Đợi đến khi bóng dáng màu vàng kia trở nên rõ ràng, bấy giờ mấy người mới thấy rõ, vậy mà là một con Kỳ Lân mini màu vàng cỡ bằng bàn tay, nhưng Kỳ Lân này không phải con non, vì nó chỉ có hình mà không có thể, hiển nhiên là thứ gì đó tương tự nguyên thần. Phàm là nguyên thần yếu đuối không có thực thể bại lộ trong không khí, rất dễ bị linh khí thiên địa đồng hóa, đồng thời cũng không có năng lực tự ngưng hình, nghĩ như thế, trong lòng mấy người tức khắc chấn động, ý thức được điều gì nhất thời trở nên sợ hãi, ánh mắt không khỏi rơi lên thi thể Kỳ Lân Thú thành niên ánh vàng rực rỡ kia.
Chẳng lẽ đây là Nguyên Anh của Kỳ Lân Thú? Nhân tu có Nguyên Anh, yêu thú cũng có, nhưng thực lực của đôi bên thì không cách nào so sánh, nếu con thú này là Nguyên Anh, thì cho dù không có thực thể, lực nguyên thần cũng không phải thứ mà tu sĩ Kim Đan cấp thấp như bọn họ có thể bằng được. Sau khi ý thức được điểm này, Trần Hạc làm sao còn có thể cảm thấy Kỳ Lân mini kia đáng yêu, lúc này đã nghe mà biến sắc, không đợi gì khác, tức khắc chân khẽ đạp, đột nhiên xông tới phía cửa cùng với hắc báo.
Lúc này động không chỉ Trần Hạc, nữ tu họ Tiết theo sau đó, thân hình cũng khẽ động, nữ tử hắc y thấy hai người biến mất tại chỗ lại làm sao không biết tình thế cấp bách, ba người chân không chạm đất trước sau đều bay xông về phía khe hẹp nơi cửa đá kia. Một con Kỳ Lân Thú có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ, cho dù không có bản thể cũng có thể miểu sát Kim Đan, chỉ nhìn ban nãy nó hút sư huynh nữ tu họ Tiết có tu vi Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn thành cặn xương trong nháy mắt, là có thể biết chỗ đáng sợ của nó, nếu một khi dính lên thì tuyệt đối không còn khả năng sống.
So sánh với hai người khác, lúc này sắc mặt nữ tu họ Tiết rõ ràng trắng bệch, ai có thể ngờ đến cô điều tra hơn mười lần, tiêu hao bao nhiêu tâm lực và thời gian, vốn cho rằng lần này nắm chắc món đồ dễ như trở bàn tay, hiện giờ lại xảy ra biến cố như vậy, nghĩ đến lực một đá ban nãy của mình, trong lòng đã ý thức được dưới phiến đá Hắc Yểm Thú quả thực trấn áp thú hồn của Kỳ Lân Thú.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi âm thầm mắng yêu tu thượng cổ đã đặt thú hồn dưới đá, thực sự là ngu xuẩn đến cực điểm, cuồng ngạo đến cực điểm, giết Kỳ Lân thần thú thượng cổ vậy mà còn không diệt sát triệt để nguyên thần, mà chỉ dùng chút huyết phù với Hắc Yểm Thú cấp chín trấn áp, thế này làm sao có thể áp được, chẳng lẽ nó không biết đạo lý ‘nhổ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh’ sao, làm hại cô lần này không chỉ mất hết cả người lẫn tài, sợ rằng còn có thể khó giữ được tánh mạng, răng bạc không khỏi ngầm cắn phẫn hận trong lòng.
Hết thảy việc này nói thì chậm, suy nghĩ của mọi người bất quá chỉ là việc trong nháy mắt, lúc này tốc độ Trần Hạc nhanh nhất đã xông tới cửa đá, cách cửa chỉ còn lại một trượng, đến lúc đó sau khi lao ra mượn phù còn chưa hư hao hoàn toàn ở cửa và diễm hỏa trận bên ngoài, có lẽ còn có thể ngăn cản chốc lát. Mắt thấy cửa đá gần trong gang tấc, Trần Hạc lại nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng quát khẽ: “Thái!”
Tiếp theo thân thể vốn nhanh chóng di động tức khắc như chịu gánh nặng ngàn vàng, đập xuống mặt đất, lúc này y cách cửa chỉ còn lại một tay rưỡi, gần như chạm tay là có thể đụng đến, nhưng lúc này giờ này khắc này, y lại cảm thấy chút cự ly đó giống như cách ngàn vạn dặm, trong lúc nhất thời áp lực cực lớn khiến tay chân y giống như bị đúc đầy sắt, đừng nói vươn tay, dù là động ngón tay một chút cũng không thể.
Giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu theo trán Trần Hạc rơi xuống nhỏ lên phiến đá, mà lúc này phiến đá lại vang mấy tiếng “két két”, mỗi khi vang một lần, y liền chìm vào phiến đá một tấc, bốn năm phần chân đã hoàn toàn chìm vào trong đá. Trần Hạc đã cảm thấy khớp hàm bắt đầu run rẩy, đúng lúc này bên tai đột nhiên truyền đến một trận thanh âm rống giận của hắc báo, tiếng gầm này không cao, nhưng lại giảm bớt một chút áp lực như nặng ngàn cân của Trần Hạc.
Hắc báo là yêu thú cấp sáu, nhưng thực lực lại tương đương yêu thú cấp bảy, thậm chí còn diệt sát được, hơn nữa trong cơ thể nó có một giọt máu chân long, vì vậy khi đối mặt Kỳ Lân, không hề chật vật như ba người một thú khác, thậm chí khi nhìn thấy Trần Hạc chìm vào sàn nhà, không cam lòng dùng sức di chuyển hai bước qua bên cạnh y, cũng phẫn nộ rống lớn một tiếng với vật màu vàng kia, gào rống vốn nên rung trời, nhưng ra khỏi miệng lại chỉ là tiếng gầm nhẹ.
Ngay chớp mắt áp lực thoáng nhẹ đi, nguyên khí bị áp chế trong cơ thể Trần Hạc nhất thời vừa co vừa trướng kịch liệt, toàn bộ được vận chuyển ra, bốn thanh pháp khí Nguyên Thần vốn rơi trên mặt đất tức khắc lại sáng lên, sau đó bắt đầu chậm rãi đảo quanh y, bốn thanh pháp khí Nguyên Thần cũng không cần nguyên thần y chỉ huy quá nhiều, vì trong pháp khí đều có khí linh.
Khí linh trong pháp khí Nguyên Thần của Trần Hạc cũng không phải linh trí của một số yêu thú bình thường, mà là vật do linh khí tự nhiên trong thiên địa dựng dục sinh ra, chúng nó có thể tự động hấp thu linh khí xung quanh trưởng thành, trước đó lại vì hấp thu lượng lớn phúc khí, linh trí mở rộng, mấy năm nay lại ở trong đan điền Trần Hạc được dùng nguyên khí ôn dưỡng, cũng thường thường được thả ra đi dạo đùa giỡn, vốn chỉ là ánh sáng lớn bằng hạt đậu, lúc này đã lớn gấp mười có thừa, năng lực thì đương nhiên trước đây đã không thể so bằng.
