Mạt Thế Hồi Quy

Chương 11: 11 Kiệt Sức


Không chỉ nhớ được toàn bộ ký ức kiếp trước, hắn còn sở hữu ký ức thân thể này.

Cả hai loại ký ức ùn ùn đến một lúc khiến cho Bạch Dạ đau đầu muốn phát điên.

Cảm giác choáng váng buồn nôn lại ập đến, hắn cong người nôn khan nhưng không nôn ra cái gì.
Cơ thể này yếu đuối bệnh tật, hơn nữa đã lâu chưa có gì bỏ bụng, còn sốt cao.

Trên cánh tay hắn có một vết thương nhỏ chuyển màu xanh đen.

Trước khi xuyên đến hẳn là bị xác sống cào một cái, sau đó kết hợp đủ tình trạng xấu mà chết đi.
Bị nhiễm virus xác sống có 2 khả năng: Một là biến đổi thành xác sống, hai là trở thành dị năng giả.

Bạch Dạ nghiêng về khả năng thứ 2 hơn, con rùa kia chưa chắc đã chọn cho hắn một cái cơ thể bỏ đi, nếu trở thành zombie thì còn có ý nghĩa gì nữa đâu chứ?
Hắn từng đọc qua vô số tiểu thuyết hệ thống.

Tuy nhiên không nên quá hy vọng bị trói buộc bởi thứ này.

Sống trên đời hai mươi mấy năm, chịu bao nhiêu thua thiệt, Bạch Dạ không ảo tưởng mình là nhân vật chính đánh đâu thắng đó.

Hơn nữa mấy cái hệ thống khá là tà môn, nhiều khi người chơi chỉ là những con tốt thí dùng để thử nghiệm của nó.
Còn nữa...
Bạch Dạ nhìn qua con rùa nhỏ lấp lánh bay lượn trên không trung đang giải thích sơ lược về hệ thống của nó, hắn nhớ tới lời người thần bí đã nói:
"Đừng quá tin lời kẻ dẫn dắt..."
Không hiểu sao lại làm cho Bạch Dạ nghi ngờ hệ thống trước mặt.

Hắn vô thức không nhận ra, mình lại đi tin tưởng cái người vô danh còn chưa từng nhìn thấy mặt.
[Hệ thống Kim Quy thông qua việc người chơi làm nhiệm vụ rồi ban phát điểm tích lũy, điểm dùng để nâng cấp kỹ năng, còn có thể mua đồ trong gian hàng hệ thống.

Hơn nữa đạt đến điểm tích lũy nhất định sẽ nâng cấp bậc người chơi, từ đó người chơi càng ngày càng mạnh mẽ.

Mời chủ nhân xem qua giao diện hệ thống.]
Một màn hình màu xanh hiện lên trước mặt Bạch Dạ.

Thông tin hiện ra là về cơ thể hắn đang sở hữu.
[Thông tin người chơi:
Bạch Thư
Mã số: 0980

Tuổi: 19
Cấp bậc hiện tại: F
Cấp bậc tiềm năng: S+
Kỹ năng: Chưa cập nhật.
Đánh giá tổng quan: Bạn yếu nhớt như một con ốc sên.

Bạn là sự thất bại của loài người.

Bạn chỉ có công dụng duy nhất là cái vật thế mạng chặn kẻ thù cho đồng đội dù chỉ được 1 giây.

Nhưng bạn lại là một túi thịt chất lượng hảo hạng cho lũ xác sống.

Hãy suy nghĩ về vai trò của mình đối với xã hội này.]
Bạch Dạ phớt lờ dòng đáng giá chân thật đến không thể thật hơn.

Hắn chỉ để ý cái dòng cấp bậc tiềm năng.

Có thể hiểu sơ sơ chính là khả năng cao nhất cơ thể này có được.

S+ không phải ai cũng có thể đạt được, chỉ cần hắn dốc lòng luyện tập, không lâu nữa sẽ mạnh mẽ hơn người.

Tiềm năng S+ cũng đại biểu trên con đường thăng cấp của hắn cũng dễ dàng hơn so với những người khác.
[Người chơi mạnh lên cứu vớt thế giới thoát khỏi đại hủy diệt, tiêu diệt vua xác sống cứu nhân loại, thay đổi kết cục diệt vong sẽ nhận được một đặc ân lớn.]
Bạch Dạ: "Vậy thì quà tân thủ đâu?"
Rùa Vàng: [...]
[Tổng kết dữ liệu hướng dẫn người chơi đầu tiên: Hoàn thành phó bản hướng dẫn người chơi làm quen thế giới.

