Cô hơi sững sờ, đi đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ thấy anh ngồi trên sàn phòng tắm, một tay cầm mấy sấy một tay cào cào bộ lông ẩm ướt màu vàng của Kiều Khả, thay nó sấy khô lông.
Trên sàn là dầu gội đầu sữa tắm chuyên dụng dùng cho chó và đôi bao tay, còn có khăn lông lớn cô mua cho Kiều Khả.
Vì bộ lông ẩm ướt nên Kiều Khả cảm thấy khó chịu, nó giũ giũ bộ lông của mình làm nước bắn lên người Adam, Adam lại mắng vài câu, nó mới ngoan ngoãn nằm úp sấp trên sàn để anh sấy lông cho nó.
Lần này cô nhìn đến ngây người.
Anh thế nhưng lại tắm cho Kiều Khả! Anh còn sấy lông cho nó!
Anh vừa di chuyển máy sấy trong tay vừa nói nhảm với nó vài câu, sau đó dùng tay còn lại cào chỗ lông dính vào nhau ra sấy khô, anh cầm chân trước của nó lên sấy khô, sau đó ra lệnh cho nó đuổi chân, Kiều Khả lộ ra vẻ mặt vô tội mặc anh xoay tới xoay lui.
Khi anh muốn nó nằm xuống, sấy lông dưới cổ cho nó gió nóng thổi tới làm nó rất thoải mái liền nhắm mắt lại ngáp to một cái.
Cảnh tượng như vậy rất ấm áp rấtt đáng yêu, cô không nhịn được liền cười, cô xúc động có chút ngứa tay muốn chụp lại cảnh này.
Từ ngày đó trở đi cô không có mở cái rương đựng máy chụp ra, có lẽ nhấn nút shutter dễ dàng hơn so với tưởng tượng của cô nhưng trong lòng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, dùng máy chụp hình giúp những cô bé kia chụp ảnh là một chuyện, nhưng muốn cô chụp hình một cách chuyên nghiệp lại là chuyện khác.
Nhìn anh và Kiều Khả, cô suy nghĩ một lúc lâu, có lẽ cô nên thử một lần.
Nếu đối tượng là anh... là anh và Kiều Khả...
Không nghĩ nhiều, khi dũng khí này còn chưa biến mất, cô xoay người mở tủ quần áo ra, lấy ra chiếc rương màu đen.
Cái rương này khi đã đóng kín thì không thấm nước, cô ngồi trên mặt đất mở khóa rương ra, lúc trước vì phòng phòng ẩm nên cô đặt túi vải bông ở trong rương, cô còn đặt chất chống ẩm bên trong bên trong túi vải bông, tuy gần nửa năm cô không đụng vào những thiết bị chụp hình này, nhưng cô vẫn thay chất chống ẩm theo định kỳ.
Lấy túi vải bông ra phía dưới có tấm plastic bọt biển ngăn cách không gian, bên trong là máy chụp hình cô yêu nhất, và các loại ống kính, giá ba chân, đèn flash, đồng hồ đo ánh sáng, phim, pin, dụng cụ vệ sinh hay dùng.
Khẽ vuốt máy chụp hình màu đen, cô hít sâu, cầm lấy nó thay ống kính có cự ly từ tám mươi lăm milimet thành một trăm lẻ năm milimet, cô không muốn anh biết cô chụp ảnh, cô muốn lưu lại vẻ mặt tự nhiên nhất của anh.
Lâu lắm rồi cô không đụng đến nó, cô tưởng rằng động tác của mình sẽ vụng về nhưng cô lại rất thuận tay thay xong ống kính, bỏ phim và pin vào máy.
Cầm lấy máy chụp hình sau đó đứng lên đi về phía cửa phòng tắm, Adam vẫn đang giúp Kiều Khả sấy lông, nó nằm chổng vó trên mặt đất, đầu của nó cọ cọ lên mu bàn chân anh, bởi vì âm thanh máy sấy lớn nên anh không có chú ý đến sự tồn tại của cô.
"Mày dám chảy nước miếng lên châm tao, ta liền dần mày một trận." Anh hí mắt uy hiếp nó, nhưng không đẩy đầu nó ra vẫn tiếp tục sấy lông trên bụng nó.
Kiều Khả không để ý anh giả bộ hung ác, chỉ thè lưỡi ra thở, cái đuôi đung đưa, giống như bông lúa trong gió.
Dáng vẻ của nó thật buốn cười, Adam không nhịn được cũng mỉm cười.
"Ngu ngốc." Anh gãi gãi cằm nó, mỉm cười lẩm bẩm.
Anh lại cười rồi.
Đường Lâm hơi kinh ngạc, cô phản xạ theo quán tính giơ máy chụp hình lên điều chỉnh tiêu điểm sau đó chụp liên tục vài tấm anh và nó.
Điều khiến cô kinh ngạc là anh muốn nó đứng lên để sấy lông trên lưng nó, khi đó bỗng Kiều Khả tiến lên trước mặt anh, há mồm thè lưỡi liếm mặt và miệng anh.
Adam hoảng sợ cả người lùi về sau né tránh nhưng Kiều Khả tưởng rằng anh đang đùa với nó, vui vẻ nhào tới liếm lên mặt và miệng anh khiến mặt anh dính đầy nước miếng của nó.
"Đủ rồi... con chó ngu dốt... ha ha ha... đáng ghét... đừng liếm mặt tao nữa... ha ha ha... rất ngứa đó... ngậm miệng lại... ha ha ha..."
