Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu

Chương 8-2

Anh chỉ nhìn chằm chằm cô, bình thản nói: "Em chỉ cần chỉ cho anh cách dùng nó là được rồi."

Cô chần chờ một chút, mới nói: "Đem ống kính nhắm ngay đối tượng muốn chụp, sau nhấn nút shutter bên phải là được."

Anh nghe theo, nhấn nút shutter nhưng đèn flash không sáng, màn hình vẫn đen thui, anh không nói gì nhìn cô.

"Các cô ấy đã thiết lập chế độ bật đèn flash thủ công, anh phải tắt nó đi thì nó và chuyển qua chế độ tự động mới được." Cô nói.

Nhưng trên máy chụp hình toàn tiếng Nhật anh thật sự không hiểu gì cả, thật vất vả anh mới làm được theo hướng dẫn của cô, nhưng khi những nữ sinh kia xuất hiện trong màn hình máy chụp hình mắt của họ đã biến thành màu đỏ yêu dị.

Vẻ mặt anh như gặp quỷ nhìn chằm chằm ảnh trên màn hình.

"Đó là vì đèn flash chiếu trực tiếp vào mạch máu trong mắt họ, nên mắt có màu đỏ." Cô giải thích cho anh, "Máy chụp hình này có thiết bị loại bỏ mắt đỏ, nằm ở bên trong, phía dưới cái đó, không phải, không phải bên đó..."

"Có vấn đề gì sao?" Vì anh làm quá lâu nên đám nữ sinh kia nóng lòng, một người trong nhóm cất giọng hỏi.

Cô mỉm cười với họ, còn anh vẫn không chỉnh máy được cô liền cầm lấy cái máy xinh xắn trong tay anh rất nhanh liền chỉnh xong tất cả, lại nhét máy vào tay anh.

Anh nhìn cô, nhưng không cầm lấy máy chụp hình.

"Adam?" Cô lo lắng.

"Chỉ là nhấn một nút thôi mà." Anh nói.

"Em..." Sắc mặt cô trắng bệch.

"Em xem." Anh đứng phía sau cô, cầm lấy đôi bàn tay đang cứng ngắc và run rẩy, đưa ống đến đến tầm mắt cô, ở bên tai cô nói nhỏ: "Cứ xem nó như màn hình ti vi thu nhỏ đi."

"Đừng như vậy..." Cô nhìn đi chỗ khác, khủng hoảng nghĩ muốn rút tay về.

Anh bình tĩnh cầm tay cô, không cho cô né tránh, chỉ nói nhỏ bên tai cô, "Những cô bé kia đang đợi. Em chỉ cần nhìn họ một cái xác định vẻ mặt đang tươi cười sau đó nhấn nút này là được."

Mặt Đường Lâm trắng bệch, biết mấy cô bé phía trước đã cười mỏi cả quai hàm, chỉ nhìn một cái sẽ không có chuyện gì, đúng anh nói không sai chứ coi như là đang xem ti vi đi.

Hít sâu, cô nhìn về phía những nữ sinh kia thông qua màn hình máy chụp hình, một cô bé trong nhóm vì đợi lâu quá nên định ngồi xuống ai ngờ lại bị té ngã khiến cả nhóm bật cười, cô bé kia mặt đỏ tai hồng vội vàng đứng lên.

Vẻ mặt của bọn họ tương đối tốt, chờ khi Đường Lâm phát hiện điều đó thì cô đãtheo bản năng chụp liên tục được vài tấm.

Đường Lâm kinh ngạc nhìn phản ứng của mình, hốc mắt cô hơi đỏ, bên tai lại nghe được lời khen của Adam: "Chụp thật tốt."

Các cô bé lại tạo dáng khác, áy náy nói: "Thật xin lỗi, cô có thể chụp cho bọn tôi thêm tấm nữa không?" Lần này cô nhắm đúng ngay tiêu cự rồi nhấn nút shutter không hề chần chừ một giây phút nào.

