Trải qua hơn hai năm dưới đáy Thiên Nham, râu tóc của Bạch Thiếu Hồng đã mọc như người rừng, y phục tả tơi rách nát hàng trăm chỗ nên chàng cầm một viên ngọc bích vào Nhạc Dương bán cho tiệm kim hoàn. Chủ ý Bạch Thiếu Hồng không muốn thiên hạ để ý đến hành tung kỳ quái của mình, chờ đến đêm mới vào thị trấn. Hóa ra sự cẩn trọng này càng làm tăng thêm nghi ngờ, chủ tiệm trợn mắt âm trầm nhìn chàng hỏi gằn :
- Ngươi ăn cắp châu báu này ở đâu thì hãy khai thực đi?
Bạch Thiếu Hồng ngấm ngầm tức giận nhưng tự biết mình rất quái dị nên ôn tồn giải thích :
- Tại hạ ở trong rừng sâu mấy năm nay vô tình nhặt được, lão chủ đừng có nghi ngờ bậy bạ.
Chủ quán cười khành khạch, quát trả luôn :
- Toàn bộ đất đai miền Tam Tương này đều thuộc quyền cai quản của Cung bang chủ. Ngươi vô tình nhặt được cũng phải chia đôi cho Hắc Chu bang mới đúng.
Bạch Thiếu Hồng lạnh lùng đáp trả :
- Ngươi không phải là người Hắc Chu bang thì lấy tư cách gì hạch sách? Không mua thì ta đi chỗ khác vậy.
Chủ quán chợt cất tiếng cười ha hả :
- Ngươi thật ngu đần, bất cứ ai làm ăn lớn trong ba tỉnh này đều là thuộc hạ của Hắc Chu bang. Ngươi bán ở đâu cũng vậy thôi. Bây giờ ta giữ lại một nửa chỉ trả ngươi hai trăm lượng mà thôi.
Thực ra số vàng này cũng là quá lớn đối với Bạch Thiếu Hồng, nên tuy biết rằng mình bị bóc lột, chàng vẫn nín nhịn gật đầu :
- Được rồi, ngươi cân vàng đi.
Tên chủ quán mừng cuống quít vội vàng lấy vàng ra cân tuy đã gian trá bớt đi mấy lạng, lòng tham của hắn vẫn chưa thỏa mãn. Vả lại thấy tên người rừng này chịu lép vế mau chóng, hắn đột nhiên giở trò, trợn mắt nói tiếp :
- Viên ngọc bích này còn phải gia công mài dũa lại rất công phu, vì vậy trừ tiền công đi tám chụp lạng nữa đó.
Hơn một trăm lạng thừa đủ để Bạch Thiếu Hồng chi dùng nhưng bản tính cương ngạnh nổi lên, chàng cười nhạt một cái :
- Ngươi không mua thì thôi vậy.
Chàng vừa thò tay ra định cầm lấy viên ngọc bích, thì mau như chớp, tên chủ quán đã rút dưới quầy ra một thanh đao, miệng la thất thanh :
- Trời ơi, giết người cướp của mất rồi.
Đồng thời với tiếng kêu la, hắn dang tay chém luôn một đao. Đáng lẽ chém vào tay chàng thì còn chút lý giải, đằng này tên chủ quán quyết giết luôn Bạch Thiếu Hồng đoạt báu vật nên nhắm đầu chàng xả xuống thực mạnh. Cử động đó khiến chàng không thể dung thứ được, tay tả vung lên gạt ngang một cái, vừa chống đỡ đường đao, vừa phát xuất chân khí qua lòng tay.
Cùng với âm thanh “bốp” trầm trầm phát ra là tiếng “hự” tắc nghẹn của tên chủ tiệm kim hoàn. Thân hình hắn bay ngược về sau đập hẳn vào tủ hàng khiến nó vỡ tan và đổ sập xuống luôn. Bạch Thiếu Hồng cười gằn trong miệng :
- Ngươi đã gian xảo quá nhiều, ta không cần phải nhân nghĩa làm gì.
