Mãng Hoang Kỷ

Chương 94: Thi triển thủ đoạn


"Tộc trưởng, làm sao ngài lại nghĩ đến việc bày trận trước tiên?" Kỷ Lưu Chân nhịn không được hỏi.

Đây cũng là vấn đề nghi hoặc của đám Kỷ Ninh, ai cũng không hề biết tộc trưởng bày trận từ lúc nào, hơn nữa đám Tử Phủ tu sĩ bên phía Tuyết Long Sơn...cũng chưa có cho bên ta thời gian bày trận.

Kỷ Cửu Hỏa nhìn qua mọi người: "Nhìn việc gì cũng phải nhìn xa một chút. Khi ta vừa mới tra xét và phát hiện ra mỏ quặng nguyên thạch có quy mô rất lớn thì đã nghĩ đến ngay việc khó tránh khỏi lòng tham của đám Tuyết Long Sơn nên cũng đã tính tới chuyện phải cảnh giác với Tuyết Long Sơn! Không chừng Tuyết Long Sơn sẽ đến bức bách, cho nên ta đã sớm bày đại trận ở xung quanh. Nếu không động thủ thì thôi nhưng một khi động thủ thì chúng ta sẽ phải chiếm được tiên cơ. Còn tại sao không nói cho các ngươi biết ư? Nếu nói cho các ngươi về việc xung quanh đã có đại trận bố trí sắn thì các ngươi còn có thể phẫn nộ tức giận như vậy không? Chỉ sợ sau một lúc là đã bị người bên Tuyết Long Sơn phát hiện ra sơ hở rồi."

"Rõ." Đám người Kỷ Ninh gật đầu.

Có điều Kỷ Ninh cũng hiểu được...

Thật ra thì cũng không phải cái gì đó quá bí mật, tại vì lúc trước một đám người trong đó có mình khi nhìn thấy mỏ quặng nguyên thạch này thì khiếp sợ quá đến mức quên không để ý những thứ khác nên cũng chẳng ai nghĩ đến việc phải bày đại trận ra cả. Đây chính là sự từng trải cùng kinh nghiệm!

"Cho dù như thế nào thì ta cũng là kẻ có lỗi với tổ tiên Kỷ tộc, đã làm cho Kỷ tộc rơi vào nguy hiểm." Kỷ Cửu Hỏa trầm thấp nói. "Vốn ta cũng không muốn lựa chọn con đường này. Vì một khi đi theo con đường này là chúng ta phải cứng đối cứng với Tuyết Long Sơn. Kỷ tộc ta nhất định phải nhanh chóng kí kết khế ước với vương triều Đại Hạ. Một khi khế ước được kí kết thì tộc của chúng ta có thể được bảo vệ trong nghìn năm. Mà với thời gian một ngàn năm này ta tin tưởng Kỷ tộc ta có thể quật khởi đứng lên, hoặc cho dù vẫn nhỏ yếu như trước thì với thời gian từng ấy cũng đủ để Kỷ tộc ta bố trí sắp xếp ổn thỏa."

"Hiện tại..."

"Chúng ta mau đi giết thôi. Giết một là lãi một. Giết càng nhiều thì áp lực với Kỷ tộc càng nhỏ đi." Ánh mắt của Kỷ Cửu Hỏa đảo qua từng người . Ảnh bà bà, lão bộc A Tỉnh, Kỷ Lưu Chân, Kỷ Nhất Xuyên, Kỷ Ninh, đó là những chiến lực lớn nhất của Kỷ tộc. "Bốn người gồm ta, Tiểu Ảnh, A Tỉnh, Kỷ Ninh đi liên thủ giết huynh muội Hòa Phòng! Lưu Chân cùng Nhất Xuyên, các ngươi đi đối phó với tên Cự Tán."

"Rõ."

"Rõ." Mỗi người đều tuân mệnh.

Ảnh bà bà liền hỏi: "Còn Động Tử Khải thì sao? Hắn chính là cái họa lớn nhất, chúng ta nhất định phải nhanh chóng diệt trừ hắn."

"Hắn đã sớm tụ họp được với tên Mộc Tứ rồi." Kỷ Cửu Hỏa nói. "Cuối cùng thì chúng ta mới từ từ giải quyết bọn hắn sau."

"Đi! Ta sẽ dẫn đường đi xuyên qua sương mù cho các ngươi." Lúc này Kỷ Cửu Hỏa đi tới. Ảnh bà bà, A Tỉnh, Kỷ Ninh...bốn người cùng bước lên. Bọn họ cũng chính là bốn kẻ mạnh nhất ở Kỷ tộc. Còn về phía Kỷ Lưu Chân và Kỷ Nhất Xuyên thì sương mù trước mặt bọn họ cũng tự tách ra tạo thành một lối đi, bọn họ cứ theo đó mà nhanh chóng tiến vào.

...

Trong đại trận.

Động Tử Khải mang vẻ mặt lạnh lùng: "Lại còn rơi vào tay lão tặc này." Chỉ thấy xung quanh hắn bỗng xuất hiện tám viên tinh cầu màu đen to cỡ đầu người, bên trong có bóng dáng rồng cuộn mơ hồ. Trận đồ bát quái màu đỏ máu trên áo hắn lập tức thả ra tia sáng màu đỏ máu.

