Hạ Tử Di đi ra khỏi nhà hàng để tránh khỏi cái tên khùng kia, anh ta ăn nhằm cái quỷ gì mà sao lại có thể sến súa như vậy chứ?
Hạ Tử Di đang bực bội lại gặp bụng đói, cô thật muốn đập một thứ gì đó mà. Cũng tại cái tên kia mà cô không được ăn đồ ăn đây này, cô liếc xung quanh đường và cầu mong sẽ tìm được một quán ăn, quán ăn gì cũng được không quan trọng, cô bây giờ chỉ quan trọng muốn ăn cái gì đó bỏ bụng thôi.
Hạ Tử Di mắt dừng ngay một quán gà rán, mắt cô sáng rực, nâng chân bước đến quán nhưng cô còn chưa kịp vui mừng thì đã bị một đám người áo đen tiến thẳng lại chỗ cô và một cách thật tự nhiên kéo cô quăng vào trong xe.
Hạ Tử Di bị bất ngờ tập kích như vậy làm cho cô cả một tiếng la cũng không thể, cô cứ bất động trợn mắt nhìn bản thân bị những người lạ mặt lôi đi rồi lại nhìn mình ngồi trong xe, rồi lại nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh.
Hạ Tử Di sau khi hết bất ngờ, trong người cô sôi sục máu, cô tức giận thật rồi, cô không giữ một chút hình tượng nào nữa mà miệng bắt đầu phụt ra câu chửi thề đầu tiên:
“ Con mẹ nó, mấy người đang làm cái quái gì vậy hả?” trả lời cô chỉ là tiếng im lặng. Cô vừa tức vừa ức, cô thật muốn mình đừng về lại cái thành phố này mà. Mới sáng sớm chưa ăn cái gì lót bụng đã gặp tên kia, thôi thì cô nhịn, cô đi tìm đồ ăn, thế vậy mà lại bị người khác bắt? Trời ơi, không lẽ cho cô ăn xong bữa sáng cũng không được nữa hả. Cô tức đến độ, nói chuyện không chút độ ấm:
“ Là ai sai cái người bắt tôi? “ im lặng, cô bực đến độ chỉ biết trừng mắt nhìn mấy người này. Cô nhịn, đợi đến khi thấy chủ nhân của việc này đi, cô thề cô sẽ đánh nhau một trận.
Hạ Tử Di ngồi một lúc cũng không lâu thì thấy mấy người áo đen bước ra khỏi xe rồi sẵn lôi cô vô một công ty lớn, cô cứ thế bị lôi đi, nói lôi vậy thôi chứ thiệt ra mấy người này rất từ tốn dắt cô đi.
Hạ Tử Di bị lôi vào thang máy rồi cứ thế nhìn thang máy lên tầng cao nhất, khi bước ra thang máy cô lại bị lôi vào một phòng làm việc. Sau khi lôi cô vào xong, họ đóng cửa đứng canh ở ngoài để cô đứng trợn mắt nhìn cái phòng và trên bàn có chữ “ chủ tịch” to tổ chảng đang đập vào mắt cô.
Hạ Tử Di trợn mắt nửa ngày nhìn chữ chủ tịch mạ vàng. Trợn mỏi quá với lại chân cũng mỏi, nên cô đi lại ghế shopha màu đen mun ngồi xuống. Ừm, rất êm nhưng cô đang rất đói, mà chủ tịch gì đó kéo mình đến đây làm gì? Đó là câu hỏi lớn nhất trong đầu cô bây giờ.
Hạ Tử Di cứ ngồi đợi, thời gian cứ trôi, bụng cô càng ngày càng đói. Đang lúc cô sắp than trời thở đất thì cửa phòng có người mở ra và cô nghe tiếng bước chân đang bước vào.
Cô nheo nheo mắt nhìn về phía cách cửa, để coi ai mà bắt cô vào đây, đã vậy còn để cô chờ từ sớm đến giờ. Khi cô vừa thấy được gương mặt người đó, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm sợ mình nhìn lầm.