Chàng ung dung bỏ luôn cả viên ngọc bích lẫn hai trăm lượng vào túi rồi bước ra.
Không ngờ tiếng kêu vừa rồi của tên chủ tiệm đã kịp báo động, Bạch Thiếu Hồng chỉ nghe vù mấy tiếng đã có bảy tám tên đại hán xông ra chận đường. Tên nào cũng đằng đằng sát khí và cầm đủ loại võ khí trong tay, một tên dáng chừng là huynh trưởng, múa tít lưỡi trường kiếm quát lớn :
- Cẩu tặc, ngươi ở đâu dám đến đây lộng hành cướp bóc, không biết ta là Lôi Oanh Kiếm hay sao?
Tên này cực kỳ hung dữ, chưa dứt lời đã mau lẹ đâm ra một kiếm đánh “vèo” rất ghê người. Đối với đồng bọn thì đường kiếm vừa mau lẹ vừa hùng hậu nhưng hiện tại nhãn lực của Bạch Thiếu Hồng tinh nhạy vô cùng, thấy nó chậm chạp chẳng khác nào trò đùa. Chàng ung dung đợi lưỡi kiếm đến gần mới nhanh như chớp thò hai ngón tay kẹp trúng lưỡi kiếm. Lôi Oanh Kiếm đột nhiên có cảm giác vừa đâm vào bức tường gang thép không sao tiến được nửa ly thì thất sắc la lớn “ối chà” một cái.
Hắn lập tức vận sức thu kiếm về, ngờ đâu Bạch Thiếu Hồng ngay lúc đó nhã kình lực ra khiến lưỡi kiếm bay ngược trở lại mạnh như sấm sét. Mấy ngón tay của Lôi Oanh Kiếm chấn động rất mạnh nên không sao kiềm giữ nổi đốc kiếm đành kêu thét lên trước khi buông nó ra. Diễn biến xảy ra trong chớp mắt, hoàn toàn chưa ai thấy gì đã nghe “bụp” một tiếng ghê rợn. Đại hán bắn ngược về sau cùng với âm thanh rú dài thảm thiết rồi ngã ngửa ra đất vong mạng ngay tức thời. Trước ngực hắn thò ra lưỡi kiếm lóng lánh, mũi kiếm quay ra ngoài, đốc kiếm lún sâu vào da thịt tạo thành một cảnh kinh dị chưa từng có.
Năm sáu tên đi theo Lôi Oanh Kiếm kinh hoảng tới mức mất hẳn tự chủ, đồng loạt ré lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy tứ hướng. Hai tên tương đối còn đủ trấn tĩnh vừa chạy vừa gân cổ hô hoán thất thanh :
- Quái nhân giết người, quái nhân giết người.
- Trời ơi, ma quỷ xuất hiện chạy đi cho mau.
Bạch Thiếu Hồng cười khổ trong lòng, cớ sự này dù có tiền bạc cũng khó mà mua được quần áo, vì vậy chàng không muốn kinh động thêm nữa, đề khí vọt mình vào bóng tối rồi chạy thẳng đến huyện Thừa Lương cách đó mười dặm đường. Chàng ghé qua một con suối nhỏ tắm rửa sơ sài, dùng lưỡi kiếm trủy thủ cắt bớt râu tóc rồi mới tiến vào huyện lỵ mua sắm quần áo. Bởi vì lúc đó trời bắt đầu sáng, ít có người đi lại dòm ngó.
Nhờ vậy Bạch Thiếu Hồng sau khi mướn một phòng trong khách điếm có thể thay đổi y phục và nhờ người cạo râu cắt tóc cho sạch sẽ. Sáng sớm hôm sau chàng đã trở thành một thư sinh mặt trắng rất lịch sự, tay cầm quạt giấy phe phẩy, chẳng có ai có thể nhận ra là quái nhân đêm qua nữa. Huyện Thừa Lương cũng có vài danh thắng nên khách nhàn du hay đi lại luôn, sự xuất hiện của chàng hoàn toàn không bị để ý chút nào.