Tia sáng đỏ máu kia lập tức bao phủ lấy tám viên tinh cầu màu đen.

"Ngao!"

Chỉ thấy từng cái bóng Giao Long màu đỏ máu dài hẹp xuất hiện ở xung quanh Động Tử Khải. Tổng cộng có tám cái bóng như vậy đang uốn lượn bên trong đại trận.

"Chư vị sư đệ sư muội ở phía xa thì không nên cử động." Động Tử Khải quát, đồng thời thao tác lên Bát Quái Huyết Long Trận làm nó không ngừng rộng ra.

Bát Quái Huyết Long Trận không ngừng mở rộng ra.

Làm tám cái bóng Giao Long màu đỏ máu kia bắt đầu uốn lượn ra phạm vi xa hơn, rất nhanh liền khuếch trương tới cỡ trăm trượng, trực tiếp bao phủ quanh Mộc Tứ đang đứng cách đó không xa. Với loại đại trận khuếch trương theo bốn phương tám hướng này...thì dù là mê trận cũng không làm cách nào mê được!

"Tử Khải sư huynh." Nam tử áo xám Mộc Tử vui mừng nói khi nhận thấy bản thân đã được bao phủ bởi Bát Quái Huyết Long Trận.

"Những sư đệ sư muội khác đâu?" Động Tử Khải nhìn về hướng xung quanh.

"Không thấy." Mộc Tứ lắc đầu. "Theo Bát Quái Huyết Long Trận của ta."

Động Tử Khải cắn răng hô lên: "Ta đang ở một chỗ với Mộc Tứ sư đệ. Hòa Phòng, Hòa Hạnh, hai người các ngươi cũng phải cẩn thận. Còn Cự Tán nữa...ngươi phải cố gắng tự bảo vệ chính mình."

"Yên tâm."

"Huynh muội chúng ta cũng không sợ bọn chúng đâu."

"Muốn giết ta thì ta cũng kéo bọn chúng chết cùng."

Ba thanh âm truyền đến.

"Thật tức quá đi." Động Tử Khải không cam lòng nói. "Dính chiêu của lão tặc này chứ nếu không năm người chúng ta liên thủ thì Kỷ tộc làm sao có thể khi nhục được đây? Riêng một mình ta đã đủ giết hơn nửa người bên chúng rồi. Mộc Tứ sư đệ, Vạn Cổ Thanh Đằng Thuật của ngươi đã đạt tới trình độ thâm hậu. Không biết khi thi triển có thể phá được mê trận này không?"

"Rất khó." Mộc Tứ lắc đầu. "Cho dù có thể phá thì cũng khá tốn thời gian, hơn nữa sợ rằng nguyên lực của ta bây giờ cũng không đủ."

"Cứ thi triển đi." Động Tử Khải nói. "Ta đây có một bình Hồi Nguyên Đan để ngươi dùng đây."

"Tốt." Mộc Tứ cắn răng. "Vậy thì việc phòng vệ ta giao cho sư huynh."

Động Tử Khải tự tin nói: "Ngươi đang ở trong Bát Quát Huyết Long Trận, cho dù cả đám bọn chúng có tập kích ...ta cũng không sợ. Chỉ sợ là bọn chúng không tới tìm ta! Thật tức chết. Nếu sớm biết bọn chúng như thế thì giết quách đi cho rồi. Giờ ta muốn giết cũng không tìm được bọn chúng mà giết." Hắn cần phải liên thủ với bốn sư đệ sư muội khác. Nhưng đáng tiếc là có lực cũng không dùng được.

"Lên."

Mộc Tứ đứng đó, ném một hạt giống lên mặt đất.

Soạt soạt!

Hạt giống kia bỗng tỏa ra vô số dây leo điên cuồng tràn ra bốn phương tám hướng.

"Mê trận sẽ mê hoặc các giác quan." Mộc Tứ trầm giọng. "Dây leo của ta nếu lan ra cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng của mê trận, khó có thể phân biệt được phương hướng. Có điều dây leo của ta không ngừng sinh trưởng tràn ra những khu vực khác mà không bỏ xót những chỗ trước...Nếu có thể sinh trưởng không ngừng thì đương nhiên có thể bao trùm cả mê trận, thâm chí là cả phạm vi bên ngoài mê trận. Tâm thần của ta cũng dung nhập ở trong dây leo nên chỉ cần dây leo vươn ra ngoài đại trận là ta sẽ cảm nhận được."

"Chỉ là không biết phạm vi của đại trận này rộng bao nhiêu. Dù sao thì phạm vi mà lớn hơn mười lần thì dây leo của ta phải dài hơn trăm lần thì mới đủ. Mà càng thi triển nhiều thì lại càng tốn nguyên lực." Mộc Tứ cũng không tin tưởng lắm.

"Liều đi." Động Tử Khải cắn răng. "Nếu cứ bị nhốt thế này thì chỉ có đợi bọn chúng đến xâu xé mà thôi."