Sau khi toàn lực phát ra nguyên khí, áp lực giảm bớt vì tiếng gầm nhẹ của hắc báo trong nháy mắt lại đã trở về, nhưng bốn thanh pháp khí Nguyên Thần chuyển động ở xung quanh y, khiến áp lực của y giảm bớt khoảng hai thành, y cắn răng thuận thế ngồi dậy xếp bằng. Bốn thanh linh khí hiển nhiên cũng biết sự lợi hại của thứ màu vàng kia, chỉ chuyển động dựa sát xung quanh Trần Hạc, thường thường lộ tuyến chuyển động còn có thể hình thành dạng cầu bao bọc y trong đó, khí thánh liên cửu phẩm tinh thuần trong pháp khí cũng bắt đầu chậm rãi phóng thích, có khí thánh liên giảm xóc, Trần Hạc mới có thể thở dốc khôi phục chút pháp lực.
So với hắc báo và bốn thanh linh khí bên cạnh Trần Hạc tương trợ, hai người còn lại thì càng không chịu nổi, nữ tu hắc y cắn răng lấy một món dị bảo, nhưng dị bảo này chống đỡ trên không trung không quá mấy hơi thở đã tự nát, tiếp theo toàn bộ thân thể đều bị đè xuống dưới sàn nhà, không bao lâu sau ánh sáng vàng kia chợt lóe, nữ tử hắc y liền phát ra một tiếng hét thảm, toàn bộ thân thể chỉ còn lại hài cốt, nguyên thần cũng tự động bay ra tiêu tán trong không khí.
Mà nữ tu họ Tiết hiển nhiên mạnh mẽ hơn nữ tử hắc y nhiều, sắc mặt trầm xuống vươn tay xuất ra mấy tấm huyết phù thượng cổ, kẹp giữa những ngón tay như cọng hành, có chút mỹ cảm kinh tâm động phách. Đệ tử Thái Phù Môn am hiểu dùng phù, đồng thời cũng có chỗ độc đáo về trận pháp, trong lúc nhất thời các loại ký hiệu lấp lóe phát sáng trên huyết phù, cuối cùng hình thành một loại trận pháp, trong nháy mắt chống lại được áp lực. Kế tiếp nữ tu họ Tiết và Trần Hạc mỗi người dùng hết thần thông, đều đang thống khổ chống cự.
Hết thảy những việc này nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, từ khi sư huynh nữ tu họ Tiết chết, đến khi nguyên thần nữ tử hắc y bị diệt và hai người liều mạng chống lại, bất quá cũng chỉ là chuyện trong chốc lát. Kỳ Lân Thú kia tu luyện đến Hóa Hình cũng tu thần thông nào đó, vậy mà có thể chiết xuất sinh khí từ trên người hết thảy vật sống dùng cho bản thân, sau khi hút hai người, ánh vàng kia liền sáng lên, nó rất nhanh đã thấy được Kim Sư Thú nằm một bên không cách nào nhúc nhích, ánh mắt màu vàng kia hung ác động đậy, sau đó loáng một cái xông qua.
Vì nữ tử hắc y đã chết, Kim Sư Thú đã được giải trừ quan hệ huyết tế, lúc này chính là lúc suy yếu hoang mang lo sợ, cuối cùng ngay cả giãy dụa cũng không có đã bị ánh vàng hấp thu. Đại khái có thể vì hấp thu hai nhân tu được ít, mà kim sư thú là yêu thú biến dị còn cùng là thuộc tính kim, hồn phách Kỳ Lân sau khi hấp thu xong, từ kích cỡ mini trướng lớn cỡ chiếc bát, thân hình ngưng kết thành cũng rõ ràng hơn nhiều.
Lúc này không chỉ nữ tu họ Tiết, ngay cả Trần Hạc cũng lộ ra vẻ kinh sợ, hiện tại mấy người lần lượt đều bị Kỳ Lân Thú hút khô, ngay cả nguyên thần cũng không thể đào thoát, thế này như trâu bò trong chuồng đợi làm thịt, căn bản không cách nào phản kháng, chỉ có thể chờ bị diệt sát sau đó hồn phi phách tán, một thân tu vi cũng biến thành chất dinh dưỡng cho con thú này, giống như rác rưởi.
“Không ngờ vậy mà bị nhốt vạn năm, vốn tưởng rằng lần này nguyên hồn bản vương sẽ tiêu tán, lại không ngờ còn có cơ duyên tái sinh, ha ha ha...” Dường như đã hấp thu đủ sinh mệnh lực, hồn phách Kỳ Lân kia cuối cùng mở miệng nói chuyện, thanh âm tuy cuồng vọng nói không nên lời, nhưng trong giọng nói hiển nhiên là thái độ người chí cao trời sinh cúi xuống nhìn chúng sinh. Cũng khó trách, Kỳ Lân là một trong chín người con của chân long, là kỳ thú hạng thứ mười trên bảng xếp hạng, địa vị này đương nhiên không tầm thường, mặc dù bị tù nhốt vạn năm, nhưng tâm tính sẽ không dễ dàng thay đổi.
Kỳ Lân Thú ngừng cười, lại khẽ híp mắt, nhìn về một nam một nữ phía dưới, “Chỉ cần nuốt lấy bọn chúng, ta sẽ có thể thấy lại ánh mặt trời ngưng kết nguyên hồn...” Nguyên hồn ngưng kết sẽ tránh khỏi nỗi khổ hồn phi phách tán, bất quá khi đường nhìn thấy khối bản thể Kỳ Lân của mình dưới đất, trong ánh mắt lại bắn ra một tia cừu hận. Tuy rằng có thể ngưng kết nguyên hồn sắp tiêu tán trong vạn năm, nhưng ngày sau nó chỉ có thể lấy nguyên hồn làm thể, không cách nào trở lại bản thể, ngoại trừ đoạt xá yêu thú khác, căn bản không còn cách nào có thể để nó có được thân hình một lần nữa, nhưng những yêu thú cấp thấp nhược trí kia lại làm sao có nửa phần xứng cho nó dùng, ngay cả một phần vạn bản thể của nó cũng không bằng.
Ánh mắt màu vàng của hồn Kỳ Lân co rụt lại, liền trừng nữ tu họ Tiết. Thứ nó hận nhất là yêu tu tù nhốt nó, sau đó là những huyết phù kia. Cũng là nữ tu họ Tiết vận khí kém, vậy mà đụng vào nòng súng, lúc này nữ tu họ Tiết chỉ cảm thấy mình dường như bị độc xà nhìn thẳng, thân thể mềm mại nhịn không được run rẩy, cô biết mục tiêu tiếp theo của yêu hồn kia rất có thể là mình, một khi bị nó hấp thu, sợ rằng không chỉ là cái chết, phỏng đoán ngay cả khả năng chuyển sinh cũng mất đi.