Bạch Thiếu Hồng đang ngồi uống rượu suy nghĩ phương pháp nên điều tra từ đầu mối nào. Đột nhiên trong tửu quán bước vào một người, dáng đi chuệch choạc như đang bị nội thương vậy. Sắc mặt lão nhân xanh lè và tiều tụy nhưng Bạch Thiếu Hồng thoáng giật mình bởi vì nó rất quen thuộc, chàng không dám khinh xuất hỏi trước, cứ nhìn chăm chú đến nát óc mà vẫn nghĩ không ra.
Lão nhân hình như không hề chú ý đến bất cứ việc gì, bước vào quán là khàn khàn gọi rượu uống liền, đôi mắt thẫn thờ có vẻ lo nghĩ vô cùng. Lão chủ quán đích thân mang rượu ra ôn tồn vấn an như có quen biết trước :
- Đông Môn lão huynh vừa đi đâu về mà có vẻ vất vã quá vậy?
Hai tiếng Đông Môn chợt lóe ra một cố sự trong đầu óc của Bạch Thiếu Hồng, chàng thảng thốt kêu lên nho nhỏ :
- Phải chăng là Đông Môn Hóa, Đại Lực Thần Chưởng?
Xem ra lão nhân tuy xơ xác nhưng võ công nội lực vẫn còn linh mẫn, chàng thốt rất nhỏ mà vẫn nghe tiếng, liền liếc mắt một cái. Nhỡn quang song phương gặp nhau, Bạch Thiếu Hồng đinh ninh nếu đúng là Đông Môn Hóa thì tất phải nhận ra chàng.
Ngờ đâu ông ta trầm giọng gật đầu :
- Chẳng ngờ túc hạ còn trẻ mà biết đến danh hiệu của lão phu, thực là hổ thẹn vô cùng.
Bạch Thiếu Hồng “ạ” nhỏ, thì ra đúng là Đông Môn Hóa thực chẳng sai, nhưng hoàn toàn không có tí gì là nhận ra chàng cả. Vì vậy chàng muốn thử thách cho rõ, cầm chung rượu đứng dậy thi lễ :
- Ngoại hiệu Đại Lực Thần Chưởng vang tiếng một thời ở Hàng Châu, hậu sinh nào mà chả biết. Tại hạ ngưỡng mộ tiền bối đã lâu, xin kính thỉnh một chung sơ kiến.
Đông Môn Hóa cầm chung rượu đưa lên đáp, nhưng lại thở dài thườn thượt :
- Xấu hổ thật, lão phu không dám nhận lời khen.
Thái độ của ông ta khác hẳn một trời một vực hôm nào ở Ma Vân Thiên Nham khiến Bạch Thiếu Hồng khó mà tin được trong vòng hai năm, thời gian đã biến đổi con người uy vũ biến thành ảm đạm như vậy. Chàng toan nhắc lại ân nghĩa ngày xưa nhưng lại thôi, thong thả đi đến gần nghiêng mình hỏi lại :
- Hình như tiền bối đang có gì khổ tâm vô cùng, tại hạ mạn phép bồi tiếp vài chung được không?
Đông Môn Hóa chẳng cần hỏi tính danh của chàng, buồn bã đưa tay mời ngồi :
- Túc hạ không chê lão phu lẫn thẫn thì cứ việc tự nhiên.
Bạch Thiếu Hồng chậm rãi uống hết vài chung rượu rồi tự giới thiệu mình, mắt chăm chú nhìn xem Đông Môn Hóa có phải ứng gì không :
- Hiện tại tứ cố vô thân, vai mang nặng gia cừu nên cũng cần có người trò chuyện.
Chẳng hay tiền bối uẩn khúc ra sao?
Đông Môn Hóa chợt trợn mắt tỏ vẻ đề phòng, vẫn không để ý đến họ Bạch tí nào.
