Hoàng Sắc Công tự biết mình chỉ còn lại một tay không sao chống nổi địch thủ từ trời giáng hạ bất ngờ này, hãi hùng rú lên kinh hoàng :
- Đừng giết ta, nếu có anh hùng thì chờ ta lành mạnh sẽ quyết đấu với ngươi.
Dĩ nhiên Bạch Thiếu Hồng biết đây chỉ là lời dối trá mong thoát nạn nên lẳng lặng đưa cao tay sửa soạn xuất thủ. Đột nhiên lúc đó Đông Môn Hóa tiến ra ngăn trở :
- Bài học hôm nay thế là đủ rồi, ngươi hãy tha mạng cho hắn đi.
Trong khi nói, Đông Môn Hóa nháy mắt với chàng một cái. Tuy không biết rõ đó là ý định gì nhưng Bạch Thiếu Hồng vẫn gật đầu ưng thuận :
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi hãy nhớ điều đó. Mang xác của lão kia đi mau.
Hoàng Sắc Công cực kỳ mừng rỡ, vội vàng dùng một tay còn lại xốc ngang xác Hồng Sắc Công lên, không nói một lời nhắm hướng Tây chạy luôn. Hắn vừa khuất bóng, lập tức Đông Môn Hóa hạ giọng nói nhanh :
- Đuổi theo mau, có như thế mới tìm ra Thượng Dương động ở đâu?
Bạch Thiếu Hồng hiểu ra “ạ” một cái, thong thả đáp :
- Cũng không cần vội vã lắm, lão Hoàng này phải ôm một xác người thì chẳng đi mau được đâu.
Tuy vậy cả hai vẫn đề khí chạy theo liền. Thấy thân pháp Đông Môn Hóa loạng choạng hình như vẫn còn chút ít nội thương, Bạch Thiếu Hồng bèn đưa tay đỡ ngang hông, vừa truyền lực đạo vừa nâng đỡ đi mau hơn. Quả nhiên khinh công của Hoàng Sắc Công có cao siêu thực nhưng vướng nặng cái xác nên chưa chạy được xa bao nhiêu.
Chừng nửa khắc theo dõi, Đông Môn Hóa chợt cảm thán nho nhỏ :
- Kỳ quái thực, thế này là thế nào?
Bạch Thiếu Hồng cũng nhận ra Hoàng Sắc Công đang chạy về hướng thị trấn Nhạc Dương, nhà cửa đã bắt đầu sầm uất thì buột miệng tiếp lời :
- Thượng Dương động chẳng lẽ ở trong phố thị?
Cả hai ngẩn người nhìn nhau nhưng đã lỡ đành phải ngậm miệng chờ đợi diễn biến.
Hoàng Sắc Công chạy quanh quẩn một hồi tới tiệm thuốc lớn, trước mặt có một tấm bảng gỗ ghi ba chữ “Mãn Xuân Đường” thực to. Lão chẳng ngó nhìn, chạy thẳng vào trong chớp mắt đã khuất sau tủ thuốc mất dạng.
Đông Môn Hóa rất giàu kinh nghiệm, liếc mắt thấy nhà bên cạnh tiện việc quan sát phía sau “Mãn Xuân đường” liền chỉ tay quát trầm :
- Đỡ ta lên đi.
Bạch Thiếu Hồng không đợi dục lần thứ hai, vận khí bắn người một cái đã nâng Đông Môn Hóa vọt lên mái ngói rất nhẹ nhàng. Hai người phục xuống vừa vặn Hoàng Sắc Công lọt ra phía sau hậu viên. Một bóng áo xanh thấp thoáng sau bụi trúc lạng người ra ngăn cản, miệng quát lớn :
- Ai đó, sao tự tiện xâm nhập vào đây?
Hoàng Sắc Công dừng bước vất cái xác của đồng bọn xuống đất, vừa thở vừa trả lời :
- Mau vào báo Âu Dương lão gia có ta đến đưa tin khẩn cấp.
Trung niên mặt áo xanh nhận ra Hoàng Sắc Công liền “ạ” nhỏ, gật đầu ưng thuận :
- Lão gia vừa mới ăn cơm xong, lão hãy chờ một chút.
Ngay lúc đó, từ hậu sảnh vang lên tiếng hỏi sang sảng hùng mạnh vô cùng :
- Trương đệ, người nào hỏi ta đấy?
