Khống chế xong Kim Câu Tích Lịch Trần Tử Kỳ, Bạch Thiếu Hồng cười nhạt một cái âm trầm hỏi :
- Bây giờ tới lượt vị nào đây?
Trương Mạc Sơn Tứ hộ pháp tự biết võ công của mình còn thua kém Trần Tử Kỳ nên liếc mắt chờ đợi.
Tần Thao đành phải bước ra trầm giọng kéo dài thời gian :
- Theo lão mỗ biết thì ngươi và Thiên Quân không có liên hệ thân thích hay sư môn, tại sao cứ làm khó dễ bọn ta thế?
Bạch Thiếu Hồng vặn lý ngược lại :
- Đúng vậy, nhưng so ra Thiên Quân lão nhân vô tình đắc tội với Hắc Chu bang, chưa có ân oán gì đến phải giam giữ lâu dài. Tại sao các ngươi vẫn cố tình không nhân nhượng tí nào?
Hình như câu này hỏi trúng một điều bí mật gì đó nên Tần Thao thoáng biến sắc.
Lão vội vàng gằn giọng nói luôn :
- Thôi được, lão mỗ tài hèn sức mọn nhưng hiện tại đành phải đứng ra gánh vác việc Hắc Chu bang vậy.
Chỉ nội cử chỉ lạng ra của Tần Thao đã đủ chứng tỏ lão ta đang bối rối trong lòng.
Bạch Thiếu Hồng tinh ý định vặn hỏi tiếp thì Tần Thao đã rút trong người ra một cái quạt sắt đen sì, vừa cười vừa quát :
- Lão mỗ đắc tội không dùng Thiết phiến không xong.
Bạch Thiếu Hồng không hề sợ hãi, nhưng vẫn cẩn trọng vận khí sửa soạn bởi vì trong thời gian lưu lạc giang hồ có lần chàng đã nghe tới bốn chữ Thiết Phiến Thu Tâm ngoại hiệu của Tần Thao. Hiện tại trực tiếp đối địch, chàng không thấy Thiết phiến có gì khác lạ thì cũng ngạc nhiên đôi chút.
Ngay lúc đó Tần Thao từ từ đâm chiếc quạt ra giống như một chiêu kiếm khiến chàng rất lạ lùng chăm chú quan sát. Thiết phiến của Tần Thao chỉ dài hơn ba tấc, đang cụp lại thì giống cây côn, ngắn hơn là kiếm, do đó chiêu thức đưa ra rất lạc lõng và nặng nề.
Bạch Thiếu Hồng nhận ra nếu mình dùng chưởng lực chưa chắc đã ngăn chặn được Thiết phiến, bởi vì nó tập trung chân khí rất hùng hậu, dễ dàng xuyên phá chưởng phong. Vì vậy chàng tạm thời dùng chiêu “Khứ Lộ Trọng Phi”, bàn tay đưa ra nửa chừng đột ngột lật ngửa một cái biến thành cầm nã chụp vào mạch môn của Tần Thao.
Ngờ đâu chàng biến thế thì Tần Thao cũng biến chiêu. Thiết phiến đang đâm tới nhanh như chớp bỗng “phạch” một cái xòe lớn cực kỳ bất ngờ. Phạm vị xòe không lớn, không những phong tỏa thế cầm nã của chàng, mà còn tạo thành một chưởng lực hết sức đột ngột, chớp mắt đã ập tới trước ngực. Bạch Thiếu Hồng không sao tính tới Tần Thao vừa xuất thủ đã có một chiêu lợi hại như vậy, kinh hoảng dùng huyệt Thiếu Hải nơi khuỷu tay xuất phát chân khí chống đỡ tạm thời.
