Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 16: 16 Ba điều ước

Mùa thu, mùa đông, mùa hạ rồi lại mùa thu, mùa đông.

Trong hơn một năm nay, ngoại trừ công việc, Cố Thiên Quân gần như dành toàn bộ thời gian cho Thời An, cô ấy tận tâm cùng Thời An lớn lên.

Cố Thiên Quân và Thẩm My Khê đã cắt đứt hoàn toàn.

Lần cuối cùng gặp Thẩm My Khê là nửa năm trước, người phụ nữ tay trong tay với Thẩm My Khê rất xinh đẹp.

Hai người tự nhiên chào hỏi.

Thẩm My Khê giới thiệu: "Thiên Quân, đây là bạn gái của chị."

Cố Thiên Quân mỉm cười kiểu cách, "Chúc hai người hạnh phúc."

Cố Thiên Quân không phải cố nặn ra nụ cười, cô ấy chân thành hi vọng Thẩm My khê có thể bước ra khỏi mối tình đã qua.

Cô ấy không hận Thẩm My Khê, dù cho cô ấy đã nhìn thấy bản gốc của giấy chẩn đoán trầm cảm giả giữa một đống tài liệu, cô ấy vẫn không căm ghét. So với bị lừa, cô ấy vui mừng hơn là, Thẩm My Khê không bị bệnh.

Cố Thiên Quân suy nghĩ thoáng, cô ấy không bao giờ đi trên con đường cũ, cô ấy chỉ nhìn về phía trước.

Màn đêm mưa gió thất thường như tâm trạng thiếu nữ, lúc nổi gió, lúc đổ mưa.

Đèn trong phòng đã tắt.

Trước cửa sổ sàn, những ngọn nến được đặt tại mép chiếc bàn dài màu ghi, bao quanh một chiếc bánh sinh nhật màu hồng ở chính giữa.

Tia sáng màu cam chiếu sáng khuôn mặt Cố Thiên Quân, cô ấy mặt mày vui vẻ, "An An, sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn dì Cố."

Ánh nến tạo thành một tầng bóng, Thời An nhìn không rõ khuôn mặt của Cố Thiên Quân, nó hỏi: "Con có thể ngồi cạnh dì được không?"

Khóe miệng Cố Thiên Quân hơi cong lên, "Không được."

"Dì lúc nào cũng khẩu thị phi thâm, dì nói không được thì chính là được."

Thời An cười hì hì, đứng dậy đi tới ngồi, người hơi nghiêng về trước, nó thầm đếm số nến cắm trên bánh một lần.

"Dì Cố, tổng cộng có 10 cây nến."

Cố Thiên Quân nhớ lại cảnh tượng họ gặp nhau lần đầu.

"Lần đầu gặp con, con vẫn còn bé chút xíu, chớp mắt con đã 10 tuổi rồi."

Thời An nhấp một ngụm nước trái cây, ấm ức: "Con không phải bé chút xíu, lúc nào dì cũng chê con lùn, bây giờ con đã cao hơn nhiều rồi."

"Vâng, vâng, vâng, con là cao nhất."

Nét mặt tươi cười của Cố Thiên Quân tựa như hoa, thắp từng ngọn nến lên, "An An, đến lúc ước rồi."

Thời An chắp hai tay, cúi đầu nhắm mắt, lại nói điều ước ra thành tiếng.

"Điều ước đầu tiên, hi vọng sau này dì Cố không còn phiền não, ngày nào cũng vui vẻ."

Cố Thiên Quân ngắt lời: "An An, điều ước phải ước trong lòng, nói ra sẽ không linh nghiệm đâu."

Thời An cau mày, sau đó cuống cuồng nói: "Con nói ra mất rồi, làm sao bây giờ?"

Cố Thiên Quân dùng ngón trỏ chọt chọt trán Thời An, nụ cười càng thêm rạng rỡ. "Điều ước vừa rồi không tính, con ước lại đi."

"Dạ."

Thời An thành kính ước lần nữa.

Hi vọng dì Cố hạnh phúc, hi vọng dì Cố khỏe mạnh, hi vọng dì Cố vui vẻ.

Thời An không quan tâm trang tiếp theo của cuộc đời mình sẽ ra sao, tốt cũng được, tệ cũng được, nó sẽ chấp nhận hết thảy.

Cố Thiên Quân cho nó nhìn thấy ánh sáng ban mai từ trong thế giới xám xịt, vậy thì nó sẽ chân thành báo đáp, nó nguyện ý dành cả ba điều ước cho Cố Thiên Quân, nếu có thể ước 100 điều thì nó cũng sẽ làm như vậy, nhưng nó không muốn quá tham lam.

Thời An xuất thần hồi lâu.

Cố Thiên Quân khẽ nghiêng đầu, lại gần nó nói: "Làm gì mà ngẩn ra vậy? Còn không mau thổi nến đi."

Đuôi tóc Cố Thiên Quân lướt qua cổ Thời An, có chút ngứa ngáy, mí mắt Thời An run run, mở mắt ra, thổi tắt nến, xung quanh lập tức tối tăm.

Cố Thiên Quân nói: "An An, nến tắt, những cực khổ mà con phải trải qua trước đây cũng sẽ biến mất, từ giờ con sẽ càng ngày càng hạnh phúc hơn."

Thời An lẩm bẩm: "Nhất định sẽ vậy."