Trung niên áo xanh lễ phép cung tay trả lời lớn tiếng :
- Bẩm lão gia, có Hoàng Sắc Công ở Thượng Dương động tới xin diện kiến.
Nghe ậm ừ mấy tiếng rồi hiện trường xuất hiện thêm một lão nhân râu tóc bạc phơ, trường bào màu xanh biếc có thêu chỉ vàng xung quanh nên dáng điệu rất quý phái. Lão nhân được gọi bằng họ Âu Dương lạnh lùng hỏi trước :
- Ngươi đến đây có việc gì?
Mắt lão chợt nhìn thấy cái xác của Hồng Sắc Công bèn “ủa” một cái tỏ vẻ sửng sốt :
- Ái chà, ngươi đã gặp nhân vật nào mà lợi hại đến mức hạ sát được lão Hồng vậy?
Thanh âm Hoàng Sắc Công có vẻ thẹn thùng :
- Ta chỉ biết hắn tên là Bạch Thiếu Hồng, tuổi mới mười bảy, mười tám mà công lực cao siêu khôn lường. Chẳng biết tiểu tử lai lịch thế nào mà tự nhiên đứng ra bảo vệ cho Đông Môn Hóa, hạ sát lão Hồng, đánh gãy cả năm ngón tay của ta nữa đấy.
Sắc mặt của Âu Dương lão nhân biến đổi rất kỳ lạ theo từng lời nói, đột nhiên gằn giọng hỏi to :
- Ngươi có biết tại sao họ tha mạng cho ngươi không?
Hoàng Sắc Công ngẩn ngơ chưa biết trả lời thế nào cho ổn thỏa thì Âu Dương chợt hạ giọng nói nhỏ :
- Nguyên nhân cực kỳ hệ trọng, ngươi lại gần đây đừng để tiết lộ.
Hoàng Sắc Công đang hoang mang nên gật đầu đi lại gần để lắng tai nghe. Ngờ đâu Âu Dương lão nhân bất chợt khoa tay một cái, âm thanh “bốp” vang lên là Hoàng Sắc Công bật ngửa ra sau chết liền tức khắc. Hán tử trung niên không hề động dung, lặng lẽ kéo cái xác của Hoàng Sắc Công qua một bên. Lúc đó Âu Dương lão nhân mới trịnh trọng cung tay nói lớn :
- Đã đến thì xin thỉnh quý khách xuống dùng vài chén trà được không?
Đông Môn Hóa và Bạch Thiếu Hồng giật bắn người nhìn nhau kinh hãi. Thì ra Âu Dương lão nhân tuy chưa phát hiện ra hai người, song vẫn dùng trí óc suy đoán được liền. Do đó Đông Môn Hóa khẽ gật đầu rồi cùng với Bạch Thiếu Hồng song song nhảy xuống. Võ công thì chưa biết ra sao chứ nhãn lực của Âu Dương lão nhân thật sắc bén, hình như chẳng để ý đến Đông Môn Hóa mà cứ nhìn chàng hết sức chăm chú. Chàng lạnh lùng hỏi trước :
- Tại sao ngươi lại đánh chết Hoàng lão?
Âu Dương lão nhân rất lịch sự, đưa tay mời hai người vào hậu sảnh :
- Lão phu là Âu Dương Trường Lạc, không có ngoại hiệu gì cả bởi vì tài nghệ kém cỏi cũng có, một phần chẳng bao giờ bước chân ra giang hồ cũng có. Nhị vị cứ vào dùng trà rồi lão phu sẽ trả lời câu hỏi này sau.
Thái độ ung dung chẳng hề biến động khiến Bạch Thiếu Hồng và Đông Môn Hóa liếc mắt nhìn nhau ra hiệu đề phòng. Nhân vật trong giang hồ càng tỏ vẻ lịch sự bao nhiêu, càng khó chơi bấy nhiêu. Tuy nhiên đã lỡ cỡi cọp, hai người đành giữ vẻ điềm tĩnh bước vào hậu sảnh. Nơi đây trần thiết phong nhả và sạch sẽ khác hẳn phía ngoài, từ chung trà tới bàn ghế đều là loại hiếm có đắt tiền.
