Ba giờ sáng, tiếng gió gào rít mấy tiếng bên ngoài cửa sổ cuối cùng đã ngừng lại rồi chuyển sang mưa to như trút nước. Trời đất bỗng chốc đổi màu, những hạt mưa trong suốt đang quật mạnh lên cửa sổ thủy tinh hơi hé, âm thanh vừa to vừa nặng như một bàn tay lớn đánh thức Ninh Vy Lan đang chìm trong giấc mộng.
Ý thức vẫn còn trống rỗng lắm, bóng tối nồng đậm bao trùm từng tầng xung quanh cô giống như một giấc mơ vậy.
Nhìn chằm chằm lên trần nhà cả nửa ngày, đến khi cảm thấy phòng khách bên trái có ánh sáng nhẹ cô mới chầm chậm ngoảnh đầu nhìn thấy đó là anh: “Chiêu Viễn.”
Tiếng gọi của cô trong bóng tối vô tận này khẳng định đã khiến trái tim anh thấp thỏm, Tề Chiêu Viễn sải bước đi đến cúi người thì thầm bên tai cô: “Không thoải mái à?”
Ninh Vy Lan muốn lắc đầu tỏ ý không có nhưng những mạch máu bên đầu đột nhiên giật rất ghê gớm khiến cô choáng váng: “Không có......” Không muốn để anh lo lắng quá nhiều, cô chuyển động đôi mắt chuyển đề tai trên trời dưới biển: “Anh vẫn chưa ngủ à?”
”Ừm”, anh gật đầu, “còn có chút việc cần xử lý.” Cũng là đang bảo vệ cô.
Lòng Ninh Vy Lan như tấm gương sáng, nhìn quanh phòng bệnh lớn như vậy ngoại trừ ghế sofa ra thì cũng chẳng còn chỗ cho anh ngủ, mà chiếc ghế sofa kia cũng quá nhỏ. Cô cẩn thận nghiêng người xê dịch chầm chậm vào trong, tìm bừa một cái cớ: “Em hơi lạnh anh lên giường ôm em được không?”
Cho dù không nói ra nhưng tâm tư nhỏ này của cô vẫn nhìn thấu, Tề Chiêu Viễn đương nhiên đồng ý. Giường không to, ngủ hai người cũng vừa đủ, tay Ninh Vy Lan đặt sau eo anh vô tình vẽ lên một vòng tròn, im lặng rất lâu thấy anh vẫn tỉnh, cô lại gần đôi môi mềm mại in xuống bên cổ anh.
”Hôm nay em đã quan sát Ninh Nhất Thuần rồi, không biết cô ta che giấu quá kỹ hay là như thế nào, xem ra không giống như đã biết mối quan hệ của chúng ta.”
Thực ra tâm tư quá sâu không phải là từ để hình dung ra Ninh Nhất Thuần, cô ta căn bản không phải là người giỏi che giấu, nếu biết một bí mật động trời như vậy thì đã sớm công khai cho báo giới rồi.
“Thế nên chắc cô ta vẫn chưa biết”, cô ngẩng đầu, “Anh cảm thấy sao?”
Tề Chiêu Viễn nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt: “Cô ta biết hay không giờ cũng chẳng quan trọng nữa rồi.” Điều quan trọng là cô ta đã ngu xuẩn phạm phải điều cấm kỵ của anh, động phải người không nên động.
Ninh Vy Lan hiểu ý, tay đặt sau eo cào cào áo anh, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Em xem thường cô ta quá rồi.”
Trước khi chơi trò chơi đó, cô đã nghĩ tới khả năng của Ninh Nhất Thuần, duy chỉ không ngờ tới cô ta lại bất chấp mọi thứ như vậy, thậm chí không tiếc khán giả trước mặt mà giở trò cắn nhau.