"Ừ." Mộc Tứ ngừng nói, dùng hết sức để thi triển pháp thuật.

Soạt soạt soạt...

Vô số dây leo đang điên cuồng sinh trưởng ra. Vì ở giữa mê trận thì không thể phân biệt được phương hướng nên dây leo cũng sinh trưởng bừa bãi. Nó chỉ có thể xác định được. .chỗ nào không có dây leo để lan tràn ra mà thôi!

******

Ở một chỗ khác.

Đám người Kỷ Ninh, Kỷ Cửu Hỏa.

"Huynh muội Hòa Phòng đang ở phía trước." Kỷ Cửu Hỏa nói. "Trước tiên ta sẽ ra tay tấn công, sau khi sương mù tách ra thì các ngươi sẽ thấy hai người bọn chúng. Lúc đó từng người các ngươi phải lập tức tấn công giết chết ngay."

"Rõ." Kỷ Ninh gật đầu.

Vù vù!

Xung quanh Kỷ Ninh liền xuất hiện hơn bảy trăm kiện pháp bảo kiếm khí. Trên mỗi một chuôi kiếm khí đều xuất hiện ánh sáng trắng mờ mờ. Pháp bảo kiếm khí mới hơi dao động đã dẫn động lực lượng của trời đất không ngừng hội tụ lại. Chân nguyên của Kỷ Ninh truyền qua pháp bảo kiếm khí, chuyển hóa không ngừng rồi hội tụ thành một đường kiếm quang màu trắng lóa.

Tầng thứ chín Tiểu Thiên Kiếm Trận!

"Kiếm quang thật sắc bén." Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà, lão bộc A Tỉnh đều hơi kinh ngạc. Tuy rằng chưa từng tiếp xúc bao giờ nhưng bọn họ cũng cảm nhận được sự sắc bén của kiếm quang này.

Ảnh bà bà chỉ về hướng xa xa, trước người lập tức hiện lên ba thanh phi kiếm đang lơ lửng. Trên ba thanh phi kiếm đều hiện lên ánh lửa mờ mờ.

Lão bộc A Tỉnh cũng nhấc tay lên, trong tay xuất hiện một đại chùy màu đen.

"Lên." Kỷ Cửu Hỏa vung tay lên, một thanh phi kiếm có năm màu sắc rực rỡ liền bay ra. Kỷ Cửu Hỏa nổi dinh với độc vật, trận pháp...nên thanh phi kiếm này dù là pháp bảo nhập giai thì cũng là một thanh độc kiếm.

...

Ở chỗ phía trước Kỷ Ninh ba mươi trượng là nơi huynh muội Hòa Phòng, Hòa Hạnh đang đứng. Hai người bọn họ đều sử dụng pháp bảo đạo phù, trên người đều được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng, đồng thời xung quanh người còn có hai kiện pháp bảo đang lơ lừng không ngừng bay quanh. Một món pháp bảo có hình dạng như cây gậy sắt còn cái kia thì giống như cái hũ kì dị.

"Chúng ta không thể nhìn rõ xung quanh nên chắc chắn bọn chúng sẽ đánh lén. Phải cẩn thận một chút." Nam tử tóc xanh Hòa Phòng quát khẽ.

"Rõ." Muội muội Hòa Hạnh cũng cực kỳ cảnh giác.

Bỗng nhiên...

Một đường phi kiếm năm màu sặc sỡ trong nháy mắt phi tới. Nhưng do đã sớm cảnh giác nên huynh muội Hòa Phòng cũng lập tức thi triển ra thủ đoạn.

"Vù vù..." Chỉ thấy cái hũ đang trôi nổi kia bỗng nhiên phi ra một lượng lớn nước xanh. Nước rơi như mưa, cực kỳ vững chắc làm cho tốc độ của thanh phi kiếm kia lập tức bị giảm đi. Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y

"Ào ào!" "Ào ào!" "Ào ào!"

Ba thanh phi kiếm ánh lửa cũng phá không mà đến, đúng là ba pháp bảo phi kiếm của Ảnh bà bà.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt huynh muội Hòa Phòng, Hòa Hạnh biến đổi lớn. Cả hai bắt đầu dùng hết sức để ngăn cản nhưng tầng nước kia cũng không còn khả năng chống đỡ bao lâu nữa.

"Uỳnh!" Một cái chùy thật lớn màu đen cực kỳ uy mãnh xuyên thẳng qua tầng nước đang không ngừng chấn động, đập thẳng vào tầng ánh sáng vàng trên người muội muội Hòa Hạnh làm tầng sáng đó lập tức rung động liên hồi như sắp vỡ vụn đến nơi.

"Không tốt."

"Mau chạy đi. Cứ đứng đây thì chỉ có thành bia ngắm mà thôi." Liên tiếp bị công kích, Hòa Phòng, Hòa Hạnh lập tức luống cuống. Hiển nhiên đối phương có tới vài người.

Rầm rầm!

Kiếm quang chói mắt xẹt qua tạo thành một đường cong đẹp mắt, trong nháy mắt liền xuyên qua tầng sáng vàng trên người muội muội Hòa Hạnh làm nó chấn động...