Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 331: Kinh doanh Liêu Đông

Vừa trị xong một quan Tổng binh Liêu Đông, lại lòi ra quan Tổng binh Ninh Hạ, Đại Minh huy hoàng rốt cuộc là bị sao vậy?

"Vì sao muốn tiếp cận ta?"

Diệp Cận Tuyền nói: "Khi ta làm điếm tiểu nhị căn bản không nghĩ tới tiếp cận ngươi, chỉ muốn tìm việc, về sau ngày ngươi và đông cung Thái tử đến cửa hàng, ta nhìn một cái liền biết thân phận các ngươi bất phàm, đánh nhau với Trương công công là ta cố ý khơi mào, để dẫn tới sự chú ý của các ngươi, ta không cam lòng nửa đời sau phải sống trốn đông trốn tây, càng không cam lòng để ba mươi thủ hạ của ta phải hàm oan mà chết, cho nên ta cần một vị quý nhân giúp ta."

Tần Kham chỉ vào mũi mình nói: "Ta chính là vị quý nhân đó?"

Diệp Cận Tuyền gật đầu: "Hoàng gia nhiều quy củ, một người không có thân phận như ta không dễ dàng tiếp cận Thái tử, nhưng ngươi thì khác, hơn nữa ta cũng nghe nói ngươi và Thái tử giao tình sâu đậm, tương lai thăng quan tiến chức là điều tất nhiên, huống chi ta và phu nhân ngươi còn có uyên nguyên đồng môn, cho nên hôm đó ta đã quyết định theo ngươi rồi."

"Ngươi cảm thấy đi theo ta có tiền đồ?"

" Tiền đồ của ngươi chính là tiền đồ của ta, không lâu sau ta liền nhìn ra, ngươi khác với những quan nhi khác của triều đình, ngươi là một người có khát vọng, ngươi đang mình phương thức của mình để thay đổi thế đạo này, Diệp Cận Tuyền ta không có sở trường gì khác, nguyện đem thân công phu và khí lực này bán cho ngươi. Trên thực tế ta cũng không nhìn lầm người, ngươi làm quan càng lúc càng lớn, mưu đồ của ngươi cũng càng lúc càng sâu, năm trăm thiếu niên binh đó đại khái chính là hy vọng của ngươi phải không? Cho nên ta chủ động xin đi luyện binh giúp ngươi, ta muốn nhìn thử xem, ngươi có thể thay đổi thế đạo này thành như thế nào."

"Nếu ta thất bại thì sao?"

"Diệp mỗ sẽ cùng chết với ngươi."

"Nếu ta nửa đường thay đổi chủ ý, chỉ muốn thăng quan phát tài thì sao?"

"Ta tự móc mắt mình ra rồi sau đó cáo từ."

Tần Kham thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, cuối cùng cũng buông bỏ được tâm sự.

"Diệp sư thúc, ngươi quả nhiên là người có cố sự."

Diệp Cận Tuyền lắc đầu: "Ta không có cổ sự, chỉ có nhiều chuyện không cam lòng."

Tần Kham đột nhiên hỏi: "Liêu Đông Lý Cảo đã diệt, hoàng thượng hạ chỉ cho ta chỉnh đốn quân chính Liêu Đông, ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào?"

Diệp Cận Tuyền nói: "Thay máu Từ trên xuống dưới, mới có thể khiến Liêu Đông có khí tượng mới."

"Quan văn thì có thể, nhưng quân đội nếu thay máu thì sẽ có thể dẫn phát binh biến, vậy phải làm sao?"

"Toàn bộ quân sĩ binh lính đảo loạn cơ cấu tổ chức, dùng Tổng kỳ thậm chí tiểu kỳ làm đơn vị, trộn lẫn toàn bộ quan binh sáu vệ sở, sau đó lại một lần nữa chia thành bách hộ, Thiên hộ và vệ sở mới, về phần tướng lãnh, người vô năng có thể loại, người trí dũng có thể thăng chức, vô luận tướng lãnh mới cũ đều phải đổi nơi đóng quân, đại nhân mượn cái oai vừa tru sát Lý Cảo, chư quân Liêu Đông đều là quân vừa đầu hàng, chính là lúc sĩ khí đang thấp, lúc này ra tay chỉnh đốn, làm ít công to, thời cơ vừa chuẩn."

