Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 15: 15 Nốt ruồi

Cố Thiên Quân vội vàng bước hai bước đến trước mặt Thời An, hơi nghiêng người hỏi: "Sao con lại dậy rồi? Có phải các dì làm ồn đến con không?"

"Không ạ."

Thời An lắc đầu, xem ra còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng: "Các dì đừng cãi nhau nữa."

"Đúng là bà cụ non."

Cố Thiên Quân ôm Thời An vào lòng, quay đầu nhìn về phía Thẩm My Khê, nhàn nhạt nói: "Chị về đi, không còn sớm nữa, bọn em phải nghỉ ngơi."

Thẩm My Khê đờ đẫn trong khoảnh khắc, nước mắt chảy ra từ khóe mắt ướt đẫm, cô chán nản ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa cười.

"Chị không đi, đi rồi em sẽ không cho chị vào nữa."

Cố Thiên Quân mấp máy môi, muốn nói nhưng lại nhịn xuống, cô ấy khom lưng nói với Thời An: "Thời An, con đi ngủ trước đi, dì và dì Thẩm còn phải nói chuyện."

"Dạ." Thời An ngoan ngoãn trở về phòng.

Nghe thấy tiếng cửa đóng, Cố Thiên Quân đi rót một ly nước, bước tới đưa cho Thẩm My Khê.

"Đây, uống chút nước đi."

Thẩm My Khê nhận lấy cốc nước, chậm chạp ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn lệ, cô nghiêng mặt, lại một giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

Trầm mặc và giằng co rất lâu.

Cố Thiên Quân mệt mỏi: "My Khê, em đã nói rất rõ ràng rồi, rốt cuộc chị muốn thế nào?"

Trong lòng Thẩm My Khê biết đây là cơ hội duy nhất của mình, cô ấy tiến tới kéo tay Cố Thiên Quân, Cố Thiên Quân tránh được.

Thẩm My Khê che mặt nói: "Chị yêu em rất nhiều, chị không dám tưởng tượng những ngày tháng sau này không còn em, chị sẽ phải sống như thế nào, chị không thể đánh mất em được, thật sự không thể."

Cố Thiên Quân hỏi: "Thú vị không?"

"Không thú vị, thật sự khá nhạt nhẽo."

Thẩm My Khê vén hai bên tóc mai, cười tự giễu, "Chị thật giống một tên hề."

"Chị không cần vì em mà trở thành như vậy, chị cũng từng là một người rất kiêu ngạo."

Thẩm My Khê túm lấy quần Cố Thiên Quân, đầu nhẹ nhàng tựa vào chân cô ấy.

"Thiên Quân, trước đây chúng ta chia tay, chị đều không sợ, vì chị biết em yêu chị, chúng ta đều sẽ làm lành, nhưng bây giờ trong lòng chị rất mù mờ, chị không biết em có yêu chị không, trong lòng chị rất hoảng loạn, hoảng loạn đến nỗi ngay cả khi ăn cơm uống nước, tay cũng sẽ run rẩy."

Cô ôm chân Cố Thiên Quân, nói tiếp: "Trước khi gặp em, trong chuyện tình cảm, chị rất phóng khoáng, chị chưa từng chờ đợi ai, nhưng lần này, chị muốn đợi em, nhưng chị hơn em 6 tuổi, chị không biết còn có thể chờ em được mấy năm nữa."

Ngón tay Cố Thiên Quân run rẩy, dù sao cũng là người đã từng yêu, cô ấy không thể lạnh nhạt.

"Chị không cần đợi em, em không cần một người yêu không chung thủy."

Cố Thiên Quân đã từng yêu nhất tính kiên trì quật cường của Thẩm My Khê, nhưng hiện tại phẩm chất này tựa như dông tố, khiến cô ấy chỉ muốn tránh xa.

Ý cô ấy đã định, "Chị muốn ở lại thì cứ ở lại, khi nào nghĩ tỏ rồi hẵng đi, em muốn đi ngủ, ngủ ngon."

Thẩm My Khê không còn gì để nói, cô buông tay.

Cố Thiên Quân đi rồi.