Thế giật tay này không có chiêu thức nên chẳng sao phát huy hết nội lực, vì vậy khi hai luồng chân khí chạm nhanh đánh “bùng” một cái, lồng ngực chàng đau nhức như bị búa sắt nện phải. Cũng may chưa phát xuất bao nhiêu chân khí nên số còn lại rất lớn bảo vệ thân thể cực kỳ an toàn nên Bạch Thiếu Hồng không bị nội thương nên chỉ lảo đảo bước lui một bước mà thôi.
Chàng lớn tiếng khen ngợi :
- Thiết phiến ảo diệu lắm, thảo nào được giang hồ thêm vào hai chữ Thu Tâm chẳng ngoa ngôn.
Tần Thao kinh hãi đến mức ngẩn cả người ra, ấp úng la thầm “trời ơi” bởi vì thế Thiết phiến này lão ta phải dụng công luyện tập rất lâu, gọi là “Cô Phong Xuy Khởi” ảo diệu và bất ngờ. Địch nhân trúng phải nhẹ nhàng cũng phải lăn ra đất, nặng có thể táng mạng như không, vậy mà Bạch Thiếu Hồng chỉ giật tay sơ sài một cái đã hóa giải được toàn bộ. Thậm chí địch thủ nhỏ tuổi vẫn còn cười nói được khiến lão ta kinh hãi làm vậy. Tần Thao đâu có ngờ Bạch Thiếu Hồng suýt nữa đã ngất đi rồi, lời nói chẳng qua che lấp cho việc chàng ngấm ngầm dùng đến Âm Dương Thổ Nạp yếu quyết để trấn định kinh mạch mà thôi.
Nếu lúc đó Tần Thao mau lẹ công kích tiếp một quạt nữa chưa chắc Bạch Thiếu Hồng đã tránh né nổi. Lão chỉ ngần ngừ thoáng mắt là cơ hội ngàn vàng đã trôi qua, Bạch Thiếu Hồng thở phì một hơi trút bỏ trược khí âm thầm cười lạnh :
- Tại hạ đã lãnh giáo một quạt, bây giờ không đáp trả thì coi sao được. Tiếp chiêu đi.
Lần này chàng đã có tức giận trong lòng, không nể nang gì nữa, nói xong, hữu chưởng khoa lên một vòng xuất phát chiêu “Tuy Phong Mãn Địa”. Chân khí trong chiêu này không tỏa rộng nên ít xâm hại đồ đạc và hùng mạnh tấn công trực tiếp luôn.
Chính sảnh chẳng rộng rãi bao nhiêu, Tần Thao đành phải mím môi quát lớn “hay lắm” rồi tay hữu xòe Thiết phiến quạt mạnh một cái, đồng thời tay tả cũng xuất chưởng âm thầm sử chiêu “Luân Hồi Vân Phủ” biến chân khí thành một vòng tròn đánh ngang hông Bạch Thiếu Hồng.
Chàng thấy nội lực Tần Thao không hùng hậu bằng Công Tôn Chấn nhưng chiêu thức nào cũng ảo diệu, lấy nhu thắng cương, lấy tịnh chế động thì khen thầm. Tuy vậy chàng vẫn không thèm thay đổi thế đánh, vì chiêu “Tuy Phong Mãn Địa” đã có Âm Dương, Cương Nhu trong đó. Vì vậy tòa chính sảnh Hắc Chu bang vang lên hai tiếng “bùng bùng” cùng một lúc. Âm hóa giải Dương, Nhu nhẹ nhàng tán tiêu cương ngạnh nên không có cảnh phi sa tẩu thạch, bụi bay mịt trời mà không khí chỉ rít lên o o một chút rồi tắt hẳn.
Bạch Thiếu Hồng hiên ngang cười lớn chẳng khác Đại Lực Thần giáng hạ trong khi Tần Thao liên tiếp lùi về sau hoài, thân hình không ngớt ngã nghiêng hết sức thảm hại. Rốt cuộc lão nhờ vào bức vách chính sảnh, đụng lưng đánh sầm một cái mới đứng lại được. Diện mạo Tần Thao đỏ như gấc chín, không phải là vì hổ thẹn mà là chân khí Càn Khôn Huyền Cơ xâm nhập tới đâu gây bế tắc và chấn động đau đớn đến đó.
