Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 49: Khổng ý yên được gọi là ánh trăng sánghồng trắng của mộ dịch kỳ



Khổng Ý Yên.

Được gọi là ánh trăng sáng, hoa hồng trắng của Mộ Dịch Kỳ, hoa hồng trắng.

“Hai người cũng đến rồi?”

Lục Thiên Sơn rõ ràng sững sờ một chút, mấy ngày vừa qua không nhìn thấy Hàm Hinh, đồng thời, cũng không gặp Mộ Dịch Kỳ.

Từ sau buổi tối hôm ở “Mị” biết được chuyện đó, anh ta không còn biết thêm chuyện gì nữa.

“Đúng vậy, tôi và Mộ Dịch Kỳ nhận được giấy mời, nên cùng nhau đến.”

Khổng Ý Yên tao nhã cười một tiếng, nắm lấy cánh tay trái của Mộ Dịch Kỳ, dáng vẻ vui mừng, hào phóng.

“Đi có một mình?????” Ngay lúc đó Mộ Dịch Kỳ cũng mở miệng, nhíu mày hỏi.

Vuốt nhẹ cánh mũi, cảm thấy bầu không khí kỳ lạ này có phần ngượng ngùng, Lục Thiên Sơn giơ tay chỉ ra phía bên ngoài: “Phía sau còn có hai người nữa, Diệp Thiếu và bạn gái anh ta cũng đến.”

“Diệp Thiếu có bạn gái rồi?”

Nghe vậy, Khổng Ý Yên vô cùng kinh ngạc, giống như, chuyện này vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người vậy.


“Đúng vậy, cả ngày ân ái, tình cảm với nhau, gắn bó như keo với sơn, đoán chừng lúc này còn đang hâm nóng tình cảm trên xe đó.”

Lục Thiên Sơn không hề cảm thấy lời nói này của mình có chút lỗ mãng, thiếu ý tứ nào, vì vậy liền không kiêng dè nói ra.

Đọc truyện tại đây.

Khổng Ý Yên nghe xong, lập tức vỗ nhẹ bả vai người đang nói, che miệng mỉm cười: “Đừng nói nữa, ở đây nhiều người như vậy, anh ấy có thể nghĩ thoáng hơn, đó cũng là chuyện tốt.”

“Cô không biết đâu, vừa nãy rõ ràng tôi còn ở đây, thế mà còn kéo bạn gái lại hôn, sáng hôn, trưa hôn, tối cũng hôn, tóm lại hôn cả ngày. Thích con gái nhà người ta như vậy thì mau cưới về đi. Cũng không biết là thật lòng hay giả dối.”

“Thiên Sơn, đừng nói như vậy, đây mới chỉ là bắt đầu, không phải là nên tìm hiểu sâu hơn, quen thuộc với nhau hơn rồi mới kết hôn hay sao.”

Khổng Ý Yên trìu mến nhìn người bên cạnh, cười nói: “Thật lòng hay là giả dối, thì hãy xem người ta có quan tâm đến anh hay không là được. Cho dù là kết hôn rồi, chỉ cần người đó vẫn còn quan tâm đến anh, thì kết hôn hay không kết hôn, cũng như nhau thôi.”

Trong không khí, không biết tại sao lại tràn ngập sự yên tĩnh kỳ lạ.

“Khụ khụ, đoán chừng người cũng sắp đến rồi, vào trong rồi nói chuyện tiếp.”

Hai tay Lục Thiên Sơn túm chặt lấy túi, xoay người, ngượng ngùng ho mấy tiếng, anh ta hiểu rõ những lời Khổng Ý Yên vừa nói là có ý gì.

Nhưng lại không đáp trả.

Mộ Dịch Kỳ đứng bên cạnh, ánh mắt có chút khác biệt, trong mắt hơi lộ vẻ kinh ngạc, khi liếc ánh mắt sang phía Khổng Ý Yên, rõ ràng có thể thấy được, ẩn giấu một chút phức tạp.

“Đúng rồi, nghe nói người gửi thư mời đến bữa tiệc lần này tên Lộ Thần Tường, hai người biết ai không?”

Khổng Ý Yên cẩn thận đánh giá một chút, lúc này, chủ đề đã được chuyển hướng, bầu không khí cũng thoải mái hơn.

Lục Thiên Sơn cầm lấy cốc rượu trong tay người phục vụ, nhấp một ngụm, nói: “Nghe nói, người này tuổi còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, nắm trong tay toàn bộ cổ phần của tập đoàn, còn mở rộng thị trường ra gấp đôi đối với các công ty con. Một người như vậy, lai lịch cũng không nhỏ đâu.”

“Tôi còn nghe nói, tên Tổng Giám đốc Lộ còn muốn cắm rễ ở thành phố H này. Lần này chính là muốn mời những người có máu mặt trong giới kinh doanh đến, xem ra là đang có ý định kết đồng minh với hai người đây?

Khổng Ý Yên nói ra suy nghĩ của mình, ánh mắt đảo qua lại giữa Lục Thiên Sơn và Mộ Dịch Kỳ.

Thời gian chầm chầm trôi qua, lúc này, Mộ Dịch Kỳ mới mở miệng, giọng nói có chút khàn: “Sợ rằng còn có mục đích khác.”

“Mục đích khác? Mục đích gì chứ?”

Khổng Ý Yên hơi gia tăng sức lực, giật giật ống tay áo của anh, giọng nói mang theo ý hỏi dò.

Giọng nói nghi ngờ và đáy mát tò mò, ánh mát nhấp nháy liên tục, giống như một đứa trẻ đang hiếu kỳ chuyện gì đó.


