Khi họ rời khỏi phòng triển lãm đã gần 5 giờ. Bạch Bạch đi xe buýt về trường trước, còn Kha Đông quyết định bắt taxi đến khách sạn tổ chức tiệc mừng công.
Vị trí của phòng triển lãm khá hẻo lánh, Kha Động gọi xe qua ứng dụng trên điện thoại, đợi mãi mà không thấy xe đến. Năm phút sau, một chiếc Saab xám bạc đột nhiên dừng lại trước mặt cô. Cô ngạc nhiên, nhìn thấy Lê Tùng bên trong cửa kính đang dần hạ xuống và Hứa Khưu Bạch ngồi ở ghế bên cạnh.
– Ở đây khó bắt taxi lắm. – Lê Tùng đặt tay lên vô lăng – Em đi đâu, anh có thể cho em quá giang một đoạn?
Kha Đông thoáng do dự, sau cùng nói địa chỉ khách sạn:
– Có tiện đường không? Nếu ngược đường với anh thì thôi vậy…
– Có. – Lê Tùng đáp – Em lên xe đi.
Hứa Khưu Bạch liếc mắt nhìn anh. Tiện đường ở đâu hả, chỗ ấy phải đi thêm nửa vòng nữa đấy!
– Cảm ơn anh. – Kha Đông cảm ơn.
Chiếc xe lăn bánh đều đều. Hứa Khưu Bạch nghiêng đầu nói với Kha Đông:
– Em không phải sinh viên Mĩ thuật nhỉ?
Kha Đông bối rối, thật thà trả lời:
– Em học khoa Hóa.
Hứa Khưu Bạch bắt đầu thấy hứng thú:
– Bản vẽ thuyết trình buổi sáng là bài tập chuyên ngành của bọn em à?
– Không ạ. – Cô đáp – Đó là mô hình em tự làm sau giờ học.
Lê Tùng đang lái xe bỗng nhiên lên tiếng:
– Mô hình đó của em thuộc phạm trù Sinh học phải không?
Kha Đông khá kinh ngạc:
– Vâng, hầu hết trong số đó được vẽ trong lúc giải lao. Chưa tốt lắm, còn nhiều sai sót!
Đó mới chỉ là một sản phẩm dở dang, vội vàng đưa ra trình bày nên chưa đủ tỉ mỉ chặt chẽ. Lại nhớ đến trong lớp, khẩu hiệu của cô rất hùng hồn, có cảm giác mình quá ngây thơ ấu trĩ.
Hứa Khưu Bạch khoanh tay bật cười:
– Yên tâm đi, anh không thấy có thiếu sót gì cả, cũng không hiểu. Anh chỉ nhìn ra một khái niệm thiết kế độc đáo đang hình thành, tác phẩm của em nắm bắt được điểm khó của anh thì hoàn toàn có thể đạt được điểm cao.
Kha Đông chợt nghĩ đến một chuyện:
– Mà… thầy Hứa ơi, nguyên nhân là sáng nay Bạch Bạch… bị ốm nên em mới đến điểm danh giúp cậu ấy…
– Rồi rồi. – Hứa Khưa Bạch xua tay – Anh không phải giảng viên trong biên chế của Đại học A các em, chỉ dạy mấy tiết là nghỉ ấy mà.
– Còn GPA của Bạch Bạch… – Kha Đông nói với vẻ do dự.
– Điểm đã chấm rồi. – Hứa Khưu Bạch như sực nhớ ra điều thú vị – À mà tên này là người chấm điểm. – Dứt lời chỉ sang Lê Tùng.
Kha Đông choáng váng. Vậy… buổi sáng Lê Tùng cũng ở trong phòng học ư?
– Em hỏi xem nó chấm cho em bao nhiêu điểm. – Hứa Khưu Bạch cười xấu xa – Giảng viên này nghiệm hơn anh nhiều.
Kha Đông không muốn hỏi nữa, tai bắt đầu nóng bừng.
Lê Tùng nhẹ nhàng đánh mắt sang tên nào đó đang tự kiêu tự đắc ngồi bên cạnh ghế lái rồi xoay vô-lăng tấp xe vào lề đường.
– Đằng trước là ga tàu điện ngầm. – Lê Tùng từ tốn gõ vô-lăng – Xuống đi.
Hứa Khưu Bạch mù mờ hỏi:
– Tao còn chưa tới nơi mà…
– Đến nơi rồi…
– …
Kha Đông không biết hai người ngồi đằng trước thì thầm cái gì thì thấy Hứa Khưu Bạch cáu kỉnh xuống xe, đóng sầm cửa xe như thể động đất.
