Ta chỉ mỉm cười không nói gì, nghiêng đầu nhìn lại phía hắn. Vầng trán
trắng noãn có một sợi tóc phất phơ, lướt qua hàng mày xinh đẹp. Mắt hắn
thật sự không hề mang chút mờ ám, thậm chí còn mỉm cười hờ hững, như mặt hồ ngày xuân có đuôi chuồn chuồn vút qua, phản chiếu ánh mặt trời rực
rỡ, gợn sóng nước lăn tăn.
Ta không biết tâm tư của hắn có mấy phần thật mấy phần giả, phải chăng vô
dục vô cầu đúng như biểu hiện bên ngoài. Nhưng vẻ mặt chân thành của hắn không thể che giấu nỗi hận đối với Hạ Hầu Thương. Ta chỉ có điều không
rõ, đối với một người trong lòng chỉ có giang sơn mà nói, Quân Triển
Ngọc liệu có địa vị trong lòng hắn? Thậm chí còn khiến Thái tử tố cáo
hết thảy mọi chuyện, sau đó ngồi trên núi xem hổ đánh nhau?
Lúc Lão Tam đưa ta ra ngoài, Thái tử đứng sau còn rút đàn đầu ngựa ra, nhẹ giọng ngâm xướng:
“Gió thu chếnh choáng trước nha môn, ngắm mặt trời lặn lá cờ đỏ tươi. Mây
tuyết Bắc cương, kèn hiệu ngân vang…Chớ tiếc chén quỳnh tay chới với….
Ha ha… Chớ tiếc chén quỳnh tay chới với… Nhị đệ ơi là nhị đệ. Kẻ duy
nhất bổn vương hận chính là ngươi…”
Chữ hận kia như gió nhẹ phất qua, thầm thì trong tai ta, như tình nhân thủ
thỉ, rủ rỉ rù rì quyến rũ. Không biết tại sao, ta lại cảm thấy như có
băng đá lướt qua làn da, lạnh lẽo thấu xương thấu tủy.
Lão Tam đưa ta ra ngoài, ta mới phát hiện nơi này là đài Chu Tước, là hoàng cung tiền triều bỏ hoang. Chỉ có nơi ta vừa mới ở hoa lệ phú quý, bên
ngoài đều bị tàn phá thê lương. Trong khe hở trên phiến đá xanh đều là
cỏ dại ra sức vươn mình. Nhìn xuyên qua mái nhà trùng điệp hướng vào
trong, căn phòng xa hoa vừa nãy đã không còn bóng dáng, xung quanh tối
đen, vẻ nguy nga tráng lệ chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Tiếng chân của ta và Lão Tam bước trên phiến đá xanh như khúc ca du dương.
Cũng như lúc Thất Tinh bảo vệ ta tiến vào đường Triêu Dương, xung quanh
tiếng reo hò như nước thủy triều cũng không át được tiếng vó ngựa chỉnh
tề như một; hắn đi sát bên ta, chỗ trống chừa lại như thể sáu người kia
vẫn vây quanh ta vậy. Hắn là một người trầm mặc ít nói, không nói hết
mọi chuyện cho ta như Tiểu Thất. Ngày thường hắn chuyên tâm nghiên cứu
các sản phẩm thủ công, sử dụng vào kỹ thuật giết người; thủ nghệ tinh
xảo đến mức ngay cả Tiểu Thất cũng thán phục không thôi. Có điều tính
tình hơi keo kiệt, phong thưởng chỉ cầu tiền tài vàng bạc. Lúc Tiểu Thất bảo hắn phá vòng vây, trên người hắn mang tất cả vàng bạc tích góp, một mình xông vào nơi binh sĩ tập trung. Bọc quần áo của hắn bị rách một
cái lỗ nhỏ, thỉnh thoảng có châu ngọc vàng bạc chói mắt rơi ra. Mặc dù
tướng lĩnh dưới trướng Tào Đức Bảo phần lớn đều là con em hào môn thế
gia, biết nhiều hiểu rộng, nhưng phần lớn binh sĩ bình thường đều là dân chúng cùng khổ; Tào Đức Bảo trị quân không nghiêm như lão phụ, mỗi một
vật rơi ra liền khiến hai ba binh sĩ tranh đoạt, hơn nữa cao thủ đều vây bắt chủ tướng bọn ta rồi. Đến cuối cùng, hắn lại có thể đột phá vòng
vây nơi thủ vệ nhiều nhất… Đáng tiếc, tốn nhiều tâm tư như vậy, cuối
cùng hắn vẫn bị Lão Tứ đâm một kiếm rơi xuống vách đá.
Có đám sương bao phủ căn nhà mọc đầy cỏ dại, ánh trăng chiếu khắp bức
tường loang lổ, tàn cũ đổ nát. Nhà cửa có xa hoa hơn nữa cũng không chịu nổi sự bào mòn của thời gian và mưa nắng, cũng như Quân gia quân ngày
xưa, Quân Triển Ngọc ngày xưa.