Lão run run đưa tay lên quát khàn :
- Ma Vân Quỷ Tự lợi hại thật, ngươi đừng vội…
Nửa chừng câu nói, Tần Thao bỗng “ọe” một tiếng, máu đọng trong lòng ngực không kịp tiêu tán bắt đầu phun ra, chạy dài hai bên mép nhỏ ròng ròng xuống ngực.
Bạch Thiếu Hồng thở dài trầm giọng lắc đầu :
- Lão đã biết vậy sao còn không vận khí chữa trị, nói nhiều càng thêm tổn hại đó.
Tuy nhiên tại hạ vẫn muốn nghe nốt câu vừa rồi xem mình không nên vội vã cái gì?
Tần Thao lấy tay vuốt ngực, khàn khàn đáp trả :
- Ta khuyên ngươi đừng vội tự phụ bởi vì chỉ trong một thời gian ngắn nữa…
Đứng ở ngoài Trương Mạc Sơn cũng kinh hãi không kém, ngoài võ công cao siêu ra, đầu óc của địch nhân này tinh minh xuất chúng chỉ nghe nhắc tới bốn chữ Ma Vân Quỷ Tự đã vặn hỏi đến cùng, nhìn được điều đang giấu diếm liền. Lão Tứ hộ pháp cấp tốc lạng người đứng chắn vào giữa miệng quát lớn :
- Tần lão huynh, việc gì phải tiết lộ vội.
Không để Tần Thao và Bạch Thiếu Hồng kịp phản ứng, Trương Mạc Sơn nói xong thẳng người tiếp liền :
- Ta muốn thương lượng với ngươi một điều được không?
Cử chỉ và lời nói của Tần Thao lẫn Trương Mạc Sơn đều có vẻ che dấu điều gì khiến Bạch Thiếu Hồng phải cẩn trọng suy nghĩ một hồi. Chàng trầm giọng trả lời :
- Trần Tử Kỳ nằm trong tay tại hạ, Tần Đại hộ pháp đã bị nội thương, chỉ còn chíu xíu vất vả nữa là tại hạ tha hồ tung hoành trong Hắc Chu bang cần gì phải thương lượng?
Trương Mạc Sơn nhếch môi cười khổ :
- Ngươi nói không sai nhưng hạ thủ là một điều, xông pha nơi Hắc Chu bang chúng ta không phải dễ dàng như đi chợ đâu. Dù gì thương lượng vẫn hơn chứ.
Bạch Thiếu Hồng hăm dọa cốt để dò xét phản ứng, thật sự chẳng muốn gây thêm thù oán với Hắc Chu bang nên gật đầu luôn :
- Được rồi, cung kính bất như tuân mạng. Các hạ đưa đề nghị ra đi.
- Ta nhận lời phóng thích Thiên Quân lão nhân và không truy cứu món nợ của lão gây ra. Ngay cả sự việc hôm nay của Hắc Chu bang ngươi cũng coi như xí xóa.
Tuy nhiên hiện tại Thiên Quân lão nhân không có ở đây, ngươi cho ta thời gian nửa tháng được không?
Thấy Bạch Thiếu Hồng lắc đầu, Trương Mạc Sơn vội vàng nói mau :
- Quân tử nhất ngôn, quyết không có gì mờ ám mà ngươi lo ngại.
Bạch Thiếu Hồng đã toan từ chối, đột nhiên đôi mắt của chàng đã nhìn thấy một cái đầu ló ra khỏi cửa sổ. Da mặt người này trắng xanh như người chết, nhưng nhãn quang lóng lánh rất tinh anh, môi lại hơi cười nên vẻ mặt không có vẻ ghê sợ tí nào.