Tần Kham nhìn chăm chú Diệp Cận Tuyền, nói: "Diệp sư thúc, bất kể là ân hay oán, nam tử hán đại trượng phu phải tự tay báo tự tay trả, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội."

" Cơ hội gì?"

"Nhân tuyển quan Tổng binh Liêu Đông đô ti do nguyên Nghiêm Ninh vệ Chỉ huy sứ Ngụy Dương đảm nhiệm, Diệp sư thúc ngươi thì làm hiệp trấn phó tổng binh đi, ngày mai ta viết tấu chương báo lên triều đình, tin rằng triều đình sẽ không phản đối."

Diệp Cận Tuyền thất thần: "Ta. . . Làm phó tổng binh?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Ngụy Dương chí nhỏ mà tài kém, hơn nữa nhát gan yếu đuối, để hắn làm quan Tổng binh là để bịt miệng mọi người thôi, trên thực tế, trong Liêu Đông đô ti, ngươi mới là chủ nhân chân chính, Diệp sư thúc, giúp ta cũng chính là giúp ngươi, kinh doanh tốt Liêu Đông cho ta! Liêu Đông không chỉ là có Đại Minh, vài năm sau, nó cũng là của Tần Kham ta!"

Diệp Cận Tuyền mở to hai mắt, giống như mới quen Tần Kham, vẻ mặt phi thường khiếp sợ, tựa hồ vẫn đang tiêu hóa những lời này của Tần Kham.

Liêu Đông là của Đại Minh thì có thể lý giải, nhưng Liêu Đông làm sao lại sẽ là của Tần Kham hắn?

Điều này nếu để người khác nghe thấy, không nghi ngờ gì nữa là nghịch và tru tâm, Diệp Cận Tuyền đầu óc ngây đơ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Tần Kham cười cười, nói: "Ta không có ý gì khác, đương kim bệ hạ và ta tình như huynh đệ, ta không có tâm tư không nên có, chỉ có điều biên trấn bệnh trầm kha quá nặng, từng quan phủ địa phương và quân đội Đại Minh đều có các loại quan hệ lợi hại và lợi ích rắc rối khó gỡ, biên trấn cũng không ngoại lệ, tướng sĩ Đại Minh ta chỉ luận chiến lực dĩ nhiên không bằng Mông Cổ Thát tử, bên trong quân đội chúng ta nếu còn có phe phái, đấu đá lẫn nhau, sư thúc ngươi nghĩ xem, Thát tử hàng năm phạm biên, biên trấn Đại Minh ta có thể chịu đựng được mấy năm?"

Diệp Cận Tuyền tựa hồ có chút minh bạch ý tứ của Tần Kham.

"Ta vẫn cho rằng biên quân đấu với Thát tử càng chiến càng bại, kỳ thật không phải là thua ở chiến lực, trên thực tế Đại Minh chúng ta vũ khí tiên tiến, thành trì chắc chắn, binh nhiều tướng mạnh, so với Thát tử, chúng ta chiếm mọi ưu thế, nhưng mà vì sao cứ đánh là bại? Bởi vì quân chế Đại Minh thối nát rồi, từ gốc tới ngọn, thế là tướng lãnh thì tiếc mạng tham tài, quân sĩ ham sống sợ chết, con người luôn có tâm lý theo số đông, một việc chỉ cần có một người dẫn đầu không làm người khác cũng sẽ không làm, cho nên, chỉnh đốn biên trấn là yếu vụ lửa sém lông mày của Đại Minh, ta hy vọng nhìn thấy một biên trấn Liêu Đông lại trị trong sạch, tướng sĩ phục vụ quên mình, thay đổi thế đạo này cần dũng khí, cần trí tuệ, cần thời gian, có đôi khi thậm chí còn cần máu tanh và giết chóc, vài năm, mười mấy năm hoặc là mấy chục năm, bất kể cần bao lâu, sư thúc, ta hy vọng ngươi có thể làm được giúp ta."

