Sau cuộc luận đàm tại đình viện tộc trưởng, đa số mọi người đã về nhà để nghỉ ngơi nhưng Lục Vân vẫn âm thầm ngồi dựa vào góc cây cổ thụ lâu năm ngoại thành. Bỗng nhiên một thân ảnh của một lão gia nhìn rất phúc hậu, tướng người đầy phi phàm.
- Hắc hắc, ngày nào ngươi cũng ở đây hả tên tiểu tử kia ?. Nói xong lão liên gõ vào đầu Lục Vân một cái.
- Lại là lão, không biết ta đã mắc tội gì với lão cả ?. Mặt Lục Vân lúc này rất phẫn nộ
- Hừ, ngươi đúng là tên tiểu bối không được dạy dỗ chu đáo, chẳng biết lễ nghĩa kính trọng tiền bối hay sao. Lão nhân nói.
- Coi như là tiểu bối ta sai, mong tiền bối tha lỗi. Lục Vân trả lời.
- Hảo, coi như ngươi biết một chút ý tứ. Ngươi chẳng phải là thiếu gia của Lục gia nổi tiếng hay sao, tại sao lại ở đây suy tư. Lão nhân nói điều này giống như đang đùa giỡn với hắn.
- Tiền bối không nghe danh thiếu gia phế nhân hay sao, ta thành thật mà nói thì không có duyên với tu đạo. Lục Vân buồn bã mà nói
- Ha ha, tu tiên là gì ? tu ma là gì. Nhân giới điên cuồng tu luyện nhưng cũng chẳng lĩnh ngộ được hàm ý, ha ha. Nói xong lão nhân từ từ bước đi, trong lòng Lục Vân cảm thấy lão nhân này rất bất phàm chắc hẳn là cao nhân nào đó ẩn danh nhưng hắn cũng không muốn để ý tới.
Trước cổng thành Hạ Thông.... - Tất cả các ngươi, hôm nay chúng ta có nhiệm vụ chính là ám sát tên thiếu gia Lục Vân, nhiệm vụ lần này chúng ta cần phải cẩn thận không được để ai thấy. Rõ chưa ? Tên mặc áo đen trong đám nói lên.
- Rõ !. Cả đám đồng thanh hô. Nói xong những thân ảnh trong bóng đêm bỗng nhiên biến mất.
- Phù, hôm nay nhiều chuyện xui xẻo quá. Lục Vân vừa bước phòng mà nói.
Lục Vân mặc dù không tu luyện thành võ giả nhưng vẫn có linh cảm điều gì đó vô cùng bất bình thường, bỗng nhiên một bóng đen lao ra cầm theo cây kiếm đâm thẳng về phía Lục Vân
- Cứ...u !!!Lục Vân cố gắng hết sức chạy thẳng vào trong rừng đêm.
- Ha ha, tên tiểu tử kia thiên đường có lối đi mà ngươi lại không đi thích lui đầu vào địa ngục, sẵn tiện hôm nay cho ngươi biết thế nào là đẳng cấp của võ giả. Tên mặc áo đen lớn tiếng thét nhưng đường kiếm vẫn chỉa thẳng vào phía Lục Vân
- Hắc Dương kiếm, hãy chém tên tiểu tử kia. Một tên trong đám nói lớn, cầm cây kiếm to tổ chảng chém mạnh về phía Lục Vân tạo ra một đường hắc ảnh vô cùng lớn bay nhanh về phía hắn.
- Vèo...
- Bùm...
- Phụt...
Một kẻ bị phụt máu không ai khác chính là Lục Vân, sau khi lĩnh hết đường kiếm hắc ảnh của tên ám sát hiện đang bị thương rất nặng. Cuối cùng cả đám hắc nhân cũng đã đứng trước mặt Lục Vân.