Cái đầu kỳ lạ này tuy ló ra vừa đủ gật gật để Bạch Thiếu Hồng nhận ra nhưng khéo léo không để một trong ba Hộ pháp Hắc Chu bang nhìn thấy.
Vì vậy thay vì từ chối thẳng thừng, Bạch Thiếu Hồng hững hờ hỏi trống không :
- Các hạ muốn ta ưng thuận phải không?
Dĩ nhiên Trương Mạc Sơn rất ngạc nhiên, hoàn toàn chẳng hiểu tại sao nhưng vẫn mau lẹ gật đầu :
- Đúng vậy, có điều gì thắc mắc ngươi phải hỏi lại như thế?
Lúc đó bộ mặt trắng xanh có vẻ tươi cười thích thú, gật nhanh một cái rồi lập tức biến mất liền.
Bạch Thiếu Hồng linh tính việc này có lợi hơn có hại, vì vậy trầm giọng nhận lời Trương Mạc Sơn :
- Bây giờ là ngày mồng sáu, đúng nửa tháng sau, tại hạ sẽ đến đây đón Thiên Quân lão nhân. Mong rằng Hắc Chu bang không nuốt lời gây thêm phong ba là được.
Lúc đó Tần Thao đã vận khí trấn áp nội thương nằm im một chỗ khàn khàn lên tiếng :
- Trương lão đệ, ngươi tự tiện không sợ Bang chủ trách phạt sao? Dù là ý tốt đi nữa cũng phải bẩm báo với Bang chủ quyết định mới được.
Trương Mạc Sơn hơi xoay người nói mau :
- Tần lão huynh thứ lỗi, tình thế bắt buộc chứ không phải đệ muốn tự chuyên.
Trước mặt Bang chủ đệ sẽ xin giải trình sau.
Tần Thao ậm ừ toan bài bác thì Trương Mạc Sơn đã mau lẹ thi lễ với Bạch Thiếu Hồng :
- Thương lượng đã xong, Hắc Chu bang sẽ thu xếp nội bộ đáp ứng đúng thỏa thuận, nếu không họ Trương này quyết lấy cái chết bảo toàn danh dự.
Bạch Thiếu Hồng biết ý Trương Mạc Sơn muốn tống khách nên cười nhạt, đáp lễ xong là lẳng lặng bỏ đi liền.
Không phải đi xa, chừng nửa dặm chàng đã thấy nhân vật có diện mạo như người chết ung dung ngồi bên một gốc cây chờ đợi. Người này mặt mũi quái lạ nhưng phong thái cực kỳ tao nhã, phe phẩy cái quạt bọc gấm xanh mặc dù đang là mùa đông se se lạnh. Ông ta cười cười trở quạt vẫy gọi chàng trước :
- Chàng thiếu niên đến đây nào.
Bạch Thiếu Hồng thong thả đi tới, tự nhiên sinh lòng kính nể vái chào một cái :
- Vừa rồi tiền bối ra hiệu cho tại hạ tất nhiên đã biết lai lịch, xin miễn giới thiệu.
Tại hạ xin thỉnh giáo cao danh tiền bối.
Thi Diện lão nhân gật đầu mau mắn trả lời :
- Thiếu hiệp với lão phu chưa từng quen biết, vậy mà chỉ một cái ra hiệu đã nghe theo, lão phu cảm tạ rất nhiều. Đương nhiên ân tình thì không thể dối gạt nhau xin cứ gọi bằng Thi Diện được không?
Lời nói vừa tỏ ra thành thực vừa ôn tồn nên Bạch Thiếu Hồng không tiện vặn hỏi, nghiêng đầu nói luôn vào chuyện chính :
- Tiền bối ngăn cản tại hạ là có ý gì, thời gian nửa tháng quá lâu e rằng sẽ có biến chuyển hại đến Thiên Quân lão nhân thì sao?