Đích thân Âu Dương lão nhân rót trà vào ba cái chung nhỏ rồi nâng lên uống trước, chứng minh trong trà không có hạ độc. Bạch Thiếu Hồng không sợ cũng không uống, trầm giọng hỏi :
- Ngươi là người của Thượng Dương động phải không?
Hình như Âu Dương lão nhân không để ý đến lời lẽ chẳng có chút lễ phép của chàng, chầm chậm trả lời :
- Nói là phải cũng đúng, mà nói không phải cũng đúng. Lão phu trước kia có chút ân nghĩa với Bách Ảnh Tiên Tử nên nhận lời chữa trị cho toàn bộ người của Thượng Dương động bị thương tổn và làm một trạm chuyển tiếp các tin tức vậy thôi.
Đông Môn Hóa cười khẩy xen vào hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi hoàn toàn vô vụ lợi?
Âu Dương Trường Lạc cười nhẹ trả lời như sét đánh ngang tai :
- Đổi lại, Bách Ảnh Tiên Tử phải đưa bản chép Ma Vân Quỷ Tự cho lão phu nghiên cứu. Nhị vị thấy cuộc trao đổi này có thú vị chăng?
Bạch Thiếu Hồng hoang mang trong lòng nên vội hỏi ngay :
- Ủa, thế ra Bách Ảnh Tiên Tử cũng có duyên cơ sao chép được Ma Vân Quỷ Tự.
Nghe nói chỉ có năm người được chứng kiến chứ đâu đến lượt bà ta?
Âu Dương Trường Lạc trả lời rất mơ hồ :
- Cái đó lão phu không tường tận, tuy nhiên Tả Hữu Đại Lão Tiên biết Ma Vân Quỷ Tự thì Bách Ảnh Tiên Tử có thể biết là chuyện thường tình.
Bạch Thiếu Hồng không lo lắng mấy bởi vì bất cứ ai nghiên cứu Ma Vân Quỷ Tự cũng không sao bằng chàng luyện tập bằng chân bản được. Vì vậy chàng trầm giọng nói từng tiếng đầy vẻ hăm dọa :
- Ngươi là người liên lạc giữa Thượng Dương động thì tất phải biết nó ở đâu. Hãy dẫn chúng ta đi, nếu không tính mạng khó bảo toàn đó.
Âu Dương Trường Lạc điềm tĩnh như thường, thở dài một cái :
- Việc này có liên quan tới câu hỏi đầu tiên, thủng thỉnh lão phu sẽ trả lời minh bạch.
Lão ung dung uống cạn chung trà rồi mới trầm giọng nói một hơi :
- Bách Ảnh Tiên Tử đổi trác rất sòng phẳng với lão phu nên không cần tiết lộ Thượng Dương động ở đâu. Bất cứ tin tức qua lại thế nào chỉ dùng bồ câu là xong, do đó dù nhị vị có giết lão phu cũng chẳng thể nào tìm ra đâu. Tiếng là chữa thương cho người Thượng Dương động, thực ra lão phu còn kiêm nhiệm việc thanh toán những ai...
không còn cần thiết nữa.
Âu Dương Trường Lạc nói mấy tiếng này rất bình thản, khiến Bạch Thiếu Hồng và Đông Môn Hóa bất giác phải rùng mình. Nó chẳng khác sát nhân có lý do, vừa loại bớt người không còn phục vụ đắc lực cho Thượng Dương động nữa và vừa bảo vệ bí mật triệt để. Âu Dương Trường Lạc liếc hai người cười nhẹ rồi nói tiếp luôn :
- Như việc lúc nãy là lão phu thực hành đúng yêu cầu của Bách Ảnh Tiên Tử.
Hoàng Sắc lão đã không tròn nhiệm vụ lại ngu ngốc để nhị vị theo dõi tất phải loại bỏ ngay lập tức.
Bạch Thiếu Hồng ngấm ngầm kinh sợ lão già có cái bề ngoài đạo đức giả mạo này. Lão ta nói đến chuyện giết người mà vẫn còn cười được thì đáng nể phục vô cùng.
Chàng gằn giọng nói to :
- Đa tạ ngươi đã thẳng thắn nói rõ sự thật. Tiếc rằng không tìm ra Thượng Dương động cũng phải trừ diệt bớt một con rắn độc là ngươi mới được.