“Tướng quân, mặc dù thuộc hạ ở chỗ Thái tử, nhưng vẫn luôn điều tra chuyện năm đó. Đối với với chuyện năm đó, Thái tử có cảm giác vô cùng kỳ lạ, nhưng thuộc hạ vẫn không điều tra được gì… Nếu không phải vẫn ở chỗ Điện hạ,
thuộc hạ cũng cho rằng tất cả mọi chuyện đều do Thái tử điện hạ chủ trì. Thuộc hạ chỉ cảm thấy, năm đó khó bề phân biệt, sợ rằng trong đó… có
chân tướng mà Tướng quân không hề nghĩ tới…”
Gió lạnh thổi qua mái nhà, lay động nhành cỏ nhỏ mọc giữa viên ngói. Ánh
trăng màu bạc như nước, trải lên nhánh cỏ, nhuốm thêm vẻ tiêu điều lạnh
lẽo cho tàn tích nơi đây.
“Lão Tam, ngươi yên tâm, ta sẽ không tiếp tục làm bia cho người ta nữa.”
Cỏ dại rì rào theo tiếng gió, dường như nức nở đáp lại lời của ta. Tiểu
Tam nhìn thẳng về phía ta: “Tướng quân, dù thế nào đi nữa, thuộc hạ cũng sẽ theo ngài.”
Năm nay hắn gần ba mươi, là người lớn tuổi nhất trong Thất Tinh vệ, thường
ngày bất giác tự coi mình là đại ca, đối với ta cũng vậy. Bình thường
trời đông đưa quần áo, giữa hè quạt gió, chăm sóc ta có phần cẩn thận
hơn đám tiểu tử sấp xỉ cùng tuổi. Sao ta có thể không coi hắn là huynh
trưởng mình chứ?
Hắn lặng yên theo ta đi trên đoạn đường lát đá xanh mọc đầy cỏ dại, như một cái bóng sau lưng. Có hắn ở bên cạnh, ta lại cảm thấy an tâm khó hiểu.
Dù hắn được Thái tử thu nhận, ta vẫn cảm thấy trái tim của hắn mãi mãi
không thay đổi. Nhưng ta lại không đoán nổi tâm tư người đó, chưa bao
giờ đoán được.
“Tướng quân, thuộc hạ có một điều thỉnh cầu….”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, mong muốn trong mắt hắn mãnh liệt như vậy, không khỏi khiến ta có chút nghi hoặc. Ta nói: “Xin nói.”
“Thuộc hạ từ nơi Thái tử biết được, bọn Tiểu Thất vẫn đi theo Tướng quân,
không biết Tướng quân có thể cho thuộc hạ về đội cũ được không?”
“Bây giờ Thái tử tuy đã yếu thế, nhưng chuyện vốn chưa điều tra rõ ràng, hắn cũng không bị định tội, ngươi đi theo hắn tốt hơn đi theo ta. Dù thế
nào đi nữa, sau này hắn vẫn sẽ là một vị vương gia thái bình….”
Vẻ thất vọng trên mặt hắn thoáng qua rồi biến mất: “Tóm lại thuộc hạ xa Tướng quân lâu ngày….”
Ta biết tâm tư của hắn nghĩ tới nơi nảo nơi nào, cho nên thở dài nói:
“Ngươi nguyện trở lại, tất nhiên không có gì tốt hơn. Chẳng qua… Thái
tử….”
Hắn quỳ một chân xuống: “Tướng quân yên tâm, Thái tử cũng hiểu. Thái tử
cũng nhiều lần từng khuyên thuộc hạ, bảo thuộc hạ hồi hương, hoặc cho
thuộc hạ chức quan nho nhỏ, nhưng thuộc hạ không chịu. Thuộc hạ cảm thấy Tướng quân sẽ không biến mất như vậy… Thái tử chưa từng ép buộc thuộc
hạ làm chuyện gì. Thái tử đã nói, Quân tướng thà làm ngọc vỡ, bộ hạ của
người tuyệt đối không làm ngói lành. Thái tử luôn để mặc thuộc hạ thích
làm gì thì làm, duy nhất một lần, chính là lần trước, thuộc hạ thật sự
không nhịn được, cho là có tin tức gì. Tướng quân, ngài là cấp trên của
thuộc hạ, cấp trên duy nhất….”
Hắn nói năng lộn xộn, giọng điệu khẩn thiết, vội vã biểu lộ, nét mặt vô
cùng căng thẳng. Thấy vậy lòng ta như có dòng nước ấm chảy qua, cười
nói: “Dùng người phải đúng dịp, ngươi nguyện trở lại đã không còn gì tốt hơn rồi.”
Mặt hắn cúi gằm, hai tay buông thõng bên cạnh, lẳng lặng lấy tay áo lau
mặt, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Tướng quân, cuối cùng thuộc hạ cũng trở
lại bên người… Tướng quân không nghi ngờ thuộc hạ….
Hi vọng của thuộc hạ, cuối cùng cũng đạt được.”
Nơi hắn quỳ có một nhành cỏ đấu tranh chui ra từ khe đá. Trong đêm tối, rêu xanh trên phiến đá đậm như vẩy mực, ánh vào mắt ta chỉ cảm thấy ủ dột u ám. Nhưng bóng dáng của hắn lại vững chãi như nham thạch, khiến ta cảm
thấy an tâm khó hiểu, thở dài nói: “Các ngươi biết ta là nữ nhưng vẫn
không rời không bỏ… Có lẽ các ngươi mới là hi vọng của ta.”
Tiểu Tam ngẩng đầu: “Tướng quân, dù ngài là ai đi nữa, Tướng quân vẫn là
Tướng quân, cốt tủy vĩnh viễn không thể thay đổi… không người nào có thể thay thế.”