Phong Đinh Mặc từ sớm giờ đang bận công việc một tí nhưng khi nghe người của anh đã đưa cô vào phòng và đang đợi. Anh đã cố giải quyết nhanh nhất có thể mà trở về, anh đang rất vui vì anh và cô sắp về bên nhau và sẽ không bao giờ rời xa nữa. Anh vừa bước vào phòng thì đã thấy mặt cô như không thể tin được thì anh thấy cực dễ thương nha.
Hạ Tử Di trợn mắt một hồi sau cô mới lấy lại tinh thần mà nhìn người nào đó với vẻ mặt lạnh, cô nói:
“ Anh là người bắt tôi?”
Phong Đinh Mặc nghe xong cười cười đi lại gần cô ngồi xuống tính ôm cô vào lòng thì thấy cô đứng dậy qua ghế đối diện ngồi xuống, trong lòng anh dâng lên cỗ tức giận nhưng anh che dấu rồi cười cười nhìn cô nói:
“ Anh không hề bắt em, anh chỉ đang đưa em về nhà thôi”
Hạ Tử Di tâm cô lạnh đi, cô gằn từng chữ nói:
“ Tôi với anh kết thúc rồi!!!”
“ Em còn giận anh sao? Thôi nào, chuyện qua lâu rồi, chúng ta chúng ta cùng về nhà thôi”
Hạ Tử Di tức đến độ, cô muốn chửi thề nhưng cô nhịn. Cô nói với giọng không chút độ ấm:
“ Anh lên cơn rồi à? Anh làm ơn biến khuất mắt tôi được không?”
“ Không thể, anh không thể biến khuất mắt anh em được, nếu anh biến khuất mắt em, em sẽ đi tìm người khác phải không?” nói gần đến câu sau Phong Đinh Mặc gần như gầm lên.
Hạ Tử Di hơi bất ngờ nhưng sau đó cô hít rồi thở ra một tí, cô nói:
“ Ừ đó! Tôi tìm người khác đó thì sao? Liên quan gì đến anh? Tôi với anh ấy sắp kết hôn rồi nên anh làm ơn biến đi, anh không biến thì tôi biến, hừ”
Nói xong, Hạ Tử Di không chút lưu tình mà đứng dậy bước ra cửa, đợi đến khi cô gần mở cửa thì có một miếng vải trắng từ đằng sau bịt vào từ lỗ mũi đến miệng cô, cô hốt hoảng giãy dụa nhưng cô giãy dự cỡ nào cũng không thoát được, cô lại cảm thấy mắt mình mở không lên nữa rồi sau đó cô ngất, ý thức cuối cùng của cô là cô dựa vào người đằng sau.
Phong Đinh Mặc bịt thhốc mê Hạ Tử Di xong, anh mỉm cười thoả mãn khi thấy cô nằm trong lòng anh, anh bế thốc cô lên đi ra khỏi phòng. Anh liếc mắt ra hiệu hai người mặc áo đen, hai người mặc áo đen chỉ cần nhìn ánh mắt của anh thì đã hiểu.
Hai người mặc áo đen mở cửa thang máy, anh bước vào rồi hai người mặc áo đen bấm xuống tầng giữ xe. Sau khi ra khỏi thang máy, hai người mặc áo đen mở cửa cho anh lên ghế sau và hai người đó lên ghế trước khởi động xe đi về biệt thự của anh.
Phong Đinh Mặc chỉnh tư thế thoải mái nhất có thể để Hạ Tử Di nằm trong lòng anh. Anh đưa tay lên vuốt ve mặt cô nhue vuốt ve món quà quý giá nhất thế gian này. Sau đó anh hôn lên trán cô, rồi anh nghĩ đến lời cô vừa nói, anh ngước mặt lên nhìn hai người kia nói:
“ Điều tra cho tôi trong thời gian trước cô ấy có đi theo người đàn ông nào và sắp cưới ai, giết. Bắt gia đình cô ấy nhốt dưới tầng hầm cho ta”
Hai người áo đen đồng thanh “ Dạ”
Phong Đinh Mặc hài lòng rồi lại nhìn say mê Hạ Tử Di, em sẽ không thoát khỏi anh được nữa. Cả đời em chỉ có thể ở bên anh.