Nền nhà lạnh lẽo đủ để xé toạc chút kiên cường cuối cùng của Thẩm My Khê, cô không cam lòng, cũng không định rời đi, cô nhìn cánh cửa đã đóng chặt, mong mỏi Cố Thiên Quân có thể lần nữa dịu dàng đi về phía mình.

Thành phố đang say giấc, Thẩm My Khê chìm trong bóng tối rất rất lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa.

Cô mong chờ kêu lên: "Thiên Quân."

Không có hồi đáp, tiếng bước chân dừng lại trong phút chốc rồi lại vang lên, mấy giây sau, Thẩm My Khê nhìn rõ người trước mắt, không phải Cố Thiên Quân, mà là Thời An.

Thẩm My Khê ngạc nhiên: "Nhóc tới tìm tôi à?"

Thời An bị tiếng khóc của Thẩm My Khê đánh thức, do dự một lúc, nó quyết định ra ngoài xem sao.

Tuy rằng trước kia Thẩm My Khê từng bắt nạt nó, nhưng nó thật sự cảm thấy bộ dạng của Thẩm My Khê lúc này rất đáng thương, nó hỏi: "Dì có lạnh không?"

Thẩm My Khê lắc rồi lại gật đầu, "Lạnh trong tim."

Thời An không hiểu lắm, nó học theo Thẩm My Khê, co chân ngồi trên mặt đất.

"Đừng khóc nữa, dì Cố chắc chắn không thích người khóc nhè."

Thẩm My Khê lau nước mắt, cãi bướng: "Ai khóc chứ? Tôi không thèm khóc."

Thời An đứng dậy, mò mẫm trong phòng khách dưới bóng tối hồi lâu, sau khi quay lại, nó lại ngồi xuống.

"Nè, cho dì khăn giấy."

Thẩm My Khê đưa tay nhận lấy, "Đừng tưởng như vậy thì tôi sẽ thích nhóc."

Thời An cảm thấy Thẩm My Khê có chút kiêu ngạo, nó trợn mắt, nói ra ý nghĩ trong lòng.

"Con cũng không thích dì đâu."

Thẩm My Khê xem thường hừ một tiếng, nhưng cô phải thừa nhận rằng, vì Thời An mà tâm trạng của cô đã cải thiện không ít.

"Oắt con."

Thời An không so đo với cô, thậm chí còn an ủi: "Nếu trong lòng thật sự khó chịu thì nhân lúc trời tối dì hãy khóc thỏa thích một trận đi, dù sao cũng không có ai nhìn thấy dì, đến lúc trời sáng thì đừng khóc nữa."

"Tại sao trời sáng lại không được khóc?"

"Ngày nào dì Cố cũng phải đi làm, dì ấy đã rất mệt rồi, con không muốn dì ấy nhìn thấy dì khóc, nếu dì khóc thì tâm trạng dì ấy cũng sẽ không vui vẻ gì cho cam."

Thẩm My Khê cong khóe môi cười, "Thật ra nhóc con này không xấu tính."

Trong màn đêm cô quạnh, may mà có đứa nhóc đáng ghét này ở bên cạnh, vẻ mặt Thẩm My Khê xúc động, hiếm khi muốn mở lòng với người khác, "Tôi sẽ nói cho nhóc một bí mật, nhưng nhóc phải hứa, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không được nói với người khác."

"Con đâu muốn nghe bí mật của dì."

"Tôi phải nói."

Trong lòng Thẩm My Khê bức bách vô cùng, bỗng nhiên rất muốn dốc bầu tâm sự với ai đó, giọng cô rất rất nhỏ nói: "Trước đây tôi vẫn luôn giả bệnh, nhưng bây giờ tôi bị bệnh thật rồi."

Dì ấy bị bệnh?

Ánh mắt Thời An lộ ra vẻ thương cảm, "Vậy dì đã đi khám bác sĩ chưa?"

Trong mắt Thẩm My Khê lại tràn lệ, cô vội vàng lau đi, "Có lẽ là không chữa được."

Đầu Thẩm My Khê rũ sang bên trái, ánh mắt đờ đẫn, "Thật ra tôi rất ghét nhóc, Thiên Quân dành hết ưu ái cho nhóc."

