Hắn quay đầu nhìn cửa sổ bên trái, nói: “Vậy ta sai người nhổ đi.”
Ta cười nói: “Vương gia quả thật tỉ mỉ, thiếp thân còn chưa nói là cửa sổ nào mà Vương gia đã đoán được rồi ạ?”
Mặt hắn ửng đỏ, khẽ ho một tiếng, nói lấp liếm: “Cửa sổ bị cành trúc chĩa vào chắc là cái này nhỉ?”
Bốn bề Lâm Thủy các đều là nước, chỉ trồng thúy trúc dọc theo phòng. Trước
nửa đêm, gió thổi làm thúy trúc gõ vào cửa sổ, sau nửa đêm lại không
thấy tiếng động gì nữa. Có lẽ hắn đứng trước cửa sổ, âm thầm bẻ gãy cành trúc vươn ra. Hắn đã đứng trước cửa sổ bao lâu? Liệu có phải đứng mãi
đến lúc trời sáng mới vội vã về Vương phủ thay áo?
Ta chỉ muốn hỏi hắn: Vì ai cô độc đứng trọn đêm thâu? Là vì Quân Triển
Ngọc hắn đã ban thuốc độc hay vì Hoa Ngưng Tích đã sống lại?
Trên bàn đã bày cơm ngũ sắc, mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp phòng, ánh vàng dìu dịu chiếu lên mặt hắn, khiến gương mặt ấy như được phủ vầng
hào quang mong manh trong suốt. Nếu không biết hắn là ai, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cũng thấy rất đẹp phải không?
“Hôm nay bổn vương tới muộn, không đi dạo trong viện với nàng được. Liệu có chuyện gì mới mẻ không?”
Tay hắn mới chạm tới thìa canh, thị tỳ bên cạnh liền tiến định hầu hạ, thế
nhưng hắn lại phất tay bảo cô ta lui xuống, đích thân múc canh vào bát
ta.
Ta bưng bát lên, mỉm cười mà nói: “Có chuyện gì được chứ? Chẳng qua Nhị
muội muội của thiếp có cùng ý nghĩ như Vương gia, muốn mang đến vài thứ
cho thiếp. Thiếp thân không nhận đồ của muội ấy, thật sự hơi sợ nên
không cho muội ấy vào phòng thôi.” Múc canh vào miệng, quay sang nói với Hạ Hầu Thương, “Vương gia có trách thiếp thân quá mức hẹp hòi không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, khóe mắt lấp lánh ánh cười: “Như vậy mới là nữ tử chứ, ta thích nàng như vậy.”
Ta buông rèm mắt, như cười như không: “Vậy ư? Trước kia thiếp thân không phải là nữ tử sao?”
Ta và hắn nói chuyện với nhau cứ như đang giải câu đó vậy. Hắn không biết
ta đã biết chuyện, ta cũng không biết vì sao hắn giữ ta ở đây, dò xét
lẫn nhau, suy đoán lẫn nhau.
Hắn nghe ta nói vậy thì bật cười: “Nàng sắp trở thành Vương phi của ta
rồi, còn có thể là gì nữa?” Lúc nói hai chữ Vương phi, vẻ vui sướng
trên mặt hắn như chiếc bình đựng mật. Bình đầy rồi nhưng mật vẫn được
rót mãi, tràn khỏi miệng bình.
Ta khẽ thở dài nói: “Vương gia, gió rét sương đêm, kính xin Vương gia chăm lo cho thân thể của mình… Cửa sổ phòng thiếp không phải chỗ hay ho để
đứng đâu… Nửa tháng sau, ngày nào Vương gia cũng được gặp thiếp thân
rồi.”
Gương mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng, cứ như muốn độn thổ cho xong, chiếc thìa
trong tay cũng rơi vào bát canh. Hắn lén lút nhìn ta rồi cụp mi mắt
xuống, ấp a ấp úng mà nói: “Bổn vương, bổn vương chỉ, chỉ sợ ngày mai
tỉnh lại, Lâm Thủy các này chỉ còn gió lạnh.”
Ta nói: “Vương gia quên rồi, có Tứ Tuấn thay phiên canh chừng thiếp thân mà.”
Hắn liền cười một tiếng, sắc hồng trên mặt không tan: “Là bổn vương quá lo lắng.”
Sau bữa tối, có thị vệ tới đây mời hắn về phủ, nói có khách tới chơi; hắn liền áy náy cáo từ, dẫn thị vệ rời đi.
Nhìn theo bóng dáng hắn biến mất sau cầu chín khúc, ta không khỏi thở phào
nhẹ nhõm. Ăn nhiều thức ăn an thần, tin tức cũng đã truyền ra ngoài, mọi việc đã đâu ra đó, tối nay quả nhiên ngủ rất ngon. Nhưng trong lúc mông lung, tại lại cảm thấy có người nhẹ nhàng lèn chăn cho ta, rồi đặt tay
ta vào trong chăn… Tựa như nhiều năm trước, phụ thân thỉnh thoảng tốt
bụng nhớ ra ta vẫn là bé gái, cần được thương yêu, nửa đêm chạy tới thấy ta lăn xuống đất thì ôm ta lên giường, miệng lải nhải: Ngủ kiểu gì thế
này? Chẳng khác gì con khỉ cả. Nhưng vẫn cẩn thận đặt ta lên giường, lèn chăn kỹ lưỡng. Trong ý thức mơ hồ, lòng ta tràn đầy hơi ấm.
