Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 48: Đã nói rồi anh vừa nãy không cần phải làm như vậy!



"Hai chữ đê tiện này cũng không đủ để dùng hình dung anh, không nghĩ tới một năm nay, anh khác xa so với tôi tưởng tượng càng làm người ta chán ghét!"

Trên xe, Hàm Hinh gần như la mắng suốt quãng đường, chiếc váy màu xanh ngọc trên người làm cho cô khó chịu không thôi, thật muốn cởi ra!

Nhưng không còn quần áo nữa! Chiếc váy đó vừa bị người đàn ông này phá hủy!

Mà Cảnh Nguyên Trạch suốt dọc đường cũng mắt điếc tai ngơ, khóe miệng khinh bạc nhẹ nhàng nở nụ cười nhạt, coi như, không có chuyện gì xảy ra.

Nói tới da mặt dày, đôi khi người đàn ông chính là hạng nhất.

Ánh mắt của anh xuyên qua biểu cảm của cô tức giận, nóng nảy, vội vàng, bất kỳ một biểu lộ nào, anh đều nắm bắt hoàn hảo.

"Tôi nhớ rằng em thích loại váy này nhất, cố ý lựa cho em, không thích sao?"

Cảnh Nguyên Trạch ung dung nói.

Nói tới thích, Hàm Hinh cười khẩy trong lòng, có người phụ nữ nào không thích quần áo đẹp? Cô cũng là người phàm tục, làm sao không thích được.

Nhưng hôm nay, người cũng phải đối mặt với thực tế, danh vọng gì, trang phục kiểu gì, cô chỉ cần chỉ ấm no, những thứ này, cô sớm đã không có đủ khả năng.

"Cảm ơn, nếu nói yêu thích, đó là đã từng yêu thích, bây giờ, thứ đồ này tôi đã sớm nhìn rõ, việc quá khả năng thì tôi sẽ không làm, mua không nổi chính là mua không nổi, tôi mặc loại lễ phục thuê mấy tram ngàn đồng là rất tốt rồi, ý tốt của anh tôi không có phúc nhận."


Mắt Hàm Hinh nhìn một chút, giá của chiếc váy này, thậm chí không nằm trong phạm vi sáu chữ số.

" Chín số 0, hi vọng em thích."

Đọc FULL bộ truyện.

Cảnh Nguyên Trạch mỉm cười nói, bàn tay muốn chạm vào đầu ngón tay của cô, trong nháy mắt, cô đã tránh được.

Hàm Hinh đập phá tất cả những thứ trong xe: "Cảnh Nguyên Trạch, anh có phải bị bệnh hay không? Tốn gần 3 tỷ mua váy cho tôi sao?"

A, năm đó chỉ mượn 600 triệu cũng không chịu, hôm nay, lại hào phóng như vậy hả?!

"Tiền của tôi, tôi tự làm chủ." Anh mỉm cười, không có chút ý thức được chín gần 3 tỷ này, là bao nhiêu!

Hàm Hinh ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trong đầu có thứ gì đó co rút đau đớn.

Thật là buồn cười, có người bỏ ra số tiền lớn như vậy đối với một người phụ nữ có chồng như cô, loại đàn ông như Cảnh Nguyên Trạch thật đúng là thích bị coi thường.

"Tôi cảnh cáo anh, tôi đã kết hôn rồi, tới đây với anh chẳng qua là thực hiện chuyện công việc, giữa chúng ta, không dính dáng gì cả, bạn bè, mối quan hệ của tôi với chồng tôi... Rất tốt."

Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ "Đã kết hôn rồi", không nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh thay đổi như thế nào, nói xong lời cuối cùng thì giọng điệu rõ ràng chột dạ, nhưng ở trước mặt anh, vẫn hét lên với tất cả sức lực, che đậy hoàn hảo hết thảy.

Lừa mình dối người, có đôi khi cũng hữu dụng.

Ánh mắt người đàn ông hơi rét lạnh, một tia ngưng trọng, mờ nhạt, lóe lên một chút thâm trầm khó hiểu.

Chiếc xe dừng lại, xác định địa điểm đến.

"Đi xuống đi, là em nói muốn tới."

Hàm Hinh nói xong cũng muốn xuống xe, nào biết, một tay bị anh cầm thật chặt, toàn thân bị áp chế, mang theo cảm giác nặng nề.

"Nếu như lúc ấy tôi cho em vay tiền, bác không có trở thành người sống đời sống thực vật, em còn có thể..."

Hai mắt giằng co, anh ta chất vấn cô về chuyện một năm trước, giữa ánh mắt, bức thiết suy nghĩ cẩn thận cái gì.

Giờ khắc này Hàm Hinh cứng đờ, không đoán được trong mắt của anh đáng sợ như vậy, phủ kín tia máu.

"Cảnh Nguyên Trạch, còn có ý nghĩa sao?"

Bỏ qua tay của anh, Hàm Hinh không đợi anh đáp ứng, đã đi xuống xe.


Người đàn ông phía sau lập tức như bị rút sạch hô hấp, ngã trở về.