Thời An không hiểu, "Con thích dì Cố, dì cũng thích dì Cố, nhưng từ trước tới nay con chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành dì Cố với dì."

Thẩm My Khê cười kỳ dị, nhăn ấn đường, "Tôi không nghĩ vậy, cho nên đây là bệnh."

Nửa câu còn lại, giống như tiếng thở dài phát ra từ trong miệng, "Tôi bị bệnh thật rồi."

Sau đó, họ không trò chuyện nữa. Thời An về phòng lấy chăn cho Thẩm My Khê, sau đó về phòng ngủ.

Ngày hôm sau.

Sau khi thức dậy, Cố Thiên Quân đi ra ngoài, phát hiện Thẩm My Khê đã rời đi, nhìn xung quanh, cô ấy thấy một chiếc chăn màu hồng, được gấp gọn gàng trên sô pha.

Chiếc chăn này là của Thời An.

Cố Thiên Quân hoài nghi trong lòng, nghĩ lát nữa phải hỏi Thời An cặn kẽ, cô ấy cất chiếc chăn, đi làm bữa sáng.

Trong lúc ăn sáng, Thời An luôn cảm thấy Cố Thiên Quân rất kỳ lạ.

Nó cắn mấy miếng bánh mì, cuối cùng không nhịn được nữa, nhanh chóng liếc nhìn Cố Thiên Quân vài cái rồi rời ánh mắt, nó hỏi: "Dì Cố, sao dì không nói chuyện?"

Cố Thiên Quân phết mứt hoa quả lên bánh mì, phết xong, cô ấy chồng hai lát bánh mì lên nhau, sau đó đặt bánh mì lên chiếc đĩa trước mắt Thời An, chậm rãi: "Đêm qua ngủ ngon chứ?"

Miếng bánh mì Thời An vừa mới cầm lên liền rơi xuống, nó ho khan hai tiếng, rồi lại cầm lên, "Cũng được ạ."

Cố Thiên Quân cười tươi với nó, "Có người lẻn ra ngoài giữa đêm hả?"

Thời An lau mồ hôi trên đầu, "Dì biết hết rồi."

Cố Thiên Quân đặt tay lên lưng ghế Thời An, bình thản: "Ừ, dì cũng không ngủ."

Đầu Thời An gần như vùi vào trong đĩa, "Lần sau con không dám nữa."

Cố Thiên Quân xoa gáy Thời An, "An An, dì không có ý trách con."

"Vậy thì tốt quá."

Thời An thở phào nhẹ nhõm, bưng cốc lên uống sữa ừng ực.

"Chỉ là dì không hiểu được, trước kia My Khê đã từng tổn thương con, tại sao con vẫn còn muốn an ủi chị ấy?"

Thời An đặt ly xuống, xấu hổ cười, "Sao dì biết con an ủi dì ấy? Dì nghe thấy hết hả?"

"Không nghe rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng mấy câu."

"Dì Cố, dì mới là ăn trộm, dì lại đi nghe lén người khác nói chuyện!"

Tiếng nói của Cố Thiên Quân rất cưng chiều, ánh mắt cũng vậy.

"Được, dì là ăn trộm, vậy con trả lời câu hỏi của dì trước, tại sao con lại muốn an ủi chị ấy?"

Thời An nghiêm túc: "Dì ấy khóc một mình trong đêm rất đáng thương, mặc kệ dì ấy có từng bắt nạt con hay không, con vẫn sẽ an ủi dì ấy."

Bởi vì đã có rất nhiều lần, con cũng từng khóc một mình trong đêm, con hiểu cảm giác bất lực đó.

Cố Thiên Quân nói: "An An, con là người thuần khiết và lương thiện nhất mà dì từng gặp."

"Không, dì mới vậy."

Thời An vẻ mặt sùng bái nhìn cô ấy, "Không có ai ghét dì cả."

Những ngọn núi trên trời cao, toàn bộ đều nghe thấy những lời này.

Không ngoa khi nói, lời nói của Thời An đã khiến tâm trạng của Cố Thiên Quân vui vẻ cả ngày, đến nỗi mà các bác sĩ nam cùng khoa còn tưởng hôm nay mặt trời mọc phía Tây.

