Dĩ nhiên là một người chị có tâm nó kéo thằng em đang xem phim hoạt hình vào bếp để sai vặt. Lúc đầu em trai nó còn nhì nhèo các thứ nhưng nó dọa không cho mượn máy tính là vội vàng chạy lại. Không phải là ba mẹ không cho em nó dùng máy vi tính, mà chỉ được dùng cho việc học thui, mẹ giám sát kinh lắm. Mà ham chơi thì chỉ có mượn máy của chị là ổn nhất. Ba nó dù làm công việc ở cơ quan thành phố rất bận nhưng vẫn hay về nhà ăn cơm trưa, nó muốn sau này nếu có lấy chồng thì phải lấy người tuyệt vời như ba.
Ăn no nê cả bụng, nó rửa bát xong thì chạy lên phòng. Lạ nhỉ, Linh còn chưa qua, thôi kệ, nó ngủ đông đây, tự dưng buồn ngủ rồi. Nó nhớ là nó chưa ngủ đủ sâu và đủ lâu thì Linh kéo nó bật dậy.
‘Ăn ngủ như heo á.’
‘Tao đợi mày đấy thôi.’ Nó với tay lấy mắt kính.
‘Chơi game không?’
‘Ừ, cũng được.’
Hai tụi ghép team 4, dĩ nhiên là Linh thì luôn là người bật voice để kết nối đồng đội và cũng có cơ hội để nghe được anh nào nó giọng thật ấm. Hai đứa chơi chung nên chỉ có mỗi Linh bật mic thôi, nó vẫn nói chuyện bình thường. Team nó thấy hai đứa con gái thì cứ bảo là tạ, thua là cái chắc. Linh điên người lên chửi hai thằng con trai chung team, nó cũng hùa vào. Không biết do giọng Linh hay hay là thấy Linh bắn pro mà bọn nó lại hạ giọng xin lỗi các kiểu. Mà đúng là giọng Linh hay thật, nó nghe còn mê nữa là. Thế là team bọn nó chơi trong hòa bình, còn khá là hỗ trợ nhau.
‘Số 2 ơi( là nó đó, Nhật Hạ của mọi người đó), kết bạn với mình nhé, giọng bạn ngọt thế.’
Linh nghe xong tự dưng tắt mic game rồi ngồi cười phá lên, vỗ vào vai nó.
‘Ê, có đứa khen mày kìa, trêu nó xem, thật là thú zị quá đi mà.’
Nó lắc đầu, suốt trận game đó cũng chẳng nói gì. Không biết nó có phải kiểu người lạc hậu hay không, nhưng nó không thích con trai dành nhiều thời gian cho game, nó nghĩ ít nhiều sẽ bị lây nhiễm tính cáu gắt văng tục chửi bậy, và đặc biệt không thả thính lung tung, thả thính lung tung là người không nghiêm túc.
Suốt trận Linh vẫn bật mic, bọn kia vẫn hỏi xin facebook nó nhưng nó chả thèm nói gì, chỉ nói chuyện với Linh. Hết trận nó bắt Linh chơi team 2.
‘Í, anh Huy online này, để tao mời vào xem.’
‘Ơ, chơi team 2 thôi, quen biết gì đâu ngại miệng lắm.’
‘Thân dễ học bài mày ư, cứ để tao mời.’
Nhưng mời hai lần mà không thèm vô, Linh cáu ra nhắn tin mess, và được nhận một câu trả lời khá cục súc.
[Học đi, game làm gì.]
[Ơ, tui thấy nick ông sáng, treo máy à.]
[Xuống nhà lấy nước uống 🙂 🙂 ] và thả một cái icon không thể nào chán hơn.
[Game đi, tính làm thiên tài hay sao học lắm thế!]
[Cũng được, 2 ván.]
Linh mời Gia Huy vào game và rủ thêm một bạn cùng lớp là nam nữa. Mọi hôm nó vẫn là cục tạ của team, đúng kiểu chơi game vì niềm vui, không quan trọng thắng thua. Nhưng hôm nay team có thêm một người xém xíu nữa là giành chức tạ của nó. Gia Huy hỏi những thứ linh tinh, giống như là người tối cổ vậy.
‘Anh Huy bao lâu không chơi game rồi?’
‘Mới chơi lại tối hôm qua, nghỉ từ tết đến giờ.’
‘Bỏ đi, ai siêng bằng ông.’
Nó cũng kinh ngạc thật, còn có loại người như vậy ư. Cuộc sống gì mà nhạt nhẽo như một ông già vậy, phải như nó đây nè, nhiệt huyết tràn trề, cuộc sống đa dạng sắc màu.
Linh rủ Huy đi mua sách, rồi kêu là qua đèo nó đi với, bảo nó cũng định mua sách về ôn. Ủa the hell, là sao? Và trả lời lại tụi nó vẫn là câu nói khốn nạn cũng được, Gia Huy cũng cần mua sách giáo khoa. Đợi out game rồi nó cấu Linh.
‘Ơ, mày rủ Huy đi làm gì, tưởng mỗi tao với mày.’
‘Dẫn theo học hỏi bí kíp đó, để ổng lựa sách cho.’
Bọn nó nằm xem phim ‘It’s okay to not be okay’, chị nhà bao ngầu luôn, xem phim mà tụi nó la hét dữ dội. Đến sát nút giờ hẹn nó mới đi thay quần áo, nay nó mặc yếm quần màu kem siêu cấp đáng yêu. Thật ra thì đến nhà sách bình thường nó sẽ mặc nguyên bộ đồ nhà đi luôn. Nhưng hôm nay Linh bảo chụp cho ảnh cho nó mấy tấm ở nhà sách đổi ảnh đại diện khi lên cấp 3 nên nó đồng ý luôn. Linh vén tóc ở tai nó lên nói rằng trông xinh hơn nhưng nó vẫn chưa chấp nhận được việc mọi người nhìn nó với ánh mắt xót thương nên nó vẫn thả tóc che đi tai.
Vậy là Gia Huy đèo nó, Linh đến nhà sách rồi về nhà luôn. Đúng là con trai chỉ cần có dáng đẹp là được, mặc gì không quan trọng. Gia Huy chỉ mặc áo sơ mi xanh rộng và quần tây đen thui mà trông bớt ngố hẳn, nhưng mà mặt thì vẫn còn ‘mọt sách’ lắm.