Âu Dương Trường Lạc điềm tĩnh hỏi lại :
- Nhị vị giết được Hoàng Sắc Công dễ dàng thì tự nghĩ có thể giết lão phu được ư?
Bạch Thiếu Hồng muốn thử thách nên chợt quát lớn :
- Đúng thế, để xem võ công Ma Vân Quỷ Tự của ngươi đã đến đâu rồi.
Nói xong, chàng lập tức dùng chiêu “Ngũ Long Triệt Mạch” nhanh như chớp giật chộp vào ngực Âu Dương Trường Lạc. Tay trái của chàng đã phòng bị sẵn một chiêu trong Càn Khôn Huyền Cơ, hễ lão tránh né hoặc phản đòn là lập tức hạ sát thủ liền.
Ngờ đâu lão lương y không hề nhúc nhích để mặc năm ngón tay của Bạch Thiếu Hồng chộp vào ngực đánh “bốp” một cái. Trong lúc chàng ngẩn người ra bởi vì năm đầu ngón tay giống như chạm vào sắt thép, chấn động cả tâm mạch thì đột ngột từ ngực lão bắn ra một chùm tinh ảnh xanh biếc.
Đông Môn Hóa ngồi xa hơn nên nhận ra trước, kinh hãi quát lớn :
- Nguy rồi, tránh mau, đó là Ngô Vỹ Kim Lũ Y...
Lời nói làm sao mau bằng tốc độ của chùm tinh ảnh được. Vì vậy Đông Môn Hóa chưa nói hết câu thì phần ngực của Bạch Thiếu Hồng đã cảm giác đau đớn nhói lên liên tiếp. Biết ngay mình đã trúng phải độc châm, Bạch Thiếu Hồng dù có chết cũng không để đối phương sống được. Vì vậy chàng cấp tốc vận khí phùng ngực một cái, chân khí Càn Khôn Huyền Cơ bành trướng thành một lực đạo vô song. Nó không những đè ép toàn bộ kim châm chạy ngược ra ngoài mà còn đủ sức bắn trả trở lại.
Diễn ta thì chậm, thực sự diễn biến mau lẹ vô tả, năm ngón tay của Bạch Thiếu Hồng chưa kịp thu về đã có hai âm thanh “bốp, bốp” nho nhỏ vang lên. Một là do chàng bị trúng mấy chục mũi kim châm, hai là Âu Dương Trường Lạc lại lãnh nhận toàn bộ số đó. Tuy nhiên âm thanh sâu hơn khác lạ giống như chạm vào một vật gì cứng rắn nhưng Bạch Thiếu Hồng không kịp để ý.
Âu Dương Trường Lạc thấy rõ ràng chàng đã trúng kim châm thì khoái chí hô lớn :
- Nằm xuống.
Ngay lập tức, Bạch Thiếu Hồng cũng quát trả :
- Ngươi cũng nằm xuống đi.
Lúc đó Âu Dương Trường Lạc mới biết nội gia chân khí của đối thủ cao siêu khác lạ. Tuy lão biết mình đã trúng ngược kim châm vẫn không hề sợ hãi, mặt chỉ đổi sắc một chút vì kinh ngạc với võ công của chàng mà thôi. Đông Môn Hóa cất tiếng hô hoán :
- Cả hai đều trúng độc châm, thế là hòa. Âu Dương Trường Lạc ngươi không đưa thuốc giải ra thì chính ngươi cũng phải chết đó.
Đột nhiên lão già giảo hoạt này chợt cười ghê rợn :
- Các ngươi lầm rồi, Quỷ Hồn Y Đinh Bất Phàm này dễ gì bị khuất phục.
Chữ “phục” cuối cùng vừa dứt thì đột ngột cả người lão chợt thụp xuống đất mau như chớp nhoáng. Bạch Thiếu Hồng và Đông Môn Hóa kinh hãi chồm người qua bàn vừa đúng lúc nền nhà khép lại “cạch” một cái nho nhỏ. Thì ra nơi đó lão đã bố trí sẵn một cơ quan thoát thân, nó chứng tỏ những lời hoa mỹ vừa rồi hoàn toàn là giả trá.
