Bất quá rất nhanh mấy người đã phát hiện chỗ bất thường, trên thực tế không phải yêu cốt của Hắc Yểm Thú kia động, mà là nửa mét vuông phiến đá phía dưới nó đột nhiên nâng cao lên một thước, điều này khiến trong lòng mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là yêu thú cấp chín, nếu một khi sống vậy mấy người bọn họ, ai cũng trốn không thoát.
Nhưng thấy được máu yêu thú trước đó nổi lên tác dụng, phiến đá rốt cục động, mấy người đều có chút khẩn trương và vui mừng. Khối đá kia nếu đã hoạt động, cũng nâng cao lên mấy tấc, vậy ý vị mật thất này quả thực có giấu một số món như bọn họ dự liệu, phiến đá đó rất có thể là chốt mở mở ra phòng bảo tàng, một khi mở, tự nhiên bảo vật sẽ hiện hình.
Quả nhiên như mấy người suy nghĩ, khối đá kia sau khi nâng lên, phiến đá tựa như quân bài xung quanh lần lượt co rút ra phía ngoài. Trong năm người, Trần Hạc tránh xa nhất, nam tử trung niên vì yêu bảo sốt ruột mà cách gần nhất. Đợi sau một trận tiếng ầm ầm tạm dừng, chỉ thấy dưới khối đá bị nâng lên vậy mà là vảy vàng tươi đến chói mắt, trong lúc nhất thời toàn bộ mật thất chói đến gai mắt như được chất đầy vàng.
Mấy người thấy cảnh này ngây dại toàn bộ, nhất thời không nói ra được lời nào. Ai lại sẽ ngờ đến dưới đất mật thất này vậy mà sẽ giấu một bộ da xương của yêu thú đã chết, tuy rằng không có Nguyên Anh Đan và đan dược cực phẩm như trong tưởng tượng, nhưng chỉ cần nhìn những vảy giáp vàng rực rỡ đến tận đáy mắt kia là biết vật này tuyệt đối không phải vật phàm, rất có thể là yêu thú thượng cổ quý hiếm nào đó, cho dù chưa rõ là yêu thú gì, chỉ nhìn vảy này không thôi đã biết giá trị nhất định nghịch thiên, vật này, đừng nói là từng thấy, dù ở Vân Mộng Trạch cũng chưa từng nghe thấy.
“Trời ạ! Đây là... Kỳ Lân Thú!” Nữ tu hắc y che miệng cả kinh nói. Nuôi linh thú đều có chút hiểu rõ về một số yêu thú, đồng thời cô nuôi chính là yêu thú kim hỏa biến dị, đương nhiên biết một số yêu thú thuộc tính kim, mà Kỳ Lân Thú thì cũng do cô vô ý thấy khi lật sách cổ, vì người tu tiên có ký ức hơn người, xem qua là không quên, ban nãy dưới sự kinh ngạc nhất thời không đối chiếu, khi nhìn kỹ thì đột nhiên nhớ tới tư liệu mãnh thú thượng cổ kia.
Nghe thấy ba chữ Kỳ Lân Thú, trong ánh mắt mấy người tức khắc lộ ra sự nóng cháy, ngay cả Trần Hạc cũng không ngoại lệ, y không quên trên người hắc báo còn có một giọt huyết mạch chân long được luyện hóa từ trong xương Kỳ Lân Thú, Kỳ Lân chính là một trong chín người con của rồng, tuy rằng diễn hóa mấy trăm vạn năm, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù đời sau phế thế nào đi nữa, trong cốt nhục cũng tất có máu chân long. Trần Hạc làm sao không biết chỗ tốt của máu chân long, hắc báo có thể dùng căn cốt rác rưởi thấp đến mức không thể thấp hơn, thành công cắn nuốt được dị hỏa mạnh mẽ hơn bản thân gấp mấy lần, trong đó có trên phân nửa đều nhờ giọt máu chân long đó, cũng chỉ một giọt đã có thể cường hóa căn cốt nó nghìn lần, nếu lúc này có thể lấy thêm được máu chân long của Kỳ Lân Thú thượng cổ, cho dù là một giọt, đối với sự nắm chắc thành công về lần cắn nuốt tiếp theo của hắc báo, chí ít sẽ cao hơn năm thành.