Ông ta nhíu mày một hồi mới lắc đầu thiểu não :
- Nói ra cũng chẳng ích gì, chúng ta cứ uống rượu là hơn.
Bạch Thiếu Hồng không chịu dừng lại ở đó, cười nhẹ hỏi tiếp một câu :
- Tại hạ nghe nói tiền bối có một ái nữ luôn luôn đi theo như hình với bóng, chẳng hay Đông Môn cô nương mắc bận việc gì chăng?
Đông Môn Hóa giật bắn người, lẹ làng đứng lên chỉ mặt Bạch Thiếu Hồng run run hỏi lớn :
- Thì ra ngươi là người của Bách Ảnh Tiên Tử sai đến trêu ghẹo ta phải không?
Bạch Thiếu Hồng thực sự ngạc nhiên, nhíu mày lắc đầu :
- Tiền bối lầm rồi, tại hạ chưa hề nghe qua danh hiệu này bao giờ chứ đừng nói đến quen biết hoặc là tay sai.
Đông Môn Hóa hơi định thần nhưng cặp mắt tỏ ra chưa hết nghi ngờ, trầm giọng hỏi :
- Đã hơn hai năm nay chẳng ai biết ta có ái nữ, tại sao ngươi lại rõ chi tiết này?
Bạch Thiếu Hồng cực kỳ lạ lùng, ngẩn người ra thảng thốt hỏi dồn :
- Hai năm nay ư? Tại sao lại chẳng biết? Đông Môn cô nương không còn ở với tiền bối nữa sao?
Đông Môn Hóa cười gằn một cái :
- Ngươi đừng đánh lạc hướng nữa, hãy trả lời câu hỏi đi, tại sao ngươi biết ái nữ của ta?
Bạch Thiếu Hồng đành nói thật một phần :
- Tại hạ có lần gặp gỡ Đông Môn cô nương cách đây hơn hai năm...
Chưa dứt lời, Đông Môn Hóa chợt la lên một tiếng quái dị, nhanh miệng hỏi tiếp :
- Ngươi gặp ở đâu? Nói mau đi.
Bạch Thiếu Hồng trả lời, mắt chăm chú quan sát phản ứng kỳ lạ của ông ta :
- Tại hạ gặp ở Ma Văn Thiên Nham, gần ngày trung thu năm Giáp Tý.
Thân hình Đông Môn Hóa đột ngột giật bắn lên cao, lạc giọng kêu la :
- Thì ra ngươi là tiểu tử Hoàng Long võ hội ngày nào.
Thấy Đông Môn Hóa nhận ra mình, Bạch Thiếu Hồng tươi cười đứng dậy vái tạ một cái :
- Không nói ra sớm để tiền bối phải nghi ngờ, thực là đáng tội.
Chẳng hiểu tại sao, Đông Môn Hóa, lừng lẫy võ lâm lại chợt lấm lét nhìn quanh một cái, hạ giọng nói nhỏ :
- Chúng ta đi nơi khác nói chuyện tiện hơn.
Bạch Thiếu Hồng còn đang sửng sốt, đột nhiên từ ngoài có một giọng nói đỡ lời :
- Bất tất phải đi đâu, hai ta có chuyện để nói với tiểu tử ngay tại đây.
Tửu quán xuất hiện hai lão già rất phương phi, một lão mặc áo đỏ, một lão mặc áo vàng chói mắt. Cả hai di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng, chứng tỏ khinh công tuyệt thế hơn người, thoáng mắt đã đến trước mặt Bạch Thiếu Hồng. Chàng liếc mắt thấy Đông Môn Hóa căm tức bặm môi trợn mắt hết sức căm tức nhưng không có phản ứng gì thì lại càng ngạc nhiên hơn, cười nhạt một cái :
- Tại hạ chưa được hân hạnh quen biết nhị vị lần nào, xinh thỉnh cáo danh trước.
