Ngay bên dưới sân khấu là những hàng ghế được sắp xếp ngay ngắn, vì nhân viên công tác chưa kịp thời chuyển đi nên lúc Ninh Vy Lan và Ninh Nhất Thuần đã ngã xuống ghế. Có lẽ là đụng phải chỗ sắc nhọn nào đó mà quả bóng trên người của Ninh Vy Lan đã xẹp xuống nhanh chóng, mà cô cũng vì quán tính đầu đã đập vào bậc tam cấp được dựng tạm thời, máu lập tức tuôn ra.
Sự việc phát sinh ngoài ý muốn khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp, đợi phản ứng được lại thì cả trường quay đã nhốn nháo như một nồi cháo, may mà MC rất tỉnh táo, lập tức kêu nhân viên phục vụ đi gọi xe cứu thương. Nhưng cho dù như vậy cũng không tránh khỏi việc mấy người thích xem náo nhiệt đang ra sức quay clip chụp ảnh.
Đúng lúc Trang Văn bước vào sảnh tận mắt chứng kiến một màn Ninh Vy Lan trượt chân vào khoảng không ngã xuống, cô nhanh chân chạy về phía dưới sân khấu
Một tay đẩy các nhân viên công tác ở đằng trước ra, Trang Văn ngồi xổm xuống nhìn một mặt đầy máu của Ninh Vy Lan bất động, cô hoảng hốt xua tay mấy người bên cạnh còn chưa rời đi khóc nức nở la hét không ngừng “Mau gọi cấp cứu đi.”
Nhân viên công tác vội vã gật đầu, thông báo đã gọi rồi rất nhanh sẽ đến Trang Văn mới yên tâm hơn một chút, cẩn thận tỉ mỉ tháo quả bóng vẫn còn phồng trên người Ninh Vy Lan xuống, sau đó nắm chặt lấy tay cô cho đến khi y tá nâng cáng qua đây.
Trên đường gấp rút xử lý để cầm máu, vừa đến bệnh viện đã được đưa vào phòng thủ thuật, Trang Văn đợi ở bên ngoài mới phát hiện chưa nói chuyện này cho sếp, tay cô run cầm cập móc điện thoại từ trong túi quần ra tìm số rồi gọi đi.
Đèn mổ được bật lên, các y tá không ngừng đi đi lại lại xung quanh cô, vì gây tê cục bộ, nên Ninh Vy Lan có thể cảm thấy được có người đang khâu vết thương trên đầu cô, nhưng không hề đau chút nào cả. Các chỗ khác trên người vẫn còn đau ê ẩm khiến cô hơi nhíu mày, đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh thì được đưa vào phòng bệnh.
Trên mu bàn tay phải có treo một bình thuốc tiêu viêm, Ninh Vy Lan nghe thấy âm thanh gấp gáp liền biết có người đang đi vào, cô hơi hé mắt ra một chút thì thấy người đi vào là Trang Văn, vành mắt vẫn đỏ hoe, bộ dạng lã chã thút thít thấy đau lòng không thôi, đợi cô tới gần Ninh Vy Lan mới vươn tay dắt ngón tay cô.
Không biết là do đau đầu liên lụy hay xảy ra chuyện gì mà cổ họng như nhiễm phải nắm cát, vừa khàn vừa đau: “Dọa chị rồi à?”
Trang Văn không dám động chạm vào cô chỉ vội càng kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, khịt khịt mũi gật đầu: “Đúng thế đấy, dọa chết chị luôn, vừa vào đã thấy em rơi từ trên đài cao xuống như vậy tim như muốn ngừng đập luôn đó!”
May mà trên người vẫn còn xác bóng bảo vệ không thì tình hình còn thê thảm hơn nhiều.
Ninh Vy Lan an ủi mấy câu rồi im lặng một lúc, đột nhiên nhớ đến có một người khác cũng ngã cùng cô thuận miệng hỏi: “Ninh Nhất Thuần đâu?”