Nữ tu họ Tiết không khỏi cắn chặt môi dưới, máu tươi thấm ướt cánh môi càng có vẻ yêu diễm vô cùng, cô quay đầu nhìn Trần Hạc. Thực tế cô đã cảm thấy không thể hiểu nổi đối với việc Trần Hạc có thể kiên trì đến bây giờ, nếu không phải có mấy tấm huyết phù thượng cổ trong tay cô, chỉ sợ cô sớm đã máu thịt mơ hồ, cũng không tốt hơn nữ tu hắc y kia được bao nhiêu, trong năm người, cô không ngờ Trần Hạc vậy mà là người có thực lực ẩn mật nhất, nhưng như vậy thì sao, sớm muộn cũng khó tránh cái chết, bất quá là chết sớm chết muộn mà thôi.
Thay vì hồn phi phách tán, không bằng tự kết thúc trước, chí ít nguyên thần có thể luân hồi. Trong chớp mắt tiếp theo, nữ tu họ Tiết đã quay lại đường nhìn, sau đó nâng tay, ngoài dự đoán của mọi người đột nhiên đập về phía trán, tiếp theo huyết phù quanh thân cũng ảm đạm đi, toàn bộ thân thể nữ tu họ Tiết mềm mại ngã xuống đất, như một đóa hoa bị gió mưa thổi tàn, máu đỏ tươi chảy ra bên môi, một sợi nguyên thần xuất ra theo đó, chậm rãi tiêu tán trong thiên địa.
Tu sĩ đã đứt sinh cơ, Kỳ Lân muốn hút cũng không cách nào hấp thụ, không khỏi nổi trận lôi đình trên không trung, kế đó ánh mắt tàn bạo nhìn về phía Trần Hạc trên mặt đất. Hiện tại nó chỉ có nguyên hồn, không có túi trữ vật và pháp khí, vì vậy ngoại trừ tu vi bản thân có thể áp chế thì không còn thủ đoạn nào khác, hai tên đã chết một tên, tên còn lại thì tuyệt không thể kéo dài tiếp, vì vậy động tác của nó cực kỳ nhanh, bật phóng về phía Trần Hạc mang sắc mặt thống khổ đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Lúc này Trần Hạc biết không ổn, y biết hành vi không chút do dự tự sát của nữ tu họ Tiết vào lúc này xem ra là kết quả tốt nhất, nhưng ở trong lòng y, sinh mạng cực kỳ trân quý, chỉ có một lần, vào bất kỳ thời điểm nào cũng không thể dễ dàng từ bỏ, y thậm chí nghĩ không bằng bỏ thân này đi vào cơ thể kiếp trước, nhưng kết quả tính toán như thế nào cũng như nhau, đều sẽ bị hồn Kỳ Lân Thú này miểu sát, ngay cả một phần nắm chắc sống sót cũng không có, làm cũng chỉ vô dụng.
Mắt đậu tương của Kỳ Lân phía trên trừng chằm chằm Trần Hạc, mà Trần Hạc lấp lánh ánh mắt nghĩ các loại đối sách, nhưng dưới thực lực mạnh mẽ tuyệt đối của đối phương, bất kỳ biện pháp thoát thân nào cũng đều như lấy trứng chọi đá, không một phần nắm chắc, mà lúc này tuy rằng áp lực của y chợt giảm, nhưng muốn đứng dậy thì không thể nghi ngờ khó vô cùng, lại càng không cần nói đến việc đào tẩu, chỉ có thể trơ mắt nhìn yêu hồn màu vàng kia đi về phía mình.
Bốn thanh pháp khí Nguyên Thần vẫn luôn chậm rãi đi dạo quanh thân Trần Hạc đang lóe quang mang, động tác của chúng nó cứ như đang bơi trong nước đặc sệt, mỗi khi bơi một phần sẽ giúp Trần Hạc ngăn chặn một phần áp lực. Linh trí do thiên địa sinh ra là vật chí linh, tâm tính tinh thuần không pha tạp, khiến chúng nó có thể tùy ý điều khiển linh khí mà không bị quy tắc hạn chế, đồng thời vì theo Trần Hạc nhiều năm cực kỳ thân cận với y, mặc dù quan hệ không đến mức như cha con, nhưng cũng vừa là thầy vừa là bạn.
Hiện giờ thấy quả cầu ánh sáng màu vàng kia muốn đả thương Trần Hạc, trong nháy mắt Trần Hoàng Kiếm trung hậu nhất đột nhiên quang mang đại thịnh. Lúc này thân thể Trần Hạc bị nguy hiểm, dưới áp lực có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ, bản thân đều đã khó bảo toàn, càng miễn bàn sai khiến pháp khí công kích, lúc này cho dù một Luyện Khí Kỳ cũng có thể đưa y vào chỗ chết. Trần Hoàng Kiếm phản ứng như vậy hoàn toàn là do bản thân nó, nó là đứa đi theo bên cạnh Trần Hạc lâu nhất trong bốn thanh pháp khí Nguyên Thần.
Năm đó trái cầu màu vàng đất nhỏ đi vòng vòng trong tảng đá bị Trần Hạc dụ dỗ vào linh kiếm do linh liên chế thành, tuy rằng lúc đó nó rất sợ hãi, nhưng vì có huyết tế, nó đều phải nghe lệnh Trần Hạc, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, nhưng một lúc sau lại thích nơi ở này, nó rất thích loại khí thánh liên tinh thuần kia, cũng thích ở trong đan điền của Trần Hạc, loại cảm giác ấm áp vô cùng an toàn đó, nó chậm rãi quen dần, quen bị mấy pháp khí khác truy đuổi, cũng quen chơi đùa cách Trần Hạc không xa, nó cảm thấy đây là thời gian vui vẻ nhất trong ngàn vạn năm nay, mà nó không cách nào cảm giác được khi còn lai vãng không mục đích trong khe đá, nó không muốn có kẻ phá đi loại sinh hoạt mà nó thích này.
Nó có phòng ngự tốt nhất trong bốn thanh kiếm, nó biết trách nhiệm của mình rất lớn, nó muốn bảo hộ người cần bảo vệ như trước đây, nhưng chủ nhân lại không có bất kỳ phân phó nào, nó thấy khối ánh sáng màu vàng kia đến đây, nó muốn làm chút gì đó, nhưng không có nguyên khí của chủ nhân cũng không có cách nào, bất quá nó có nguyên khí của bản thân, tuy rằng rất ít, nhưng nó muốn làm như vậy.
Trần Hoàng Kiếm trong nháy mắt ánh sáng đại thịnh, ở trong mật thất, màu vàng đất không chói mắt bằng màu vàng kim, cũng không mỹ lệ bằng màu thủy lam, càng không sinh cơ bằng màu lục, nó là sự sáng bóng rất không bắt mắt, cũng rất quê mùa, nhưng nó lại trung thành nhất, bụi vàng của nó có thể đạt tới mấy trượng, có thể bảo hộ rất nhiều người, nó dũng cảm chắn phía trước Trần Hạc cùng hắc báo và ba thanh pháp khí Nguyên Thần khác, dùng bụi vàng mà nó kiêu ngạo nhất bao lấy những người nó muốn bảo hộ, tiếp theo Trần Hoàng Kiếm bắt đầu rung động kịch liệt.