Hai lão nhân liếc mắt nhìn nhau ngần ngại, chợt Đông Môn Hóa cất tiếng xen vào luôn :
- Hai vị này là cao thủ của Bách Ảnh Tiên Tử đó. Hình như gọi là Thất Sắc Công thì phải?
Lão già mặc áo đỏ cười khẩy một cái, gằn giọng trả lời :
- Đông Môn Hóa, ngươi lãnh nhận một chưởng của ta vẫn chưa khâm phục nên mỉa mai bỏ ghét phải không? Nói thực nếu không có lệnh của Tiên Tử thì ngươi đã chết mất xác lâu rồi.
Đông Môn Hóa không cãi chứng tỏ đó là sự thật, nhưng ông ta cười rất quái dị :
- Có lệnh hay không đủ sức giết ta thì thú nhận đi.
Hồng Sắc Công tức giận đập tay “bốp” xuống bàn khiến bao nhiêu ly tách nhảy dựng cả lên, rượu chảy ra lênh láng đổ cả xuống đất :
- Ngươi đừng có khích bác ta, đến khi nào đụng dịp ngươi sẽ biết nguyên ủy ngay.
Diễn biến đi từ kinh ngạc này tới kỳ lạ khác khiến Bạch Thiếu Hồng cứ ngây người theo dõi, chẳng biết xen vào thế nào.
Quát mắng Đông Môn Hóa xong, Hồng Sắc Công lão nhân xoay lại trầm giọng, nữa hỏi, nữa hăm dọa chàng :
- Ngươi là người ở Hoàng Long võ hội ư? Nói thực cả một cái Võ hội đó cũng chưa bằng ngón tay của ta. Vì vậy ta khuyên ngươi chớ nên dính dáng tới lão Đông Môn Hóa này nữa.
Bạch Thiếu Hồng cười nhạt, trầm giọng đáp lại :
- Việc ngao du là sở thích của mỗi người, đến quan phủ cũng không có quyền ngăn cấm. Nếu lão bằng lòng giải thích nguyên nhân thì may ra tại hạ mới tuân theo được.
Hồng Sắc Công “hừ hừ” trong miệng, diện mạo tỏ vẻ ngần ngừ một chút, rốt cuộc trả lời rất mơ hồ :
- Cái đó tùy ngươi có tiếc mạng sống hay không, cứ hiểu một điều là lão Đông Môn này đã xúc phạm tới chủ nhân của ta rất lớn đấy.
Đông Môn Hóa cười gằn xen vào :
- Cho là ta có tội đi, tại sao các ngươi không giết phức cho xong mà lại mỗi bước mỗi theo dõi giống như bọn chó săn thế?
Hồng Sắc Công cực kỳ tức giận “a” một cái, đã toan xuất thủ đánh luôn nhưng lão nhân áo vàng, tức là Hoàng Sắc Công xua tay ngăn cản :
- Đừng làm hỏng việc của Tiên Tử đấy.
Hồng Sắc Công nghe nói thì dừng tay lại, thở phì phì trút bớt nộ khí rồi mới hậm hực nói với Đông Môn Hóa :
- Thực ra bọn ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, nhưng tạm thời Tiên tử đang suy nghĩ sao đó, chưa muốn giết vội nhưng cũng không cho mi thoát đi đâu được. Ngươi đã hiểu điều này chưa?
Đông Môn Hóa trầm giọng lắc đầu :
- Ta chẳng hiểu gì hết, hễ các ngươi còn cầm giữ Song nhi là còn chút sức nào ta sẽ quyết đòi bằng được.
Bạch Thiếu Hồng kinh hoảng nhảy dựng lên kêu lớn :
- Thế ra Đông Môn cô nương bị bắt rồi ư?
Đông Môn Hóa sầm mặt buồn bã :
- Thượng Dương động của Bách Ảnh Tiên Tử đã bắt giữ Song nhi gần hai năm nay rồi...
Lão nói chưa dứt lời thì Hoàng, Hồng Sắc Công đồng loạt quát lớn :
- Im ngay, việc này không thể để người lạ biết tới.