Thi Diện hạ giọng trầm buồn :
- Ta không chắc lắm song tạm thời lão Thiên chưa có gì đáng lo, nếu đứt dây sẽ động rừng. Vì vậy ta muốn ngươi tạm thời ẩn mặt cùng ta âm thầm điều tra đại cuộc đã.
Bạch Thiếu Hồng hơi giật mình nhíu mày hỏi luôn :
- Đại cuộc nào mới được chứ?
Thi Diện lão nhân nhéch mép cười nhẹ :
- Đương nhiên trước tiên là Hắc Chu bang muốn giữ Thiên Quân để làm gì, Thượng Dương động mưu đồ ra sao. Ngay cả thân thế hành tung Bách Ảnh Tiên Tử, Đông Môn cô nương trở xuống tới Đại Sát Ma Thần nhất nhất đều có liên quan tới nhau, gọi chung là đại cuộc đấy.
Bạch Thiếu Hồng sững sờ hết sức, hình như Thi Diện lão nhân cũng có mục đích giống mình mới thực là kỳ lạ.
Thấy vẻ mặt của chàng, Thi Diện lão nhân cười lớn hơn, thần thái rất phóng khoáng :
- Ngay cả việc Tái Gia Cát Thuần Ngọc Giao thất tung rồi hết kẻ này đến nhân vật kia giả mạo danh để làm chuyện dối gạt cũng là đại cuộc. Đêm nay may ra chúng ta sẽ hiểu được một phần nào.
Bạch Thiếu Hồng “ạ” khẽ, thì ra Thi Diện lão nhân biết rõ nhiều điều bí mật hơn chàng nghĩ. Vì vậy chàng trầm trọng hỏi luôn :
- Riêng việc Quỷ Hồn Y Thánh Đinh Bất Phàm lúc sống chết rất quái dị, tiền bối biết không?
Thi Diện lão nhân cười khẩy một cái :
- Lão già không tim ngu xuẩn đó chỉ là công cụ cho Du Hồn Quỷ Vương lợi dụng.
Theo ta, lão quỷ này sống được đến ngày nay chắc cũng do hồi dược của Đinh Bất Phàm đó. Đây là điều bí mật duy nhất mà ta chưa khám phá ra. Hỡi ôi, chính nó lại là chìa khóa trọng yếu để giải thích mọi câu hỏi :
ai đã cho Du Hồn Quỷ Vương phục hồn đời sống, phục hồn để làm gì. Du Hồn Quỷ Vương có lợi dụng lại người này hay không, điều khiển Đinh Bất Phàm đến mức độ nào?
Nghe Thi Diện lão nhân than thở một hồi, Bạch Thiếu Hồng càng tăng thêm lòng kính phục và kinh hãi. Chàng nhớ tới bệnh trạng của Thuần Vân Quyên nên vội hỏi thêm :
- Theo tiền bối ngoài Vạn Niên Tuyết Sâm và Cải Tử Tiên Đơn còn có vật dược gì bổ khuyết được Thất Hồn Cãi Dược của Đinh Bất Phàm hay không?
Ánh mắt Thi Diện lão nhân thoáng vẻ phiền não, tiếng thở dài kèm theo cái lắc đầu càng làm cho Bạch Thiếu Hồng thêm vô vọng :
- Theo kiến văn của ta thì ngoài hai loại đó, trên thế gian này chẳng còn vật dược nào cãi biến được Thuần cô nương cả.
Bạch Thiếu Hồng giật bắn cả người kêu lên thảng thốt :
- Hóa ra tiền bối cũng biết việc này rồi ư?
Thi Diện lão nhân phe phẩy cái quạt gấm, hình như để che dấu xúc động :
- Nói thực cho ngươi biết, ta có một mối liên hệ rất sâu sắc với Thuần cô nương, còn lo lắng hơn cả ngươi nữa đấy.