Những suy nghĩ thực sự trong lòng chưa từng nói với bất kỳ ai, hôm nay một hơi nói ra, trong lòng Tần Kham không khỏi thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Cận Tuyền dần dần động dung, hắn vẫn lẳng lặng lắng nghe Tần Kham. Trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ta chỉ là một giới vũ phu, khát vọng của ngươi giao cho ta, ta sợ sẽ làm ngươi thất vọng."

Tần Kham cười nói: "Sư thúc tự coi nhẹ mình rồi, ngươi không phải là vũ phu thô bỉ đơn giản, ngươi từng đọc sách, cũng từng dẫn binh, biết binh pháp thao lược. Cái ngươi thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi, ta nguyện ý đem cơ hội này cho ngươi. Chỉnh đốn Liêu Đông Như thế nào, về phía quan phủ, ta sẽ xin chỉ điều nhiệm tri phủ Nghĩa châu Lưu Bình Quý làm tuần phủ Liêu Đông, Lưu Bình Quý này nhìn thì yếu đuối, nhưng trong lòng cũng có khát vọng, hắn có kinh nghiệm trị dân, ngươi có kinh nghiệm dẫn binh, ngươi và hắn phối hợp, hắn thống trị địa phương, ngươi chỉnh đốn quân đội, hai người bổ sung cho nhau. Nhân lúc triều đình vẫn chưa kịp phái thái giám trấn thủ và giám quân ngự sử mới tới, ngươi mạnh mẽ vang dội thanh lý sáu vệ một lượt đi."

Nụ cười của Tần Kham dần dần biến thành lạnh lẽo: "Phá vỡ quy tắc cũ tất nhiên sẽ gặp rất nhiều lực cản, ba vạn hàng hàng Liêu Đông ta tới giữ vẫn chưa trả binh khí đã cho họ, chính là nguyên nhân này, hôm nay Lý Cảo đền tội chính là thời cơ tốt, trong tướng sĩ của sáu vệ người nên cách chức, nên điều nhiệu, nên điều tra, ngươi cứ yên tâm mà làm. Nếu gặp cản trở thì cứ thẳng tay mà giết."

Lại một bức tấu chương phóng như bay tới kinh sư.

Tần Kham trong tấu chương trần thuật hiện trạng thối nát của Liêu Đông, cùng với lâm thời bổ nhiệm nguyên Chỉ huy sứ Trầm Dương vệ Ngụy Dương làm quan Tổng binh Liêu Đông, cùng với nguyên tri phủ Nghĩa châu Lưu Bình Quý thăng nhiệm làm tuần phủ Liêu Đông, phía sau còn có một cuỗi danh sách bổ nhiệm tướng lãnh và quan viên.

Trên thánh chỉ của Chu Hậu Chiếu đã nói rất rõ ràng, lệnh cho Tần Kham tạm thời làm đốc phủ Liêu Đông, đốc phủ tất nhiên có quyền bổ nhiệm và quyền can thiệp trực tiếp vào quan trường và vệ sở Liêu Đông, tấu chương vào kinh sư, Chu Hậu Chiếu đối với chuyện của Tần Kham vẫn khá chú ý, lập tức gọi nội các Tiêu Phương, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa ba người thương thảo một phen, sau đó lấy ra đình nghị với quần thần trên tảo triều.

Vốn bản danh sách này Tần Kham đã trải qua suy nghĩ thận trọng, liệt kê bên trong cơ bản đều là quan viên và tướng lãnh tầng trung và tầng thấp vốn có của Liêu Đông, không hề có cái hiềm dùng người không khách quan, về phần duy nhất một phó tổng binh Liêu Đông đô ti Diệp Cận Tuyền bên trong, không hề gây chú ý trong một hàng dài danh sách điều nhiệm thăng nhiệm, rất nhanh bị các đại thần bỏ qua, về lai lịch của Diệp Cận Tuyền, Tần Kham cũng chỉ trong tấu chương nói là đệ tử võ gia mời chào được, rất hiểu chiến trận binh pháp, có thể dùng được.

