Mãng Hoang Kỷ

Chương 699

- Ngày hôm qua không ít Chân Thần Đạo Tổ của trận doanh Nữ Oa hàng lâm, xem ra đang thương nghị trận chiến tranh này.

Ma Thủ Đạo Tổ cười lạnh.

- Hừ, đám Đại Năng Giả kia có thể có biện pháp nào, Vạn Vật Sứ Giả này là Vạn Vật Chi Chủ sáng chế, chẳng lẽ trận doanh Nữ Oa bọn hắn cũng có thể sáng chế Khôi Lỗi như thế?

- Bọn hắn ở đâu hiểu rõ, Vạn Vật Chi Chủ là làm loạn hai giới, thiếu chút nữa diệt cả hai đại Hỗn Độn Thế Giới.

Hắc Y Thần Vương cười nói.

- Ngay cả Nữ Oa Nương Nương lưu lại trận pháp trấn tộc cũng ngăn không nổi, bọn hắn thua định... Ân?

Ma Thủ Đạo Tổ nghi hoặc nhìn về phía Thần Vương.

Hắc Y Thần Vương lại nở nụ cười:

- Không có việc gì, một tiểu gia hỏa muốn gặp ta.

- Tiểu gia hỏa?

Ma Thủ Đạo Tổ nghi hoặc.

- Ai?

- Cái Kỷ Ninh đã từng bức ta cúi đầu kia...

Hắc Y Thần Vương nhẹ giọng cười.

- Kỷ Ninh?

Ma Thủ Đạo Tổ gật đầu.

- Thiên Thần Chân Tiên mà thôi, ngươi nhanh chóng giải quyết những chuyện nhỏ nhặt này, trận chiến hôm nay chính là mấu chốt của số mệnh chi tranh, đây mới là đại sự.

- Vâng, sư thúc.

Hắc Y Thần Vương đáp.

Đại Hạ thế giới, một hải đảo trên đại dương bao la.

Kỷ Ninh nhìn cảnh sắc trước mắt, tuy hôm nay là mùa đông, nhưng hòn đảo này ẩn chứa nội nhiệt lại làm cho cả hòn đảo bốn mùa như xuân, ở trên đảo càng là tiên hoa đua nở, vô cùng xinh đẹp.

- Sư tỷ.

- Chúng ta sắp gặp mặt rồi, một nhà chúng ta cũng sắp đoàn tụ rồi.

Kỷ Ninh còn nhớ rõ năm đó sư tỷ vuốt ve bụng nhìn mình luyện kiếm, cái tràng cảnh ấm áp kia, từ khi bóp nát Thần Nông chi dược, sư tỷ hồn phi phách tán liền biến mất. Kỷ Ninh chịu dốc sức liều mạng, nghĩ tất cả biện pháp, may mà có cơ duyên luyện được Cửu Giác Điện Xà độn thuật, may mà Tâm lực cao minh, may mà Phục Hy thị tiền bối vì mình sáng tạo ra La Hầu trận, làm mình bức bách Vô Gian Môn cúi đầu.

Rốt cục đã có cơ hội để mình cùng sư tỷ, con gái Minh Nguyệt một nhà đoàn tụ.

Ông... một cỗ khí tức hàng lâm.

Kỷ Ninh chấn động, lúc này quay đầu nhìn lại.

Xa xa đang đứng một Hắc bào nhân, Hắc bào nhân nhàn nhã đi tới, mang theo dáng tươi cười:

- Hòn đảo này không tệ, rất xinh đẹp, nguyên thần thứ hai của ngươi vẫn còn ở Trục Lộc Đại Thế Giới, bản tôn lại xuất hiện, xem ra ngươi là từ Nguyệt Hạ Đàm đi ra.

- Phải.

Kỷ Ninh gật đầu.

- Lợi hại, lợi hại.

Hắc Y Thần Vương gật đầu tán thưởng.

- Nói thật, Kỷ Ninh, tuy ta và ngươi là đối thủ, nhưng ngắn ngủn sáu trăm năm liền từ Nguyệt Hạ Đàm đi ra, vẫn khiến ta giật mình, Giác Minh kia là bị nhốt lúc Thượng Cổ, đến Tam Giới hình thành mới đi ra.

Kỷ Ninh nói:

- Ta đi ra, ngươi phải chăng nên tuân thủ hứa hẹn?

- Ta muốn bảo vật đều đã mang đến?

Hắc Y Thần Vương cười.

- Dựa theo lời của ta lúc đầu, ngươi đưa bảo vật cho ta, ta trả lại ngươi hồn phách của sư tỷ Dư Vi.

- Đã mang đến.

Tim của Kỷ Ninh nhịn không được gia tốc, nhưng còn duy trì lấy bình tĩnh.

- Bảo vật khác ta tin tưởng ngươi, nhưng Băng Tâm Linh Diệp thì sao?

Hắc Y Thần Vương nói.

Kỷ Ninh khẽ đảo tay, trên bàn tay lập tức lơ lửng Băng Tâm Linh Diệp óng ánh gần như hơi mờ.