- Tiểu tử ngươi sinh ra không đúng thời, chắc hẳn ông trời đã phụ ngươi. Chết đi !!! Nói xong tên cầm cây kiếm to chặt thẳng về Lục Vân. Chưa kịp chạm vào người của Lục Vân thì cả đám đã lăng ngã ra mà chết, không ai biết được kẻ nào làm chỉ trong vào giây mà giết hết cả đám thích khách là điều không tưởng, khỏi cần nhìn cũng biết chắc chắn là một cao thủ thượng tọa.
- Ha ha, tên tiểu tử ngươi công nhận rất may mắn nếu ta không đến kịp chắc ngươi đã mất mạng từ lâu lắm rồi. Trong bụi cây cạnh bên, một bóng hình lão nhân mà Lục Vân đã gặp hồi chiều. Hiện tại Lục Vân đã bất tỉnh không còn giữ được ý thức nào cả nên không biết được lão nhân này.
Mấy ngày sau....
- Ta đang ở đâu đây, chẳng lẽ ta đã tử rồi sao ? Lục Vân mơ mơ màng màng thì thầm nói nhỏ
- Tên tiểu tử ngươi coi bộ mạng tốt đấy, ngươi nên nghỉ ngơi đi chừng nào khỏe ta có chuyện muốn bàn bạc với ngươi. Nói xong lão nhân đi ra căn nhà tranh cũ kĩ.
- Cám ơn tiền bối đã giúp đỡ, nếu không có lão chắc ta đã chết thật rồi. Lục Vân từ từ bước ra
- Ta thật sự không đến để cứu ngươi, chẳng qua tiện đường ra tay giúp việc bao đồng thôi. Lão nhân này hoàn toàn bác bỏ mọi ý định cứu Lục Vân
- Nhưng dù gì cũng cám ơn tiền bối sẵn đường ra tay, không biết người muốn gì ta sẵn sàng ra tay giúp đỡ hết khả năng của mình. Lục Vân nói
- Ngươi hiện tại không đủ khả năng để trả ơn với ta, ta từ xưa đến nay đã chưa từng có tên đệ tử nào cả chỉ biết chú tâm vào tu luyện, ngươi muốn cám ơn ta cũng được thôi chỉ cần ngươi đi theo ta học hỏi và bái ta làm thầy thì coi như ngươi đã trả nợ. Lão nhân vuốt vuốt râu cằm mà nói
- Thật sự....Lục Vân hoảng hốt nói
- Ngươi chẳng lẽ tưởng ta nói đùa chăng ? Lão nhân tức giận mắng vào mặt Lục Vân
- Chắc hẳn ngươi đang băn khoăn rằng ngươi không thể tu luyện thành võ giả nhưng ngươi yên tâm. Ta đã cho ngươi ăn Phục Nguyên đan nên cơ thể của ngươi đã được chữa trị hoàn toàn và không để lại bệnh kín về sau. Lão nhân tiếp tục nói.
- Phục Nguyên đan ? ta chưa từng nghe loại đan dược này. Lục Vân thắc mắc hỏi
- Ha ha, hạ giới ơi là hạ giới chẳng biết loại đan dược này hay sao. Lão nhân cười to nói
- Phục Nguyên đan chính là đan dược bát phẩm có khả năng tái tạo lại cơ thể cũng như chữa trị bệnh tật. Đây là đan dược trong truyền thuyết của trung giới. Lão nhân nói tiếp
- B..át phẩm, đan dược trong truyền thuyết. Trong đầu của Lục Vân hoàn toàn cứng đông như đá chẳng thể suy nghĩ gì cả.
- Đúng là ngươi sống tại hạ giới không thể trách được. Lão nhân lắc đầu nói
- Bây giờ ta sẽ là sư phụ của ngươi, dù ngươi có muốn hay không ta vẫn là người sẽ dạy dỗ ngươi. Tên ta là Quỷ Minh, đệ nhật cao thủ tu ma.
- TU MA !!! Lục Vân ngã ngửa, không biết lão nhân này còn giấu bao nhiêu bí mật nữa.