Mộ Dịch Kỳ nhìn cô ta, bình thản nói: “Thành phố H có một người mà anh ta muốn tìm.”

“Là ai? Nam hay nữ? Là người anh ta yêu ư?”

Lúc này, Mộ Dịch Kỳ không nói, chỉ lắc đầu: “Người bên cạnh nói, về phần người ấy là ai, thì không rõ.”

Khổng Ý Yên mỉm cười, không tiếp tục hỏi nữa.

“Cậu chủ Mộ, cậu chủ Lục, đều ở đây hết sao?”

Không biết từ lúc nào, có một thương khách đi đến, nhìn thấy những nhân vật lớn như vậy, không đến nịnh nọt, xu nịnh thì thật có lỗi với chính mình.

“Mọi người cứ nói chuyện, tôi ra ngoài đổi gió chút.”

Khổng Ý Yên kiễng chân lên, nói nhỏ vào tai Mộ Dịch Kỳ, sau đó nhẹ nhàng buông tay khỏi anh, đi đến nơi ít người.

Bóng lưng xinh đẹp của người phụ nữ, đường cong quyến rũ, thu hút toàn bộ ánh nhìn như hổ như sói của mọi người xung quanh.

“Con mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy chứ?”

Sau khi Khổng Ý Yên rời đi, Lục Thiên Sơn mới rảnh rỗi chất vấn anh.

Tối đó không phải nói kết hôn rồi sao? Đây mà gọi là kết hôn rồi à?

Kề vai sát cánh với người phụ nữ khác, cũng phóng đãng quá rồi đấy!

“Như cậu nhìn thấy.” Mộ Dịch Kỳ không né tránh, dứt khoát trả lời.

“Ôi, tôi đang nghĩ, Hàm Hinh có biết hay không, nếu như cô ấy biết, thì tôi không còn lời nào để nói, nhưng nếu cô ấy không biết, Mộ Dịch Kỳ, con mẹ nó, cậu là loại người gì vậy?”

Giọng điệu của Lục Thiên Sơn giống như cười mà lại như không phải cười, giấu đi một tia cười nhạo, rốt cuộc là nghiêm túc hay là đang làm trò cười, chỉ có bản thân anh biết.

“Cậu giống như rất để ý?”

“Đúng vậy, nếu như cậu con mẹ nó không thích cô ấy, thì để tôi, thật lòng mà nói, tôi đối với Hàm Hinh, so với cậu, tuyệt đối…Khụ khụ.”

Ngực đột nhiên bị đấm rất mạnh, mặc dù chỉ là cố ý trêu đùa, nhưng cú đấm này lại không như vậy.

“Mẹ nó! Cậu không thể nhẹ hơn chút à? Đau chết tôi rồi! Khụ khụ khụ…”

Ngực giống như bị tụ lại một cục máu lớn, mất đi hô hấp.


“Tôi cảnh cáo cậu, cậu còn dám nói những lời đó một lần nữa, đừng trách tôi nặng tay.”

Ánh mắt âm u, nặng nề quét qua gương mặt Lục Thiên Sơn.

Lục Thiên Sơn cũng tự biết sức mình có hạn, không đấu nổi với người đàn ông này.

Bóp lấy ngực, nở nụ cười không có ác ý gì: “Biết rồi, biết rồi, không được dòm ngó vợ bạn. Tôi không nói nữa, đảm bảo không nói nữa, trêu đùa cũng không được?”

Mộ Dịch Kỳ tức giận, đầu lông mày nhíu chặt lại.

Trong đầu anh, bỗng nhiên hiện lên gương mặt Hàm Hinh anh gặp ở nhà lúc sáng, cảm thấy kỳ lạ, cô ăn mặc long trọng như vậy, chẳng nhẽ cũng đi tham gia bữa tiệc tối?

….

Đồ ngọt ở đây thật không tồi, đặc biệt là, Hàm Hinh lại cảm thấy đầu bếp và cô rất có duyên với nhau. Vậy mà lại toàn là những món cô thích, ngay đến cả độ ngọt cũng phù hợp với khẩu vị của cô.

Trên tay đã bưng ba đĩa bánh kem, cô đang lưỡng lự không biết có nên ăn nữa không.

Ăn xong hai chiếc bánh, thật ra đã có chút no, nhưng chiếc bánh kem ngon như vậy, nếu bây giờ không ăn chỉ sợ về sau sẽ không có cơ hội ăn nữa.

Cô căn bản tìm không ra vị đầu bếp làm ra món bánh kem này, hiếm khi được ăn món ngon như vậy.

“Xin hỏi, có phải tôi đã từng gặp cô trước đây hay không?”

Trong khi Hàm Hinh đang ăn bánh, đột nhiên có vài người bứơc đến, trong tay cầm theo lightstick, còn có một tấm bảng gắn đèn neon viết một cái tên bên trên, xem ra là một người hâm mộ.

Hàm Hinh làm gì có theo đuổi thần tượng, không quen biết những người này, trên miệng vẫn còn dính kem, mỉm cười lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không quen biết mấy người, có phải nhận nhầm rồi hay không?”

“Cô… Đúng rồi, đúng rồi! Tôi biết rồi!”

Trong đó, có một cô gái đứng hàng đầu đột nhiên bước ra, cô ta hơi béo, trên mặt còn dán chữ “Phân”. Cô ta chỉ vào Hàm Hinh: “Tôi biết, cô chính là người phụ nữ ngày đó khiến cho Phân Phân của chúng tôi không vui.”