Nó cảm thấy thân thể nó từ cỡ quả hạnh không ngừng thu nhỏ lại, sau cùng dưới sự va chạm của Kỳ Lân Thú, nó nghe thấy mấy tiếng “răng rắc”, nó cảm thấy thân thể đã không thể tự khống chế được nữa, nó đột nhiên nhớ đến, khi ở trên biển, Hắc Thú Thú ngậm tới một loại trứng chim biển, chủ nhân nhẹ nhàng gõ, trứng bên trong liền chảy xuống, nó cảm giác bản thân lúc này giống như trái trứng đó vậy, thân thể chảy ra từ vỏ trứng, có phải hiện tại nó cũng sẽ trắng trắng vàng vàng như trứng chim biển kia hay không...
Quang mang màu vàng đất cuối cùng triệt để biến mất, mà Trần Hoàng Kiếm cũng “cạch” một tiếng rơi trên phiến đá, đầu đuôi thân kiếm gãy đôi, không còn nửa phần sáng bóng của pháp khí. Một khắc đó Trần Hạc cảm thấy trong đầu vang ong một tiếng, trán trơn bóng trong nháy mắt bật nổi gân xanh.
Mà trong nháy mắt tiếp theo, Mạch Kim Kiếm vốn đi dạo đột nhiên quang mang đại thịnh. So sánh với Trần Hoàng Kiếm, quang mang của Mạch Kim Kiếm bén nhọn chói mắt hơn, vốn nó có chút nhụt chí, vì nó cảm nhận thấy Kỳ Lân Thú kia cùng là thuộc tính kim, hơn nữa cực kỳ cường thịnh, nhưng lúc này thấy Trần Hoàng Kiếm đã không còn, nó bắt đầu trở nên táo bạo, nó thậm chí phát ra tiếng cạo róc chói tai trong thân kiếm muốn xông phá ra.
Loại cảm giác mãnh liệt này kích phát năng lực của nó, vô số ánh kim bắt đầu chia chia hợp hợp, hợp hợp chia chia trên không trung, đây là Lưu Tinh Vũ mà nó am hiểu nhất. Nó là đứa nghịch ngợm nhất trong mấy thanh pháp khí, bình thường rất khiến người ta chê bỏ, chỉ có Trần Hoàng Kiếm sẽ chơi đùa cùng nó, Trần Hoàng Kiếm đã không còn, về sau nó đã không còn bạn chơi, nó muốn khiến khối ánh sáng màu vàng kia trả Trần Hoàng Kiếm trở về, nó bắt đầu ngưng tụ Lưu Tinh Vũ đầy trời do bản thân nó hóa thành, thành vô số hình kim, bao lấy khối ánh sáng màu vàng kia, uy hiếp tàn bạo, thứ kia không giao Trần Hoàng Kiếm ra, nó sẽ dùng kim đâm rách da, xuyên thứ đó thành một con nhím.
Trần Hạc lúc này, mồ hôi đã thấm ướt y sam sau lưng, chỉ nghe thấy từng đợt tiếng va chạm chói tai, không chống đỡ bao lâu đã nghe thấy một thanh âm bị đánh bay, y không cần mở mắt, dùng thần thức đã biết toàn thân Mạch Kim Kiếm vặn vẹo vỡ nứt nghiêm trọng khảm trong khe tường, nhưng lúc này việc gì y cũng không làm được, y không cách nào gọi pháp khí trở về, cũng không cách nào chuyển vận nguyên khí, chỉ có thể cố chống đỡ ngồi trên sàn nhà, cho dù không nhìn biểu cảm trên mặt cũng biết đã thống khổ phẫn nộ khe khẽ vặn vẹo.
Kỳ Lân Thú kia hiển nhiên cũng lắp bắp kinh hãi, cho dù nó là kỳ thú thượng cổ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy pháp khí có thể tự động công kích, độ linh tính vậy mà còn linh hoạt hơn một số pháp khí dùng hồn yêu thú luyện chế thành vài phần, điều này ở thời kì thượng cổ cũng cực kỳ hiếm thấy. Nhưng sau vài lần đã gần như hiểu rõ, kỳ thú luôn luôn ngạo khí cũng nhịn không được lộ ra vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạc vậy mà mang theo nửa phần cố kỵ.
“Không ngờ ngươi vậy mà có thần khí thánh liên, hơn nữa bốn thanh, thổ kim mộc thủy, toàn bộ ngũ hành chỉ thiếu một thanh là tập hợp đủ, dựa vào năng lực chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ như ngươi, nếu không phải bản vương tận mắt nhìn thấy, sợ rằng căn bản không thể tin được, ngay cả linh chủng thiên địa cũng bị ngươi tìm được, cho dù là tu sĩ nhân tu Hóa Thần đại năng thượng cổ, muốn gom đủ cũng không phải việc dễ dàng...” Nhìn Trần Hạc với sắc mặt phát xanh phía dưới, không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Có lẽ nếu ngươi không gặp phải bản vương, tu vi tương lai nhất định bất phàm, chẳng qua đáng tiếc vận mệnh hôm nay đã như vậy, trách thì cũng chỉ trách vận số ngươi kém, không nên trách bản vương thủ đoạn độc ác!” Nói xong ánh mắt Kỳ Lân Thú lộ ra một vệt sát ý, thân hình nhoáng cái đã chớp hiện tới phía Trần Hạc.
Lúc này trước mặt Trần Hạc chỉ còn lại hai thanh pháp khí Nguyên Thần mộc thủy, thực tế tính ra hai thanh này đều là linh chủng biến dị, năng lực mạnh hơn linh chủng kim thổ vài phần, linh chủng là do linh khí thiên địa biến ảo mà ra, đương nhiên hiểu rõ thực lực của khối ánh sáng màu vàng trước mắt cường thịnh, cho dù trước đó bọn nó có chút không hợp đôi bên, trong nội tâm không phục đối phương, nhưng lúc này đối đầu kẻ địch mạnh cũng không để ý đối chiến, trong lúc nhất thời hai thanh pháp khí bắn ra quang mang.
Vì Ly Băng Kiếm là thủy hỏa biến dị, có thể tích thủy thành băng, va chạm với nguyên hồn Kỳ Lân kia. Chỉ thấy tầng băng đầy trời chắn phía trước Trần Hạc nát lại ngưng, ngưng lại nát, mà sau tầng băng lại là hơn một nghìn dây mây xanh sẫm, cứng rắn như sắt thép, cũng mấy lần đánh lén bất ngờ, trong lúc nhất thời gắng gượng bức lui được Kỳ Lân Thú, nhưng đồng thời quang mang của hai thanh pháp khí bắt đầu ảm đạm, chúng nó dù sao chỉ là pháp khí mà thôi, không có nguyên khí của Trần Hạc cung ứng, không cách nào tác chiến lâu dài, mấy lần giao chiến đã khô kiệt, đồng thời vì thuộc tính công kích của hai thanh thủy mộc đều là có thể một hóa trăm, trăm hóa nghìn, độ nguyên khí tiêu hao cũng cực lớn, chẳng qua thủy mộc phối hợp lại có thể tiết kiệm chút năng lượng mới có thể chống đỡ được lâu như vậy.