Bạch Thiếu Hồng không chậm trễ, xuất phát một chưởng đánh vào vị trí phiến đá vừa khép lại, vì vậy hậu sảnh Mãn Xuân đường vang lên một tiếng “ầm” dữ dội hơn cả sấm nổ sét đánh. Sức công phá của chân khí Càn Khôn Huyền Cơ mạnh không thể tưởng tượng được, vậy mà tấm thép chỉ cong mép lên một chút, chẳng sứt mẻ tí nào.
Bạch Thiếu Hồng giận dữ quát trầm :
- Được lắm, để ta thử một chưởng nữa xem ngươi có chịu nổi không?
Đông Môn Hóa chợt xen vào can gián :
- Tiểu tử, ngươi phí sức cũng vô ích thôi. Dù có đánh vỡ được huyệt đạo, lão ma y này cũng đã trốn thoát từ lâu rồi.
Đột nhiên lúc đó có tiếng rì rầm quái lạ, Đông Môn Hóa chợt thất sắc tiếp luôn :
- Hay hơn hết chúng ta dời khỏi cạm bẫy này đi, ở lâu rất khó đề phòng hết hiểm họa. Vả lại ngươi phải xem lại độc châm một chút mới được.
Bạch Thiếu Hồng gật đầu, đề khí cùng với Đông Môn Hóa vọt ra ngoài cửa hậu sảnh. Cả hai ngẩn ngơ “ối chà” kinh hoảng bởi vì cảnh vật đã thay đổi hoàn toàn, dù có liếc mắt đến rách cả mí cũng không còn thấy mái nhà vừa rồi ẩn núp đâu nữa.
Thay vào đó, phía trước chỉ là rừng cây mênh mông ngút mắt. Trong lúc cả hai đang nhìn nhau dò hỏi, đột nhiên tiếng động rì rầm lại thoang thoảng vọng tới.
Đông Môn Hóa bị thần trí khủng hoảng mới ra người rũ liệt chán nản, thật sự kinh nghiệm giang hồ vẫn còn vội vàng quát lớn :
- Lên ngọn cây đi.
Đương nhiên hai người không dám chậm trễ, Bạch Thiếu Hồng áp tay vào lưng lão tiền bối, rồi đề khí nâng đỡ cùng vọt lên ngọn cây cao gần nhất. Sau khi hạ thân yên ổn, cả hai quay người lại quan sát, bất giác trợn mắt kinh hoảng thêm lần nữa.
Hậu sảnh của Mãn Xuân đường đã biến đâu mất tăm, chỉ còn lại một khoảng sương mù mờ tỏa, cái sân phía trước vẫn còn nhưng vắng lặng chẳng có bóng người lai vãng.
Đông Môn Hóa trầm giọng kể về lão ma y vừa rồi :
- Hắn tên là Đinh Bất Phàm chứ không phải là Âu Dương Trường Lạc...
Bạch Thiếu Hồng vội cắt lời nói mau :
- Việc đó hãy để sau, bây giờ chúng ta vòng ra phía trước may ra tìm được dấu vết gì không.
Đông Môn Hóa lắc đầu thở dài nhưng không cãi lại, cùng với chàng nhảy xuống đất rồi vòng ra phía trước. Cửa tiệm thuốc Mãn Xuân đường không thay đổi tí nào nên hai người ung dung bước tới gọi to :
- Lão lương y có nhà không, mau ra tiếp khách.
Trả lời chàng là mấy tiếng động lục cục phía sau quầy thuốc, Bạch Thiếu Hồng mau lẹ vọt người lên cao. Ở vị trí đó vừa quan sát được đối phương vừa đề phòng ám toán. Rốt cuộc chàng mất công vô ích bởi vì phía sau nhà chỉ là một lão già bị trói gò như đòn bánh, miệng nhét đầy giẻ lòi cả ra ngoài. Bạch Thiếu Hồng vẫn cẩn trọng đề phòng, từ trên quầy cao búng ngón tay dùng kình khí cách không điểm nhẹ một cái.
Sợi dây trói lập tức kêu “bực” nho nhỏ rồi rơi hẳn ra ngoài. Lão già vội vàng ngồi dậy tự mình móc giẻ trong miệng ra trước khi quỳ xuống vái lạy như giã gạo :
- Đa tạ thiếu hiệp giải cứu, lão phu xin vào trong xem có mất mát gì không đã.
- Khoan đã, lão là ai? Mãn Xuân đường bị việc gì mà kêu la mất mát?