Nhớ tới lúc ghi hình có câu “Sự tình như nào rồi?” bên dưới khán đài không có hơn một ngàn người cũng đều là khán giả, không nói đến toàn bộ đã trông thấy, nhưng cũng phải quá nửa, nếu khán giả đồn chuyện này ra ngoài thì bên ngoài bây giờ nên ầm ĩ mới phải.
Cô vươn tay muốn lấy điện thoại lên weibo coi thử, nhưng đã bị anh bắt lấy nhét trỏ lại trong chăn, trình bày đơn giản: “Người ở trường quay cơ bản đã bị bố em mua chuộc rồi, trên mạng có nhắc đến sự việc này nhưng không chỉ rõ cụ thể là ai, thế nên độ theo dõi cũng rất thấp.”
Bố em mua chuộc ư....Ninh Vy Lan hơi cắn môi, lồng ngực vì câu nói này của anh mà có chút rầu rĩ, cô sớm đoán được, Ninh Triệu Hoa sao có thể thả tin này ra ngoài được, không ai nói cũng rõ nó sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Ninh Nhất Thuần
Lông mày đã chau lại, cô trầm mặc một lúc: “Thế nên bây giờ chuyện này cứ thế mà cho qua sao.....”
Ninh Triệu Hoa mua chuộc nhiều người như vậy, nên vụ này hoàn toàn lắng xuống, còn kẻ gây chuyện Ninh Nhất Thuần vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mà cô....
Không đúng.
Không thể để cô ta cứ nhởn nhơ được.
Ngẩng đầu thật mạnh cơn choáng váng trong chốc lát ập đến, Ninh Vy Lan cười: “Thế anh thì sao? Anh đã làm cái gì rồi?”
Anh luôn cảm thấy lúc cô cười lên ánh mắt như một vì tinh tú, lóng lánh sáng ngời cám dỗ trái tim anh, khiến anh phá vỡ tất cả những trầm ổn vốn có chỉ muốn hôn cô hết lần này đến lần khác.
Trên thực tế giống y như hiện tại, anh cũng làm như vậy rồi, vì thiếu nước đôi môi cô trở nên nứt nẻ trắng bệch, trên đầu vẫn còn bong một lớp da, anh kiên nhẫn dùng đầu lưỡi quét đi đến khi chỗ đó thật bằng phẳng.
Thấy trên môi cô đầy ánh nước ửng hồng nhạt, anh giấu không nổi ý cười nơi đáy mắt, một tay đặt lên má cô những ngón tay ấm áp xoa nhẹ.
“Lâm Dịch mang clip ở hiện trường đến công khai với tất cả báo chí trên mạng rồi.”
Nếu như vậy vẫn không đủ, bọn họ cần phải xào xáo thêm, vì thế đoàn đội được điều động mua thêm không ít thuỷ quân khơi lên việc này
Không nhìn biểu cảm của cô, Tề Chiêu Viễn càng ôm cô chặt hơn: “Xong rồi, ngủ một chút đi.” Qua thêm mấy giờ trời cũng đã sáng.
Ninh Vy Lan đồng ý, tự động tìm một tư thế thoải mái nhất nằm trong lòng anh ấm áp nhắm mắt.
Cũng không thức quá lâu cô liền ngủ thiếp đi, hơi thở nhẹ nhàng như một con mèo con vậy. Laptop đặt trên sofa vì lâu không dùng nên màn hình đã chuyển sang trạng thái ngủ đông, không có một chút ánh sáng nào khiến cả phòng bệnh đều chìm trong bóng tối, Tề Chiêu Viễn lặng nhìn về phía trước rất lâu sau mới dần dần nhắm nghiền hai mắt.
Ức hiếp người của anh anh tuyệt đối không dung tha!
……
Đúng như Tề Chiêu Viễn dự liệu, clip vừa khui ra kết hợp với nhiều bình luận mập mờ của cư dân mạng lúc trước, chuyện này đã làm dấy lên một trận phong ba bão táp, khoảng một thời gian mà trên mạng, trên ti vi và trong các tạp chí giải trí đều đưa tin vụ việc làm bị thương người lần này, tuy không có định hướng cụ thể nhưng người có não đều sẽ nhìn ra được ai là kẻ cố ý ai là người bị hại.