Bạch Thiếu Hồng thấy Đông Môn Hóa đã tin cậy mình, chỉ cần yên ổn nửa ngày là sẽ hỏi ra mọi chuyện nên quyết định phải can thiệp. Chàng đứng dậy lạnh lùng nói to :
- Tại hạ không phải là người lạ, chính nhị vị nên bỏ đi mới phải. Nếu còn vô lễ với Đông Môn đại hiệp thì chính tại hạ sẽ đáp lại bằng sự vô lễ đấy.
Đông Môn Hóa giật nãy mình, vội vàng kêu to :
- Bạch tiểu tử, ngươi chưa phải là đối thủ của Thất Sắc Công đâu, hãy cẩn thận là hơn.
Bạch Thiếu Hồng cười nhẹ, cất tiếng an ủi :
- Tiền bối chớ lo, nếu là bảy lão liên thủ thì tại hạ không dám nói trước, chứ chỉ có hai lão này chẳng đáng quan tâm chút nào.
Hai lão ngửa mặt cười ngất một hồi :
- Từ khi Thượng Dương động xuất hiện trên giang hồ đến nay bất cứ ai nghe nhắc tới tôn hiệu đều phải tỏ lòng kính trọng, hôm nay tiểu tử lớn gan lớn mật là một đấy.
Bạch Thiếu Hồng thực sự chẳng biết Thượng Dương động hoạt động ra sao, chính hay tà nên chưa vọng động vội, xoay lại hỏi Đông Môn Hóa :
- Tại hạ xin mời tiền bối đi chỗ khác hàn huyên được không?
Lão đại hiệp chưa kịp trả lời thì Hoàng Sắc Công cười quái dị, vừa giơ năm ngón tay lên vừa quát nhanh :
- Được chứ sao không, miễn là cái này đồng ý trước đã.
Lời nói chưa dứt, trảo thế nhanh hơn chớp đã đánh tới trước ngực Bạch Thiếu Hồng, chiêu thức rất ác độc, phong tỏa cả ba huyệt đạo trọng yếu là Thần Tăng, Linh Khư và Ngọc Đường. Nói về kinh nghiệm giao đấu, Bạch Thiếu Hồng chưa có tí nào nên mắt thấy rất rõ chiêu thức tấn công của đối phương vẫn bối rối chẳng biết phải chống đỡ thế nào cho hữu hiệu.
Đầu óc chàng không kịp suy nghĩ, đột ngột bắt chước trảo thế giống y hệt đưa lên ngay ngực một cái. Chỉ nghe năm tiếng “lốp bốp” vang lên, rồi Hoàng Sắc Công rú lên đau đớn. Không những cánh tay buông xuôi ngay lập tức mà lão còn bị chân khí Càn Khôn Huyền Cơ chấn động lão đão bước lùi mấy bước nữa. Đến khi vấp phải cái ghế Hoàng Sắc Công mới ngồi bịch xuống đó, trụ giữ thân hình lại được. Năm ngón tay hiện tại của lão mềm oặt và sưng phồng lên gấp đôi, chứng tỏ xương cốt đều bị gãy hết mất rồi.
Đông Môn Hóa kinh ngạc kêu lớn :
- Ối chà, tiểu tử đối phó hay thực.
Riêng Hồng Sắc Công có vẻ kinh hãi, lạc giọng kêu thất thanh :
- Tiểu tử ngươi học chiêu “Ngũ Long Triệt Mạch” ở đâu vậy?
Bạch Thiếu Hồng ngẫu nhiên ra tay thành công một cách kỳ lạ thì rất yên tâm, cười lạnh lùng :
- Chẳng lẽ chỉ có mình Thượng Dương động độc quyền học được võ công trong thiên hạ?