Lão già sợ hãi chắp tay vái thêm vài cái :
- Lão là Âu Dương Trường Lạc, chủ tiệm Mãn Xuân đường. Vừa rồi có hai trung niên hán tử vào hỏi mua thuốc đột ngột túm lấy lão phu trói gò lại. Sau đó lập tức xộc vào trong, e rằng bao nhiêu vị thuốc quí chẳng còn nữa đâu.
Bạch Thiếu Hồng vẫn giang tay ngăn cản :
- Hai trung niên hán tử diện mạo thế nào? Phía sau còn có dãy nhà nào khác không?
Âu Dương Trường Lạc chân chính sững người nhìn chàng có vẻ ngạc nhiên nhưng mau miệng trả lời luôn :
- Họ chỉ chừng ba mươi, mặt dài da trắng. À, có một người họ Trương thì phải.
Còn Mãn Xuân đường nghèo, vốn ngoài chỗ chứa thuốc chỉ qua cái sân sau là tiếp giáp với đất hoang rồi, làm gì có nhà cửa.
Theo vậy thì hán tử họ Trương đúng là người Bạch Thiếu Hồng và Đông Môn Hóa đã thấy, riêng lão già mạo nhận Âu Dương Trường Lạc thì hoàn toàn mâu thuẫn.
Bạch Thiếu Hồng rất thắc mắc về dãy hậu sảnh nên không thèm hỏi nữa, liếc mắt ra hiệu cho Đông Môn Hóa chú ý lão già. Riêng chàng lạng người xuyên qua gian chứa thuốc để đến cái sâu sau.
Quả nhiên cuối sân là một bức tường thấp, lấp loáng cây cối phía sau, đúng là chỗ hai người vừa nhảy xuống và đúng theo lão chủ diễn tả. Lúc đó Đông Môn Hóa đã cùng lão già đi vào nhưng Bạch Thiếu Hồng không thèm để ý, cúi người quan sát toàn bộ cái sân. Đông Môn Hóa chờ một lúc trầm giọng hỏi :
- Có dấu vết gì khác lạ không?
Bạch Thiếu Hồng lắc đầu thở dài, cái sân này lót gạch toàn bộ rất bằng phẳng, không thể nào tự nhiên lại có thể mọc lên được gian nhà như lúc nãy. Giá như có cơ quan khổng lồ nào đó chuyển đổi thì cũng phải có tí dấu vết khó mà qua đôi mắt sắc bén của chàng được. Vì vậy Bạch Thiếu Hồng xoay lại lão già tự xưng Âu Dương Trường Lạc gằn giọng nói :
- Chẳng có bằng chứng thì ta chưa tiện ra tay, ngươi cứ ghi nhớ trong đầu đi, làm tay sai cho Thượng Dương động hoạt động mờ ám thì trước sau gì cũng sẽ đối diện Diêm Vương trả lời tội lỗi đấy.
Âu Dương Trường Lạc xanh lè cả mặt mũi, gân cổ lên cãi lại :
- Thiếu hiệp nghi oan rồi, lão phu cả đời...
Bạch Thiếu Hồng xua tay tỏ ý không muốn nghe, trầm giọng nói với Đông Môn Hóa :
- Chúng ta đi thôi.
Cả hai tràn đầy nghi vấn trong lòng cứ sóng vai đi mãi ra ngoài thành chẳng nói lời nào. Lúc thấy trước mặt có một tửu quán trơ trọi bên đường giống như tiểu đình không vách, họ mới bước vào gọi rượu. Nơi đây có thể quan sát bốn hướng, tuyệt đối địch nhân không thể lén lút ám toán hay nghe lén được, Đông Môn Hóa mới trầm giọng hỏi trước :
- Những việc ma quái vừa xảy ra, lý giải thế nào?
Bạch Thiếu Hồng trầm ngâm suy nghĩ một hồi mới trả lời nói :
- Xét bề ngoài thì chẳng khác gì ma quái hiện ra trêu chọc chúng ta, hoặc giống như vừa gặp ác mộng nhưng tiểu bối suy nghĩ cho chính chắn thì cũng không có gì khó đối phó cả.
Đông Môn Hóa thoáng lộ mừng rỡ, mau mắn hỏi ngay :
- Đối phó bằng phương cách nào?