Ánh mắt Trần Hạc lóe vài cái, tuy rằng nội liễm nhưng ánh mắt nóng cháy đó không hề ít hơn người khác nửa phần. Mà ánh mắt của mấy tu sĩ khác lại chăm chú vào vảy giáp ánh vàng rực rỡ kia. Kỳ Lân Thú là một trong những tiểu thần thú, ở tu tiên giới sớm đã tuyệt chủng, vảy giáp toàn thân thuộc tính kim vừa có thể luyện thành pháp bảo nguyên thần thuộc tính kim cao cấp nhất, lại có thể chế thành nội giáp phòng ngự, nếu là Kỳ Lân Thú hóa hình, phòng ngự của nội giáp do vảy này chế thành sẽ cực cao, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không cách nào phá vỡ phòng thủ, là vật mà Hóa Thần trong truyền thuyết cũng phải đỏ mắt.
Lấy được vảy giáp của Kỳ Lân Thú ý vị điều gì? Ý vị sau khi lấy được nội giáp, mặc trên người, có thể toàn thân trở ra dưới công kích của tu sĩ Hóa Thần, đối phương không cách nào tạo thành thương tổn với mình, đó gần như có thể gọi là một trong những nguyên liệu phòng ngự mạnh nhất, so sánh với nó thì Nguyên Anh Đan cũng không được tính là gì, dù sao giáp này trong người, bất kể địa phương nào cũng có thể đi đến, bảo vật gì cũng có thể cướp được, Nguyên Anh Đan tuy rằng số lượng hi hữu, nhưng cũng không phải không có, cho dù đem giáp này lên phố chợ trao đổi cũng có thể thay được lượng lớn Nguyên Anh Đan, giá trị đôi bên không thể so sánh nổi. Ý thức được điểm này, ánh mắt nam tử trung niên cách gần nhất tức khắc đều ửng đỏ.
Lúc này lấy pháp khí Nguyên Thần ra, nói: “Không ngờ lại nhìn thấy được Kỳ Lân Thú ở đây, đây chính là thứ tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phân chia vảy giáp của Kỳ Lân Thú này đi...” Nói xong không đợi những người khác mở miệng, đột nhiên vung lên pháp khí Nguyên Thần chém tới vùng ánh vàng rực rỡ chói mắt kia. Điểm này ngược lại khiến Trần Hạc nhìn với cặp mắt khác xưa, tiên hạ thủ vi cường có đôi khi chiếm hết tiên cơ, thông thường đều sẽ chiếm được tiện nghi.
Nhưng đao đó lại chỉ vung được tới phân nửa, bụng nam tử trung niên đột nhiên bị rách ra một lỗ máu, nhưng hiển nhiên thần trí của gã đã bị bảo vật chiếm cứ, khi lỗ máu trào ra lượng lớn máu tươi mới phát hiện. Mà lúc này trong tay sư huynh nữ tu họ Tiết đang thưởng thức một thanh Vô Ảnh Toa, ánh mắt mang chút khinh thường.
“Ngươi...” Ánh mắt nam tu trung niên mở lớn như chuông đồng, gã quay đầu nhìn chằm chằm sư huynh nữ tu họ Tiết. Trên thực tế nam tử trung niên cũng không phải người lỗ mãng, lại càng không vụng về, tương phản còn có một chút thông minh nhỏ, gã đương nhiên đã so sánh một phen, cảm thấy có nắm chắc mới có thể hạ thủ, trước đó khi ở đại điện lấy Huyền Âm Thạch là gã thăm dò mấy người một phen, lần này vốn dĩ cũng sẽ để gã nhân cơ hội đắc thủ được, trong lòng gã cũng biết muốn độc chiếm sợ rằng không có khả năng, nhưng xuống tay đoạt được một khối trước, mấy người cũng không thể lật lọng, đồng thời cho dù có người ngăn cản thì gã cũng có sức ngăn trở, tuy rằng gã là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, nhưng gã có đòn sát thủ, năm đó khi giết người đoạt bảo bị mấy người truy sát, gã cũng có thể sống đến bây giờ.