Bạch Thiếu Hồng chăm chú nhìn ông ta dò hỏi nhưng ngoài ánh mắt phiền não, Thi Diện lão nhân không lộ ra vẻ gì biến đổi. Vì vậy chàng hỏi thêm một câu :
- Mặc dù tiền bối không cho biết chân lai lịch nhưng xuyên qua trò chuyện tại hạ có cảm giác rất đáng tin cậy. Tại sao tiền bối không gặp gỡ sớm hơn thì tai họa đã không xảy ra với Thuần cô nương?
Thi Diện lão nhân chiếu tia mắt lóng lánh nhìn chàng rất lâu mới thong thả trả lời :
- Trước kia ta chưa được tự do, vả lại từ ngày ngươi hết lòng đưa Thuần cô nương về Lư Sơn, không tỏ ra lợi dụng để làm việc dâm loạn ta mới tin tưởng kêu gọi cùng chung sức khám phá bí ẩn của đại cuộc. Đêm nay là đêm khởi đầu cuộc điều tra đấy.
Hai lần chàng nghe nhắc tới đêm nay, Bạch Thiếu Hồng không sao nhịn nổi tò mò, mau miệng hỏi luôn :
- Đêm nay có gì bí mật thế, tiền bối cho tại hạ biết trước có được không?
Thi Diện lão nhân tuy lắc đầu quầy quậy nhưng miệng cười rất tươi :
- Ngươi cứ theo sát bên ta, nhất định đừng hở môi hoặc vọng động là được.
Chúng ta làm khán giả thì tội vạ gì xen vào cho phí sức.
Bạch Thiếu Hồng chưa chịu thôi, nhất định cãi lại :
- Đương nhiên sự việc đêm nay phải liên quan, vừa rồi tại hạ đứng ra đòi lại Thiên Quân, ít ra tiền bối cũng phải cho biết để khỏi sai lạc chứ.
Thi Diện lão nhân cười hì hì trả lời rất khó hiểu :
- Theo ta thì những việc ngươi định làm sẽ có người khác thi hành dùm, vì vậy ta mới ngăn cản ngươi. Chúng ta vào thị trấn tìm rượu uống đi, giờ Dậu khởi hành là vừa.
Thi Diện lão nhân tính tình rất sảng khoái, nói xong lập tức đứng dậy thong thả đi liền. Bạch Thiếu Hồng đành phải cười khổ sóng vai bước theo, để cho qua thời gian, chàng lại thắc mắt hỏi tiếp :
- Thám sát bí mật giang hồ mà đi vào giờ Dậu e rằng hơi sớm một chút.
Thi Diện lão nhân tủm tỉm cười ruồi :
- Muốn bắt cáo, phải phục từ trước, nhân tiện này một công mà hai việc đấy.
Thi Diện lão nhân trả lời càng lúc càng bí hiểm. Bạch Thiếu Hồng không hỏi nữa, xoay qua đàm luận sự kiện võ lâm giang hồ cùng kinh sách trận pháp, võ học.
Chẳng ngờ Thi Diện lão nhân về phương diện kiến văn cực kỳ uyên thâm, bất cứ điều gì cũng thao thao giải thích rất cặn kẽ. Thậm chí đến cả kỳ môn quái trận cùng các loại độc chất ông ta đều rành rẽ, trả lời không hề ấp úng tí nào. Bạch Thiếu Hồng rùng mình nghĩ thầm trong bụng “Lão nhân này chắc chắn lai lịch không nhỏ. Chưa biết võ công ra sao chỉ nội kiến văn đã ăn đứt Tái Gia Cát rồi”.
Cả hai vui vẻ ăn uống đến hết giờ Dậu, bóng đêm đã phủ xuống nhá nhem cảnh vật thì Thi Diện lão nhân mới vươn vai đứng dậy :
- Chúng ta khởi sự thôi, trước tiên hãy đến Tổng đàn Hắc Chu bang.
Bạch Thiếu Hồng “ạ” một cái nhíu mày băn khoăn :
- Tại hạ nhận xét thấy Trương Mạc Sơn có vẻ thực tình, chắc chắn Thiên Quân lão nhân và Cung Tào Nghiệp không ở Tổng đàn, đến đó cũng vô ích mà thôi.