”Không phải rõ ràng....” Lúc đó hình như nhìn thấy cô ta lên một xe cấp cứu khác, đến bây giờ tình hình như nào thì cô không biết cũng không quan tâm.
Trên thực tế Ninh Vy Lan cũng không muốn biết, đầu cô còn rất choáng, rõ ràng ý thức từ trước đến nay đều vô cùng minh mẫn nhưng đối với việc bị thương này lại không thể nhớ được. Bỏ đi không nghĩ nữa, ánh mắt bình lặng nhìn về phía trước nhớ tới điều gì đó: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Trang Văn biết cô hỏi chuyện về phóng viên nên đành thành thực kể: “Lúc em ghi hình bên dưới nhiều khán giả như vậy, tuy MC có sơ tán nhưng miệng lưỡi đông thế làm sao mà ngăn chặn được? Thế nên đám phóng viên đánh hơi rất nhanh, bây giờ đã vây đầy cửa bệnh viện rồi kia kìa, nhưng em yên tâm bọn họ không vào được đâu.”
Đừng nói đến bệnh viện, chỗ sếp cũng thầm điều động không ít người để ngăn không cho đám phóng viên bước vào.
”Vậy thì tốt.” Cô bây giờ không muốn tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên đâu.
Nhìn ra Ninh Vy Lan không thoải mái, Trang Văn tự biết nên để cô nghỉ ngơi đành đứng dậy nhét góc chăn vào cho cô: “Vy Lan, sếp đang trên đường tới đây rồi, chị đoán cũng sắp đến em nhắm mắt nghỉ một lát đi?”
”Ừm.”
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Trang Văn sợ làm phiền cô nghỉ ngơi đang muốn ra ngoài hít thở một chút, vừa mới rón rén mở cửa đã nhìn thấy trên hành lang có tiếng bước chân gấp gáp qua đây, cô ngước mắt nhìn thì người đó đã đi đến trước mặt.
”Tề tổng”, mắt Trang Văn sáng ngời nhanh chóng báo cáo tình trạng hiện tại, “Vì đụng phải đầu nên bác sĩ nói đầu bị chấn động cần phải nằm viện quan sát hai ba ngày xem có bị xuất huyết não không.”
Tề Chiêu Viễn gật đầu, Trang Văn tự giác tránh ra để anh đi vào trong.
Phòng to như thế nhưng chỉ có một cái giường đặt ở chính giữa rèm cửa màu tím đã khép lại ngăn ánh nắng xuyên vào trong phòng, anh đi mấy bước đến bên giường chưa kịp nhìn kỹ thì cô đã mở mắt.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu vẫn là Ninh Vy Lan hồi thần trước mỉm cười: “Trang Văn vừa nói anh sắp đến mà đã đến rồi, anh bay à?”
Tề Chiêu Viễn không lên tiếng, cúi người sát mặt cô, sắc mặt rất tệ, trên trán còn dán một cái gạc thấm đẫm màu đỏ, anh giơ tay chụp lấy ngón tay lạnh lẽo của cô đồng thời ngồi xuống mép giường nhàn nhạt trả lời: “Ừm, anh bay đấy.”
Anh sáp lại rất gần nên cô dễ dàng nghe thấy tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp rất mãnh liệt giống như tiếng gõ trống liên hồi vừa rầu rĩ vừa nặng nề vậy, cô biết anh rất lo lắng, nhìn chằm chằm vào anh trong chốc lát, đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi cánh tay đang cùm kẹp kéo cổ áo anh ép anh phải cúi người xuống rồi chủ động hôn tới đôi môi hơi lạnh lẽo kia, ánh mắt nóng bỏng của anh lập tức đuổi theo sau, mọi điều muốn an ủi cô trong giây lát đều quên sạch sẽ, cô muốn nghiêng đầu né tránh ánh mắt như vậy nhưng đôi môi hoàn toàn bị anh chiếm trọn lấy.