Kỳ Lân Thú là yêu thú cực kỳ cao ngạo, lúc này thấy mình rốt cuộc bị hai thứ như vật chết kia ngăn chặn, nhất thời thẹn quá thành giận, tuy rằng trước đó nó đã nuốt sinh khí của hai người một thú, nhưng tổn thất nghìn vạn năm của nó, không phải chút đó là có thể bằng được, tiếp tục tiêu hao thời gian sợ rằng bản thân lại sẽ trở về trạng thái suy yếu, trong lúc nhất thời phẫn nộ bật nhảy vài cái trên không trung, sau đó lần nữa phóng về phía Long Tu Kiếm và Ly Băng Kiếm.
Trong mấy hơi thở, chỉ nghe thấy hai tiếng vang nặng nề, tay đặt trên đầu gối của Trần Hạc dùng sức nắm chặt, y vẫn luôn muốn tu vi mạnh mẽ hơn bất cứ ai, chỉ vì để bản thân chiếm hữu vị trí chủ động, mà không phải như chuột chạy qua đường, bị người giẫm dưới chân tùy ý chém giết, mà vào giờ khắc này y thậm chí muốn trở nên mạnh mẽ hơn so với bất cứ lúc nào, cho dù tử vong chỉ trong chốc lát, nhưng loại suy nghĩ này cuộn trào mãnh liệt nổi sóng trong lồng ngực, thậm chí tràn ra, không cách nào ngăn chặn.
Bốn thanh pháp khí Nguyên Thần tuy rằng bị y sử dụng, nhưng y chưa bao giờ thực sự xem chúng nó là công cụ, có lẽ loại suy nghĩ này từng có trước khi luyện chế, nhưng khi nguyên liệu từng chút được thu thập đầy đủ, khi bản thân trăm cay nghìn đắng cẩn cẩn thận thận luyện chế ra chúng nó, khi dẫn linh chủng vào trong đó, một khắc kia sớm đã xem chúng nó là đồng bọn cùng sinh cùng tử, một người một báo bốn thanh kiếm nhỏ cùng nhau ở tu tiên giới, cùng nhau lưu lạc trên biển nhiều năm.
Có đôi khi thậm chí cảm thấy chúng nó chỉ là mấy đứa trẻ bướng bỉnh không lớn lên, mỗi ngày được đặt vào đan điền thì thành thật hấp thu nguyên khí, thả ra thì như mấy đứa trẻ truy đuổi chơi đùa với nhau, chưa từng nghĩ đến có một khắc chúng nó sẽ dùng sinh mệnh để đổi lấy cơ hội sống cho mình, loại cảm giác vô lực này, loại cảm giác tuyệt vọng và phẫn nộ này khiến hai mắt y trở nên đỏ máu.
Y muốn nâng lên cánh tay, nhưng chỉ một động tác nho nhỏ như thế cũng khó hơn nghìn vạn lần, áp lực cực lớn ngăn chặn y, vì mất đi bốn thanh pháp khí Nguyên Thần, sàn đá dưới thân bắt đầu không ngừng hõm sâu, loại cảm giác tận mắt thấy mấy thanh kiếm nít ranh bình thường bướng bỉnh tinh nghịch đứng phía trước, và luồng cảm giác khuất nhục muốn ấn đầu y vào bụng, khiến y không cam lòng tỏ ra yếu kém, liều mạng muốn ngẩng đầu nhìn khối ánh sáng màu vàng kia, cho dù chết cũng phải nhớ kỹ nó, nếu còn có cơ hội có thể sống lại một đời, y nhất định phải phong kín nó trong diệt sát phù vĩnh viễn không được siêu sinh.
Đúng lúc này, hắc báo vốn nằm sấp bên cạnh, đột nhiên giãy dụa đứng dậy, di động hai bước chắn trước mặt Trần Hạc, nó ngẩng đầu gầm rú với Kỳ Lân Thú trên không trung, bộ lông vốn màu đen trên người đã bắt đầu biến thành màu đỏ, thậm chí mơ hồ treo một tầng sương bạc, đôi mắt tím đã có chút màu đỏ, một con yêu thú cấp sáu, cho dù nó là yêu thú biến dị cũng không cách nào chống đỡ được Kỳ Lân Thú, cho dù là Kim Trảm Nguyên kiếp trước cũng tuyệt đối không có phần thắng, huống chi là hắc báo còn chưa khôi phục nguyên thần, nó hoàn toàn dựa vào luồng ý chí ngoan cường và trạng thái không muốn sống xa xa đối đầu với Kỳ Lân kia.
Nếu như đổi lại là yêu thú khác, cho dù là Kim Sư Thú cấp bảy trước đó, thì từ lâu đã quỳ rạp trên đất thần phục, không nhúc nhích mặc cho hấp thu sinh khí rồi. Kỳ Lân Thú sớm đã quyết định diệt sát toàn bộ đám người Trần Hạc, lại làm sao sẽ đặt một con yêu báo chỉ có cấp sáu trong mắt, nhưng khi xông đến phân nửa lại đột nhiên dừng thân ảnh, miệng không khỏi: “Hử” một tiếng.
Bạn đang �
Ngay trong nháy mắt khi nó dừng lại, hắc báo đột nhiên thoáng thu bụng, một ngọn hỏa diễm luôn được góp nhặt bật phun tới Kỳ Lân Thú kia, Kỳ Lân nhất thời phân tâm tuy rằng né tránh, nhưng vẫn bị hỏa diễm quét đến. Hỏa chính là vật khắc kim, hơn nữa bởi vì là Ly Băng Hỏa, uy lực của hỏa diễm này không thể coi thường, trong nóng có lạnh, trong lạnh mang nóng, khiến ánh sáng trên người Kỳ Lân Thú tức khắc giảm đi hai phần.
Điều này khiến Kỳ Lân Thú bắt đầu tức cực, nhưng nó lại không tiếp tục lao xuống, không phải sợ một người một thú phía dưới, mà như đột nhiên phát hiện được bảo vật. Ngay từ đầu, từ sau khi lao ra khỏi phiến đá trấn áp nó nhiều năm, nó không nhìn kỹ mấy người trong mật thất, lúc đó lòng tức giận chỉ muốn hút khô toàn bộ những người này, nhưng sau khi nó bổ sung một số năng lượng, cũng bắt đầu nghĩ tới đường lui, biện pháp tốt nhất chính là đoạt xá, nhưng nó lại chướng mắt con Kim Sư Thú cấp bảy kia, tuy rằng căn cốt miễn cưỡng tính là trung cấp, nhưng ở trong mắt nó, xách giày cho nó cũng không đủ.
