Buổi sáng mẹ nó kêu nó dậy sớm hơn giờ học tới 1 tiếng nhưng mà nó dậy rồi, đánh răng rửa mặt rồi, xuống nhà vẫn lăn ra sopha ngủ cho bằng được. Hic, ai khổ như nó không chứ, mới có 15 tuổi đầu thôi mà, còn chưa lên lớp 10 nữa mà đã vật vờ thế này rồi. Gần đến giờ học nó mới xách mông lên trường, và hôm nay mẹ nó tiện đường nên chở nó đi.
Vừa vào đến lớp Nhật Hạ đã giựt vở của Linh để chép, thật may là lúc đánh trống thì nó vừa hoàn thành xong. Nó nằm ườn lên bàn, uể oải ngáp vài cái.
‘Mày chơi đồ buổi sáng hở?’
Nó lim dim mắt.
‘2h sáng tao mới biết đổi lịch.’
‘Ahihi, tội nghiệp bạn tui.’
‘Ừ, khi nào cô vào thì nói tao.’
Nhật Hạ ngồi nghe cô giảng mà mắt nó cứ díp lại thành một đường thẳng, cứ làm xong bài tập nào là nó lại gục mặt xuống bàn một lần.
‘Ai làm bài 5 ở nhà rồi giơ tay cô xem.’
Tự dưng cả lớp quay xuống nhìn chỗ bàn nó làm nó tỉnh luôn cả ngủ. Chưa kịp định hình thì cô chủ nhiệm nó đã lên tiếng trước.
‘Chỉ có lớp trưởng với Hạ làm được thôi à! Hạ lên bảng nhé!.’
Vâng, lúc này thì nó đã thực sự tỉnh cả ngủ. Hạ chỉ là trong lúc mơ màng giơ tay lụi thôi mà, có cần phải đen như thế không? Linh kéo tay nó, đưa cho nó bài giải. Nó nhìn ngắm rồi méo mặt, ủa, cái bài gì lạ quắc vậy. Nhưng giờ mà không lên bảng thì nhục lắm. Nhật Hạ biết thừa là tụi trong lớp và Linh đã kiếm trên mạng bài giải này rồi nhưng cô chủ nhiệm không cho cầm vở lên chép, và còn hay hỏi ngược hỏi xuôi nữa, nên chẳng ai dại dột gì. Thôi thì đành nở một nụ cười tươi và lên bảng đứng, nhưng tim thì đập muốn rớt ra ngoài rồi. Hạ cầm viên phấn rồi nhớ lại những thứ trong đáp án mà Linh đưa, rồi giải từng chút một.
Nó nghĩ nó thông minh quá đi chứ, ahihi, giải ra đáp án đúng luôn mới ghê. Và bonus thêm cho lớp một màn trả lời xuất sắc những câu hỏi của cô.
Cả lớp vỗ tay chúc mừng vì nó đã vượt qua ải tử thần.
Hết giờ thì nó lôi Linh đi ăn sáng, và dĩ nhiên là Linh đèo nó. Mỗi khi không biết ăn gì thì tụi nó sẽ ăn xôi, quán xôi gần trường siêu ngon luôn, nhưng phải nhanh chân thì mới còn. Bây giờ là mùa hè nên dĩ nhiên tụi nó học xong ra ăn thì vẫn còn. Hic, sắp không được ăn xôi ở đây nữa rồi, cô chủ quán bảo tụi nó đi thì mất mất khách quen.
Ăn no nê thì đi đâu, dĩ nhiên là đi trà sữa. Hạ gọi điện cho mẹ trước để mẹ khỏi đến rước nó về.
Không hiểu tại sao ngày nào tụi nó cũng gặp nhau mà buôn chuyện mãi không hết. Và không thể không sansi. Hic, nó biết sân si là xấu nhưng mà kiểu quen rồi í, mà cũng chẳng hại ai nên thôi thì bỏ qua vậy. Linh cho nó xem ảnh của ngôi trường chuyên, nghe nói mới tu sửa lại. Trời ơi, kiểu chia ra khu học thì sẽ theo hướng hiện đại, phát triển, còn khu nhà hành chính thì vẫn giữ nét cổ kính. Chưa gì mà tụi nó đã bàn kèo sẽ chụp ảnh ở gốc nào rồi. Thôi thì muốn có ảnh đẹp thì từ giờ phải cố gắng để đỗ chuyên Lí thôi. À mà đồng phục trường chuyên cũng xinh ngất ngây con gà tây, áo trắng đồng phục nhưng được may có viền xám và thắt nơ ở cổ đối với nữ, caravat đối với nam. Chưa kể nam sinh trường này cũng rất chất lượng đó, vừa học giỏi, vừa so handsome, lại năng nổ nữa chứ. Cơ hội có người yêu rất cao à nha.
Nhăm nhi hết ly trà sữa thì Linh đèo nó về. Hôm nay nhà Linh có khách tới chơi mà nó về trễ là xác định ăn hành ngay.
Nhật Hạ vào nhà, lên phòng thay đồ rồi xuống bếp phụ mẹ. Nói là phụ chứ mẹ nó sợ nó phá hoại lắm nên chỉ loanh quoanh làm mấy việc lặt vặt. Haiza, hôm nay mẹ nấu bún sườn mà nó vừa uống trà sữa cộng ăn sáng đã lỡ no mất tiu rồi. Hạ có sự hối hận không hề nhẹ. Tự dưng thằng em đi đá bóng về lại còn trêu nó.
‘Chị mập sắp lăn được rồi kìa, ăn ít thôi.’
So sad, chỉ là mới đầu hè ăn hơi nhiều lên có 2kg chứ bao nhiêu đâu, đau lòng thật sự. Nhưng mà bù lại nó có một người mẹ tuyệt vời ông mặt trời, mẹ cốc đầu em trai nó.
‘Chị con phải ăn nhiều thì mới có sức học thi được, mà cũng đâu có như con nói, mẹ vẫn thấy chưa mập, cứ thế phát huy.’
Thằng em vờ ôm cái đầu tha thiết la oai oái.
‘Mẹ toàn bênh chị.’
Lúc ăn trưa ba nó nói hứa sẽ đổi điện thoại cho nó nếu đỗ chuyên, còn không thì lấy điện thoại cũ của ba, ba đổi điện thoại mới luôn. Hic, ba nói câu đó còn vui vẻ lắm, hình như không muốn nó đậu hay sao á. Nhật Hạ vẫn còn đang dùng iphone 5 đây, thật ra thì không có gì để chê, nhưng mà hết dung lượng rùi, toàn ảnh Linh với nó không à, nó thật sự không muốn xóa. Nó là ai cơ chứ, nó là Nhật Hạ, nó sẽ không để ba đắc chí như thế đâu. Ăn nhanh còn lên giải đề tiếp vì mục tiêu đỗ chuyên. À mà, từ giờ rửa bát đã đổi sang cho mẹ và em trai rồi, cả nhà ưu tiên cho nó đó. ☺☺☺