Biết bao người quen thuộc với nhau cùng sống trong một thành phố, thường đến và đi chẳng mấy khi gặp nhau, vậy mà hai người họ là hai người xa lạ sống ở múi giờ khác nhau lại có thể tình cờ gặp nhau ba lần chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi.
Anh nghĩ đây là định mệnh. Phải, chính là định mệnh.
– Lê Tùng. – Anh mỉm cười và tự giới thiệu mình.
– Trần Kha Đông. – Cô nhỏ giọng đáp lại.
Lê Tùng hơi nhíu mày. Không phải Tiêu Bạch Bạch ư? Chẳng lẽ đổi tên khác?
Song anh không quá bận tâm vấn đề này, nói:
– Anh nhìn thấy em và bạn ở cửa vào khu triển lãm.
– Vâng, bạn em thích Dante quá nên em dẫn cậu ấy đi cùng. – Kha Đông nói – Cậu ấy đang đứng xếp hàng ở sảnh lớn xin chữ ký.
Lê Tùng rướn rướn lông mày, bắt đầu hứng thú hỏi:
– Còn em? Em có thích Dante không?
Tôi cảm thấy xấu hổ bởi mùa đông: “Trong thực tế, tôi không biết nhiều về bức tranh, chỉ cần đi mua sắm.”
– Thực tế thì em không không hiểu hội họa lắm, chỉ đơn thuần đến ngắm một vòng thôi.
– Ồ, hóa ra vậy! – Vẻ mặt Lê Tùng không đổi.
– Anh đến đây xem triển lãm một mình ạ? – Kha Đông
– Không. – Lê Tùng trả lời – Anh cũng đi cùng bạn. Có lẽ nó đang bận chen lấn ở ngoài sảnh lớn.
Cả hai cùng nhìn nhau và nhoẻn cười.
– Trong số hơn hai trăm bức tranh ở đây, em thích bức nào nhất? – Lê Tùng hỏi.
Kha Đông cảm giác hơi tội lỗi, cô không thể nhớ những bức tranh mà mình đã xem qua, những màu sắc trừu tượng ấy không thể nào tạo thành hình ảnh hiệu quả trong phân vùng não của cô. Những màu sắc trừu tượng đó không thành hình ảnh hiệu quả trong phân vùng não của cô.
– Bức này ạ. – Cô chỉ vào bầu trời đầy sao trước mặt.
– Lựa chọn hơi miễn cưỡng nhỉ! – Anh bật cười.
– Những bức tranh khác đều không nhớ đến. – Cô rụt vai – Bức này rất đẹp. – Thoáng dừng, bổ sung – Em nghĩ nó đẹp hơn các bức tranh khác.
– Đẹp chỗ nào? – Anh cảm thấy thú vị.
Cô ngẫm nghĩ, chỉ vào một điểm trên bức tranh:
– Chai rượu được vẽ rất đẹp, rượu cũng vậy.
Rượu vang vàng nhạt phản chiếu ánh sao tựa như một thiên hà nhỏ, nằm lặng lẽ trong chai thủy tinh vậy.
– Đây là rượu mạch nha của Scotland, Miltonduff. Nó không chỉ đẹp mà còn có vị rất ngon.
– Vị gì ạ?
– Giống như mật ong.
Ngọt ngào. Cô tròn mắt và quan sát bức tranh thêm mấy lần.
– Còn anh thích bức tranh nào? – Kha Đông tò mò. Nếu không nhớ nhầm, anh ấy từng nói rằng mình là họa sĩ.
Lê Tùng cười toe:
– Anh cũng thích bức này nhất.
Ồ? Khiếu thẩm mĩ của họa sĩ chuyên nghiệp cũng giống mình ư? Kha Đông khá bất ngờ, một cảm giác mãn nguyện len lỏi trong tim cô.
– Cả khu vực triển lãm này chỉ có duy nhất năm bức tranh của Dante, các tác phẩm còn lại đều của một họa sĩ trường phái dã thú[1], không đáng nhắc đến. – Anh tủm tỉm nói –Trong số các tác phẩm được trưng bày ngày hôm nay, tranh của Dante là đẹp nhất, mà bức này lại là một trong năm bức tranh Dante hài lòng nhất, bởi vậy anh mới thích nó nhất.
Kha Đông kinh ngạc.
Một tiếng hừ lạnh bất chợt vang lên từ đằng sau:
– Ôi trời, gã kiêu ngạo này đến từ đâu vậy!