Thi Diện lão nhân nháy mắt có vẻ bí mật :
- Ta đã nói rồi mà, dễ gì tìm ra hang cáo nếu không theo dấu từ trước. Ngươi không nhẫn nhịn được thì chẳng bao giờ thành tay cao thủ khét tiếng nổi.
Bạch Thiếu Hồng thoáng đỏ mặt nhưng chàng biết Thi Diện lão nhân có ý chỉ bảo mình hơn là châm chọc nên không giận tí nào. Chàng lẳng lặng kêu chủ quán thanh toán tiền rượu thịt rồi sóng vai Thi Diện lão nhân nhắm hướng Tổng đàn Hắc Chu bang thẳng tiến.
Lúc ra khỏi nơi dân cư, Bạch Thiếu Hồng muốn thử võ công của Thi Diện lão nhân nên dùng tới sáu thành chân khí lướt đi rất mau. Âm thanh của ông ta léo nhéo sau lưng khiến chàng không khỏi kinh hãi :
- Tiểu tử này thực vô ý, ngươi ỷ sức khỏe bắt ta chạy mau thế này thì đến nơi chắc ta kiệt sức mất thôi.
Tuy nói vậy, Thi Diện lão nhân vẫn theo sau chàng như bóng với hình, kêu la luôn miệng mà tốc độ không kém tí nào. Được mấy dặm, Bạch Thiếu Hồng nổi tính tranh đua hít một hơi chân khí rồi nói lớn :
- Thử xem tiền bối hay tại hạ tới trước nào.
Thi Diện lão nhân lắc đầu quầy quậy :
- Không xong, không xong, ngươi khí huyết phương cương lại có chân khí Càn Khôn Huyền Cơ tuyệt thế, ta đâu dám thi tài để mang tiếng nhục nhả.
Bạch Thiếu Hồng giật bắn người trụ bộ dừng lại, nhờ chân khí thu phát tùy tâm, chàng chỉ nghĩ đến lập tức thân hình đứng cứng lại rất mau. Chẳng ngờ Thi Diện lão nhân cũng chẳng thua kém, ngay tức thời cũng đứng sững trước mặt chàng. Lão ôm ngực vuốt mấy cái ra vẻ nghẹn thở :
- Trời ơi, lúc thì ngươi chạy như ma đuổi, bây giờ ngừng lại khiến chân khí của ta đảo lộn loạn xạ. Hừ, có ngày ta không sống nổi với trò đùa này rồi.
Bạch Thiếu Hồng không để ý đên câu trách móc giả vờ đó, trầm giọng hỏi mau :
- Tại hạ hỏi thực, tại sao tiền bối lại biết võ công trong Ma Vân Quỷ Tự là Càn Khôn Huyền Cơ?
Thi Diện lão nhân trợn mắt tìm lời đùa giỡn nhưng nhận ra vẻ trầm trọng của chàng; thở dài một cái nghiêm mặt trả lời :
- Trên võ lâm giang hồ bất cứ sự kiện gì ta cũng biết tường tận cả, vì vậy sự bí mật của Thượng Dương động và Hắc Chu bang khiến ta thắc mắc ngày đêm, quyết cùng ngươi khám phá cho minh bạch.
- Nếu đã biết đó là Càn Khôn Huyền Cơ, chắc chắn tiền bối cũng thông thuộc nó chứ?
Thi Diện lão nhân ngẩn người ra giây phút rồi chợt cười dài một hồi. Một lúc sau mới nín được để trả lời chàng :
- Thì ra ngươi lo ngại ta cũng học được Càn Khôn Huyền Cơ, ngươi chẳng còn là cao thủ siêu tuyệt nữa phải không? Hà, nói thực cái gì ta cũng biết nhưng không có nghĩa là luyện tập được toàn bộ đâu, tất cả đều là kiến văn mà thôi.