Sinh nhật của Thời An là một ngày trước đêm giao thừa, nó thích tổ chức sinh nhật theo lịch âm, sau mỗi lần đón sinh nhật, khi tỉnh dậy liền sẽ là năm mới.

Tết năm ngoái, Cố Thiên Quân đưa Thời An về nhà ông bà đón năm mới, cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên náo nhiệt, năm nay cũng giống với năm ngoái.

Chưa tới 7 giờ, Thời An bị đồng hồ đánh thức, nó không nằm ườn mà lập tức bò dậy từ giường, đi khắp nhà tìm người.

"Dì Cố, dì dậy rồi."

Cố Thiên Quân vừa lau tay vừa nói: "Con đi vệ sinh cá nhân trước đi, bữa sáng xong ngay đây."

Một lúc lâu sau, cô ấy ngước mắt lên, phát hiện Thời An đang ngồi xổm ở cửa bếp, chớp mắt nhìn cô ấy.

Cố Thiên Quân ngạc nhiên: "Sao còn chưa đi? Ngồi xổm ở đây nhìn dì làm gì?"

Hai tay Thời An chống cằm, nó nghiêng đầu khẽ cười, "Dì Cố, năm mới vui vẻ."

Nói xong, nó đứng dậy bỏ chạy.

Cố Thiên Quân bật cười.

Trong lòng nghĩ năm nay cũng phải đưa cho Thời An một bao lì xì lớn, nhét đầy ắp.

Trời nắng nhưng lại đổ tuyết.

Cố Thiên Quân nhìn chăm chú, gọi Thời An ra ban công, "An An, tuyết rơi rồi, con mau tới đây."

Thời An vẻ mặt ngạc nhiên, chạy tới.

"Dì Cố, đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay."

Cố Thiên Quân mở cửa sổ, những bông tuyết và không khí trong lành tràn vào.

"Tối nay ở nhà ông cố, bà cố một đêm, ngày mai về nhà, dì sẽ dẫn con đi xem nơi dì đã lớn lên, con muốn đi không?"

"Không phải lúc nhỏ dì sống ở nhà hiện tại của ông bà cố sao?"

"Đương nhiên là không rồi."

Cố Thiên Quân nhìn xa xăm, trong mắt tràn đầy cảm xúc khao khát, "Căn nhà đó tuy đã cũ nhưng dì rất thích, có bãi cỏ, có sân nhà rộng rãi, sáng sớm thức dậy nghe tiếng chim hót, sẩm tối có thể pha một bình trà, yên bình ngắm hoàng hôn."

Thời An kiên trì uống sữa mỗi ngày, thật sự đã cao lên không ít, bây giờ đã đến bả vai Cố Thiên Quân, nó hơi nghiêng đầu, vừa vặn tựa lên vai Cố Thiên Quân.

"Dì nói hay như vậy, con cũng muốn đi xem sao."

"Được, ngày mai chúng ta đi."

Nếu như có một chiếc máy ảnh, Thời An nhất định sẽ ghi lại khoảnh khắc này, dù năm tháng có biến đổi thế nào, hay một khi tất thảy trở nên nhạt nhòa, nó vẫn có thể ngắm nhìn gương mặt tươi cười của Cố Thiên Quân.

.   

7 giờ tối.

Cố Minh Kỳ và ông lão đang chơi cờ, mấy người anh em đang xem ở một bên. Phái nữ thì chơi mạt chược chán rồi, tụ lại một chỗ tám chuyện nhà.

Cố Thiên Nhiên vừa lột quýt vừa nói: "Chị, gần đây em mới biết, giáo viên chủ nhiệm của Thời An là Tô Nhiên."

Cố Thiên Quân xoa đầu Thời An bên cạnh, cũng cẩm một quả quýt lên bắt đầu bóc vỏ, "Lúc đầu chị cũng ngạc nhiên như em vậy."

Cố Thiên Nhiên hỏi: "Chị giảng hòa với Tô Nhiên rồi à?"

"Chưa."

Cố Thiên Quân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, cô ấy nhìn người gọi đến, do dự không biết có nên nghe máy hay không.

Cố Thiên Nhiên kỳ quái nhìn cô ấy, "Sao không nghe đi?"

Cố Thiên Quân không mặn không nhạt nói: "Là My Khê gọi tới, sáng nay chị ấy gọi cho chị một cuộc, lúc đó chị đang bận, không nghe, sau đó quên không gọi lại."

"Vẫn nên nghe đi, phòng nhỡ có chuyện gấp."

Khi cuộc gọi thứ hai gọi tới, Cố Thiên Quân nghe máy.

"Sao thế, My Khê?"

Vài giây trôi qua, quả quýt trong tay Cố Thiên Quân rơi xuống đất.

Ánh mắt của Thời An từ TV chuyển đến khuôn mặt của Cố Thiên Quân, lần đầu tiên nó nhìn thấy, Cố Thiên Quân khóc.

Nó lo lắng gọi: "Dì Cố."

Cố Thiên Quân trở nên không còn giống Cố Thiên Quân, sắc mặt cô ấy tái nhợt, tràn đầy sợ hãi, vừa mới đứng dậy đã lại lảo đảo ngồi xuống, cô ấy không ngừng lắc đầu.

"Không thể nào, không thể nào."

Cố Thiên Nhiên nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội đỡ cô ấy.

"Có chuyện gì?"

Hai tay Cố Thiên Quân run rẩy, ôm lấy Cố Thiên Nhiên, bờ môi phát run không thôi.

"My Khê cắt cổ tay, chị ấy... chết rồi."