"Thiếu gia phế nhân", đây là tên gọi của Lục Vân khi được mọi người trong thành chế nhạo do không thể hấp thu được thiên địa linh khí, đồng nghĩa với không thể trở thành võ giả. Cả gia tộc cũng đều khinh bỉ hắn, tuy là con trai của vị tộc trưởng gia tộc Lục gia đã từng trở thành thiên tài nhất bảng trong thành nhưng không thể nào thoát khỏi lời mang tiếng lại trong người. Một điều mà hắn khác hẳn mọi kẻ khác chính là sức mạnh ý chí.- Thiếu gia, chư vị trưởng lão mời gọi người vào phòng hội nghị. Tên gia đinh bên ngoài gõ cửa mà nói
- Ta biết rồi, ngươi lui ra đi. Tiếng nói mang đầy âm trầm không của ai khác chính là của Lục Vân Tại phòng hội nghị.... - Thưa các trưởng lão, hôm nay ta gọi các người đến đây là có chuyện muốn giải quyết về tiểu tử Lục Vân hiện nay tình trạng tin đồn ngày càng nhiều, tình trạng thanh danh của gia tộc họ Lục cũng bị ảnh hưởng có thể không lâu sau các gia tộc lớn tại Hạ Thông thành này sẽ ngồi lên đầu chúng ta, chắc hẳn ở đây không ai muốn điều đó. Nhị trưởng lão lên tiếng nói, từ xưa đến nay không ai không biết nhị trưởng lão luôn khiêu khích tộc trưởng, không nhìn cũng biết tên này có mưu đồ muốn chiếm lấy ngôi vị tộc trưởng nhưng những người trong gia tộc không hề dám lên tiếng.
- Thưa các vị trưởng lão, ta tộc trưởng Lục Sa hôm nay tuy biết các vị vô cùng phẫn nộ trước lời nói của dân thành nhưng các vị hãy bình tĩnh lại. Vân nhi chắc chắn đã mắc phải một căn bệnh bẩm sinh nào đó nên không thể tu luyện được võ giả nhưng ta sẽ tìm mọi cách để chữa trị cho hắn, xin các vị hãy bình tĩnh lại. Tộc trưởng Lục Sa lên tiếng nhằm muốn giúp nhi tử mình không phải chịu thiệt thòi từ phía trưởng lão.
- Ta biết tộc trưởng rất thương yêu nhi tử của mình, Vân nhi dù gì cũng đã mất mẫu thân từ lúc nhỏ nhưng chẳng lẽ tộc trưởng lại làm sai quy định của gia tộc chăng ? Kẻ sinh ra trở thành phàm nhân phải ở hậu viện để chăm lo công việc trong gia tộc, không thể nào có tương lai. Mong tộc trưởng suy xét. Nhị trưởng lão lên tiếng.
- Mong tộc trưởng suy xét !. Vừa tức thì nhiều trưởng lão theo phe nhị trưởng lão lại đồng thanh lên tiếng nhằm đẩy tộc trưởng vào thế đường cùng.
Vừa tức thì Lục Vân vào trong đình viện.
- Tiểu bối Lục Vân xin chào các vị trưởng lão. Không biết các vị chiêu gọi tiểu bối có ý chỉ hay không ?. Lục Vân nhẹ nhàng nói
- Ta là tam trưởng lão Lục Chí hôm nay kêu gọi ngươi đến là có chuyện muốn nói với ngươi, chắc ngươi cũng biết nếu như hậu bối các ngươi không thể bước trên con đường võ đạo thì sẽ bị điều đến hậu viện để làm việc công cho gia tộc. Tam trưởng lão nói với giọng vô cùng ngạo mạn
- Thưa các trưởng lão, ta biết rằng các ngươi vô cùng khinh bỉ ta bởi vì ta là thiếu gia phế vật của Hạ Thông thành, các người ghét ta bởi vì ta làm mất thanh danh của các người hay là do các người muốn tạo phản. Lục Vân lúc này đang rất là tức giận.
- Ngươi....! các trưởng lão sắc mặt vô cùng đỏ hồng, Lục Vân nói trúng tim đen của các trưởng lão khiến cả đình viện im lặng
- Vân nhi, không được vô lễ. Một tiếng thét lên trong đình viện, chẳng phải là Lục Sa thì còn ai nữa
- Ta không nói đúng hay sao, cái danh hiệu thiếu gia này ta cũng không cần. Nói xong Lục Vân đi ra khỏi đình viện, hắn không có trở về phòng của mình mà đi ra ngoài thành đi dạo.
Sau khi cuộc họp tại đình viện kết thúc, nhị trưởng lão và tam trưởng lão cùng nhiều trưởng lão khác tụ tập tại một khu vắng vẻ...
- Hừ, tên tiểu tạp chủng Lục Vân kia, nếu như ngươi không có tên cha tộc trưởng chết tiệt kia bảo vệ thì bây giờ không còn mạng ở đây mà nói. Tam trưởng lão tức giận đến nỗi muốn phanh thây Lục Vân
- Tam đệ bình tĩnh, tên tiểu tử đó không thể nào sống được. Nếu như hắn có thể tu luyện lại võ đạo thì sẽ là thời gian khó khăn với chúng ta, tốt nhất chúng ta phải hạ thủ vô tình. Nhị trưởng lão vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.[
- Đúng thế nhị ca để đệ lo mọi chuyện, tên Lục Vân đã bị phá vỡ đan điền nên giết hắn là một chuyện vô cùng dễ dàng. Tam trưởng lão háo hứt mà nói.
- Hảo, ta để cho đệ lo. Thôi cuộc trò chuyện đến đây thôi tránh mang lại nghi ngờ từ tên Lục Sa. Nói xong nhị trưởng lão biến mất tại chỗ.