăn chực. – Tịch Dương trêu cô bạn.

- Thích~ được chưa? Hứ.

- Xì ~ tớ đi gọi thằng Phong đây. – Nói rồi Tịch Dương đi về phía tầng hai, phòng em trai.

Cô nàng mở cửa, nhưng Thanh Phong – đứa đáng lẽ đang ngủ khò trong phòng – lại không thấy đâu, chăn mền đã gấp gọn.

- Ba về rồi đây! – Giọng ba Tịch Dương vang lên từ dưới tầng.

- Tịch Dương lại xuống nhà, không chỉ ba mà còn cả em trai cô nàng đang vác một cái thùng xốp siêu to khổng lồ vào nhà.

- Đó là gì vậy ạ?

- Tất nhiên là hải sản rồi, chả cá bơn thởn, thác lác mẹ làm, cá ngừ, cá thu đã làm sạch, tôm, mực, bạch tuộc đã chia phần, còn có cả hai con cua lớn bác Ba chủ vựa hải sản đem cho nữa, còn sống nhăn đó, lên nhớ luộc ăn liền nha. Hai đứa đi học ở thành phố, đồ ăn không có tươi đâu, lại đắt nữa, đem mấy thứ này lên ăn dần, hết lại về lấy thêm. – “Papa đại nhân” nói một tràng với vẻ mặt “tất nhiên phải vậy”.

- Rồi ba có nghĩ đến việc tụi con sẽ phải mất bao lâu mới ăn hết chưa? Chưa kể, nhiều vậy thì tủ lạnh nào chứa hết hả trời? – Tịch Dương mắt chữ A mồm chữ O, chống trán càu nhàu.

- Xời, làm như ba mày chưa thấy cái tủ lạnh nhà Hồng Anh ấy, chứa gấp đôi đống này vẫn dư sức nhá. Đúng không hả cháu?

- Dạ, bác nói gì cũng đúng hết á, hihi – Hồng Anh chạy như bay ra giúp đặt cái thùng xuống, cười tít mắt – Cám ơn Bác nhiều~~

- Em thì sao? Mới sáng sớm đã bị lôi đầu dậy đi gói cá với bưng đồ, mệt muốn xỉu. – Thanh Phong chạy qua kể lể.

- Cám ơn em nà~ - Hồng Anh xoa xoa đầu thằng bé, mặc dù nó cao hơn cô tận nửa cái đầu.

Tịch Dương cạn lời, ôm ba cảm ơn rồi quay qua giúp mẹ dọn đồ ăn sáng, cả nhà (cộng thêm đứa con “guột” Hồng Anh) ăn uống trò chuyện rôm rả cho đến khi xe đưa đón tụi nó tới. “Nhờ” cái thùng xốp size khủng mà từ một chiếc xe bốn chỗ bình thường, ba của Hồng Anh đã đổi thành một chiếc bán tải nhỏ để cả hai đi thoải mái hơn.

Mọi thứ đã đâu vào đấy, cuối cùng đã đến lúc chào tạm biệt. Khác với đám bạn cùng lớp khóc lên khóc xuống, gia đình Tịch Dương ai nấy đều mang vẻ hào hứng. Riêng mẹ của cô nàng lại mang chút bồn chồn khó xử, bà gọi Tịch Dương lại, ôm chầm cô rồi thủ thỉ:

- Dương, có điều này con cần phải biết… Mẹ biết con đã rất mong chờ được học ở FW nên đến bây giờ mới dám nói. – Bà ngập ngừng. – Mẹ và cô của con… đã từng học ở đó.

- Ý mẹ là…? – Như nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Dương bỗng đanh lại.

- Đúng vậy. Đó là nơi bắt đầu tất cả. Nơi cô ấy gặp người kia, người nhà ông ta là một trong nhũng nhà sáng lập nên có thể con sẽ phải chạm mặt ông ấy…

- Không thể tin được – Tịch Dương cười nhạt, đôi mắt đỏ lên, đục ngầu đầy thù hận.

- Dương! Nghe mẹ nói đã. – Mẹ nắm lấy hai cánh tay buông thõng của cô trấn an – Đừng để thù hận của thế hệ trước cản đường con, được không? Từ hồi cô con còn sống, cô ấy vẫn luôn mong con vào học ở đó. Vì đó là môi trường tốt để phát triển ước mơ của con. Con biết mà đúng không?

- Oi~ đi thôi nào – Hồng Anh từ phía bên kia gọi.

- Mẹ, con đi đây. – Nhắm mắt ngăn dòng lệ, Tịch Dương nói qua loa.

- Ừm, nghe mẹ nhé, Dương…