Có một cô gái vừa bước xuống sân bay, cô mặc trên người với bộ đầm trắng dài đến đầu gối, chân mang đôi vuốt màu trắng luôn kết hợp với mái tóc đen mượt và uốn lọn phần đuôi, làn da trắng như sứ. Chỉ cần nhìn tướng người cô thôi cũng đủ làm người ta điêu đứng rồi, khi cô bỏ mắt kiếng xuống.
Hiện ra gương mặt trái xoan, lông mi công vút, đôi mắt to tròn nếu nhìn càng lâu sẽ bị hút vào, lông mày ngang, môi hồng. Phải nói là một mỹ nhân, làm cho nhiều người phải quay đầu lại nhìn.
Và người con gái đó không ai khác là Hạ Tử Di, cô cuối cùng đã trở lại thành phố nhiều kỉ niệm này sau 5 năm rời khỏi. Cô muốn mình khám phá hết mọi thứ ở đây rồi lại trở về với ba mẹ nhưng cô không biết là khi cô trở về đây thì sẽ không còn cơ hội quay về bên ba mẹ nữa.
Cô đón taxi đi đến một quán ăn được giới thiệu trên mạng và nghe nói rất ngon.
Trong một tòa nhà lớn, trong một căn phòng được trang trí theo phong cách tâu âu, trên bàn có một cái bảng màu đen mạ vàng ghi hai chữ “ chủ tịch“. Bỗng cách cửa phòng mở ra, bước vô là một chàng trai trẻ trạc 2 mấy.
Gương mặt rất nghiêm nghị, chàng trai cung kính nói với người đang ngồi trên ghế đen kia:
“ Thưa chủ tịch, chuyện ngài nhờ tôi làm đã có kết quả”
Đến lúc này thì chiếc ghế đen mới xoay lại và ngồi trên đó là một người đàn ông trạc 27 tuổi, gương mặt góc cạnh, đôi mắt đen lạnh lùng, mày kiếm, môi mỏng. Tóc đen được cắt tỉa gọn gàng và vuốt ra sau ( under cut đó mấy nàng). Và người đàn ông này không ai khác là Phong Đinh Mặc.
“ Cô Hạ Tử Di đã đáp sân bay vào lúc 8:00 giờ và cô đang đã đi tới nhà hàng Trung Hoa “
Khi chàng trai trẻ thông báo xong, Phong Đinh Mặc im lặng nhếch mép cười, Hạ Tử Di em không thoát được nữa rồi. Phong Đinh Mặc đứng dậy, lấy áo vest đen mặc vào rồi nói với chàng trai kia:
“ Trung, cậu làm tốt lắm! Tôi sẽ hưởng cho cậu sau, giờ thì mọi cuộc họp hay cuộc hẹn hủy hết cho tôi”
Phong Đinh Mặc vức dứt lời cũng là lúc anh đã bước ra khỏi phòng làm việc của mình và đi vào thang máy xuống thẳng hầm giữ xe.
Phong Đinh Mặc lại chiếc xe hơi được cách biệt riêng với cái chiếc xe khác, anh mở cửa, leo lên, cấm chìa khóa, mở máy và bắt đầu khởi động đi đến nhà hàng Trung Hoa. Trên môi anh vẫn còn nở nụ cười nhếch môi, anh đang rất vui nha vì anh sắp gặp lại cô và cô cũng sắp là của anh mãi mãi rồi.
Quay về với Hạ Tử Di, cô đã kêu đồ ăn xong rồi, bây giờ chỉ ngồi đợi nữa thôi nhưng nãy giờ cô cứ rùng mình hoài là sao vậy nè? Tự nhiên trong lòng xuất hiện nổi bất an. Xùy, xùy chắc do cô đói quá nên nghĩ tùm bậy tùm bạ đây mà.
Hạ Tử Di nhìn ra ngồi đường cho đỡ suy nghĩ tùm lum tùm la nữa nhưng bỗng mắt cô mở to ra hết cỡ khi thấy chiếc xe hơi màu đen, à không, chiếc xe hơi màu đen rất bình thường nhưng người bước ra từ chiếc xe đó mới không bình thường.