Mặt khác năm trăm thiếu niên binh cũng lưu lại một trăm người ở lại Liêu Đông đi theo Diệp Cận Tuyền, một trăm thiếu niên binh này sắp phải học đọc sách biết chữ, đọc thông binh pháp, hơn nữa mỗi ngày phải án theo phương pháp thao luyện kiểu mới Tần Kham lưu lại để tiến hành huấn luyện hằng ngày, một năm sau bọn họ sẽ được rải tới các vệ sở Liêu Đông đảm nhiệm những chức quan quân nhỏ như tiểu kỳ, Tổng kỳ.

Trong phủ đệ của Lý Cảo và rất nhiều phạm quan tịch thu được chừng gần trăm vạn lượng bạc, tất cả đều là tiền hiếu kính mấy năm nay âm thầm làm sinh ý bán da lông, hỏa khí thậm chí và kim loại với Thát tử, khoản tiền này Tần Kham âm thầm giữ lại năm mươi vạn lượng, dùng số tiến này để xây một quân khí chế tạo cục ở Liêu Dương, cũng mời chào một đám công tượng có kinh nghiệm chuyên môn nghiên cứu chế tạo súng và hỏa pháo.

Thứ quá phức tạp không thể chế tạo, Tần Kham cũng không phải nhân tài kỹ thuật, chỉ có thể y theo trí nhớ mơ hồ của kiếp trước viết ra phương pháp và tỷ lệ phối lựu đạn, mìn và thuốc nổ đen, lệnh cho các công tượng chiếu theo đó mà nghiên cứu chế tạo và thực hiện.

Có mấy thứ này, tương lai bất luận đối mặt với kẻ địch nào, đều là cỗ máy giết người khiến người ta cả đời khó quên.

Diệp Cận Tuyền phụng mệnh lệnh của Tần Kham, tiến hành cải biên biên quân Liêu Đông một cách dứt khoát hẳn hoi, đồng thời tân nhiệm Ngụy Dương Liêu Đông đô ti được Tần Kham triệu vào Đô Ti phủ.

Không biết Tần Kham nói với Ngụy Dương những gì, mọi người chỉ thấy Ngụy Dương hăng hái tiêu sái đi vào, nhưng ủ rũ đi ra, thuộc hạ đồng liêu tới hỏi hắn cũng chỉ thở dài, một chữ cũng không nói, cảm xúc xuống thấp tới cực điểm.

Cùng lúc đó, Diệp Cận Tuyền bắt đầu tuần tra doanh địa tù binh ngoài thành Liêu Dương, nói là tù binh, kỳ thật chỉ là mấy vạn biên quân Liêu Đông bị Lý Cảo che mắt, về sau thì đầu hàng triều đình, nhóm người này sau khi đầu hàng liền bị tước binh khí, do tám ngàn nghi trượng binh của Tần Kham và bộ phận kỵ binh Đóa Nhan nghiêm mật trông giữ.

Doanh địa Tù binh kéo dài hơn mười dặm, các tướng sĩ tay cầm binh khí tuần tra qua lại, các biên quân Liêu Đông không có binh khí thì thấp thỏm lo âu ở trong doanh trướng, phỏng đoán vận mệnh tương lai của mình.

Diệp Cận Tuyền mặc giáp trụ vào thời kì mẫn cảm này tiến vào tù binh doanh, bắt đầu thanh lý biên quân Liêu Đông.

Các tướng lĩnh tập trung một chỗ, các quân sĩ thì tập trung ở chỗ khác, tiến hành thăng miễn điều nhiệm tướng lãnh, đồng thời các quân sĩ biên quân Liêu Đông bình thường cũng bị các Giáo úy Diệp Cận Tuyền dẫn tới tách ra, trộn lẫn, cuối cùng phân phối lại về các vệ sở.

Ý chí của Tần Kham, ở vùng đất Liêu Đông này được quán triệt triệt để.

"Ê, Hán nhân, dũng sĩ Đóa Nhan của chúng ta lúc nào mới có thể rời khỏi Liêu Dương về thảo nguyên chăn thả?"

Vào một buổi chiều gió bắc gào thét, Tháp Na mặc quần áo đỏ rực như lửa xông vào nha môn tri phủ.

Mấy tên thị vệ vẻ mặt lúng túng vây quanh nàng ta, muốn cản mà không dám cản.