Nhưng lúc này là vì sao? Gã cứng ngắc nhìn bụng của mình, lỗ máu lớn bằng nắm tay. Thân thể người tu tiên khác với phàm nhân, có thương tích có thể tự hành khép lại, cho dù gãy chân đứt tay cũng có thể mua được đan dược dùng, có thể trong hơn mười năm khôi phục như lúc ban đầu, nhưng có một chỗ lại ngoại lệ, đó là đan điền, đan điền chính là căn bản của tu sĩ, bị thương đan điền là đã đứt con đường tu tiên. Đại khái do đau đớn, lại hoặc do chấn kinh, trán nam tử trung niên bắt đầu đổ mồ hôi, sắc mặt gã trắng bệch, gã không thể tin mình sẽ bị người ta khoét đan điền trong bất tri bất giác, điều này sao có thể, cho dù đối phương là tu sĩ Kim Đan trung kỳ cũng không thể đả thương đến nơi quan trọng trí mạng của gã trong vòng một chiêu.
Tựa hồ ứng với suy nghĩ của gã, sư huynh nữ tu họ Tiết đột nhiên thả ra nguyên khí trên người, vốn là tu vi trung kỳ đột nhiên tăng vọt một cấp, vậy mà là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn. Thì ra là thế, hậu kỳ đại viên mãn muốn giết một sơ kỳ quả thực là chuyện dễ dàng, nhưng loại phương thức ẩn giấu thực lực này của gã ta lại khiến đầu mi Trần Hạc và nữ tu hắc y cách đó không xa nhảy dựng. Vốn hành vi muốn cướp bảo vật của nam tử trung niên quả thực có chút không ổn, đối phương chém giết gã tuy rằng quá ác, nhưng cũng trong tình lý.
Bất quá gã ta đột nhiên thể hiện thực lực chân thực lại không ổn, vốn năm người còn có thể kiềm chế lẫn nhau, đối phương tuy rằng là trung kỳ nhưng chỉ có hai người, mà ba người tuy là sơ kỳ nhưng có ba con yêu thú biến dị, khi đối kháng tương đương với sáu Kim Đan Kỳ, đạt được một loại cân đối có thể hợp tác, nếu không thì dù có thể tìm được nhiều bảo vật thế nào đi nữa cũng sẽ không dễ dàng kết nhóm.
Nhưng hiện tại loại cân đối này bị phá vỡ trong nháy mắt, bởi vì nam tu trung niên kia sẽ chết ở trong tay sư huynh nữ tu họ Tiết, cho dù không chết cũng là người vô dụng. Hiện tại ba sơ kỳ chỉ còn lại hai người Trần Hạc và nữ tu hắc y, nếu đối phương là tu sĩ trung kỳ, bọn họ còn có thể cắn răng sai khiến yêu thú tham dự một trận, nhưng đối phương lại là Kim Đan đại viên mãn, muốn tiêu diệt bọn họ e rằng không cần dùng đến nửa khắc, như vậy cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa đối phương còn tuôn ra tu vi của mình khi thấy được Kỳ Lân Thú, một khi xé rách mặt vậy sợ rằng hôm nay hai người không chỉ không chiếm được bảo vật, có thể sống thoát được hay không còn là vấn đề.
Nữ tu hắc y không vết tích dịch hai bước về phía Trần Hạc, so với một nam một nữ kia, cô càng tín nhiệm Trần Hạc hơn. Trong nháy mắt, sư huynh nữ tu họ Tiết liền không chút lưu tình chém xuống đầu nam tử trung niên, đối phương đã bị thương đan điền, ở trong tay gã ta còn không so bằng phàm nhân, muốn giết gã thực sự dễ như trở bàn tay, chốc lát máu đỏ tươi đã chảy đầy đất, mùi máu tươi trong mật thất cũng càng nồng đậm.
“Ngươi làm vậy là ý gì?” Nữ tu hắc y lạnh mặt hỏi: “Nghĩ các ngươi là danh môn chính phái, từ đầu cũng là sư huynh muội các ngươi triệu tập bọn ta đến đây trợ giúp phá trận tầm bảo, hiện tại tìm được bảo vật rồi thì muốn trở mặt, giết người diệt khẩu sao?”