Không mãnh liệt, không sâu lắng, chỉ giống như xoa dịu, đầu lưỡi chỉ phác thảo từng chút từng chút một, hơi thở trong chốc lát bị tán loạn, cô muốn đáp lại anh nhưng không cẩn thận động vào thân dưới, vết đau gặm nhầm từng tấc trong mạch máu kia trong nháy mắt cuồn cuộn xuất hiện, cô cứng người cau mày.
Anh lập tức nhận ra rồi ngừng lại đỡ lấy gáy của cô để cô nằm xuống, may mà hiệu quả của thuốc gây tê vẫn chưa hoàn toàn hết tác dụng, cơn đau kia cũng chỉ thoáng qua trong giây lát rồi mất hẳn.
Có lẽ sự mệt mỏi trong cơ thể đang càn quấy, Ninh Vy Lan lại bắt đầu có chút buồn ngủ, rõ ràng rất muốn nói chuyện cùng anh nhưng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ đang ùn ùn kéo đến, cô đành nhắm mắt ngủ thiếp đi
Tề Chiêu Viễn ngồi bên giường, điện thoại đã bị anh tắt tiếng từ lâu rung lên trong túi quần một lúc anh mới phát giác, không muốn làm ồn đến cô anh đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lâm Dịch đã xử lý sạch sẽ đám phóng viên bên ngoài bệnh viện, tiện thể nghe ngóng luôn tình hình lúc đó một năm một mười báo cáo.
”Vết thương của Ninh Nhất Thuần tương đối nhẹ chỉ bị trật mắt cá chân thôi, hiện tại cũng đang ở bệnh viện này tiếp nhận điều trị.”
Nếu trước đây, Ninh Nhất Thuần đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là sỏi đá nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng từ thời khắc này trở đi cô chính thức chạm phải giới hạn của anh.
Những chín chắn thận trọng, điềm tĩnh nhẫn nại kia toàn bộ đều ném ra khỏi đầu, Tề Chiêu Viễn hơi híp mắt không mang theo một tia cảm tình lãnh đạm nói: “Đi check cam trường quay đi, ngay lập tức.”
Lâm Dịch vội vàng đáp ứng.
Khoảnh khắc cúp điện thoại, đứng cạnh Trang Văn luôn im lặng cuối cùng cũng không nhịn được mà chửi thầm một tiếng với ngôn từ trào phúng chế giễu, Lâm Dịch nào đã thấy Trang Văn như vậy bao giờ, lúc này muốn phì cười, nhưng phải nhẫn nhịn hết sức khó khăn đành hắng giọng: “Được rồi, chửi đủ chưa? Chửi đủ rồi thì mau đến trường quay check cam với tôi.’
Trang Văn nghĩ thấy đây mới là chuyện nên làm bèn im miệng: “Đi!”
Sau khi nhận cuộc gọi Tề Chiêu Viễn đi vào thang máy, cho dù hiện tại là ban ngày nhưng ở đây vẫn cứ tối đen như mực, anh dựa vào tường, đột nhiên cảm thấy thèm thuốc đang muốn lấy bao thuốc và bật lửa từ trong túi quần ra thì chẳng thấy đâu cả, thì ra anh đã sớm bỏ thuốc vì cô.
Đầu ngón tay di chuyển từ túi quần đến lông mày, anh nhẹ nhàng ấn để che đi ý lạnh mơ hồ trong đáy mắt, lại đứng một lúc, sợ cô tỉnh lại anh liền trở về phòng bệnh. Đang mở cửa thì có âm thanh ồm ồm truyền vào trong tai, anh nhìn thấy là điện thoại của cô bèn đi qua lấy, trên màn hình hiển thị một cái tên rồi lại lần nữa đi ra.