Mà giết những người đó xong nó lại phải đến chỗ nào tìm thân thể thích hợp? Cho dù tìm được thích hợp, chỉ sợ những đại – tiểu thần thú thượng cổ năm đó đã dần dần thần hóa rồi, lại làm sao có thể để nó đoạt xá thành công, thấp không thành cao không được, chung quy không thể để nó luôn lấy loại hình thái hồn phách này xuất hiện, con báo không bắt mắt trước mắt này, nó vẫn luôn không để vào mắt, bất quá chỉ là con yêu thú cấp sáu mà thôi.
Lại không ngờ rằng trong nháy mắt ban nãy khi bộ lông toàn thân báo biến đỏ, nó vậy mà cảm giác được huyết mạch của mình, không sai, huyết mạch Kỳ Lân của chúng nó chính là bộ tộc chân long, cho dù là một phế vật, chỉ bằng huyết mạch cũng có thể khiến vạn thú thần phục, nhưng nó không ngờ trên người một con báo như thế vậy mà sẽ có, làm sao có thể có, cho dù Kỳ Lân kết hợp với yêu báo cũng không thể sinh ra báo có huyết mạch Kỳ Lân, vì không cùng mạch thì không có khả năng sinh ra đời sau.
Vậy chỉ có một loại khả năng, chính là có người giết chết Kỳ Lân, luyện máu chân long chuyển qua trên người báo này, điều này đối với bộ tộc Kỳ Lân mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã, luyện hóa huyết mạch chính là thù không đội trời chung, suy nghĩ vốn muốn hút khô Trần Hạc trong nháy mắt bị tức giận bao trùm, nó híp ánh mắt màu vàng đột nhiên cải biến suy nghĩ, nó muốn luyện tu sĩ nuôi báo trước mắt này thành Thi Du cho Thi Ma ăn, sau đó nhốt hồn phách y vào con rối hạ đẳng nhất, vĩnh viễn chỉ có thể phủ phục trên mặt đất mặc người giẫm đạp, nhất định phải khiến y sống không bằng chết mới bỏ qua.
Nhưng Kỳ Lân rất nhanh lại nghĩ đến điều gì, cuối cùng lộ ra vẻ vui mừng, không khỏi lại đánh giá hắc báo, hoàn toàn đã không còn tức giận vì hành vi thiêu hồn phách nó của hắc báo ban nãy nữa. Con trước mắt này tuy rằng cấp bậc thấp, nhưng vậy mà là con báo biến dị ba lần, một lần biến dị đó là may mắn, ba lần vậy đó là thực lực, mà căn cốt, căn cốt cực kém, nhưng vì có máu chân long của bộ tộc Kỳ Lân, cho dù là căn cốt kém nhất cũng có thể cải tạo thành căn cốt tốt nhất, nếu không phải báo ta kích phát tiềm lực trong cơ thể đối kháng, sợ rằng nó còn chưa phát hiện được huyết mạch chân long trong cơ thể con yêu báo này, điều này nói rõ máu chân long đã dung hợp vào sâu bên trong căn cốt, độ dung hợp vô cùng tốt.
Tuy rằng vẫn có chút không đủ, nhưng không thể nghi ngờ con yêu báo trước mắt là thân thể được chế tạo chuyên thuộc cho nó, dù chỉ là yêu thú cấp thấp, nhưng căn cốt kiên cường dẻo dai chắc hẳn có thể thừa nhận được lực áp bách của nguyên thần nó, xem báo kia bây giờ vẫn có sức phản kích là có thể nhìn ra, sẽ không nổ tung thân thể do không cách nào thừa nhận như yêu thú bình thường, đồng thời căn cốt máu thịt yêu báo này sớm đã được máu chân long cải tạo nhiều năm, bản thân sau khi đoạt xá có thể dung hợp với thân thể máu rồng tốt hơn. Kỳ Lân Thú càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn khả thi, trong lúc nhất thời đôi mắt nhỏ màu vàng kia bắn ra quang mang.
Ngay khi nó dự định giết chết Trần Hạc rút hồn luyện phách, ánh mắt bắt đầu nhìn quét hắc báo qua lại, lại phát hiện việc gì đó khiến trong nháy mắt nó lại có chút kinh ngạc, kế đó tức giận: “Thực sự là ngu xuẩn, vậy mà đem Kết Hồn suốt đời chỉ có một lần của yêu thú cho nhân tu.” Vì nhân tu và yêu thú thế bất lưỡng lập nhiều năm, rất ít có yêu thú nào sẽ chủ động kết loại thú ước Kết Hồn cổ xưa nhất này với nhân tu, mà Kỳ Lân Thú vì thọ mệnh rất dài, nó đương nhiên biết rõ, ban nãy bởi vì muốn đoạt xá cho nên mới đi lưu ý một chút, lúc này mới phát hiện chỗ không thích hợp.
Tức khắc giậm chân, Kết Hồn là mỗi người lấy phân nửa của đôi bên hợp nhất, vì một cộng một thành hai nên sẽ khiến chiến lực tăng mạnh, nhưng một khi bất kỳ bên nào bị thương thì bên còn lại cũng sẽ trọng thương phân nửa, tuy rằng đây không phải thứ gọi là đồng sinh cộng tử, nhưng đối với yêu thú mà nói, thật tình tín nhiệm đối phương mới có thể chủ động ngưng kết. Kỳ Lân Thú nào biết được, trước đây hắc báo làm sao biết loại Kết Hồn này, bất quá chỉ vì giữ Trần Hạc lại, theo bản năng tự đáy lòng sinh ra mà thôi, coi như là niềm vui bất ngờ.
Bây giờ đối với hồn Kỳ Lân Thú mà nói lại là tai hoạ, trong lúc nhất thời đôi mắt vàng nhỏ thoáng sáng thoáng tối, muốn giết chết Trần Hạc thì dễ, nhưng nguyên thần và thân thể của hắc báo sẽ bị thương tổn phân nửa, thân thể như vậy có thể để nó đoạt xá thành công được hay không không biết, nhưng hiển nhiên xác suất thành công sẽ hạ thấp ba phần. Nhưng không giết Trần Hạc, một khi nó đoạt xá, không người kiềm chế y, y sai pháp khí diệt sát yêu thú, bản thân sẽ ‘giỏ trúc múc nước công dã tràng’, yêu thú và nhân tu đều bị quy tắc thiên địa hạn chế, chỉ có một lần cơ hội đoạt xá, nếu như thất bại sẽ phải hồn phi phách tán.
