Mất Đi Ánh Sáng

Chương 70: Vì cô sao

Nhìn cô đau khổ như vậy tim anh như siết chặt lại , anh không biết phải làm gì trong tình cảnh này , đây cũng là lần đầu tiên trong đầu anh rối loạn như thế này . Cả người của An Nhi lạnh toát đang run rẩy không ngừng đến cả anh cũng có thể cảm nhận được , giọng nói của anh dịu dàng mền mại an ủi cô .

"Không sao , An Nhiên không sao hết "

Lời nói của Hoắc Dạ Liên không dấu nổi sự quan tâm lo lắng , nếu vậy có thể xem đó là một loại tình yêu không , mặc kệ là gì nhưng khi anh nhìn An Nhi đau khổ hay cô ở bên người đàn ông khác anh đều không thể chịu được mà điên cuồng tàn phá .

"Không sao... "

Lời nói an ủi của anh chỉ làm cho An Nhi thêm phần sợ hãi , hình ảnh của hai người ban nãy luôn xuất hiện trong đầu cô một cách đáng sợ , nhất là ánh mắt cháy bỏng của Hoắc Dạ Liên như thiêu đốt cô , An Nhi ngước khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn Hoắc Dạ Liên , cô hận người đàn ông này đã phá hủy đi hạnh phúc sự tự do của cô .

An Nhi nức nở trách mắng Hoắc Dạ Liên , cô liên tục dùng tay đánh vào lòng ngực anh oán hận nói .

"Hức... tại sao ...tại sao anh làm vậy với tôi... tại sao chứ "

"Hức... hức "

"Hoắc Dạ Liên anh là tên khốn ...vì sao lại làm như vậy với tôi "

Thanh âm của cô dần trở nên yếu ớt ,cô thật sự đã quá mệt mỏi rồi . Hoắc Dạ Liên không thể không để tâm đến cô , anh choàng khăn che đi thân thể của cô rồi trực tiếp bế cô ra ngoài , anh khi đó không nghĩ rằng cô vẫn là một người trong sáng , lúc đó anh chỉ muốn cô hoàn toàn thuộc về anh mà thôi .

An Nhi vì mệt mỏi mà lại thϊế͙p͙ đi một lần nữa , cô được Hoắc Dạ Liên lau người thay đồ đặt nằm nghỉ trêи giường , vì cơ thể cô bị nhiễm nước lạnh một khoảng thời gian nên cả người cô nóng lên , trêи chán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi , đây không phải là cô bị cảm rồi sao .

Hoắc Dạ Liên khuôn mặt đầy lo lắng khẽ cúi người áp chán anh với chán cô , mày anh chau lại nhìn An Nhi .

"Bị cảm..."

Hoắc Dạ Liên định lấy khăn và nước để lau người cô , khuôn mặt anh nghiêm túc lau người cô từng chút một đến cả điện thoại kêu cũng không màng quan tâm , đến khi xong xuôi tất cả thì anh mới chậm rãi nghe điện thoại , khuôn mặt lạnh lùng của anh xuất hiện , giọng nói cũng lạnh nhạt đi nhiều .



" Có chuyện gì "

Bên đầu dây kia là Triệu Bân khuôn mặt anh có chút căng thẳng không biết phải nói thế nào .

"Hoắc Thiếu ... chủ tịch Triệu đang đợi ngài"

Triệu Bân cũng không biết Hoắc Dạ Liên từ khi họp xong thì liền không thấy đâu nữa , nhất là anh chuẩn bị kí hợp đồng cùng đối tác mà hiện tại không thấy đâu , Triệu Bân anh thì giờ đang khó sử với khách hàng không biết phải làm gì đành gọi điện cho Hoắc Dạ Liên .

Hoắc Dạ Liên nghe xong thì quay sang nhìn An Nhi , cô hiện tại đang sốt như thế này anh không nỡ để cô một mình , khuôn mặt cô đỏ ửng lên vì nóng nhưng miệng cô vẫn mơ màng yếu đuối khẽ vang lên .

" Ưm... lạnh... lạnh "

Cả người cô giữ chặt chiếc chăn mỏng được anh đắp , người thì càng ngày càng nóng hơn khi nãy , nhìn thấy cô như vậy Hoắc Dạ Liên chỉ lắc nhẹ đầu cười bất lực nói .

" Hoãn lại ngày mai giờ tôi có việc cần sử lý "

"Nhưng Hoắc thiếu.... "

Hoắc Dạ Liên nói xong thì quay ra lau người chp An Nhi tiếp còn Triệu Bân bên đầu dây kia chưa kịp nói xong thì Hoắc Thiếu của anh đã cúp máy rồi .

Triệu Bân qua mặt nhìn vào phòng chờ chỉ biết khóc không ra nước mắt tự hỏi trong lòng .

(Hoắc Thiếu anh để chuyện như vậy tôi biết sử lý sao được)

Triệu Bân hiểu Hoắc Dạ Liên không phải người coi thường công việc và đây cũng là lần đầu anh làm vậy nhưng chắc chuyện mà Hoắc Dạ Liên cần làm rất quan trọng với anh .

Nhưng chuyện quan trọng hiện giờ của anh là phải giải quyết những người đang trong phòng chờ , anh không biết là có ổn hay không nhưng chắc sẽ khó đây .