Dư luận đều đẩy Ninh Nhất Thuần lên đầu sóng ngọn gió, nhưng cho dù như vậy trên weibo vẫn có fan của Ninh Nhất Thuần giúp cô tẩy trắng, nói cái gì mà chỉ là trò chơi thôi, Ninh Nhất Thuần chỉ vì muốn thắng chứ không phải cố ý, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một bộ phận thấp cổ bé họng, rất nhanh bị fan của Ninh Vy Lan và người qua đường đáp trả lại, lúc này cắn xé nhau không ngừng.
“Chỉ có fan não tàn mới đi bênh việc não tàn như vậy”, Trang Văn thuật lại sự tình cho Ninh Vy Lan nghe bĩu môi khinh thường, “Bây giờ càng tẩy trắng sau này tự vả càng đau thôi, hi vọng sau này bọn họ đừng có khóc lóc.”
Lời vừa dứt Trang Văn lại nói: “Nói thật, chị thật sự nhìn không ra trên người Ninh Nhất Thuần rốt cuộc có hào quang gì mà lại có người hâm mộ, lúc này còn nói giúp cho Ninh Nhất Thuần nữa chứ, em nói xem diễn xuất cô ta cũng chẳng có gì đặc sắc lắm, mặc dù có công ty quản lý chống lưng tài nguyên cũng không thấy ngon lành gì, hơn nữa cô ta còn để lại tiếng xấu ở trong giới…..
Ninh Vy Lan yên lặng lắng nghe chỉ biết cười cuối cùng cũng thuận miệng tiếp lời: “Mỗi người một sở thích mà.”
Trang Văn im lặng đảo mắt lẩm bẩm: “Bọn họ quá mờ mắt rồi, đề nghị đến viện mắt đi khám lại mắt thôi.” Quả táo trên tay đã gọt xong, Trang Văn cầm dao xắt thành từng miếng nhỏ và cầm tăm xiên vào, lòng biết Ninh Vy Lan không muốn nghe chuyện liên quan đến Ninh Nhất Thuần nên đã tự giác đổi chủ đề.
Cùng lúc này, ở phòng bệnh bên dưới từ lúc Ninh Nhất Thuần bước vào Trần Tú Lệ vẫn luôn túc trực không dám rời đi, trong phòng không có ti vi hai người cũng không lên mạng, tất nhiên hai người không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện long trời lở đất nào.
Tuy ngã xuống cùng với Ninh Vy Lan nhưng Ninh Nhất Thuần may mắn hơn nhiều, chỉ là trật mắt cá chân một chút mà thôi, nếu kiểm tra không vấn đề gì thì có thể xuất viện luôn lúc này.
Cắn quả lê đã gọt xong, Ninh Nhất Thuần nói một cách mơ hồ không rõ: “Thực ra là, con vốn dĩ không cố ý đâu con chỉ muốn thắng cô ta thôi, ai ngờ cô ta lại không tránh chứ hại con cũng ngã theo, đau chết đi được.”
“Con không sao thì tốt rồi.”
“Con thấy cô ta ngã thảm lắm, mẹ đã đi hỏi thăm xem tình hình cô ta thế nào chưa?”
Trần Tú Lệ cười lạnh: “Chưa, mẹ cũng chẳng muốn biết, con tiểu tiện nhân đó phải ngã chết mẹ mới hả dạ.”
“Chảy nhiều máu như vậy nếu không chết thì bị huỷ dung con cũng vui”, Ninh Nhất Thuần hả hê, “nhìn thấy khuôn mặt đó con lại nhớ tới người đàn bà kia suýt nữa kéo con vào chỗ chết, đáng tiếc bà ta lại chết ngay trên đầu con.”