Từ lúc nghe tin tức này từ miệng Lý Hiểu Lâm, Dịch Chỉ Ngôn đang thu âm chuẩn bị quay MV cho ca khúc mới album mới ở studio, anh biết mình đã dần dần loại bỏ những suy nghĩ không nên với Ninh Vy Lan, nhưng gặp phải loại chuyện này vẫn không nhịn được muốn gọi điện quan tâm cô một chút.
Nhưng anh không ngờ tới người nghe điện thoại là Tề Chiêu Viễn.
Hỏi thăm qua loa về tình trạng sức khỏe của cô, Dịch Chỉ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, một câu “Không việc gì thì tốt rồi” cũng không biết nên nói tiếp như thế nào đành vội vã cúp máy.
”Vy Lan không sao chứ?” Lý Hiểu Lâm đi vào đưa cho anh một chai nước suối, Dịch Chỉ Ngôn tiếp lời: “Cô ấy không sao.”
Lý Hiểu Lâm gật đầu, thấy biểu cảm chán nản của Dịch Chỉ Ngôn không nhịn được càu nhàu: “Thật sự thích cô ấy à? Vậy thì theo đuổi đi, ở đây nhớ nhung được ích lợi gì chứ? Tốt xấu gì cũng đã quen biết nhiều năm như vậy so với người khác cơ hội ngon ăn hơn đấy......”
Dịch Chỉ Ngôn im lặng.
Cả nửa ngày mới vặn nắp chai tu nước ừng ực, dòng nước trôi xuống nhấn chìm tất cả.
……
Gió thổi lớn vào ban đêm, nhiệt độ cũng dần giảm, tiếng gào rít quật giòn giã trên cửa sổ thủy tinh càng ngày càng mạnh. Đóng cửa sổ ngăn không cho gió thổi vào, Tề Chiêu Viễn xoay người không đi vào bỗng nghe thấy có âm thanh khác lạ bên trong, anh bước vào quả nhiên thấy cô đang nhoài người bên mép giường nôn khan, dù biết đó là hiện tượng bình thường sau khi bị chấn động não nhưng anh vẫn không yên tâm cuống cuồng gọi bác sĩ đến.
Đáp án quả nhiên giống như anh nghĩ.
May mà chứng bệnh này chấm dứt rất nhanh, bởi vì động tác ban nãy mà cánh tay cô buông thõng bên giường tay áo trượt lên một đoạn lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, anh cầm tay cô nhét lại vào trong chăn ánh mắt vô tình chạm vào một vết đỏ hồng mặt trong bắp tay.
Vừa nhìn đã biết đó là vết máu còn sót lại khi nãy, Tề Chiêu Viễn vào phòng vệ sinh xả một thau nước ấm vắt khô khăn lau sạch cho cô, tiện thể anh còn kiểm tra lại tỉ mỉ xác định không còn chỗ nào có việc gì mới yên tâm.
Đứng yên lặng bên giường một lát, xong kéo tấm ri đô lại rồi ngồi trên sofa phòng khách bật máy tính.
Trên mạng đã có những bình luận liên quan đến vụ việc này, nhưng vì không chỉ rõ cụ thể nhân vật đó là ai nên cũng không xuất hiện sóng gió nào lớn. Tề Chiêu Viễn đoán rằng phía sau Ninh Triệu Hoa đã xử lý, chỉ có điều.........
Bọn họ càng muốn giấu nhẹm chuyện này thì anh càng muốn nó bung bét hơn nữa.
Biểu cảm trong chốc lát trở nên hung ác nham hiểm, Tề Chiêu Viễn nhắm mắt, lúc mở mắt thì đã nhận được tin tức Lâm Dịch gửi đến, nói là cam ở trường quay đã đến tay, thu được tiền căn hậu quả vô cùng rõ ràng.
Tấm lưng rộng dài dựa ra sau, Tề Chiêu Viễn cầm điện thoại gõ từng chữ từng chữ một