Kha Đông ngoảnh lại, trông thấy một thanh niên tóc nâu mắt xanh đứng ở khúc ngoặt chẳng biết tự bao giờ. Người con trai cùng độ tuổi với Lê Tùng, mái tóc xoăn rậm và đeo đôi kính không gọng. Dáng người thấp hơn Lê Tùng khoảng mười xen-ti-mét, nhưng cơ thể trông cường tráng hơn Lê Tùng, y hệt một củ khoai tây nhỏ.
Quý ngài Khoai Tây đi đến, lịch sự chìa tay phải với Kha Đông.
– Buổi chiều tốt lành, tôi chính là họa sĩ trường phái dã thú không đáng nhắc đến trong miệng gã kia, Celio.
Kha Đông cũng đưa tay phải ra và có cái bắt tay ngắn ngủi với Celio, trong lòng rỗng tuếch… nói xấu bức tranh sau lưng bị chủ nhân của nó bắt quả tang.
Celio tức tối nói:
– Em đừng bao giờ để bị gã này lừa. Tranh của Dante vừa vô vị vừa lập dị, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cô bối rối quay sang nhìn Lê Tùng.
Mà Lê Tùng không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ chầm chậm rãi lấy di động ra:
– Marilyn tìm cậu cả sáng nay, tớ đã gọi cho cô ấy và nói cậu đang ở đây…
Celio sợ hãi đến biến sắc:
– Dante, no! – Gấp gáp đến mức định tiến lên cướp điện thoại.
Hả? Họ quen nhau ư? Kha Đông chớp mắt nhìn.
Còn nữa, anh Khoai Tây gọi Lê Tùng là gì? Dante? Vậy Lê Tùng chính là chủ nhân của khoảng trời sao cùng với Miltonduff kia?
Trời… Ấy thế mà cô vừa bình luận các tác phẩm ở ngay trước mặt Dante. Cô ngượng nghịu sờ tai, chỗ đó nóng đến lạ lùng.
Celio không cướp điện thoại mà chạy đi trong hoảng loạn. Kha Đông tò mò, rất muốn biết người tên Marilyn là nhân vật huyền thoại thế nào.
Lê Tùng cất đi động, ho khẽ:
– Để em cười chê rồi.
Kha Đông lắc đầu:
– Không có định giấu em, chỉ là anh đã ở Ý khá lâu nên luôn dùng cái tên Dante này… – Anh giải thích.
– Không sao. – Kha Đông lại lắc đầu – Em hiểu, các anh đều có nghệ danh cả.
Ví dụ như Bạch Bạch, cô nàng rất thích sử dụng cái tên White Bubble Bobble khi vẽ tranh trên po trang web, nghe phong cách có vẻ khá Tây.
Lê Tùng hơi ngạc nhiên, lập tức nhoẻn cười:
– Ừm, Dante có thể được coi là nghệ danh của anh.
Di động của Kha Đông bỗng reo chuông. Bạch Bạch gọi đến.
– Kha Đông ơi, cậu chạy đi đâu đấy? – Bạch Bạch reo lên – Hôm nay tớ không vui! Tớ chưa gặp được Dante. Hâm mộ anh ấy lâu vậy rồi mà không biết anh ấy trông thế nào. Đau lòng quá!
Kha Đông che loa, lặng lẽ nhìn qua Lê Tùng, thắc mắc không biết anh ấy có nghe thấy tiếng Bạch Bạch không nữa.
– Cậu đang ở đâu? – Kha Đông hỏi nhỏ – Để tớ tìm cậu.
– Ở cửa bên này. – Bạch Bạch ủ rũ cúi đầu, than thở – Khó khăn lắm mới có được vé, vậy mà lẽ sống của cuộc đời tớ không thèm đến. Tức quá!
– Cậu chờ một lát, tớ qua ngay đây. – Kha Đông nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Cô nhìn Lê Tùng, tự hỏi phải dùng cách nào để dẫn Dante bằng xương bằng thịt qua đó để cô gái nhà mình vơi bớt nỗi buồn.
Có lẽ nhận ra sự tha thiết trong mắt cô, Lê Tùng hỏi:
– Sao thế?
– Bạn em gọi điện nhắc em nhưng em quên mất phía cửa ra rồi… – Kha Đông nói dối cực kì nghiêm túc.
Anh nhìn con đường vào gian phòng triển lãm nhỏ này thẳng tắp không có lối rẽ mà phối hợp gật đầu:
– Chỗ này hơi khó đi thật, để anh đưa em ra.
– Cảm ơn. – Cô nói.