Làm sao giờ? Là giết chết toàn bộ bọn chúng, hay mạo hiểm thử một lần? Dù sao tuy rằng nó đoạt xá thành công sẽ cực kỳ suy yếu, nhưng nhân tu này cũng đã bị trọng thương, muốn giết chết nó cũng không phải dễ dàng, nếu giết chết một người một báo này, nó rời khỏi nơi đây cũng không nhất định còn có thể tìm được loại yêu thú biến dị có huyết mạch chân long thế này. Sống vạn năm rồi nó đương nhiên biết rõ, máu chân long không phải thứ nát vụn đầy đường phố, thứ này cực kỳ trân quý, dù ở trong Kỳ Lân nhất mạch cũng trân quý vô cùng, mỗi tộc tôn đều sẽ được ghi chép trong hồ sơ, cho dù mất mạng cũng phải tìm được thi thể mang về tộc, nếu như phát hiện bị người hoặc yêu len lén luyện hóa, vậy sẽ phải thừa nhận sự truy sát của toàn bộ Kỳ Lân nhất mạch, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vì vậy hôm nay có thể gặp được một con như thế xem như là vận khí của nó, nếu bỏ qua vậy chưa hẳn sẽ có nữa, mà yêu thú có máu chân long khác lại há dễ dàng bị đoạt xá như vậy, quá trình có thể sẽ phải gian nan hơn gấp mấy lần. Hơn nữa nó phát hiện nguyên thần yêu báo này vậy mà sứt mẻ, xác suất đoạt xá thành công sẽ càng cao hơn. Tuy rằng nó không rõ một con yêu thú có nguyên thần sứt mẻ làm sao có thể luyện hóa được máu chân long, đồng thời biến dị mấy lần, việc này vào trước đây căn bản là chuyện không có khả năng, nguyên thần sứt mẻ tương đương với đan điền nhân tu bị nát, xem như bị mất con đường tu luyện, trừ phi có tu sĩ đại năng tiêu hao tu vi toàn thân, hoặc mấy loại linh quả thiên địa hiếm có có thể chữa trị nguyên thần, nếu không thì căn bản là chuyện không có khả năng.
Nhưng lúc này nếu mình luyện hóa nguyên thần sứt mẻ kia, sẽ có thể bù đắp được sự tổn thương nguyên thần, khi đó chính là lúc táng thân của nhân tu nọ. Suy nghĩ chuyển mấy lần trong đầu Kỳ Lân Thú, tuy rằng chỉ trong mấy cái chớp mắt, nhưng cũng vẫn khiến một người một báo kinh hãi, phàm là có một đường cơ hội sống ai lại chịu ngồi chờ chết, loại cảm giác chờ đợi tử vong thậm chí còn đáng sợ hơn cả tử vong.
Ngay khi Trần Hạc cảm thấy mồ hôi sắp chảy vào trong mắt, mắt cũng bắt đầu tê xót vô cùng, Kỳ Lân Thú kia đột nhiên động, nhưng không phải xông về phía y, mà là xông về phía hắc báo, tốc độ của nó vô cùng nhanh, gần như chỉ thấy một cái bóng, đợi khi mở mắt ra, Trần Hạc chợt cảm thấy luồng áp lực quanh thân đột nhiên buông lỏng, nhưng còn chưa chờ y phản ứng, thì thấy hắc báo trước mắt đột nhiên quằn quại ngã lên tường bên cạnh, tiếp theo là tiếng gầm nhẹ thống khổ.
Cho dù là Trần Hạc thường ngày cực ổn trọng cũng không khỏi đau đớn trong lòng, thân hình lập tức khẽ động, xông đến tường muốn kiểm tra hắc báo, kết quả chân khựng lại thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất, bởi vì y cảm thấy nguyên thần đột nhiên như bị rút đi phân nửa, loại thống khổ cắt hồn này khiến y không khỏi ôm đầu lăn lộn thống khổ rên rỉ.
Kỳ Lân Thú kia đang đoạt xá! Trần Hạc ý thức được điểm này, ánh mắt tức khắc trở nên đỏ máu. Hắc báo là điểm mấu chốt của y, nếu nó có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù y bỏ mạng cũng phải đồng quy vu tận. Nhưng y ba kiếp làm người trải qua bao nhiêu tai nạn ngăn trở, y biết rõ càng là thời điểm nguy hiểm nhất thì lại càng phải trấn định, y nói cho bản thân không thể hoảng loạn, kế đó ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Y với hắc báo có tâm thần dung hợp, lực lượng phân nửa, có thể kiểm tra độ thương tổn hiện tại mà nó bị từ nguyên thần tổn thất của mình, vừa nhìn càng nóng ruột, nguyên thần hiện tại chỉ còn lại chưa đến phân nửa, đây đã là thương tổn vô cùng lớn. Trần Hạc cảm thấy trong lòng từ từ lạnh lẽo, nhưng kế đó đầu thoáng thanh tỉnh, lập tức lãnh tĩnh lại. Một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cùng một nguyên thần sứt mẻ không được đầy đủ, đôi bên căn bản không thể so sáng, sợ rằng nguyên thần hắc báo đã bị bài trừ, bị Kỳ Lân Thú đoạt xá thành công ngay tại chỗ rồi.
Nhưng hiện tại không phải như thế, nói rõ còn có một đường hy vọng, còn có thể đánh cược thêm một lần. Ánh mắt Trần Hạc khôi phục chút thanh minh, Kỳ Lân Thú kia không biết nguyên thần của hắc báo chính là nguyên thần Hóa Hình Kỳ, nói cách khác là nguyên thần cùng bậc với Kỳ Lân Thú, không phải nguyên thần của yêu tu cấp sáu bình thường chân chính, điểm này nó đã đánh giá thấp, đồng thời Trần Hạc nhiều năm qua dùng Ngưng Thần Quả cho hắc báo ăn, khiến nguyên thần nó tuy rằng sứt mẻ, nhưng lại cực kỳ ngưng thực, căn cơ được dựng vô cùng tốt, cách lúc nguyên thần khôi phục không quá bao lâu.
Mà Kỳ Lân Thú kia tuy mạnh mẽ, nhưng bị tù nhốt vạn năm, năng lượng nguyên thần sớm đã bị thời gian hút ra từng chút, cho dù có mười phần năng lượng thì lúc này cũng chỉ còn lại phân nửa, mặc dù hấp thu một số sinh khí, nhưng nó lại chưa kịp luyện hóa toàn bộ, bấy giờ mới dẫn đến việc nó không đoạt xá thành công như trong dự liệu, trái lại thành thế đánh giằng co, tuy rằng hắc báo chỉ còn lại không đến phân nửa nguyên thần, nhưng vẫn có thể lật bàn.
Trần Hạc nghĩ đến đây, bên miệng không khỏi lộ ra một ý cười lãnh khốc. Kỳ Lân Thú kia đã quên, hoặc căn bản khinh thường minh ước giữa người và thú, điểm này sẽ khiến nó hối hận không kịp. Kế đó y lấy một hũ linh tửu dùng Ngưng Thần Quả ủ, sau đó uống một ngụm lớn. Minh ước yêu thú không phải bày biện, thương tổn cùng chia sẻ, nhưng lực khôi phục cũng ngang nhau, chỉ cần nguyên thần Trần Hạc được chữa trị viên mãn, hắc báo cũng là viên mãn, nó đoạt xá không phải chỉ một con yêu thú, mà là một người một thú.