Nhắc đến việc này Trần Tú Lệ thầm cảm thấy may mắn, trận động đất đó Trang Tế Ngâm còn muốn kéo con gái bà vào may bà đã kịp thời kéo lại, xem xem người có tâm địa bất lương sẽ có kết cục thê thảm chết một cái chết đau khổ.
Quả nhiên tự tạo nghiệp thì không thể sống.
Hai người im lặng một lúc rồi Ninh Nhất Thuần mới nhớ tới một chuyện phá vỡ sự im lặng: “À đúng rồi mẹ, lúc ghi hình chương trình bên dưới khán đài có rất nhiều khán giả đang ngồi, mẹ nói xem bọn họ sẽ không khui ra chuyện này chứ?”
Trần Tú Lệ nghe xong cười ra tiếng: “Con coi bố con là người chết sao? Ông ấy sớm đã mua chuộc rồi, yên tâm đi sẽ không để rò rỉ ra ngoài đâu.”
“ Đúng đó, con quên mất bố đấy”, Ninh Nhất Thuần bỗng chốc cười híp mí trái tim được thả lỏng, “Quả nhiên bố đối với con rất tốt.”
“Đương nhiên, con là con gái ruột của ông ấy mà, không tốt với con thì tốt với ai?” Trần Tú Lệ nói: “Nói đi cũng phải nói lại, con là nhất tỷ của công ty, nâng đỡ ai cũng không bằng nâng đỡ con!”
Ninh Nhất Thuần gật đầu: “Gần đây con nhìn trúng một kịch bản điện ảnh, người ta đã bắt đầu tuyển chọn nữ chính rồi nhưng không thấy gửi lời mời cho con.”
“Muốn nhận vai này à?”
“Vâng, phim này có mấy phần, hai phần trước đều đại bạo phần ba nhất định sẽ không thua kém, nếu con mà nhận được vai nữ chính nhân khí chắc chắn sẽ tăng thêm một cấp.” Đến lúc đó Ninh Vy Lan lấy cái gì ra để đối chọi cô chứ, muốn thấy người kia phải ngoan ngoãn gọi hai tiếng tiền bối.
“Nếu đã muốn thì để mẹ đi hỏi bố con, nhân mạch ông ấy rộng mẹ không tin chỉ một vai nữ chính cỏn con mà ông ấy không thể giúp con giành được.”
Ninh Nhất Thuần hiển nhiên cũng nghĩ như vậy: “Đợi con xuất viện đã.”
Hai người đang nói thì bác sĩ đi đến, kết quả kiểm tra không có vấn đề gì trở ngại đúng như hai mẹ con dự đoán, Trần Tú Lệ lập tức cử tài xế đi làm thủ tục xuất viện còn mình thu dọn đồ đạc giúp Ninh Nhất Thuần.
Tài xế rất nhanh đã làm xong đang lái xe đợi ở cửa bên bệnh viện, Ninh Nhất Thuần được Trần Tú Lệ dìu, đột nhiên thấy điện thoại đang rung bần bật trong túi quần, cô nhìn là cuộc gọi của người quản lý Tiểu Khưu: “Có chuyện gì nói mau đi!”
Đầu dây bên kia hơi thở Tiểu Khưu rất nặng nề, đang thở hổn hển chạy đến bệnh viện: “Cô đừng xuất viện vội cứ đợi ở trong phòng bệnh trước đi.”
Ninh Nhất Thuần nhíu mày: “Điên à, tôi đỡ rồi mà vẫn phải ở bệnh viện đợi á.”
Tiểu Khưu lên xe vội vã giục lên đường, tay nắm chặt điện thoại ngữ khí càng nặng nề: “Đừng ra khỏi phòng bệnh, bên ngoài toàn là phóng viên đấy….”
Cô chưa kịp nói xong đã nghe thấy tiếng la hét đứt quãng của Ninh Nhất Thuần ở đầu dây bên kia, sau đó ánh đèn flash cộng với tiếng người hoà lẫn cùng nhau đinh tai nhức óc. Cô đạp mạnh chân phanh gục đầu xuống thầm than.