Anh lại nhoẻn cười:
– Việc nên làm mà.
Cả đường thuận lợi. Chẳng mấy chốc Kha Đông đã nhìn thấy cửa ra và cả Bạch Bạch đang ngồi nghịch điện thoại trên chiếc ghế dài gần cửa.
Cô bỗng nhiên thoáng do dự.
Lê Tùng nhận ra tốc độ bước chân của cô gái đi cùng mình chậm lại, bèn hỏi:
– Không tìm được bạn của em à?
Cô không biết phải trả lời ra sao.
Bên cạnh chiếc ghế dài Bạch Bạch đang ngồi có một người đàn ông đứng. Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai mà má lúm đồng tiền bên trái.
Đó chính là giảng viên tạm thời lúc sáng nay.
Kha Đông lấy điện thoại ra để gọi nhắc nhở Bạch Bạch, nào ngờ đúng lúc cô nàng kia ngẩng đầu lên, gọi to:
– Kha Đông! Ở đây ở đây!
Hứa Khưu Bạch đứng cạnh bất giác ngước nhìn theo, bất chợt trông thấy cô gái đi cùng Lê Tùng ngay gần đó.
Anh chàng ngẩn người, cô bé ấy chính là sinh viên trên lớp sáng nay mà? Tên gì nhỉ? Tiêu Bạch Bạch thì phải?
Kha Đông nhắm mắt đi đến, chỉ mong ông thầy kia đừng nhận ra mình.
Cô còn chưa kịp nghĩ đến may mắn, Hứa Khưu Bạch đã cất tiếng:
– Ơ, khéo quá, em Tiêu Bạch Bạch.
Trong khi đó, Bạch Bạch vừa bật dậy ngạc nhiên ngoảnh sang nhìn Hứa Khưu Bạch và hỏi:
– Ơ, anh biết em à?
Kha Đông không biết giấu mặt đi đâu.
Hứa Khưu Bạch khó hiểu đến ngây người, nhưng vẫn lịch sự trả lời cô gái lạ mặt xuất hiện đột ngột này:
– Không.
– Không ư? – Bạch Bạch trông người này rất đáng ngờ – Vậy không quen thì anh gọi tôi làm gì?
–?
Bạch Bạch chợt nghĩ ra, trong đầu vụt qua một tia sáng:
– Anh là fans của tôi à?
Hứa Khưu Bạch: …
Lê Tùng lấy tay che miệng, cố nén tiếng cười sắp trào ra khỏi cổ họng.
– Chúng mình đi thôi, Kha Đông. – Bạch Bạch lườm người đàn ông quái đản này rồi đi lên nắm tay Kha Đông.
– Tiêu Bạch Bạch. – Hứa Khưu Bạch gọi lần nữa.
Bạch Bạch bực mình ngoảnh lại hỏi:
– Có gì không?
Hứa Khưu Bạch nhìn cô nàng rồi nhìn sang Kha Đông, cuối cùng đã đoán ra.
– Không có gì. – Anh ta cười sâu xa – Tôi cảm thấy phần thuyết trình bài tập về nhà của em hồi sáng nay tuyệt vời lắm.
Bạch Bạch nghệt mặt:
– Hả?
Sáng nay ư? Cả buổi sáng mình ngủ nướng trong chăn, Kha Đông điểm danh giúp… mình…mà…
Bạch Bạch cuối cùng đã nhận ra, lập tức á khẩu.
Lê Tùng khẽ ho:
– Khưu Bạch, tớ xong rồi, đi thôi.
Bấy giờ Hứa Khưu Bạch mới không nhìn Bạch Bạch nữa.
Kha Đông vỗ nhẹ an ủi người bạn cùng phòng đang trong thời khắc im như thóc.
– Đi trước nhé! – Lê Tùng gật đầu coi như lời chào tạm biệt với Kha Đông.
– Hẹn gặp lại. – Kha Đông nói.
Lê Tùng bỗng dưng cười tinh quái:
– Ừm, hẹn gặp lại.
Mãi đến khi bóng dáng hai người đó khuất hẳn, Kha Đông mới sực nhận ra quên không giới thiệu Lê Tùng cho Bạch Bạch.
Ôi, thật đáng tiếc, cô mãi mới lừa dẫn Dante sang bên này.
______
Chú thích:
[1] Hay còn được gọi là Fauvism hoặc Les Fauves, là một trường phái nghệ thuật tồn tại trong thời gian ngắn của một nhóm họa sĩ hiện đại từ 1900 đến 1910.