Các cô bé nói cám ơn với cô xong liền vội vàng chạy lên xe du lịch.

Nhìn những bóng lưng không biết buồn lo kia, Đường Lâm thấy mũi cay cay, Adam đưa tay ôm cô vào người, cô vòng tay ôm lấy hông anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực anh.

"Xin lỗi." Anh xoa xoa đầu cô thì thào nói.

Cô không nói gì chỉ lắc lắc đầu.

Adam hôn lên tóc cô, im lặng ôm cô.

Từng mảnh tuyết li ti rơi xuống, anh vẫn đợi đến khi tâm trạng cô ổn định lại, sau đó mới nắm tay cô cùng bước đi dưới ánh đèn đường.

***
Lại qua mấy ngày nữa, bệnh của cô không dấu hiệu tái phát làm anh yên tâm, nhưng anh vẫn ở lại nhà cô, nên mỗi ngày đồ dùng của anh cũng thêm từng món, trên bàn có máy tính của anh, trong tủ quần có thêm áo sơ mi của anh, trong phòng tắm có thêm đồ dùng cá nhân của anh, trong tủ chén có loại cà phê anh thích, anh thậm chí còn mang cả tạ tay(dụng cụ thể thao, làm bằng sắt hoặc gỗ, hai đầu hình tròn, phần giữa nhỏ, cầm tay để thực hiện các động tác) đến đó.

Đột nhiên, cô cảm thấy căn phòng nhỏ đi rất nhiều, nhưng cô không để ý, cô thích nhìn anh đi qua đi lại trong phòng cô, thích nhìn anh làm việc.

Chỉ cần nhìn thấy anh cô cũng thấy hạnh phúc.

Chẳng qua cũng vì thế khiến cô sâu sắc cảm nhận được mình không làm việc.

Cả ngày cô đều rảnh rỗi ngồi đọc tiểu thuyết, nấu đồ ăn cho hai người, thỉnh thoảng anh sẽ cùng cô ra ngoài, anh đã không còn bài xích ra ngoài như trước nữa, nhưng khi chạy bộ buổi sáng anh vẫn còn sợ hãi, cô không ép anh nên đổi thành cô đến phòng Gym trong nhà trọ anh để vận động, buổi chiều khi anh ngủ cô sẽ mang Kiều Khả ra ngoài đi dạo, đương nhiên họ sẽ không đi dạo trong công viên kia.

Hình như dần dần anh đã quen với Kiều Khả, không biết từ khi nào anh đã không còn cứng người khi tiếp xúc với nó, nhưng là mỗi khi Kiều Khả đến gần anh thì anh sẽ nhíu mày.

Nhưng mà Kiều Khả lại rất yêu thích anh, luôn lượn vòng quanh anh, hướng anh lắc mạnh cái đuôi giống như nó đối với cô.

Khi nhớ lại cảnh đó cô lại mắc cười, ôm đồ mua từ siêu thị về, cô leo lên tầng sáu lấy chìa khóa mở cửa, đi đến phòng cất đồ vào vị trí của chúng.

Ba giờ chiều, giờ này anh vẫn còn đang ngủ.

Đúng rồi, Kiều Khả? Mỗi lần thấy cô về nó đều chạy ra chơi đùa với cô, sao lần này không thấy nó?

Đường Lâm đi ra phòng khách, thức ăn của nó vẫn còn một nửa, cũng không thấy nó ngủ trên tấm thảm nhỏ, trái lại cửa phòng ngủ lại mở một nửa.

Không thể nào?

Cô nhớ trước khi ra ngoài cửa khòng đóng mà, vốn định thừa dịp Adam còn chưa phát hiện ra nó sẽ bảo nó ra ngoài, ai ngờ lại nghe thấy tiếng máy sấy, anh không có ở trên giường mà ở trong phòng tắm.

Không thấy bóng dáng Kiều Khả trong phòng, cô cảm thấy kỳ lạ liền nghe thấy tiếng anh: "Không nên lộn xộn, mày cái con chó ngu ngốc này..."