Phần thưởng: 20 điểm tích lũy.]
Bạch Dạ: "Hết rồi? Vậy còn quà tân thủ?"
Rùa Vàng chớp chớp đôi mắt to tròn, vô số dòng dữ liệu chạy qua đôi mắt nó.

Sau một tiếng "tít", nó cất lời:
[Không có thông tin dữ liệu về thứ gọi là quà tân thủ]
Bạch Dạ nở một nụ cười đầy ý tứ: "Vậy tức là không có.

Một câu hỏi khác, đặc ân sau khi hoàn thành cứu vớt thế giới là cái gì?"
Rùa Vàng: [Chính là ban cho ngài một điều ước, muốn gì cũng đều có thể thực hiện.]
"Kể cả điều ước đối với thế giới trước kia của tôi?"

[Đều có thể]
Bạch Dạ xoa cằm, hắn có thể cứu em gái với điều ước này.

Nhưng từ lúc mạt thế xảy ra đến lúc vua xác sống tiêu diệt toàn bộ loài người là một khoảng thời gian dài đến 15 năm, Tiếu Mạt không thể chờ đợi lâu như vậy.
"Không ý nghĩa.

Đến lúc có điều ước, thời gian ở thế giới của tôi đã trôi qua rất lâu rồi."
[...]
[Chủ nhân, người ta cần nói điều này.

Thế giới ngài trước đây sinh sống gọi là thế giới chủ.

Còn thế giới hiện tại ngài đang ở là một trong những thế giới nhỏ tồn tại song song nhưng thời gian không đồng nhất với thế giới chủ.

Các tiểu thế giới do các vị thần tồn tại ở Trái Đất ẩn mình dưới danh nghĩa tác giả tạo nên.

Sau khi tác giả viết đến chương kết, tiểu thế giới được tạo ra tồn tại độc lập.]
[Chính là vị thần tạo ra thế giới này, thật không may viết chương cuối cùng bộ truyện trong trạng thái không tỉnh táo, nên thế giới phát triển theo chiều hướng hủy diệt.

Vì vậy để sửa chữa kết cục sai lầm, thần sáng tạo đã đưa các vị anh hùng đến thế giới này, ban cho họ sức mạnh thông qua hệ thống để ngăn cản đại hủy diệt.]
"Từ từ!" Càng nói Bạch Dạ càng thấy cấn cấn ở đâu.

Hắn nhíu mày suy tư, nhỏ giọng hỏi: "Vậy hẳn là có nhiều người như tôi đến đây, nhưng họ đâu rồi?"
[Mỗi lần chỉ có thể đưa 1 anh hùng đến thế giới này.

Sau khi thất bại tiếp tục đưa tới.

Cho dù là thần sáng tạo cũng không thể can thiệp quá sâu vào thế giới.

Mỗi thế giới được tạo ra đều chịu ảnh hưởng bởi quy tắc do nó tự đặt ra.

Sau khi bị hủy diệt lập tức trở lại trạng thái ban đầu, không ngừng lặp lại đến khi đạt được kết cục viên mãn.]
Bạch Dạ đã hiểu được đại khái.

Cái thế giới này không quá hoan nghênh sinh vật ngoại lai như chuyển sinh giả.


Mỗi lần tới chỉ có 1, hơn nữa cần phải từ từ mạnh lên mới được chấp nhận.

Cái hệ thống này nói thì dễ nghe, nhưng trước khi hắn đến, đã có không biết bao nhiêu người thất bại rồi.

Cái phó bản này đâu phải dễ chơi?
Số hiệu của hắn là 0980, vậy trước đó hẳn là có 979 người chơi thất bại đi?
Bạch Dạ hỏi: "Những người chơi thất bại họ sẽ ra sao?"
[Thất bại đồng nghĩa với chết.

Chủ nhân ngài nên biết, vốn dĩ ngài đã chết ở thế giới chủ rồi.

Việc đưa ngài đến đây nói thì là làm nhiệm vụ, nhưng cũng là cơ hội sống thứ 2, chính là một đặc ân dành cho ngài rồi.

Chủ nhân ngài nên trân trọng nha!]
[Hơn nữa khi ngài dịch chuyển đến thế giới này đã xuất hiện bug khiến cho hệ thống không thể xác định ngài đang ở đâu, hiện tại so với những anh hùng trước đó ngài đã tốn quá nhiều thời gian vô ích.

Cần phải mau mau chóng chóng làm nhiệm vụ nâng cao sức mạnh nha!]
Bạch Dạ làm quen với thao tác màn hình hệ thống.