Trước mấy giây phút, nếu chàng hỏi xấc xược như vậy ắt mấy lão nhân cao thủ trong Thất Sắc Công đã nổi giận rồi. Hiện tại Hồng Sắc Công không dám phát tác thì đủ biết võ học của chàng mới lộ ra một chiêu đã chấn động tới đâu. Lão hậm hực vén tay áo rộng lên :
- Không ngờ ngươi còn trẻ tuổi mà đã có công lực sao siêu bằng Tả Hữu Đại Lão Tiên rồi. Tuy vậy ngươi đã thương người của Thượng Dương động thì ta không thể bàng quang được.
Mặc cho lão ta sửa soạn xuất thủ, Bạch Thiếu Hồng không hề ngán sợ, tò mò hỏi lại :
- Tả Hữu Đại Lão Tiên là ai?
Hồng Sắc Công hơi ngẩn người ra cười rất khinh bỉ :
- Hậu sinh hủ lậu thật, trước khi về Thượng Dương động giữ chức Tả Hữu Đại Lão Tiên cùng Tiên Tử quản lý võ lâm giang hồ, hai vị này đã nổi danh với ngoại hiệu Nhị Sát Huyết Trảo Ma Thần mà ngươi không biết sao?
Nghe nhắc tới kẻ thù, Bạch Thiếu Hồng rùng mình quát lớn, âm thanh cực kỳ rùng rợn :
- Thì ra là thế, hai lão khốn khiếp này bây giờ lộng hành tới mức tự xưng là Đại Lão Tiên nữa ư?
Hồng Sắc Công sầm mắt quát trả :
- Tiểu tử láo xược thực, ngươi tự ỷ võ công cao siêu dám xúc phạm tới nhị vị Đại Lão Tiên thì không tha thứ được nữa rồi.
Bạch Thiếu Hồng gật đầu khen ngợi liền :
- Đúng lắm, ta cũng không thể tha mạng cho các ngươi được nữa rồi.
Thấy thái độ chàng ung dung cực kỳ uy vũ, Hồng Sắc Công bất giác giật mình lùi nửa bước, lạc giọng hỏi mau :
- Ngươi không sợ thành kẻ đại thù của Thượng Dương động hay sao?
Bạch Thiếu Hồng ngửa mặt lên trời cười ngất :
- Lúc trước thì ta chưa minh bạch, đã minh bạch Nhị Sát Ma Thần ở Thượng Dương động thì chẳng ngại gì nói thực cho ngươi biết. Ta chính là kẻ đại thù của Thượng Dương động đây, họ Bạch này chưa giết sạch bọn ngươi thì chưa ăn ngon ngủ yên tí nào.
Hồng Sắc Công choáng váng đầu óc bởi diễn biến bất ngờ này. Từ sai lầm cho rằng chỉ cần búng tay một cái là thừa sức trừng trị tên tiểu tử thò mũi vào chuyện Đông Môn Hóa, cho đến việc vô tình đem danh hiệu Nhị Sát Ma Thần ra khoe khoang khiến Bạch tiểu tử nổi sát khí đột ngột. Đến mức này không thể rút lui được nữa, Hồng Sắc Công trầm giọng nói rất khôn khéo :
- Hay lắm, trong vòng ba chiêu nếu ta chưa giết được ngươi thì đành trở về chịu tội bẩm báo với Tiên Tử vậy.
Đương nhiên Bạch Thiếu Hồng biết ngay lão ta sẽ cố gắng chống đỡ ba chiêu rồi bỏ chạy thoát thân liền. Chàng cười khẩy một cái :
- Ta nghĩ không đến ba chiêu đâu, ngươi xuất thủ trước đi xem võ học Thượng Dương động có gì hay ho nào.
Đúng ra chàng đã học hết hai mươi tám chiêu trong Càn Khôn Huyền Cơ nhưng điều thứ nhất là nó quá ảo diệu không hiểu nên xuất thủ thế nào cho đúng. Thứ hai chàng cũng muốn biết qua võ công của Thất Sắc Công để sau này tính toán chính xác hơn, vì vậy mới khích bác lão ra tay trước. Hồng Sắc Công không trả lời bởi vì đang ngấm ngầm vận toàn lực vào hai cánh tay, lập tức nó đỏ ửng lên như là màu máu vậy.