Nữ tu họ Tiết vẫn luôn bên cạnh, sau khi nghe xong không khỏi nâng tay vuốt tóc mai, cô quả nhiên là một mỹ nhân, cho dù lúc này nơi đây dưới loại tâm tình này, trông vẫn mỹ lệ trí mạng. Cô mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, nói: “Liễu tu sĩ và Trần đạo hữu không nên hiểu lầm, chúng tôi đương nhiên là cùng đến tầm bảo, chẳng qua các vị cũng thấy đấy.” Ánh mắt cô nhìn về phía thi thể nam tử trung niên ngả trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Người này ba lần bảy lượt muốn cướp đoạt bảo vật, Huyền Âm Thạch trước đó cũng không sao, lần này lại muốn độc chiếm Kỳ Lân Thú, hạng người lòng tham không đáy lòng muông dạ thú như thế, nếu sư huynh tôi không động thủ giết chết trước, sợ rằng một hồi gã sẽ trái lại giết chúng ta...”
Lời này ba phần thực bảy phần giả, nữ tu hắc y cũng không phải kẻ ngốc, nam tử trung niên kia tuy rằng quả thực có chút tham lam, nhưng còn chưa có lá gan dám lấy một địch bốn, nói thế bất quá chỉ là vì che giấu hành vi giết người mà thôi. Kế đó nữ tu hắc y lại dịch mấy bước về phía Trần Hạc, cũng nhìn y. Biểu cảm Trần Hạc bình thường, trong mắt thậm chí có chút trầm ngưng, không hề kinh hoảng hoặc diện mục tái nhợt, điều này khiến trong lòng nữ tu hắc y thoáng bình tĩnh.
Nữ tu họ Tiết nói xong, không khỏi chuyển ánh mắt nhìn về phía Trần Hạc, sau đó môi anh đào hé mở, như cười như không, nói: “Trần đạo hữu là tri kỷ của tôi mà, chắc hẳn cũng thấy hành động của sư huynh tôi không quá đáng đúng chứ...”
Trần Hạc vuốt ve đầu hắc báo bên cạnh, động tác cực kỳ ổn trọng, không hề thấy chút hoang mang, y nhìn thi thể Kỳ Lân Thú có thể khiến người ta đỏ mắt đen tim kia, nghĩ nghĩ lại trực tiếp hỏi: “Bộ Kỳ Lân Thú này, Tiết đạo hữu chuẩn bị phân phối như thế nào?”
Nữ tu họ Tiết chưa mở miệng, sư huynh cô lại hừ lạnh một tiếng, có chút ý vị từ trên cao nhìn xuống khinh miệt Trần Hạc: “Thế nào, ngươi còn muốn chia một phần Kỳ Lân Thú Giáp? Quả thực là si tâm vọng tưởng!”
Lúc này Trần Hạc nào muốn chia Kỳ Lân Thú, y bất quá chỉ thăm dò một chút hư thực, nếu đối phương đáp ứng phân phối, vậy là còn có đường lui, nhưng nếu không chịu phân phối, không hề nghi ngờ đối phương đã quyết nhất định phải giết người diệt khẩu. Ngẫm nghĩ thêm một chút trước trước sau sau, hiển nhiên nữ tu họ Tiết và sư huynh của cô sớm đã có tính toán, từ khi vừa tiến vào nơi đây đã không dự định để bọn họ sống ra ngoài, nhất là sau khi biết được Kỳ Lân Thú, ai lại sẽ ‘thả hổ về rừng’ người biết bí mật của mình.
Mê trận ở sơn cốc, mấy đạo trận pháp ở đại điện, còn có sáu ngọn kim diễm trận ở cửa mật thất, không một thứ không báo trước từ đầu tới đuôi đây đều là một âm mưu, nếu kim diễm trận kia chỉ cần phá một ngọn lửa, căn bản không cần ba người, hai người bọn chúng vốn đã có thể làm được, vậy đến tột cùng lừa bọn họ vào làm gì? Làm đệm lưng? Thế thân? Hoặc chỉ là quân cờ sử dụng dị thú dò xét bảo vật?