Nhìn chung cái hệ thống này giao diện cùng chức năng khá đơn giản.

Nó giống như việc sử dụng một chiếc điện thoại cảm ứng vậy.

Bạch Dạ liếc cái mục không gian hệ thống cùng gian hàng hệ thống hiện đang hiển thị biểu tượng khoá liền chỉ vào đó hỏi:
"Mấy cái này làm sao để dùng được?"
[Không gian hệ thống cần đạt điều kiện nhất định của nhiệm vụ để mở.

Còn gian hàng hệ thống sau khi ngài lên cấp độ B sẽ mở khoá nha! Cố gắng lên nào!]
"Vậy cậu là hệ thống từng hướng dẫn những chuyển sinh giả đã đến thế giới này à?"
Rùa Vàng xoay một vòng, chớp mắt quan sát Bạch Dạ, trên mặt biến ra một cái kính vuông ngộ nghĩnh.

Nó nói:
[Hệ thống sau khi anh hùng thất bại trong công cuộc cứu vớt thế giới liền bị coi là vô dụng và đem đi tiêu hủy.

Người ta đây là hệ thống mới tinh đó!]
Bạch Dạ cười tự giễu.

Vị thần sáng tạo đó cũng đủ quyết tuyệt.

Chơi hư một cái hệ thống liền tạo ra một cái mới.

Cũng chẳng có gì ngạc nhiên, hắn ta tạo ra một thế giới mà hai phần ba loài người bị tiêu diệt, sau đó còn tạo nên vô số quái vật mạnh biến thái, đem một phần nhân loại còn lại đem ra nghiền ép.

Bạch Dạ đột nhiên rất hứng thú muốn biết mặt của cái gã sáng thế này, xem ông ta có phải bị chột một bên mắt, hay khuyết một phần não hay không.

"Đói quá!"
Bạch Dạ chống tường đứng dậy, cổ họng hắn vừa đau xót lại vừa khô hạn đến mức muốn nứt ra, ít ra phải ăn uống một chút mới có sức chống cự.
Hắn mò mẫm xuống tầng tìm được phòng bếp.

Điện không có, toàn bộ đồ ăn tươi sống bảo quản trong tủ lạnh đều đã hư thối.

Bạch Dạ vặn vòi nước, chẳng có một giọt nước nào chảy ra.
"Tôi sắp chết rồi! Rùa à cậu không thử giúp tôi chút sao?"
[Không được! Hệ thống chỉ có thể giúp đỡ ngài thông qua nhiệm vụ.

Hiện tại không có nhiệm vụ nào có thưởng đồ ăn thức uống.

Chủ nhân ngài cần tự túc nha!]
Bạch Dạ cười nhạt.

Hắn vốn không trông chờ, chỉ tiện miệng hỏi một câu.

Hệ thống mặc dù có giọng nói rất hàm xúc, tuy nhiên nó là do vị thần sáng thế tạo ra, vậy nên mọi câu trả lời không nằm trong ngân hàng câu hỏi đều không có ý nghĩa.

Bạch Dạ mở một tủ đồ bên dưới thấy một chai nước lê, tức thì mở ra uống như hổ đói.
"Sống rồi!"
Bạch Dạ quệt miệng cười ngây ngô như con nít.

Thân nhiệt chưa hề giảm, hắn cần nghỉ ngơi và...chờ đợi.

Chờ xem rốt cuộc hắn bị biến thành zombie hay trở thành một người thức tỉnh dị năng.
Hắn buồn ngủ.
Bạch Dạ tìm được một căn phòng có khoá, tức thì vào trong khoá trái đồng thời kéo bàn nặng chặn cửa.

Xong xuôi mới ngả người xuống giường chờ đợi.
Thuốc hạ sốt cũng không thể ngăn cản virus zombie, huống hồ hắn cũng không có.

Bạch Dạ toàn thân vô lực, trong lòng âm thầm cầu nguyện não không bị cháy hỏng.

Tốt nhất là như thế!
Hắn còn có việc phải làm.

Không thể ngây ngốc chết ở thế giới này được.
"Tin tưởng ta."
Bạch Dạ trong cơn mê man nhìn thấy hình bóng lờ mờ của một người đàn ông, tuy nhiên trông giống như ảnh bị làm nhoè nét, không thể thấy được hình dáng cụ thể của anh ta.
"Sớm thôi ngươi sẽ thấy được bản chất thứ mang ngươi tới đây."
Bạch Dạ mệt mỏi không suy nghĩ đáp "Ờm" một tiếng, mắt lại nặng nề đóng lại..