Rượu do Ngưng Thần Quả ủ là trong suốt, bên trong không hề trộn linh quả khác, là một trong hơn mười vò mà Trần Hạc ủ vì phòng ngừa nguyên thần mất nhiều, tuy rằng Ngưng Thần Quả khôi phục nguyên thần rất chậm, nhưng tại loại trạng thái bị đoạt xá chưa mất này, lại chiếm tầm quan trọng tuyệt đối.
Thân thể vốn co rút không chịu khống chế của hắc báo, chậm rãi an tĩnh lại. Trần Hạc một bên nuốt rượu Ngưng Thần Quả, một bên ôm nó lên đùi. Nguyên thần thương tổn còn sâu hơn cả thân thể, lại thêm trước đó bị trấn áp, nguyên khí trong cơ thể không còn sót lại chút gì, thân thể y đã cực kỳ thiếu hụt, lúc này chỉ có thể dựa lên tường phía sau.
Trần Hạc luôn yêu thích sạch sẽ, lúc này tóc có chút mất trật tự, mồ hôi thấm ướt mép tóc, thoạt nhìn suy yếu lại chật vật, nhưng lúc này y căn bản không rảnh bận tâm, chỉ không ngừng uống linh tửu, thậm chí lấy một trái Ngưng Thần Quả, tách miệng hắc báo ra, chậm rãi nhỏ chất lỏng Ngưng Thần Quả vào, một trái, hai trái, ba trái, quá trình này vô cùng dài dòng, không biết qua bao lâu.
Trần Hạc cảm thấy nguyên thần thân thể dường như khôi phục một chút, mà động tác co rút của hắc báo cũng chậm rãi bắt đầu giảm bớt, y kiểm tra nguyên thần của mình đã khôi phục được bảy thành, nghĩ chắc hồn phách Kỳ Lân kia đã bắt đầu trở nên vô lực, nhưng cho dù nó chỉ còn lại ba phần lực, y cũng không dám coi thường chút nào, nuốt linh tửu không dám mệt mỏi, vẫn nhỏ Ngưng Thần Quả vào miệng hắc báo.
Thẳng đến sau một đêm, cảm giác nguyên thần đã khôi phục được hơn chín thành, lúc này mới ngừng lại. Hồn phách Kỳ Lân kia đến chết cũng không ngờ tới, lấy nguyên thần của một yêu tu Hóa Hình như nó vậy mà đến cuối cùng bị một con yêu báo nho nhỏ chỉ có cấp sáu cắn nuốt mất, nhưng chút không cam lòng oán giận không hiểu đó cũng chỉ có thể từ từ tiêu tán theo nguyên thần càng ngày càng suy yếu.
Trần Hạc rốt cục thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi không chịu nổi đầy mặt, nhưng đều khó nén vẻ vui mừng khi tìm được đường sống trong chỗ chết. Không chỉ như thế, hắc báo còn nhờ họa được phúc, nguyên thần Kỳ Lân Thú thượng cổ cực kỳ dinh dưỡng, bình thường tuyệt đối không ăn được, lúc này vậy mà thành chất dinh dưỡng cho nguyên thần hắc báo, hơn nữa còn cực kỳ phù hợp với máu chân long trong cơ thể nó, cắn nuốt hoàn toàn không có cản trở và tác dụng phụ.
Hắc báo đã rơi vào mê man, nhưng đuôi và móng vuốt vẫn vững vàng túm quấn lấy Trần Hạc. Loại phản đoạt xá ban nãy nói thì dễ, nhưng quá trình cực kỳ gian nan, đó là một loại đánh giằng co trên tinh thần, Trần Hạc vuốt ve đầu nó, cho nó Ngưng Thần Quả ăn, đây là một loại an ủi tinh thần không lời nói, để nó biết bản thân không thể thua không thể lui, loại hỗ trợ hy vọng và lòng tin này mới có thể khiến nó có được tinh thần lực mạnh mẽ đoạt lại lãnh địa của mình.
Điểm này, người hiện đại như Trần Hạc dùng đương nhiên cực kỳ thuận tay, thấy không có trở ngại gì lớn, bấy giờ y mới nhẹ nhàng lấy đuôi hắc báo ra, sau đó lấy xuống móng vuốt nó, rồi đưa đến dưới tàng cây Ngưng Thần trong không gian Giới Tử, đó là địa bàn ngủ của nó.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Trần Hạc bất chấp chuyện khác, cũng không thu da Kỳ Lân Thú, mà lập tức đứng dậy bắt đầu tìm bốn thanh pháp khí Nguyên Thần của mình. Long Tu Kiếm với Ly Băng Kiếm và Mạch Kim Kiếm thì còn tốt, vì bản thân chúng nó có thể phân liệt thành hàng trăm khối, tuy rằng linh khí trên toàn bộ pháp khí đều hoàn toàn biến mất, nhưng thân kiếm không hư hao triệt để, đặt trong đan điền ôn dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng Trần Hoàng Kiếm lại nghiêm trọng hơn nhiều, Trần Hạc cẩn thận cầm chỗ gãy nối tiếp của nó trong lòng bàn tay, một thanh nho nhỏ, màu vàng đất không bắt mắt, trong lòng không khỏi thở dài. Thân kiếm đã hư hao hoàn toàn, vạn hạnh trong bất hạnh là sau khi gãy không bị bật ra, chỉ lộ một khe nhỏ, tuy rằng linh chủng vốn bằng quả hạnh chỉ còn lại không bằng hạt đậu, lui ở góc mũi kiếm, nhưng dùng Thổ Linh Thạch tốt nuôi dưỡng, có lẽ có thể khôi phục. Trần Hạc lấy ra khối Hoàng Đồng Tinh Thạch tìm được linh chủng năm đó, sau đó cẩn thận đặt nó vào tinh thạch, kiểm tra sau một lúc lâu, nó mới động đậy nho nhỏ, đã hoàn toàn không còn dáng vẻ dạo chơi xung quanh ở bên trong như trước kia nữa.
Trần Hạc vuốt ve tảng đá, kế đó giao cho Linh Mục Hầu, để nó ôm vào tổ, giúp y thường thường kiểm tra trạng thái linh chủng bên trong, kế đó thu lại Trần Hoàng Kiếm vỡ. Tốn bao nhiêu tâm huyết và linh thạch, linh chủng lại thiếu chút nữa tiêu tán, nếu như không phải Kỳ Lân Thú bị hắc báo coi như dinh dưỡng cắn nuốt, Trần Hạc ngược lại không sợ lãng phí linh thạch, mua một chiếc bình phong hồn để nó cũng nếm thử sự thống khổ cắt hồn.
Kế đó ánh mắt y lạnh lùng đảo qua, rơi lên thi thể Kỳ Lân Thú, rút tủy luyện máu thi cốt nó cũng không tệ. Ngay khi Trần Hạc đi đến cách bộ vảy giáp Kỳ Lân không xa, đột nhiên dừng bước, ánh mắt chuyển qua khối thi thể cách gần nhất, sau đó giọng điệu rét căm căm nói: “Tiết đạo hữu, nơi đây chỉ còn hai người chúng ta, không cần phải giả thần giả quỷ nữa...”