Hắn không giỏi ăn nói, khiến hắn nói nhiều như vậy đúng là làm khó cho hắn
rồi. Ta nhận ra vẻ khuyên lơn và buồn bã trong giọng hắn, chỉ nói: “Chỉ
làm liên lụy tới các ngươi …”
Hắn đột nhiên chắp tay, quả quyết hành lễ với ta rồi nói: “Chuyện này Tướng quân nhầm rồi, bảy… mấy người chúng thuộc hạ chưa bao giờ cảm thấy vậy. Nếu không nhờ Tướng quân dẫn dắt, chúng thuộc hạ sao có thể sảng khoái
giết địch trên chiến trường, trăm trận trăm thắng, được vạn quân kính
ngưỡng. Nếu không phải là Tướng quân, tiểu nhân chỉ là một thủ nghệ nhân tầm thường mà thôi… Hai năm vinh quang này là những tháng ngày tốt đẹp
nhất của chúng thuộc hạ. Huống chi xưa nay chinh chiến mấy người trở về… Đây vốn là kết cục tất yếu của kẻ nhập ngũ.”
Ánh trăng mờ ảo phủ lên gương mặt hiện đầy vết thương của hắn. Dưới ánh
trăng, những vết thương dữ tợn ấy như những bông hoa chìm trên lớp gấm
trắng muốt, tạo nên cảm giác nhu hòa ấm áp. Trong ngày đông mờ sương phủ tuyết này, trái tim dần dần ấm lại.
Nơi này là thành cũ nên cỏ dại mọc khắp chốn. Tiếng ve sầu lúc to lúc nhỏ,
đám mây nơi chân trời tụ hội. Trong nháy mắt gió mây chuyển vần, ta cảm
thấy đá xanh dưới lòng bàn chân hơi chấn động, mấy nhánh cỏ chưa từng
hứng gió mưa lộ vẻ mỏng manh yếu ớt.
Tiểu Tam kinh ngạc, hiển nhiên cũng nghe thấy. Hắn đứng bất động lắng tai
nghe kỹ, ta nói: “Không cần nghe nữa, hắn dẫn người đến rồi. Chín con
ngựa bước đều nhịp, chỉ có thể là Bát Tuấn.”
Tiểu Tam càng thêm lo lắng: “Tướng quân, hay là thuộc hạ đưa ngài đi nhé?”
“Ngươi đi trước đi, liên lạc với Tiểu Thất, hết thảy theo quy củ trước kia của chúng ta…” Ta nói địa điểm liên lạc với Tiểu Thất cho hắn biết.
Tiểu Tam không biết phải làm sao, định khuyên tiếp nhưng thấy ánh mắt của
ta, hắn đành phải quỳ một gối hành lễ: “Tướng quân, bảo trọng…”
Thân hình của hắn vừa biến mất ở mái hiên khuyết ngói, chín con tuấn mã lập
tức tiến vào cửa, trong đó trên lưng con ngựa đen tuyền, vị vương giả
mặc áo bào tím chính là Hạ Hầu Thương. Thấy ta đứng trong sân, hắn vung
tay lên, tám con ngựa còn lại liền tản ra theo mọi ngả, có vẻ muốn đi
tìm kẻ bắt cóc ta.
Ánh trăng nhạt nhòa chiếu lên áo bào tím của hắn, khiến hắn trông như một
viên ngọc tím. Trong bóng đêm le lói ánh sáng, biểu hiện trên mặt hắn
vẫn như vậy, nhưng ánh mắt lại phiếm vẻ lo lắng. Hắn nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh ta: “Ngưng Tích, nàng có bị thương không?”
Giờ đây ta mới phát hiện, hắn nói không nhiều nhưng bất tri bất giác luôn
khiến người ta sinh thiện cảm. Hắn thấy ta, không nói gì mà chỉ hỏi ta
có bị thương không. Nếu là thường ngày, tất nhiên ta sẽ hơi cảm động,
nhưng hôm nay chỉ chán ghét tới cực điểm. Thấy gương mặt tuấn mỹ của
hắn, ta chợt nảy sinh cảm giác mệt mỏi không thể nói thành lời, ấy vậy
giờ ta mới hiểu được trái tim của mình. Thì ra, ta vốn không hề muốn đối địch với hắn. Bắt đầu từ khi nào, bóng dáng tiêu điều cô tịch của hắn
đã găm vào lòng ta?
Còn mỗi mình ta ở lại đây, nói gì cũng lộ sơ hở lớn. Nhưng lúc này, ta lại
muốn nhìn xem hắn sẽ xử lý sơ hở này thế nào, liệu còn thản nhiên như
trước nữa không?
“Sau khi thiếp thân bị người ta lừa ra khỏi cửa, tỉnh dậy đã phát hiện mình ở đây rồi. Thiếp thân đi lại hồi lâu mà vẫn không tìm được lối ra. Vương
gia, may mà ngài đã đến…”
Vẻ nghi ngờ trào dâng trong mắt hắn, nhưng chỉ nói: “Chúng không làm khó nàng chứ?”
Ta cười nhìn hắn: “Vương gia cho rằng bọn họ sẽ làm khó gì thiếp?”