Ôi mẹ ơi, Hạ Tử Di quay đầu vào liền, cô còn đang rủa thầm ' sao cái tên Phong Đinh Mặc gì đó lại ở đây? '. Vậy là điều bất an của cô là về điều này à? Không khóc ra nước mắt mà, cô nhìn cái menu rồi không chần chừng cầm lại che mặt, cô đang cố làm sao để cho mình trở thành không khí, cô bây giờ bốc hơi luôn càng tốt.
Thiệt ra, cũng không phải sợ gì anh nhưng cô không muốn đối diện với nhau. Cô mệt mỏi đủ rồi, tim cô cũng đã lành rồi nên cô chỉ muốn hai người là người xa lạ là được. Nên bây giờ phải tránh xa anh ra. Ủa nhưng mà anh ta lỡ vào đây đi ăn với vợ rồi sao? Ờ ha, anh ta tất nhiên sẽ không quan tâm với mình rồi vậy vì cái gì mà mình phải trốn?
Hạ Tử Di nghĩ thế nên bỏ menu xuống rồi cô cứ bình thản nhìn ra ngoài tiếp. Phong Đinh Mặc khi vừa bước vào cửa, anh đã quan sát xung quanh và ánh mắt anh dừng lại khi thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Cô nhân viên đi lại hỏi anh có đặt bàn chưa sẵn tiện ngắm trai (:)). Anh liếc mắt nhìn cô nhân viên rồi đi thẳng đến chỗ Hạ Tử Di.
Phong Đinh Mặc cực kì tự nhiên ngồi đối diện với Hạ Tử Di sau đó còn gọi món, anh gọi xong thì lại chống cằm nhìn Hạ Tử Di.
Hạ Tử Di lúc đầu thấy có người ngồi đối diện mình tính quay lại nói người này nên đi chỗ khác thì cô thấy Phong Đinh Mặc, người cô như hóa đá chỉ biết trợn mắt nhìn anh. Rồi lại thấy anh làm một loạt hành động rất ưa là tự nhiên, bây giờ thì lại chống cằm nhìn cô cười cười?
Hạ Tử Di giật giật khóe miệng nhìn anh, cô không biết nên nói gì nên cô định đứng dậy để đi qua bàn khác. Cô vừa đứng dậy thì một giọng nói trầm vang lên:
“ Em tính đi đâu?”
Hạ Tử Di từ nãy giờ cô đang kiềm chế lửa giận trong người nên không muốn nói gì rồi, cô mặt lạnh lùng quay lại nhìn anh nói:
“ Liên quan gì đến anh? Tôi nhớ không lầm tôi và anh không quen biết nhau!”
Phong Đinh Mặc nghe vậy cũng không tức giận chỉ cười cười nhìn cô nói:
“ Em giận anh sao? Nào, thôi đừng giận nữa, ngồi xuống đi, đồ ăn cũng sắp ra rồi!”
Hạ Tử Di mắt khinh bỉ nhìn anh nói:
“ Anh dẹp cái bộ mặt ghê tởm đó dùm tôi đi, tôi với anh kết thúc lâu rồi! Anh đừng ở đây mà không biết!”
“ Tiểu Di à! Ai dạy em cách ăn nói như vậy hả? “
“ Anh... anh nghe hiểu gì không hả?”
Hạ Tử Di mặt tức giận nhìn anh, cô không ngờ có con người như vậy. Cô không thèm nói nữa.
Hạ Tử Di quay lưng đi thẳng ra cửa vì cô không muốn thở chung không khí với tên ghê tởm này.
Phong Đinh Mặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, bàn tay của anh ở dưới bàn nắm chặt lại. Hạ Tử Di, em sẽ phải hối hận vì đã làm trái lời anh, em chờ đi, chúng ta rồi cùng sẽ về bên nhau, nhanh thôi.
Phong Đinh Mặc cầm điện thoại lên, ánh mắt âm trầm nhìn về phía bóng lưng cô vừa rời khỏi rồi nói:
“ Thực hiện kế hoạch đi”
---------tg --------
=))))) hí hí hí. Chương này hơi lộn xộn xíu, có thể chương sau sẽ có H. có thể thôi.