Tần Kham ngây ra một lúc, vẫy lui thị vệ, sau đó cười khổ nói: "Tháp Na cô nương, ta có danh có họ, vừa không phải tên là "ê" cũng không phải tên là 'Hán nhân', chúng ta có phải trước tiên nên thay đổi cách xưng hô không?"

Tháp Na lườm hắn, bĩu môi: "Ngươi tuy rằng là đại quan Minh đình, nhưng ngươi không phải người tốt."

Tần Kham bất đắc dĩ nói: "Chờ vài ngày nữa biên quân Liêu Đông ổn định rồi, các ngươi có thể về thảo nguyên, ta có phải người tốt hay không hình như chẳng liên quan gì tới ngươi cả."

Địch ý của Tháp Na đối với Tần Kham không biết là từ đâu mà có, nghe vậy lườm hắn nói: ""Ngươi nếu không phải người tốt, vậy lờ thề của ngươi và ngạch trực cách là không đáng tin cậy, ai biết ngươi lợi dụng Đóa Nhan chúng ta xong rồi thì có trở mặt đổi ý giống như Thành Tổ hoàng đế của các ngươi hay không?"

Tần Kham sầm mặt xuống, nói: "Tháp Na cô nương, Thành Tổ hoàng đế của Đại Minh chúng ta hùng tài vĩ lược, ngươi nói năng cho cẩn thận."

Tháp Na bướng bỉnh ngẩng đầu, giống như con thiên nga cao ngạo: "Ta nói sai à?"

Tần Kham trừng mắt nhìn nàng ta một lúc, nhưng cũng đành bật lực với nàng ta, thở dài: "Cha ngươi hôm đó khẳng định không dùng roi ngâm muối để quất ngươi, bằng không ngươi sẽ không quên nhanh như vậy."

Ngữ khí khựng lại, Tần Kham nói: "Ngươi tới đây trừ tìm ta để cãi nhau ra thì còn chuyện gì khác không?"

"Có."

"Vậy mau nói đi, nói xong thì ra khỏi cửa rồi rẽ phải."

Tháp Na lườm hắn, nói: "Ngạch trực cách muốn ta gả cho ngươi..."

Tần Kham tuyệt đối nói: "Ta thà chết không theo."

"Ngươi nói Hỏa Si có bảy thê tử, là bại hoại, cầm thú, về sau ta đã hỏi quan binh Hán nhân các ngươi, trong nhà ngươi cũng có hai thê tử, ngươi cũng là bại hoại, cầm thú."

"Tháp Na cô nương, ngươi phải hiểu cho rõ, ta có bao nhiêu thê tử chẳng liên quan gì tới ngươi cả, ngươi cứ ở thảo nguyên tiếp tục thả dê của ngươi, ta về kinh sư trái ôm phải ấp, hai bên chẳng có xung đột gì."

Tháp Na hung tợn lườm hắn: "Ngươi tuy rằng đã cứu mạng ta, nhưng ta sẽ không gả cho ngươi."

Tần Kham bất đắc dĩ thở dài: "Ta chưa hề nói muốn ngươi gả cho ta."

" Nam nhân mà Tháp Na ta muốn gả, nhất định là là nam nhân chính trực nhất cường tráng nhất trên đời, ngươi không phải."

"Xin ngươi hãy tin ta, Tần Kham ta cũng tuyệt đối sẽ không cưới một nữ nhân có tiền lệ đuổi giết chồng... Thuận tiện hỏi một câu, Hỏa Si đã chết chưa?"

Tháp Na lắc đầu: "Đêm hôm đó rất tối, ta cách ngoài ba mươi bước bắn một tên vào lưng hắn, chắc là bắn trúng, nhưng có chết hay không thì ta không biết, về sau thì không có tung tích của Hỏa Si nữa."

Tần Kham thở dài: "Ngươi thấy chưa, ngay cả tay nghề đuổi giết chồng cũng không ra gì như vậy, vă không thành, võ cũng chẳng tựu, ta đường đường là trọng thần triều đình nếu cưới một nữ nhân như ngươi, tự ngươi nói một câu thật lòng đi, lúc ta về già có tính là bại trong tay ngươi không?"