Mất Đi Ánh Sáng

Chương 69: Sẽ phải hối hận

Hoắc Dạ Liên chau mày lại khó chịu , Cảnh Hiên đây là đang lo lắng cho người phụ nữ đó , lồng ngực của anh nóng lên nhưng chỉ tỏ ra lạnh nhạt nói .

" Nếu đã quan tâm như vậy sao không khiến cô ta là người của mình "

Nhắc đến chuyện này Cảnh Hiên có chút trầm lặng đu không ít , vì sao Hoắc Dạ Liên lại biết cả hai người chưa có chuyện gì sảy ra , khuôn mặt có chút lo lắng bất an , Cảnh Hiên đang suy nghĩ thì giọng nói của Hoắc Dạ Liên cất lên .

" Đáng tiếc mày sẽ không có cơ hội đó "

Cảnh Hiên lúc này mới nhận ra một điều quan trọng , khuôn mặt anh hiện rõ gân xanh tức giận tay giữ thành quyền trực tiếp đánh lên mặt Hoắc Dạ Liên một cái nhưng khi sau liền bị thuộc hạ của anh ta giữ lại .

"Hoắc Dạ Liên mày đã làm gì An Nhi , vì sao mày lại làm vậy với cô ấy... "

"Hoắc Dạ Liên mày là tên khốn "

Cảnh Hiên bị hai người giữ chặt lấy khó có thể di chuyển được gì , khuôn mặt vừa lo lắng vừa tức giận , Hoắc Dạ Liên lại khác , anh đưa tay lên lau vết máu như khoé môi khẽ cười lạnh nhìn Cảnh Hiên , anh đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Cảnh Hiên nói

" Haha... tao không nghĩ mùi vị của cô ta lại tốt như vậy , Cảnh Hiên tao cho mày biết vì mày mà cô ta tình nguyện làm người tình của tao không "

Hoắc Dạ Liên nhìn Cảnh Hiên đang giằng co với hai tên thuộc hạ , ánh mắt lửa hận của Cảnh Hiên rực lên , khuôn mặt đau khổ nhìn Hoắc Dạ Liên .

"Mày là tên khốn... mày sẽ phải hối hận "

Mặc kệ câu nói của Cảnh Hiên , Hoắc Dạ Liên xoay người đi vào trong chỉ để lại câu nói lạnh nhạt .

" Mang hắn ra khỏi Dạ Viên , từ sau nếu hắn còn đến thì trực tiếp đuổi đi không cần thông báo "

"Vâng "



Hai tên thuộc hạ nhanh chóng nghe lệnh , tay giữ chặt lấy Cảnh Hiên nhưng bị anh hất ra , Cảnh Hiên nhìn bóng lưng của Hoắc Dạ Liên rời đi anh như hạ quyết tâm sẽ có một ngày anh sẽ quay lại đây đưa An Nhi rời khỏi .

(An Nhi em hãy đợi anh , anh nhất định sẽ đưa em ra khỏi nơi địa ngục này )

Bên Khác An Nhi cả người không mảnh vải đang co rúm ngồi một chỗ run rẩy không ngừng , toàn thân cô chỗ nào cũng là vết tình ái khi nãy Hoắc Dạ Liên để lại , tiếng khóc nức nở của cô vang khắp căn phòng nhỏ , đôi mắt vì khóc nhiều quá cũng bị sưng đỏ lên khó chịu , ánh mắt thẫn thờ nhìn vào phòng tắm trực tiếp lao vào .

Bên ngoài tiếng nước chảy liên tục không ngừng , thân hình nhỏ bé của cô đang ra sức tẩy rửa vết ân ái khi nãy nhưng thay vào đó chỉ là thêm vết đỏ mà thôi , An Nhi hoảng sợ thấy chính mình trong gương với thân thể từ trêи xuống dưới đều lốm đốm các vết đỏ như vậy cô chỉ biết ngồi bịch xuống dưới dòng nước lạnh liên tục nói ra những câu vô nghĩa .

"Hức... sao không thể tẩy được hức hức , không tẩy được "

Khuôn miệng liên tục lẩm bẩm không ngừng , nước mắt như hoà làm một với dòng nước lạnh , An Nhi ôm chặt thân thể mình ánh mắt vô hồn lạnh lùng đến đáng sợ .

"không... không tẩy được "

" Sao không tẩy được... "

Hoắc Dạ Liên đi đến gần cửa thì nghe thấy tiếng nước xối xả , khuôn mặt xuất hiện vẻ lo lắng khó chịu , anh trực tiếp đi vào bên trong phòng nhưng trêи giường không có An Nhi , tiếng nước phát ra từ phòng tắm không ngừng , ánh mắt anh hiện lên vẻ bất an , bước chân từ từ tiến lại .

Người phụ nữ đang ngồi một góc với thân thể không có chút mảnh vải đang vô hồn hoảng sợ , Hoắc Dạ Liên đau xót lao vào ôm chặt lấy người phụ nữ , những câu nói vô nghĩa của cô văng vẳng bên tai anh không ngừng nghỉ .

"Không ra... hức "

" Hức Không tẩy được... không ra... Hức "

"Hức... "