Nhưng vì sao, khi hơi ấm này len lỏi vào đầu, thoáng chốc lại trở nên lạnh như băng?
Hai đêm không ngủ, hôm nay cảm thấy ngủ rất ngon, cho đến trời sáng rõ mới tỉnh lại. Mọi thứ xảy ra đêm qua như giấc mộng.
Sau khi thức dậy rửa mặt, nhìn thấy qua một đêm, hoa cúc bên cầu chín khúc
đã nở rộ. Trong gió thu xào xạc, cả thành như thể vừa thay giáp vàng.
Vẻ xơ xác tiêu điều cuối mùa thu rộn rã bao phủ muôn nơi.
Đến buổi trưa, đồ cưới đỏ thẫm được đưa vào Lâm Thủy các, theo sau tất
nhiên là Hạ Hầu Thương. Đồ cưới quả như lời hắn nói, có ngọc phỉ thúy
hình phượng từ núi Đặng khảm lên đai lưng, mép váy thêu muôn hoa từ sợi
tơ nhuộm vàng ở núi Đỗ Thanh. Đế của giày thêu vốn phải làm từ gỗ nhưng
lại được thay thế bằng gân bò, xỏ vào chân không hề có cảm giác đau mỏi.
Ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đồ cưới tinh xảo, quay đầu cười với hắn: “Vương gia, hay là thiếp mặc cho ngài xem một chút nhé?”
Hắn mừng rơn, vừa định đồng ý hỉ nương bên cạnh vội nói: “Tuyệt đối đừng
làm vậy. Đây là điềm xấu, nào có chuyện chưa gả đã để tân lang nhìn thấy tân nương mặc đồ cưới…”
Mắt hắn ấy vậy lại có vẻ sợ hãi, nói: “Vậy bổn vương nhìn thấy đồ cưới rồi có nghiêm trọng lắm không?”
Hỉ nương nghe đại danh của Ninh vương đã lâu, có điều không ngờ hắn lại là người như vậy, trong mắt nồng đậm vẻ hâm mộ, cười nói: “Không sao đâu.
Mấy hôm nữa tới ngày cưới rồi, tuy nói bổn triều không thể so với tiền
triều, không chú ý nhiều như vậy, nhưng Vương gia vẫn nên kiêng kị mà
lánh tạm thì hơn. Mấy ngày nay Vương gia đừng đến đây nữa.”
Lúc này hắn mới bằng lòng, nói với ta: “Vậy nàng thử đồ cưới trước đi, mấy canh giờ sau bổn vương trở lại thăm nàng.”
Sau khi hắn đi, hỉ nương hâm mộ mà nói: “Cô nương thật có phúc, nô tỳ chưa từng thấy Vương gia căng thẳng như vậy đâu.”
Ta thản nhiên nói: “Vậy ư?”
“Dĩ nhiên rồi. Chỉ nhìn một cái áo một chiếc thoa cũng biết Vương gia tốn
biết bao công sức. Trân châu cỡ ngón tay kết thành lông phượng, tất cả
đều là màu hồng phấn, ngay cả Hoàng hậu…” Bà ta cẩn thận nhìn xung
quanh, “Ngay cả đại hôn của Hoàng hậu và Hoàng thượng cũng không có quy
mô thế này đâu.”
Ta cười mắng: “Sao ngươi biết được?”
“Hỉ nương trong thiên hạ mối lái với nhau, huống chi ở Kinh Thành này, nào
có mấy người tới tới lui lui lo chuyện cưới xin? Đám cưới đám hỏi của
hào môn thế gia qua tay tôi không ít…”
Bà ta vui sướng tán dương, thỉnh thoảng lại chêm vào một chàng mấy lời may mắn, ngay cả gương mặt của thị tỳ trong nhà cũng ẩn chứa vẻ vui mừng.
Nhưng ta lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn hoa cúc vàng rực mà nghĩ
thầm: Khắp thành rực rỡ áo giáp vàng, nhụy tàn hương lạnh buồn biết mấy, các ngươi làm sao có thể tỏ tường?
Mấy hôm sau, Ninh vương phủ đưa đến tam thư lục lễ dùng cho lễ nghi cưới
hỏi. Bởi vì Hoàng thất cưới vợ lập chính phi, tấm thiệp long phượng được dùng còn được đồ kim tuyến. Lúc Ninh Hoảng Nguyệt lần lượt cho ta xem
từng thứ, chỉ cảm thấy vật nằm trong tay nặng trịch. Mở thiệp ra, đập
vào mắt ta là màu vàng óng ánh: … Ninh thị Khải Ngọc, trưởng nữ của Ninh gia, nay kết thân trở thành chính phi của Ninh vương… Thờ phụng kim
sách ngọc điệp, ghi vào gia phả Hoàng thất… Mong ngày sau vợ chồng hoà
thuận, cầu phúc tế tự, cùng hưởng vinh hoa phú quý…