Gió lạnh len lỏi giữa những mái nhà và bụi cỏ, thổi bay sợi tơ màu tím bên
tóc mai hắn. Trong đồng tử của hắn là gương mặt ẩn chứa ý cười như hoa
đào ngày xuân của ta. Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay ta, nói: “Vậy chúng ta trở về thôi.”
Quả nhiên, càng nghi ngờ thì hắn càng không nói ra miệng, trước kia sao ta
không phát hiện ra nhỉ? Thật ra lòng dạ của hắn rất thâm sau, thậm chị
còn hơn Thái tử rất nhiều?
Có lẽ do hắn che giấu quá kỹ. Hồi ở Tây Cương, hắn là Hoàng tử đoan chính
tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, chỉ cười một tiếng trước sự trêu cợt của
thuộc hạ. Về kinh thành, hắn lại biến thành Vương gia hoang đàng một
lòng chỉ cầu bình an, cho nên, mới khiến ta cho rằng bản tính hắn vốn là vậy?
Dù vẫn ngả lên ngực hắn nhưng không tài nào cảm nhận được hơi ấm. Tuấn mã
chạy băng băng, chỉ cảm thấy hai bên cánh tay lạnh như băng. Ngay cả hơi thở phả lên đầu ta cũng trở nên lạnh buốt.
Bọn ta tiến vào vương phủ theo cửa hông. Vào bên trong, hắn liền cho Bát
Tuấn lui đi, bồng ta về phòng. Trong đêm tối, hoa lụa đỏ tươi hai bên
hành lang đã biến thành màu tím thẫm, như thể máu tươi đọng lại đã lâu.
Ta lặng yên dựa vào hắn, thấy rõ ánh đèn dầu màu cam le lói từ song cửa
sổ trong viện. Đám thị tỳ cung kính hành lễ, ngọn đèn ánh cam ánh lên
làn váy mỏng như thể cánh chuồn chuồn, gương mặt nhuộm màu hồng phớt. Từ những gương mặt hơi cúi của họ, ta có thể thấy rõ khóe mắt đuôi mày của họ đều hướng về phía này.
Ta cười khổ trong lòng. Nếu như ta là một trong số đó thì thật tốt biết
bao, sầu lo buồn sợ, chỉ cần một cái liếc mắt thờ ơ của Hoàng tử cao quý này là có thể đỏ mặt tim đập loạn nhịp nửa ngày. Chỉ cần hắn duy trì
gương mặt hoàn mỹ như thần thánh đó, không để cho ta biết thật ra hắn là người thế nào… Cuộc sống cứ chậm rãi trôi qua như vậy. Nhưng ta không
được phép, vừa nhắm mắt lại, hình ảnh máu tươi nhuốm đầy cỏ biếc chợp ập vào mi mắt ta, khiến ta cảm thấy nụ cười ấm áp trước mặt hàm chứa vẻ
lạnh lẽo mơ hồ.
Hắn đưa ta vào đình viện, trong phòng đã châm bếp lò ấm áp từ lâu. Là mùi
than Ngân Tùng, không khói mà có mùi hương thoang thoảng. Vào phòng, hơi ấm dìu dịu mà không mãnh liệt theo cổ áo len lỏi vào người, khiến ta
cảm thấy như được đằm mình trong nước ấm. Lướt qua bình phong chế từ
ngọc, ta ngửi thấy mùi rượu thoảng đưa. Trên bàn đặt một bình lưu ly,
lớn hơn bình An Dật vương đem đến cho ta rất nhiều. Dưới ánh đèn, chất
rượu vàng đậm phản xạ ánh sáng nhạt nhòa.
Hắn phất tay cho thị tỳ lui ra, lấy chiếc áo choàng trên giá khoác lên vai
ta. Áo choàng lót da chồn bạc mềm mại, dưới ngón tay khéo léo của hắn,
cây sợi dây thêu chín nhành hoa quấn quýt buộc gọn dưới cằm ta. Ta thản
nhiên cười với hắn, chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, cầm chiếc bình đựng
chất rượu vàng đậm kia lên rồi nói: “Cái này chắc được An Dật vương đưa
tới, nếu Vương gia rảnh, có thể để thiếp thân hầu ngài một chén không?”
Hắn quay đầu nhìn ta, vẻ nghi ngờ trong mắt hoàn toàn tiêu tan, nụ cười
dâng trào nơi khóe mắt như lớp băng tan chảy giữa ngày xuân. Ta mất hồn
trong thoáng chốc, lúc này, trên mặt hắn chỉ còn lại nụ cười tinh khiết, nụ cười như thể đứa trẻ khốn khó thỉnh thoảng nhận được kẹo cha mẹ dành dụm mua cho.
Lòng ta hơi chua xót, không dám nhìn mặt hắn, thuận tay lấy hai chén sứ tinh xảo bên cạnh bình rượu, rót nửa chén rượu cho hắn rồi rót thêm nửa chén cho mình, đưa nửa chén rượu đó tới môi hắn. Nhìn ngón tay thon dài của
ta đặt trên chén rượu trắng tinh, tay hắn vội phủ lên, cầm lấy tay ta,
đưa chén rượu tới bên môi mình. Khóe môi vốn nguội lạnh như đá, lúc này
lại hiện vẻ mềm mại. Rượu thấm vào bờ môi, khiến bờ môi hắn trơn bóng
như ngọc.