Bữa tiệc đã bắt đầu, cánh cửa của biệt thự danh tiếng này nằm trong khu vực giàu có đã được đỗ đầy xe, thân phận người đến đều hết sức quan trọng, những người giàu có đứng đầu, đều là nhân vật lớn có mặt mũi.

"Vào đi thôi."

Cảnh Nguyên Trạch đuổi kịp phía sau, cầm thư mời cùng Hàm Hinh đi vào. Đam Mỹ Hay

Bởi vì thân phận của anh đặc biệt, đi vào, đã có người hàn huyên ân cần thăm hỏi, nơi gặp gỡ của những người có tiếng, sao thiếu đám người quyền quý ở giữa nhiệt tình trò chuyện, bị một đám người vây quanh, như hàng vạn ngôi sao vây quanh mặt trăng vậy, Hàm Hinh không muốn đi vào, cũng tìm không thấy chủ đề chung với những người đó, liền tùy tiện tìm lý do tự mình thối lui.

Đều là đàn ông, Cảnh Nguyên Trạch cũng không có ép, chỉ nói cô không cần đi xa.

"Tổng Giám đốc Cảnh, bạn gái mới hả?"

Trong đó có người thấy Hàm Hinh cũng xinh đẹp, vừa thấy Nguyên Trạch cũng chăm sóc tận tình đối với cô, không thể không hỏi.

Nhìn bóng lưng mảnh mai thanh lịch đi tới đi lui ở khu đồ ngọt, lúc này mới yên tâm, anh cười: "Ừ, vị hôn thê."

"Ơ, đã là vị hôn thê rồi hả? Vậy lúc nào thì có thể uống ly rượu của Tổng Giám đốc Cảnh?"

Người nọ hết sức kinh ngạc, lại nhìn kỹ hình dáng của Hàm Hinh.

"Nhanh thôi, đến lúc đó chắc chắn mời Tổng giám đốc Lý ngài."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Trong lòng của Cảnh Nguyên Trạch, sự tồn tại của Hàm Hinh, là độc nhất vô nhị, mặc dù cô đã kết hôn, anh cũng cảm giác được, anh vẫn có cách để có được cô!

......

Lúc đó, cửa ra vào bữa tiệc cũng nghênh đón một số nhân vật khác.

Những giọng nói mơ hồ ùa lên ở ghế sau: "Hôm nay quần áo này là do chính em chọn hả?"

"Ừ, em thích lắm."

Giọng nói của người phụ nữ hơi thận trọng, cho thấy tính tình rất cẩn thận.

"Đẹp đó, tới đây, cho anh hôn cái."

"Bây giờ sao? Nhưng mà, nhưng mà... Ưm ưm..."

Lục Thiên Sơn nhìn trong kính chiếu hậu một màn hôn ướt át triền miên, hình ảnh của hai người dây dưa không rõ, quả thực không đành lòng nhìn thêm.


Tức giận vỗ xuống cái còi, trong nháy mắt tách hai người đang hôn nhau ra.

"Chết tiệt, nghĩ cho ông đây được hay không? Diệp Thiếu, mẹ nó lúc này rồi, cậu vẫn cháo lưỡi sao? Xuống xe!"

Giọng nói ảm đạm phía sau giống như một mũi tên sắc bén, mở miệng nói: "Cũng phải, một người đàn ông không có phụ nữ, làm sao biết mùi vị của đàn ông với phụ nữ chứ?"

Lục Thiên Sơn: "..."

"Được rồi, hai người các người không xuống xe phải không? Ông đây xuống dưới, thíchJ. B chàng chàng thiếp thiếp thì tùy các người!"

Tức giận đẩy cửa đi ra ngoài.

"Này, anh ấy sẽ không tức giận chứ? Đã nói rồi là anh vừa nãy đừng như vậy!"

Một cái đầu nhỏ thò ra, cô gái nhỏ bé ngồi ở ghế sau xe trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ngón tay thon dài đẩy một cặp kính gọng vàng, Diệp Thiếu cười khẽ, kéo cô vào trong ngực: "Bệnh thần kinh này cũng không phải một ngày hay hai ngày đâu, em còn không quen sao?"

"Nhưng mà chúng ta vừa mới..."

"Đừng nhưng mà."

Lời vừa nói, ngón tay của người đàn ông đã vuốt ve lên cái eo mảnh khảnh, môi lại kề môi lần nữa, chậm rãi, dần dần từ ghế sau xe lại nồng đậm truyền tới sự trêu chọc mập mờ.

Lục Thiên Sơn một mình buồn bực đi vào, mắt thấy Diệp Thiếu cùng cô bạn gái mới cả ngày chàng chàng thiếp thiếp, không khỏi da đầu run lên!

Chết tiệt, kể từ ngày hôm đó, anh không gặp lại Hàm Hinh, cũng không biết người phụ nữ đó đã đi đâu rồi!

"Thiên Sơn, chúng tôi ở đây."

Rất xa, Lục Thiên Sơn nghe thấy được một giọng nói quen thuộc, bất giác quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Dịch Kỳ đứng ở cách đó không xa.