Bạch Thiếu Hồng mím môi nói gằn từng tiếng :
- Tiên hạ thủ vi cường, không thể cho bọn ác ma kịp giở trò biến hóa, gặp người thì giết, gặp vật thì phá nát luôn, tỷ như lúc nãy nếu chúng ta dùng chưởng lực phá tan gian hậu sảnh thì có lẽ dấu vết sẽ lộ ra liền.
Đông Môn Hóa rùng mình một cái, phương pháp này quả thực hiệu nghiệm, nhưng lại quá tàn độc. Ông ta liếc Bạch Thiếu Hồng, hiện tại chàng đã trở thành một thiến niên tuấn mỹ và uy vũ, không ngờ hoàn cảnh đưa đẩy trong đầu óc tràn ngập sát khí như vậy. Lão đại hiệp buột miệng thở dài :
- Chỉ sợ lấy phương tiện làm cứu cánh rốt cuộc sa và hai chữ ác ma mất.
Bạch Thiếu Hồng điềm nhiên bài bác :
- Cao nhân tất hữu cao nhân trị, đối phó với ác ma phải dùng sự tàn độc là lẽ thường, chẳng ai có thể trách chúng ta được.
Đông Môn Hóa nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên la lớn :
- Không được, ném chuột thì sẽ vỡ đồ.
Thấy Bạch Thiếu Hồng ngẩn người ra nhìn mình, Đông Môn Hóa vội vã tiếp lời giải thích luôn :
- Ta chưa có dịp kể cho ngươi nghe một việc quan trọng. Đó là cách đây hai năm, sau khi phụ tử ta lọt vào Ma Vân Thiên Nham vô sự nhưng trời không chiều lòng người.
Đêm trung thu năm đó tự nhiên trời mưa như trút nước, thế là tất cả các cao thủ thất vọng tứ tán đi hết. Chẳng ngờ đêm đó cũng là đêm Thượng Dương động xuất hiện giang hồ, họ âm thầm bao vây chung quanh, gặp ai là dương danh gây sự liền.
Bạch Thiếu Hồng thấy Đông Môn Hóa kể đúng sự thật liền buột miệng hỏi trống :
- Thế ra chính Thượng Dương động dùng thuốc nổ phá hủy Quỷ Tự trên vách Thiên Nham.
Đông Môn Hóa có vẻ ngạc nhiên vởi vì ông ta hoàn toàn không thấy chàng hiện diện ở Thiên Nham, tại sao lại biết được chi tiết này. Tuy vậy sự kiện còn nhiều điều đáng kể lại nên Đông Môn Hóa gạt đi, bắt đầu kể tiếp :
- Ngoài số cao thủ quái khách có võ công rất cao, Hắc Chu bang cũng chống đối rất dữ dội, do đó song phương dòng dai đến ngày thứ hai thì thình lình xuất hiện Thiên Địa Song Quân.
Bạch Thiếu Hồng “a” một cái tỏ vẻ đồng tình. Đông Môn Hóa lại càng kinh ngạc, trầm giọng kể mà mắt cứ nhìn chàng để theo dõi :
- Đích thân Tả Hữu Đại Lão Tiên và Bách Ảnh Tiên Tử đứng ra giao đấu, vì vậy Thiên Địa Song Quân không sao chống nổi.
Bạch Thiếu Hồng đã biết Tả Hữu Đại Lão Tiên là Nhị Sát Huyết Trảo Ma Thần đã một lần đánh bại Thiên Địa Song Quân nên cười nhẹ một cái :
- Rốt cuộc sáu mươi năm trời, hơn thua cũng vẫn không khác, thực là tội nghiệp Thiên Địa Song Quân.
Lần này Đông Môn Hóa không thể hiểu nổi nhưng chợt nghiêm giọng nói tiếp :
- Ngày chiêm ngưỡng Ma Vân Quỷ Tự kết thúc bằng hai việc đều có ý nghĩa quan trọng. Thứ nhất, Thiên Địa Song Quân đã bố trí sẵn các khối thuốc nổ trên lơ lững trên vách Hắc Nham, khi thua cuộc bỏ chạy bèn phát động phá hủy luôn. Hai lão điên khùng này không muốn cho bất cứ ai có dịp luyện thành võ công trong Ma Vân Quỷ Tự nữa.