Bạch Thiếu Hồng nửa tin nửa ngờ đành ngậm miệng cùng Thi Diện lão nhân chạy tiếp. Chẳng mấy chốc khối đen của Tổng đàn Hắc Chu bang đã hiện ra trước mắt.
Hình như Thi Diện lão nhân rất thành thuộc đường lối hoặc đã nghiên cứu kỹ địa thế từ trước nên nhẹ nhàng luồn qua lách lại một hồi đã nép mình vào một hòn giả sơn.
Từ đây có thể nghe rõ tiếng nói trong hậu sảnh nhưng người ngồi thì chỉ có cái bóng chiếu hắt mờ mờ trên tấm màn cửa sổ. Hiện tại đang có ba cái bóng, do theo âm giọng thì đó chính là ba vị Hộ pháp họ Trương, Trần và Tần không sai.
Cả ba cứ im lặng uống rượu hoài nên Bạch Thiếu Hồng nóng nảy ghé tai Thi Diện lão nhân hỏi khẽ :
- Tiền bối dẫn tại hạ tới đây vô ích, ba lão này chẳng biết được gì đâu.
Thi Diện lão nhân “suỵt” một cái, ánh mắt cười :
- Ít ra cũng đáng là mồi câu đấy chứ.
Bạch Thiếu Hồng cực kỳ mơ hồ toan hỏi tiếp cho minh bạch, thì lúc đó Tần Thao trầm trọng lên tiếng :
- Người của chúng ta phái đi bẩm báo Bang chủ đã lâu không thấy về, e rằng lão Bang chủ đang nổi giận không bằng lòng thì nguy lắm.
Âm giọng Trương Mạc Sơn thở dài u oán :
- Đệ đệ đã hết lòng, bây giờ là tùy Bang chủ định liệu mà thôi.
Trần Tử Kỳ chen lời vào, nói lớn :
- Trương lão đệ dùng kế hoãn binh rất đúng, lẽ nào Bang chủ và Đại hộ pháp không hiểu được điều đó hay sao? Ta chỉ e Thiên Quân công lực cao siêu chống chỏi với Lạc Phách Tán thì hóa ra công cốc mất.
Tần Thao “hừ” nhẹ một cái :
- Lạc Phách Tán của Đại hộ pháp chế biến từ xưa công hiệu như thần, có lẽ giờ này Thiên Quân lão tặc đang mơ màng phun hết yếu quyết trong Ma Vân Quỷ Tự ra nên Bang chủ và Đại hộ pháp không có thời gian báo tin cho chúng ta đấy.
Ngoài giả sơn, Bạch Thiếu Hồng hiểu được nửa phần liền giật mình nhìn Thi Diện lão nhân hỏi nhỏ :
- Thì ra họ Trương lừa gạt tại hạ, miệng nói thương lượng mà âm thầm lợi dụng thời gian khai thác bằng hết. Nửa tháng sau có đúng lời hẹn ước phóng thích Thiên Quân thì cũng đã có yếu quyết Ma Vân Quỷ Tự trong tay rồi.
Thi Diện lão nhân sợ chàng nói nhiều sẽ bại lộ liền ra hiệu liên tục, vừa thở dài vừa gật đầu công nhận chứ không trả lời.
- Đã biết vậy tại sao lão tiền bối không tìm cách ngăn cản, để mặc bọn ác ma hưởng lợi ư?
Lần này Thi Diện lão nhân mới trả lời :
- Lạc Phách Tán mới ngấm một ngày, tâm thần Thiên Quân còn mơ hồ, tiết lộ Ma Vân Quỷ Tự chẳng được bao nhiêu đâu mà lo. Ngươi cố nhẫn nại xem tiếp đi, kẻo ba tên nghe tiếng đấy. Diễn biến còn dài, nếu để họ phát giác thì uổng phí lắm.