Mọi người đều có một tật xấu như nhau, bản thân không quen thẳng thắn,, lại yêu cầu người khác phải thẳng thắn với mình, người khác có giấu diếm đối với mình là không thành khẩn, không đáng kết giao.
Tần Kham cũng f phàm phu tục tử, tất nhiên không thể ngoại lệ, lúc ban đầu sau khi phát hiện Diệp Cận Tuyền tiếp cận mình là mang theo mục đích, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, khi đó thậm chí còn sinh ra sát khí muốn bỏ Diệp Cận Tuyền vào bao rồi ném xuống sông, dù sao người này cả ngày ở trong Tần phủ, nếu thực sự có chủ ý gì, hữu tâm tính vô tâm, Đỗ Yên, Kim Liễu và hai tiểu la lị tránh không được một trường kiếp nạn.
Có lẽ quân nhân đối với sát khí là trời sinh có mẫn cảm, Diệp Cận Tuyền chắc cũng phát giác ra gì đó, chủ động xin đi luyện tân binh là yêu cầu cá nhân của hắn, cũng không loại trừ là gián tiếp chứng tỏ cõi lòng, cho tới khi hắn rời khỏi Tần phủ, thành thật ở trong doanh địa huấn luyện thiếu niên binh, Tần Kham mới thoáng buông lỏng phòng bị.
Luôn muốn tìm một cơ hội để hỏi hắn, đáng tiếc thời cơ chưa tới, hiện giờ Liêu Đông vừa bình định, hôm nay mới tính là hỏa hậu đến rồi.
Tần Kham trong lòng có rất nhiều câu hỏi, vì sao muốn tiếp cận hắn, vì sao cố ý ẩn dấu, vì sao đối với quân ngũ chiến trận lại quen thuộc như vậy.
Hắn tin Diệp Cận Tuyền không có ác ý, nhưng hắn cũng hy vọng có thể biết được chân tướng của Diệp Cận Tuyền, từ tính cách thói quen của Tần Kham ra, người không biết lai lịch phản ứng đầu tiên của hắn sẽ coi là kẻ địch, cùng sống dưới một mái nhà lâu như vậy, Tần Kham không hy vọng Diệp Cận Tuyền là kẻ địch.
Diệp Cận Tuyền mím chặt môi, những đường cong kiên cường trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Nam nhân không có nhiều tâm tư bát quái, không nên xé toang vết thương của người khác ra mới thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, sau đó thì tràn ngập thổn thức đồng tình thở dài mấy tiếng, Tần Kham không thích cách làm ti tiện này, nhưng hắn không thể không hỏi, một đường nhấp nhô đi tới địa vị hiện tại, bên cạnh Tần Kham không cho phép có người lai lịch không rõ, hắn đã không chỉ là hắn, trên người hắn còn gánh tiền đồ của rất nhiều người.
Đinh Thuận đã từng âm thầm điều tra Diệp Cận Tuyền, kết quả điều tra lại cơ hồ bằng không, không ai biết hắn từ đâu tới , cũng không ai biết hắn đã trải qua những gì, điều này làm Đinh Thuận xuất thân Cẩm Y vệ cảm thấy rất bất an, không chỉ một lần đề nghị Tần Kham bắt hỏi Diệp Cận Tuyền, dù sao hiện giờ chung quanh Tần Kham đã lấy hắn làm trung tâm hình thành một vòng lợi ích và tình cảm, Tần Kham là chủ tâm cốt của cái vòng này, bên cạnh hắn tuyệt đối không thể cho phép có sơ sót gì.
Diệp Cận Tuyền cắn chặt răng, mặt không ngừng run rẩy.
Đúng lúc Tần Kham dần dần thất vọng, xoay người định bỏ cuộc thì Diệp Cận Tuyền bỗng nhiên ở sau lưng hắn thốt lên.
"Ta không có ác ý."
Tần Kham quay đầu mỉm cười: "Ta biết ngươi không có ác ý, ngươi nếu có ý đồ bất lương gì, lúc này cỏ trên mộ đã mọc cao lắm rồi, chính bởi vậy, cho nên ngươi vẫn còn ở bên cạnh ta, lưng ta vẫn có thể yên tâm giao cho ngươi."
Diệp Cận Tuyền cúi đầu lại trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Ta vốn tên là Diệp Trường Thanh, mười năm trước, ta nghệ thành xuất sư, sư phụ đi về phía nam du lịch, còn ta thì vào biên quân."
Tần Kham gật gật đầu, đúng rồi, đây là lời nói thật, mấy ngày nay bài binh bày trận, cắm trại hạ trại, lại nhìn hắn trước kia huấn luyện thiếu niên binh, đâu đâu cũng lộ ra bóng dáng quân ngũ.