Bỗng nhiên, Hứa Khưu Bạch vịn vào cửa xe sau và nói nhỏ với Kha Đông:
– Cô bé, em nhớ đề phòng với tên lái xe nhé, cẩn thận nó đưa em đến vùng rừng núi hoang vắng…
– Anh ấy không làm thế đâu. – Kha Đông nghiêm túc lắc đầu.
– …
Trong ngực Hứa Khưu Bạch có một luồng khí đục chặn lại, từ góc nghiêng nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Lê Tùng.
Gai mắt. Gai mắt quá. Mình đi được chưa?!
Không còn Hứa Khưu Bạch, không gian xe thoáng chốc yên tĩnh hẳn.
Kha Đông lén nhìn qua gương chiếu hậu, bất thình lình chạm phải ánh mắt của anh. Cô chột dạ dời tầm mắt sang chỗ khác.
Anh cười khẽ, làm như không có chuyện gì:
– Dự tiệc mừng công ở khách sạn hả?
– Dự tiệc mừng công thi đấu ạ. – Kha Đông hoàn hồn.
Lê Tùng phản ứng nhanh nhẹn:
– Lần trước gặp em ở sân bay là em dự thi xong chuẩn bị về nước à?
Kha Đông đáp vâng, hỏi ngược lại:
– Còn anh?
– Lên Bắc Cực hóng gió để tìm cảm hứng. Tình cờ tới sân bay đó thì có ý tưởng. – Lê Tùng trả lời.
– Anh là cựu sinh viên của đại học A sao ạ? – Kha Đông tò mò hỏi.
– Hứa Khưu Bạch tốt nghiệp trường em. Còn anh thì không. – Lê Tùng đáp – Anh sang Ý từ cấp ba cơ.
– Bây giờ anh cũng dạy ở đại học A giống thầy Bạch sao? – Kha Đông lại hỏi.
Lê Tùng trả lời buông lơi:
– Hiện tại anh đang thất nghiệp, rảnh rỗi thì giúp Hứa Khưu Bạch vài việc vặt.
Kha Đông đã hiểu, gật đầu:
– Đúng là bây giờ khó tìm được việc.
– Khó tìm thật! – Lê Tùng nhoẻn cười, lặp lại lời của cô bằng giọng điệu nghiêm túc.
– Kết bạn WeChat đi. – Lê Tùng đưa điện thoại qua vai – Có cơ hội liên lạc sau.
Kha Đông quét mã QR của anh, trên màn hình tức thì xuất hiện một ảnh đại diện bầu trời sao xanh thẫm. Tên tài khoản của anh rất đơn giản, LS, chữ cái đầu tiên trong cái tên “Lê Tùng.”
Cô nhìn hình đại diện mới được thêm vào danh sách bạn bè mà thầm nghĩ, xem ra Lê Tùng nói Dante thích bức tranh thiên hà nhất quả không sai.
Nửa giờ sau chiếc xe lao vào đại lộ 5, và bên phải đằng trước chính là khách sạn Kha Đông cần đến. Lê Tùng dừng xe tại lối vào khách sạn.
Cô xuống xe, cảm ơn rối rít. Thời gian bữa tiệc mừng công đa điểm, cô cầm ba-lô lên.
– Kha Đông ơi. – Lê Tùng chợt gọi cô lại.
Cô nhìn lại thì thấu Lê Tùng cũng xuống xe và sải bước về phía mình.
– Em đưa cái này cho bạn cùng phòng nhé! – Anh cất lời.
Cô nhìn xuống, trước mắt là một tấm thiệp phác thảo đơn giản, góc trên bên trái là logo của khu triển lãm, còn ở chính giữa là một chữ ký tay tuyệt đẹp bằng tiếng Ý: Dante.
Kha Đông sửng sốt. Cô có thể nhìn thấy viễn cảnh Bạch Bạch sung sướng như thế nào khi thấy chữ ký này.
Xem ra Lê Tùng đã nghe thấy cuộc đối thoại của cô và Bạch Bạch ở gian phòng nhỏ của triển lãm rồi ghi nhớ trong lòng.
Quả là một người tinh tế!
– Have a nice evening. – Lê Tùng rướn mày cười tươi.
Kha Đông cảm nhận trong trái tim mình có một chú chim sẻ đang bay vòng quanh.
– Vậng. – Cô mím môi, ngước lên nhìn đầy dè dặt – Cảm ơn anh.
Trên ban công ngoài trời trên tầng ba của khách sạn, Cao Trì vỗ vai Nghiêm Xuyên:
– Ê, kia là Kha Đông mà? Tên con trai cạnh em ấy trông quen quen nhỉ?