Đường Lâm cầm máy chụp hình xem đến mắt choáng váng lại tự động chụp thêm vài tấm.
Anh bị liếm đến nỗi bật cười, thật vất vả mới bắt được nó, liền ôm nó ngồi xuống nói: "Con chó ngu ngốc, nói mày đừng liếm nữa mày vẫn cứ liếm, tao cũng không phải là cục xương."
Kiều Khả bày ra vẻ mặt vô tôi nhìn anh, dùng đôi mắt to tròn đen lay láy nghe anh răn dạy.
Biểu tình đáng yêu của nó khiến Adam khẽ trừng mắt, hai bàn tay to bưng lấy đầu nó, tiến đến trước mặt nó nói: "Mày đừng tưởng rằng bày ra vẻ mặt này sẽ hết chuyện!"
Ai ngờ Kiều Khả thừa dịp anh lại gần lại liếm anh một cái, Adam không kịp trở tay lại được thêm một cái liếm.
Mặt anh toàn nước miếng của nó, lúc này Đường Lâm không nhịn được nữa liền cười ra tiếng.
Anh ngẩng đầu thấy cô, trong nháy mắt mặt liền ửng hồng.
"Đều do con chó ngu ngốc của em hại, em còn cười nữa!" Anh vẫn ngồi dưới đất, khuôn mặt ửng hồng khó chịu nói.
"Thực xin lỗi..." Cô che miệng lại, cố nín cười nhưng lại không nhịn được, "Xin lỗi... ha ha ha..."
Thấy cô cười gập cả lưng anh nheo mắt lại, không cam lòng một mình mình chịu nhục liền kéo cô qua giữ chặt cô trên mặt đất.
Kiều Khả thấy thế vui mừng như điên, chứ thế hai người một chó nháo thành một đoàn, Đường Lâm cũng bị Kiều Khả liếm trên mặt toàn nước miếng.
"Oa a, Kiều Khả, chờ một chút, máy chụp hình của tao! Đừng liếm tao! Kiều Khả..." cô kêu liên tục, cầm máy chụp hình giơ lên cao, hướng anh cầu cứu, "Adam!"
Thấy cô chật vật giống mình, anh cười ra tiếng, lúc này mới thay cô bảo vệ máy chụp hình kia, nhanh chóng đứng lên cũng kéo cô đứng lên cùng anh.
Nụ cười trên mặt anh khiến tim cô đập loạn, trong nháy mắt cô biết mình yêu anh.
*** Trong phòng tối, Đường Lâm mở máy chụp hình lấy phim ra dùng nước rửa phim để rửa ảnh.
Ngâm trong nước rửa phim, ảnh từ từ hiện lên trên giấy, cô dùng kẹp lấy chúng ra rồi treo lên một sợi dây trên không trung.
Sau khi rửa hết nước miếng của Kiều Khả cô lại chụp cho nó vài tấm, lần này động tác không hề lóng ngóng, những thứ này giống như giống như thói quen đã trở lại.
Adam không muốn để cho cô chụp mình, nhưng Kiều Khả lại tạo dáng rất tốt.
Giấy ngâm trong nước rửa hiện lên hình của Kiều Khả và Adam, chính là lúc anh bưng mặt nó để cảnh cáo, tiếp theo là anh bị nó liếm mặt, cô xem từng tấm một, môi hồng bất giác mỉm cười.
Lúc chụp hình Adam và Kiều Khả cô tưởng rằng sẽ thấy ánh mắt trống rỗng của đứa bé thông qua ống kính, nhưng tiếng cười của Adam và Kiều Khả hoạt bát đã làm cho hình ảnh đứa bé kia nhạt dần.
Cô biết mình vẫn nhớ đứa bé trai kia, mẹ của nó còn có thôn xóm yên tĩnh kia, có lẽ cả đời cô khi cầm máy chụp hình lên đều nhớ tới, nhưng nó lại khiến cô quý trọng những thứ hiện tại hình đang có.
Nhìn anh tươi cười sáng lạng trong tấm ảnh ngực cô cảm thấy ấm áp.
Anh vươn tay ôm cô, kéo cô dưạ vào lồng ngực của mình để tránh gió, cũng cấp thêm dũng khí để cô đối mặt với sự không hoàn mỹ của chính mình.
Chúng ta là người mà người vốn không hoàn mỹ...
Âm thanh của anh còn vang vọng bên tai cô, cô cảm thấy chua xót nhưng nụ cười trên môi vẫn không biến mất.
Rửa xong hình cô ra khỏi phòng tối, lại thấy anh lấy Long Miêu làm gối nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, một bàn tay buông xuống đặt trên người Kiều Khả nằm bên sô pha cả hai đều gáy o o
Lúc hoàng hôn cô đều đã quen với việc người đàn ông này và con chó kia đều ngủ.
Cô im lặng không một tiếng động đi đến, muốn gọi anh quay lại phòng ngủ, nhưng thấy anh ngủ ngon như vậy bàn tay lại dừng trên trán anh.
Ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, cô cúi người nhìn anh lưu luyến cảm xúc trên mặt anh.
Hô hấp của anh vẫn cứ đều đều, không hay biết gì.
Người đàn ông này... cho dù ngủ cũng khiến cô động tâm.
Cô mê mẩn nhìn anh muốn lưu lại dáng vẻ này của anh, cô lưu luyến rút tay về, lén lút xoay người rời khỏi, trở lại phòng tối lấy máy chụp hình, len lén chụp lại dáng vẻ khi ngủ của anh rồi sau đó đi về phòng ngủ lấy cái chăn mỏng đắp cho anh.