Tới trung kỳ Minh triều, quân sĩ Đại Minh không nhất định cứ phải xuất thân từ quân hộ, từ sau Thổ mộc chi biến, triều đình tổn thất hơn năm mươi vạn đại quân, khi đó biên quan báo nguy, võ bị lỏng lẻo, Binh bộ thượng thư Vu Khiêm thời đó liền đề xuất mộ binh để kháng Ngoã Lạt, từ đó về sau, mộ binh tư dân gian, chỉ có điều cho đến ngày nay, quân đội Đại Minh vẫn dùng quân hộ thế tập làm chủ lưu, con cháu dân gian nguyện ý tham gia quân ngũ rất ít, chưa tới lúc không thể sống nổi thì chẳng ai muốn đem mạng ra để đổi lấy cái ăn, cái giá phải trả này là quá lớn.
Nhìn bộ dạng của Diệp Cận Tuyền, hẳn là tự nguyện được chiêu mộ vào biên trấn làm quân sĩ.
"Chỉ sợ không chỉ là biên quân phải không?"
Diệp Cận Tuyền nói: "Đúng vậy, từng làm phó Thiên hộ biên trấn Ninh Hạ, còn lĩnh hàm võ nghị tướng quân."
"Về sau là bị mất chức hay là làm đào binh?"
"Làm đào binh."
Tần Kham mỉm cười, ánh mắt nhìn Diệp Cận Tuyền càng tò mò: "Một đệ tử của đại tông sư, luận võ lực tuyệt đối dũng quan tam quân, nói ngươi nhát gan sợ chết thì đánh chết ta cũng không tin, nguyên nhân gì khiến ngươi trở thành đào binh?"
Diệp Cận Tuyền lạnh lùng nói: "Mùa đông năm Hoằng Trị thứ mười sáu, tiểu vương tử Thát Đát xâm nhập Ninh Hạ, Linh châu tả truân vệ của ta phụng mệnh đánh trả, ta và Thiên hộ mỗi người dẫn sáu trăm kỵ binh chia đường mà đánh, trận chém giết đó địch ta tổn thất thảm trọng, Thiên hộ và sáu trăm kỵ binh của sáu chết trận, không có một ai sống sót, mà ta bởi vì từng luyện công phu, tự bảo vệ mình có thừa, dồn hết toàn lực chu toàn, thân mang hơn hai mươi vết thương, cuối cùng giết chết toàn bộ quân địch, mà thủ hạ của ta cũng chỉ còn lại không đến ba mươi người. . ."
Nói xong Diệp Cận Tuyền bỗng nhiên vén vạt áo lên, để lộ ra bộ ngực màu cổ đồng, trên ngực là những vết sẹo chằng chịt như những con rết, dữ tợn đáng sợ, nhìn thấy mà ghê người.
"Trận chiến này qua đi, gần ba mươi người chúng ta tất cả đều là thương binh, không có sức tái chiến, thế là ta dẫn mọi người về Linh châu vệ sở để nghĩ ngơi hồi phục, trên đường về, đi qua một thôn xóm, lại phát hiện có người đang tàn sát thôn, không chỉ giết người phóng hỏa, cướp đoạt tài vật của thôn dân, còn hãm hiếp nữ tử trong thôn, lúc ấy ta tưởng là Thát tử tạo nghiệt, dẫn thủ hạ xông vào thôn chuẩn bị chém giết cứu người, kết quả lại phát hiện nhóm người này mặc phục sức của quan binh Đại Minh, tên đầu lĩnh chính là em vợ của quan Tổng binh Ninh Hạ vệ Lý Tường..."
Cảm xúc của Diệp Cận Tuyền dần dần có chút kích động, trong đôi mắt cô quạnh dấy lên hai luồng hỏa diễm hừng hực, quyền đầu bất giác siết chặt lại.
"Ta dẫn người xông vào, một đao bổ xuống đầu tên súc sinh này, huynh đệ thủ hạ giết hết đám bại hoại còn lại, gây ra đại họa như vậy, thủ hạ đề nghị chúng ta không làm lính nữa, giả trang thành dân chúng rời xa Ninh Hạ, ta không đáp ứng. Về sau chuyện vẫn truyền ra ngoài, ban đêm sau mấy ngày trở lại Linh châu, Lý Tường phái binh bao vây Thiên hộ sở của ta, ta liều chết xung phong, mở một đường máu trốn thoát, còn ba mươi thủ hạ của ta thì toàn bộ bị vây bên trong, không ai may mắn thoát khỏi..."
Diệp Cận Tuyền nói xong lời cuối cùng thì cúi đầu nghẹn ngào, rơi lệ lã chã.
"Ta cải trang thành dân chúng trốn khỏi Ninh Hạ, không có lộ dẫn nên không dám vào thành trấn, đành phải một đường trèo đèo lội suối, về sau phát hiện ngoài các châu phủ thị trấn Đại Minh đều treo tranh của ta, nói ta khi giao chiến với Thát tử thì bỏ chạy, trên đường đào vong dung túng cho binh lính giết hại thôn xóm, thế là ta đành đổi tên thành Diệp Cận Tuyền, một đường trăn trở vào kinh sư, trà trộn vào trong lưu dân doanh. Ân sư từng dạy ta, vì nước chết trận trên chiến trường vốn là nghĩa của nam nhi trượng phu, Diệp mỗ dù chết cũng không oán, ta không sợ chết, nhưng ta muốn chết một cách xứng đáng, chết một cách minh bạch."