Đông Môn Hóa ở ngoài vội lớn tiếng nhắc nhở :
- Huyết trảo của Nhị Sát Ma Thần đấy, không nên khinh thường.
Thì ra toàn bộ bảy lão trong Thất Sắc Công đều được Nhị Sát Ma Thần chỉ bảo Sát Thủ Huyết Trảo, khi nào nguy cấp lắm mới mang ra sử dụng. Bạch Thiếu Hồng nghe nhắc tới Huyết trảo thì càng tức giận hơn, ngửa mặt lên trời cười như điên như dại :
- Được lắm, ta cũng lấy Huyết trảo tặng lại Nhị sát để xem cái nào cao siêu hơn.
Trong khi nói, chàng vận chân khí Càn Khôn Huyền Cơ vào hai cánh tay, đầu óc tân niệm nó phải đỏ rực giống Huyết trảo. Quả nhiên hai chữ Huyền Cơ thực đúng chẳng sai, tâm ý điều khiển ra sao nó diễn ra y như vậy. Hồi Nhan tiên pháp dùng chân khí này có thể biến đổi dung mạo thành người khác cũng xong huống gì việc nhỏ nhặt này, vì vậy hai tay của Bạch Thiếu Hồng cũng đỏ rực màu máu giống y như tay của Hồng Sắc Công, thậm chí còn rực rỡ ghê rợn hơn mấy phần.
Lão ác ma hoảng sợ chẳng để đâu cho xiết, thất thanh la lớn :
- Trời ơi, sao ngươi cũng biết Huyết trảo?
Bạch Thiếu Hồng không muốn dằng dai, vừa cười khẩy vừa giả vờ đưa tay ra chộp một cái. Thực ra nó hoàn toàn chẳng có chiêu thức gì cả nên Hồng Sắc Công nhận ra liền :
- Không phải Huyết trảo rồi.
Đồng thời với câu nói, lão ma nghiêng người né tránh, hay tay trên dưới đối nghịch nhau đánh vào thượng, trung lộ của Bạch Thiếu Hồng theo chiêu “Song Ngạc Tầm Ngư” rất lợi hại. Chàng thiếu niên cười khảy một cái lập tức cũng huy động hai tay biến thành chiêu “Song Ngạc Tầm Ngư” nhưng mau lẹ hơn gấp mấy lần. Do đó trảo thế của Hồng Sắc Công còn cách cổ họng và ngực chàng mấy phân thì đột ngột rút lui ngay. Không phải lão ta tự ý thu về mà do thân hình lão bật về phía sau mấy tấc, trên ngực và cổ họng đã có mười cái lỗ đỏ lòm máu huyết. Thì ra Bạch Thiếu Hồng tự tin tới mức không thèm né tránh, song trảo đánh trúng ngực địch thì đương nhiên sẽ hóa giải thế công của lão ngay.
Diễn biến xảy ra mau hơn chớp mắt, vì vậy lúc Hồng Sắc Công ngã xuống rồi, mười lỗ máu mới bắt đầu phun ra có vòi, và y mới kịp rú lên một tiếng thảm thiết. Âm thanh không kéo dài được lâu, chỉ trong giây lát là tắc nghẹn bởi vì không khí trong phổi thoát ra vết thương trên cổ ằng ặc như lợn bị chọc tiết. Hồng Sắc Công vong mạng rồi mà đôi mắt vẫn trợn trừng đầy vẻ kinh ngạc, tự hỏi tại sao mình lại chết vì Huyết trảo.
Bạch Thiếu Hồng đưa cao hai bàn tay còn dính máu tươi nhỏ giọt, xoay qua Hoàng Sắc Công cười lạnh :
- Bây giờ tới lượt ngươi đi theo đồng bọn cho có bạn, hãy xám hối đi là vừa.