Sắc mặt Trần Hạc như thường, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú nữ tu họ Tiết, trong lúc nhất thời có chút trầm mặc, sau một lúc lâu mới lãnh đạm nói: “Nếu hai vị sớm đã quyết định, vậy không biết có thể giải thích nghi hoặc cho người trước khi chết hay không, trên đường Hoàng Tuyền cũng không cần làm quỷ hồ đồ...” Lời này vừa được nói ra, nữ tu hắc y không khỏi biến sắc, khẩn trương nhìn Trần Hạc, tay nắm chặt một thanh pháp khí.
Nữ tu họ Tiết sau khi nghe xong, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, kế đó lộ ra vẻ đáng tiếc, nói: “Trần đạo hữu quả thật tâm tư trong suốt, Thiên Nhật Túy do đạo hữu ủ, tôi quả thực rất thích, cũng tương đối hợp ý với đạo hữu, nhưng trách thì chỉ trách người có yêu thú biến dị trong Vân Mộng Trạch cực ít, đạo hữu vừa vặn là một người trong đó...” Nữ tu họ Tiết thu liễm nụ cười nhìn về phía Trần Hạc: “Ngươi đại khái chưa rõ, ta là đệ tử Thái Phù Môn, thoáng hiểu biết một chút về một số cổ phù, ngươi còn nhớ mấy đạo cổ phù của kim diễm trận trên cửa kia chứ?”
Nói xong cô ta cười cười, nói: “Có một loại cổ phù cấm, sau khi khởi động nhất định phải nuốt linh mới có thể kết thúc, có chút bá đạo, nếu không thì bất kể người hay yêu đều là sống đi vào, chết đi ra, cổ phù kia chính là một trong số đó, vì vậy hơn mười năm ta tra hết thảy tư liệu về cổ phù, sau cùng mới tìm được biện pháp giải quyết, đó là cần lấy sinh lực của ba nhân tu có tu vi trên Kim Đan và ba con yêu thú biến dị trên cấp năm để an ủi phù linh, chỉ cần ba người ba thú đó chết, ta với sư huynh sẽ có thể bình yên rời đi...”
Cho dù nữ tu hắc y nghe không hiểu thế nào đi nữa, lúc này cũng hiểu rõ, “Các ngươi... Vô sỉ!” Nói xong phẫn nộ, trong nháy mắt dùng ra pháp khí, mà Kim Sư Thú bên cạnh cũng như lâm đại địch, trên người bốc lên hỏa diễm, trong cổ họng bắt đầu phát ra tiếng sư tử gầm.
“Nói cách khác ai chết trước thì đó là người tịch linh?” Trần Hạc vừa hỏi vừa tự hiểu rõ, cũng ấn hờ ba điểm trên không trung.
Nữ tu họ Tiết thấy biểu cảm không chút kinh hoảng của Trần Hạc, nhất thời cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng khi cô thấy không trung đột nhiên xuất hiện bốn điểm sáng, kế đó bốn điểm sáng bắt đầu vây quanh Trần Hạc xoay vòng, không khỏi trợn to đôi mắt đẹp, cả kinh nói: “Đó, đó là pháp bảo nguyên thần?”
Trên mặt Trần Hạc lúc này là vẻ thanh lãnh, nói đã đến nước này là biết hôm nay sẽ không tốt lành, nhưng ít ra vẫn phải sống ra ngoài, đã như vậy thì chỉ có thể động thủ, y bất quá chỉ là tu vi Kim Đan sơ kỳ, nhưng vì các loại nhân tố mà ngược lại có sức liều mạng với hậu kỳ. Kế đó y nhìn về phía nữ tử hắc y không xa bên cạnh, nữ tu này cũng là sơ kỳ, nữ tu họ Tiết kia lại là trung kỳ, nhưng dưới tay nữ tu hắc y có con Kim Diễm Thú cấp bảy, phối hợp tốt thì cũng có sức liều mạng.