Tôn Kế Hoa và Cố Thiên Quân là bạn học, họ là bác sĩ thực tập cùng khóa khi vào bệnh viện này, bình thường anh ta thể hiện không ít trước mặt Cố Thiên Quân, rất ân cần.

Cố Thiên Quân và chủ nhiệm hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, đã 9 giờ tối, cô ấy đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Tôn Kê Hoa nắm bắt cơ hội, đi tới nói: "Tiểu Cố, bận rộn cả ngày, tôi thấy cô chưa ăn gì cả, hẳn là đối rồi, hay là tôi đãi cô một bữa nhé?"

Cố Thiên Quân không thèm ngước mắt liền nói: "Không cần, trẻ con trong nhà còn đang đợi tôi."

Tôn Kế Hoa trợn tròn mắt, kinh ngạc: "Cô có con rồi á?"

Cố Thiên Quân đeo túi, gật đầu, "Đúng thế, có vấn đề gì à?"

"Không, không." Tôn Kế Hoa cực kỳ tiếc nuối thở dài, "Đáng tiếc, thật là đáng tiếc mà."

Cố Thiên Quân quay người bỏ đi, để lại một câu.

"Không tiếc gì cả, đứa trẻ ở nhà tôi rất dễ thương."

Tôn Kế Hoa: 【Nữ thần kết hôn rồi, mà có cả con luôn rồi, anh em giải tán đi.】

Đêm hôm ấy, nhóm đàn ông độc thân trong bệnh viện bật khóc, ai ai cũng tỏ vẻ mình thất tình.

Cố Thiên Quân nửa nằm trên giường đọc sách không mảy may biết chuyện này.

Thời tiết trở lạnh, cô ấy vẫn quen mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mát mẻ, đôi chân trắng trẻo thon dài bắt chéo một trên một dưới, thỉnh thoảng thấy lạnh, ngón chân cô ấy cạ cạ vào chân Thời An.

Cơn buồn ngủ ập tới, Cố Thiên Quân liếc nhìn Thời An bên cạnh, bỏ sách xuống nói: "Con nhìn chằm chằm dì làm gì?"

Thời An siết chặt bộ đồ ngủ lót lông, rùng mình, "Dì Cố, con nhìn dì mà thấy lạnh thay á."

Cố Thiên Quân chống tay lên cằm, giũ chăn ra, đắp lên người mình và Thời An.

"Bên ngoài lạnh, trong nhà lại không lạnh, hơn nữa, con mặc quần áo dày thế này, ngủ được không?"

"Chắc là không ạ."

Nói là thế, nhưng Thời An không có ý định thay đồ ngủ, nó thật sự rất sợ lạnh.

Ánh đèn đầu giường hơi mờ, khiến cho làn da trắng như sứ của Cố Thiên Quân càng thêm mềm mại, mịn màng.

Thời An ngắm nhìn hôi lâu, đột nhiên chỉ vào xương quai xanh của Cố Thiên Quân, ngạc nhiên: "Dì Cố, con cũng có một nốt ruồi ở đây!"

"Thật sao?" Cố Thiên Quân bán tín bán nghi, lấy đâu ra chuyện trùng hợp như vậy.

Khi Thời An khoe ra nốt ruồi trên xương quay xanh, Cố Thiên Quân không khỏi cảm khái: "Đều lệch về bên trái một chút, trùng hợp quá."

Thời An nằm xuống, rất đắc ý, "Cuối cùng con cũng xem như là có chút giống dì rồi."

Đuôi mắt Cố Thiên Quân khẽ cong lên, cô ấy tắt đèn đầu giường, giống như Thời An, nằm thẳng trên giường.

"An An, mấy ngày nữa tuyết hẳn sẽ rơi."

Thời An buồn ngủ đến không mở nổi mắt, "Dì Cố, con muốn ngắm tuyết trên biển cùng dì."

Trên đại dương, hải âu tự do bay lượn, cuối cùng đậu bên bờ biển, Thời An nhìn thấy từ xa, nó chỉ cho Cố Thiên Quân xem, sau đó họ tay trong tay, chạy về phía biển.

Trong mơ, dường như Thời An không còn là 8 tuổi nữa.