- Quả thật là Băng Tâm Linh Diệp.

Hắc Y Thần Vương nhìn kỹ, ánh mắt ẩn ẩn có chút mê say.

- Thật xinh đẹp, giống như trong truyền thuyết, đây là ta lần thứ nhất tận mắt thấy Băng Tâm Linh Diệp. Ân, tốt rồi, ngươi có thể hủy diệt nó.

- Hủy diệt?

Kỷ Ninh tâm trầm xuống.

Lại để cho mình hủy diệt Băng Tâm Linh Diệp, có ý tứ gì?

- Ta xem qua rồi, nó đối với ta không có tác dụng.

Hắc Y Thần Vương nhìn Kỷ Ninh.

- Ta chỉ là muốn nhìn nó mà thôi.

- Ta đã mang đến bảo vật, kính xin trả hồn phách của sư tỷ lại cho ta.

Kỷ Ninh liền nói.

- Ha ha ha...

Hắc Y Thần Vương phát ra tiếng cười chói tai, ngửa đầu cười to, cười điên cuồng, cười phảng phất như nước mắt sắp chảy ra, thân thể cũng cười run rẩy, chỉ vào Kỷ Ninh nói.

- Kỷ Ninh a Kỷ Ninh, uổng ngươi là một đời tuyệt thế thiên tài, chẳng lẽ ngươi nhiều năm như vậy còn chưa hiểu, năm đó ta để ngươi lấy ra Băng Tâm Linh Diệp, chỉ là muốn ngươi tiến vào Nguyệt Hạ Đàm mà thôi. Cái gì Băng Tâm Linh Diệp, cái gì bảo vật khác? Những bảo vật này đối với Đạo Tổ như ta mà nói lại tính toán cái gì, đối với toàn bộ Vô Gian Môn mà nói càng là cái gì cũng không tính. Ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm ba kiện bảo vật này sao?

- Ta muốn, chỉ là ngươi tiến vào Nguyệt Hạ Đàm!

- Tuy sáu trăm năm ngươi liền đi ra, thế nhưng mà đã đủ rồi, đã đủ rồi. Tam Giới thẩm thấu đã hoàn thành, hiện tại Vô Gian Môn chúng ta cùng trận doanh Nữ Oa đã ở Trục Lộc Đại Thế Giới giao chiến, toàn bộ số mệnh chi tranh không được bao lâu nữa sẽ kết thúc, hiện tại căn bản không cần thẩm thấu nữa.

Hắc Y Thần Vương cười ha ha.

- Nếu như ngươi đi vào một hai trăm năm liền ra, ta có khả năng còn phải nghĩ biện pháp, nhưng sáu trăm năm... Ngươi đã không còn uy hiếp.

- Một chút uy hiếp cũng không có.

- Vô Gian Môn ta chiến đến bây giờ, đã phái ra đại quân, đại quân hạo hạo đãng đãng. Ngươi một Thiên Thần Chân Tiên cộng thêm La Hầu trận rách rưới kia, lại được coi là cái gì?

Hắc Y Thần Vương phảng phất như kẻ điên cười nói.

Năm đó bị Kỷ Ninh làm cho cúi đầu, Hắc Y Thần Vương sớm đã có chút sát ý oán khí, tuy hắn không thể động thủ, thế nhưng nếu như có thể chứng kiến Kỷ Ninh hổn hển, tuyệt vọng... vậy so với giết Kỷ Ninh còn để cho hắn thống khoái hơn.

Hắc Y Thần Vương cuồng tiếu, đồng thời cũng đang nhìn Kỷ Ninh, nhìn mỗi một tia biểu lộ của Kỷ Ninh, hắn muốn từ trên mặt Kỷ Ninh tìm được hổn hển, tuyệt vọng đến thỏa mãn tâm ma của hắn! Tu Tiên giả khác sợ Tâm Ma, thế nhưng Hắc Y Thần Vương tu luyện Tâm Ma chi đạo... Bản thân là hóa thân của Tâm Ma a, sư phó của hắn càng là Tâm Ma Chi Chủ.

Hắn thất vọng rồi.

Kỷ Ninh chỉ đứng ở đó, không có bất kỳ phản ứng đứng ở đó.

- Ba.

Trong nội tâm phảng phất như có cái gì vỡ nát.

Nữ tử luôn lẳng lặng ở một bên cười hạnh phúc nhìn mình luyện kiếm kia, đã không về được.

Đau!

Kỷ Ninh cảm thấy tâm mình đau không chịu nổi, đau muốn nổi điên, hắn muốn cười to, muốn gào thét. Thế nhưng mà hắn lại thanh âm gì cũng không phát ra được. Qua nhiều năm như vậy, tuy một mực bị Nghiệp Hỏa quấn thân, nhưng Kỷ Ninh cho tới bây giờ không có đau qua, thế nhưng mà giờ phút này đau đớn so với Nghiệp Hỏa đốt cháy thống khổ còn đáng sợ hơn nghìn lần vạn lần.