Nữ tu hắc y vẫn luôn khẩn trương nhìn Trần Hạc, thấy quanh thân y đột nhiên xuất hiện bốn pháp bảo Nguyên Thần, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, thoạt nhìn mỗi món pháp bảo kia linh hoạt như cá trong nước, linh khí mười phần, mà còn không ngừng xoay tròn lấp lánh trong suốt trên không trung, hiển nhiên không phải vật phàm, tu sĩ Kim Đan bình thường chỉ có một đến hai thanh pháp khí Nguyên Thần, Kim Đan hậu kỳ mới có thể thao túng ba thanh, không ngờ người này chỉ sơ kỳ mà đã có bốn thanh pháp bảo Nguyên Thần, có thể thấy được năng lực của y không chỉ sơ kỳ. Nghĩ đến đây nhất thời mắt nữ tu hắc y sáng ngời, trong lòng dấy lên hy vọng.
Bạn đang �
Nữ tu họ Tiết và sư huynh cô sau khi nhìn thấy bốn thanh pháp bảo Nguyên Thần xung quanh Trần Hạc, sắc mặt hai người tức khắc không còn ‘gió nhạt mây nhẹ’ như ban nãy nữa, trong nháy mắt trở nên khó coi. Nữ tu họ Tiết nhìn Trần Hạc sâu kín, hiển nhiên cô đánh giá sai thực lực của y, chỉ cho rằng y là tán tu vô danh đến Vân Mộng Trạch không bao lâu, lại không ngờ rằng có vài phần thực lực.
Sư huynh nữ tu họ Tiết thấy ánh mắt sư muội vẫn luôn trên người Trần Hạc, trong lòng không khỏi giận dữ, trước đó khi ở trên đường, sư muội vẫn luôn biểu hiện ra sự hảo cảm đối với họ Trần, khi đó bởi vì kế hoạch nên chỉ có thể nhịn, nhưng hiện tại gã ta sẽ không nhịn nữa. Gã là cảnh giới Kim Đan Kỳ đại viên mãn, chỉ thiếu một bước là có thể tiến cấp đến Nguyên Anh Kỳ, mà họ Trần bất quá chỉ là tu sĩ sơ kỳ, chênh lệch hai cấp bậc ở đó, hãy chờ xem, gã nhất định phải khiến họ Trần sống không bằng chết, để y quỳ trên mặt đất cầu xin, tới khi đó xem sư muội có còn để y vào mắt hay không.
Nghĩ đến đây, gã không khỏi chấn động áo bào, trên trăm thanh pháp khí xuất hiện trước người. Không hổ là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, một lần thao túng trăm thanh pháp khí vẫn thành thạo. Trên trăm thanh pháp khí đó hiển nhiên là cùng một bộ, tên là Quỳnh Hoa Kiếm, là pháp khí cực phẩm, uy lực của trên trăm thanh pháp khí cực phẩm cực lớn, toàn lực chém xuống là che trời lấp đất không hề có khe hở, người bị công kích ngoại trừ đón đỡ thì không còn phương pháp nào khác, muốn tránh cũng không có góc chết để tránh, không biết bao nhiêu tu sĩ chết thảm dưới chiêu này, chặn được chín mươi chín thanh, chỉ một thanh thôi cũng có thể lấy mạng người.
“Đi chết đi!” Sư huynh nữ tu họ Tiết rống giận, hai cánh tay giương ra, lượng lớn nguyên khí rót vào trăm thanh Quỳnh Hoa Kiếm như cuồng phong, tức khắc kiếm quang đại thịnh, lơ lửng trên không trung, trong nháy mắt tất cả kiếm đều đâm tới phía Trần Hạc.
Trần Hạc mặc dù thân kinh bách chiến, nhưng lúc này lại không dám mơ hồ nửa phần. Quỳnh Hoa Kiếm thuộc thủy, thủy sinh mộc, y lập tức dùng ra Long Tu Kiếm, chỉ thấy từ trong Long Tu Kiếm đột nhiên tuôn ra trên trăm sợi dây mây màu xanh rêu dữ tợn khua múa trên không trung, như thủy thảo mọc râu dài trong nháy mắt bao lấy những thanh kiếm kia, mộc gặp thủy tức thịnh, càng đánh càng hăng, trong lúc nhất thời Quỳnh Hoa Kiếm và dây đằng trong mấy hơi thở đã giao chiến hơn một nghìn lần.