Bạch Thiếu Hồng “ủa” nhẹ một cái :
- Đã không thắng nổi Thượng Dương động thì Ma Vân Quỷ Tự còn có giá trị gì nữa mà Thiên Địa Song Quân phải phí sức phá hủy?
Đông Môn Hóa gân cổ lên cãi liền :
- Sao lại không quí giá. Ngoài võ học trong Ma Vân Quỷ Tự ra thì còn có loại nào đã bại được hai lão Thiên Địa điên khùng này nữa.
Bạch Thiếu Hồng sực nhớ chính Nhị Sát Ma Thần cũng có duyên cơ chứng kiến Ma Vân Quỷ Tự nên “a” một cái :
- Thì ra thế, sau khi phá hủy đi rồi, Thiên Địa Song Quân liền biệt tích giang hồ chuyến nữa để luyện tập Ma Vân Quỷ Tự cho thật cao siêu. Sau đó mới tái xuất phục hận phải không?
Đông Môn Hóa gật đầu, đăm chiêu thở dài :
- Bản tính ích kỷ thì ai cũng đoán ra, chỉ có điều chẳng biết tại sao Bách Ảnh Tiên Tử cũng học được võ công trong Ma Vân Quỷ Tự, thậm chí cao siêu hơn cả Thiên Địa Song Quân lẫn Tả Hữu Đại Lão Tiên mới thực đáng sợ cho giới giang hồ. Ta suy nghĩ nát cả óc mà nghĩ không ra tại sao?
Bạch Thiếu Hồng chấn động ngẩn cả người ra :
- Thế ư? Bách Ảnh Tiên Tử là nhân vật xuất thân thế nào, tuổi tác chừng bao nhiêu?
Đông Môn Hóa tự nhiên trào hai hàng lệ khiến Bạch Thiếu Hồng không khỏi kinh ngạc hạ giọng an ủi :
- Chắc là Bách Ảnh Tiên Tử có liên quan tới tiền bối phải không?
Đông Môn Hóa lắc đầu, trả lời trong sự nghẹn ngào :
- Làm gì có việc đó, mụ ta che mặt bằng lụa đen nên chẳng ai biết rõ hình tích ra sao, tuổi tác thế nào còn nói gì đến xuất thân lai lịch. Nếu gọi là liên quan thì chính là sự kiện thứ hai trong Thiên Nham mà ta sắp kể cho ngươi nghe đây.
Lão đại hiệp lừng lẫy văn võ một thời lấy ống tay áo lau nước mắt, ngậm ngùi kể tiếp :
- Trong lúc giao chiến, số cao thủ tử vong rất nhiều bởi bay Thượng Dương động.
Riêng ta có may mắn và cũng có xui xẻo là Song nhi ở bên mình...
Bạch Thiếu Hồng động tâm cắt ngang :
- Suýt nữa tại hạ quên mất, Tiểu Song cô nương ra sao rồi?
Đông Môn Hóa trả lời thực ngậm ngùi :
- Bách Ảnh Tiên Tử nhìn thấy Song nhi rất ưng ý liền cưỡng bách theo bà ta luôn.
Cũng vì vậy ta được thong thả rời khỏi Thiên Nham. Hởi ôi, nghĩ lại chẳng thà đâm đầu xuống vực chết tươi còn sung sướng hơn gấp ngàn lần.
Tiết lộ này làm cho Bạch Thiếu Hồng bàng hoàng cả người, đầu óc loạn xạ chẳng biết phải an ủi ra sao.
Đông Môn Hóa trong cơn phiền não chẳng chú ý, đều giọng kể tiếp :
- Đã hơn hai năm nay ta bôn ba vất vã đi tìm Thượng Dương động đòi lại hài nhi mà hoàn toàn vô ích. Mỗi lần chạm trán với bọn Thất Sắc Công hay Tả Hữu Đại Lão Tiên đều nếm mùi nội thương ít nhiều, càng ngày càng trầm trọng hơn, thì ngươi tự nghĩ ta còn muốn sống làm gì chứ?
Bạch Thiếu Hồng hiểu ra nguyên ủy từ đầu một vị đại hiệp oai phong sãng khoái trở thành lão già thất chí chán nản thì ngậm ngùi vô cùng. Chàng gằn giọng nói to :
- Kể từ ngày hôm nay, Bạch Thiếu Hồng này sẽ thành kẻ thù bất cộng đái thiên của Thượng Dương động.