Lấy tu vi của Trần Hạc là không cách nào đối kháng với hậu kỳ, nhưng y có lượng lớn Linh Lung Quả để dùng, lại ăn nhiều năm, vốn cần tiến cấp đến hậu kỳ mới có nhiều sức thao túng, nhưng lúc này y đã thành thạo, hơn nữa nguyên thần đủ mạnh, chỉ huy đồng thời ba thanh pháp khí Nguyên Thần cũng không không ổn, tuy rằng nguyên khí là mặt yếu nhất, nhưng trong tay có Ô Long Tiên Tửu ngàn năm, có thể miễn cưỡng bù đắp, trong lúc nhất thời chiến cân sức ngang tài với hậu kỳ.
Nữ tu hắc y một mặt cảnh giác nữ tu họ Tiết đối diện, một mặt không ngừng nhìn bên Trần Hạc, trước đó vốn còn có chút lo lắng, thấy y lúc này đối chiến hậu kỳ vậy mà không hề có chút hạ phong, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chuyên chú nữ tu họ Tiết đối diện.
Còn nữ tu họ Tiết thấy sư huynh vậy mà trong một khắc chưa giải quyết được Trần Hạc, còn để Trần Hạc không ngừng chèn ép thậm chí mất tiên cơ, thậm chí đối phương dùng một chiếc hồ lô đỏ không biết là thứ gì, phun ra lửa lớn rừng rực thiêu hủy mấy món pháp bảo của sư huynh, một tu sĩ rõ ràng là Kim Đan hậu kỳ vậy mà bị một tu sĩ sơ kỳ đánh cho mặt đầy bụi đất, sắc mặt cô khó coi, nói câu: “Phế vật!” Lúc này mới nhìn về phía nữ tu hắc y đối diện.
Trong mắt có sự tức giận, nhưng ánh mắt nữ tu họ Tiết chợt lóe rồi lại đột nhiên cười quái dị, đột nhiên thấy cô tung một cước đá khối xương Hắc Yểm Thú đang nằm nổi trên phiến đá về phía nữ tu hắc y, thi cốt Hắc Yểm Thú có hỏa diễm màu đen mãnh liệt, trước đó đã thử qua, pháp khí vừa chạm đã bị đốt tan, ngay cả tro cũng không còn, trực tiếp thành khói, ngay cả pháp khí cũng như thế thì càng miễn bàn thân thể máu thịt con người, sợ rằng dính một chút ít thôi cũng sẽ cháy đến mức ngay cả nguyên thần cũng không còn.
Nữ tu hắc y thấy thế kinh hãi thất sắc, nhìn thi cốt Hắc Yểm Thú bay tới phía cô, dưới tình huống tốc độ nhanh đến mức không cách nào phản ứng, pháp khí không cách nào chặn, mắt nữ tu hắc y bật co rụt, đột nhiên bấm ngón tay, thân hình đột nhiên nhanh như cái bóng, đợi khi yêu cốt kia nện xuống, nữ tu hắc y đã khó khăn chuyển ra xa ba trượng khỏi chỗ cũ, đại khái dưới tình thế cấp bách dùng cấm thuật mất lượng lớn nguyên khí, cô dựa tường, sắc mặt tức khắc tái nhợt như tờ giấy.
Ngay khi nữ tu họ Tiết cười lạnh một tiếng, chuẩn bị giải quyết nữ tu hắc y trước, sau đó đi trợ giúp sư huynh một tay đánh lén Trần Hạc, thì phiến đá bị cô đá văng ban nãy vậy mà đột nhiên nổ tung, một cái bóng màu vàng xông ra từ bên trong, cái bóng nhanh như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã xông đến bên cạnh sư huynh nữ tu họ Tiết đang đấu pháp vô tâm né tránh cách gần nhất, tiếp theo nghe thấy sư huynh nữ tu họ Tiết hét thảm một tiếng, khi gã hoàn toàn không hề phòng bị, trong nháy mắt cả người bị hút thành bộ xương khô, sau cùng xương rớt đầy đất.
Cảnh này nhất thời khiến ba người trong mật thất đều kinh ngạc đến ngây người!