Tên hán tử không hề sợ hãi, ngửa cổ cười rùng rợn một hồi, mới trầm giọng hỏi :
- Trước khi chết ta cũng chẳng tiếc gì mà không nói rõ thân phận. Hà hà, ta họ Sử tên Hòa Long, chưa hề có ngoại hiệu nên ngươi không nhận ra là phải.
Địa Quân lão nhân thoáng chấn động trong lòng bởi vì hắn dám nói thẳng ra miệng tất có lẽ sự tự tin rất mạnh, nếu sơ hở sẽ thất bại liền. Vì vậy lão nghiêng đầu cười khích bác :
- Ngươi tên họ gì ta vẫn không minh bạch được chút nào, coi như một con chó dữ của Bách Ảnh Tiên Tử là xong.
Tên hán tử “hừ” trong miệng một cái :
- Bách Ảnh Tiên Tử đáng nể trọng vì có liên quan tới sư phụ ta, thật sự võ công ta chẳng coi bà ta ra nghĩa lý gì, đời nào sai phái ta được.
Địa Quân lão nhân giật bắn người, theo lời thì thân thế của hắn rất cao, tại sao mình lại không biết tí gì. Lão trầm giọng hỏi :
- Sư phụ ngươi là ai mà dám dính dáng tới Thượng Dương động?
Sử Hòa Long ngần ngừ một chút rồi trả lời như sét đánh ngang trời :
- Sư phụ của ta là Du Hồn Quỷ Vương.
Địa Quân lão nhân nhảy dựng lên như đạp phải lửa, miệng thét be be :
- Ngươi nói bậy, Du Hồn Quỷ Vương đã chết sáu mươi năm trước ở Thiên Nham trong khi ngươi chưa đầy ba mươi, thực là xảo ngôn không có căn cứ.
Đã lỡ tiết lộ, Sử Hòa Long cười âm trầm đáp lại luôn :
- Chính ngươi mới là nói bậy. Sư phụ ta có Quỷ Hồn Y Thánh thúc thúc thì đời nào chết dễ như vậy. Hiện tại vẫn còn sống khỏe mạnh là khác.
Địa Quân lão nhân không sao tin được, vừa cười nhạt vừa vặn hỏi :
- Lúc ta cùng Du Hồn Quỷ Vương gặp gỡ trên Thiên Nham lão đã hơn năm mươi tuổi, cứ cho là Ma Vân Quỷ Tự chưa làm chấn động đầu óc chết như lời đồn đi. Chẳng lẽ hơn một trăm tuổi vẫn còn khỏe mạnh hay sao?
Sử Hòa Long ầm ừ trong miệng hình như cố đừng nói bí mật này, sau cùng buông thỏng một câu :
- Tin hay không là tùy ở ngươi, bây giờ ta phải báo thù cho Nhị Sát sư huynh mới được.
Địa Quân lão nhân càng thêm rúng động, nghe Sử Hòa Long gọi Thiết Cầu Độc bằng Nhị Sát sư huynh thì đúng là đệ tử Du Hồn Quỷ Vương không sai. Tuy chẳng sợ hãi, lão cũng vẫn lớn tiếng cãi lại :
- Hạ sát Nhị Sát Ma Thần là Bạch tiểu tử sao ngươi nhắm ta mà đòi mạng?
Sử Hòa Long hạ giọng lạnh lùng đáp trả :
- Nếu hai ngươi không điên khùng dùng địa lôi phá hủy Ninh Tuế biệt phòng thì tiểu tử đâu có dịp hành hung hạ sát Nhị sư huynh ta.
Địa Quân lão nhân chưa kịp phản bác thì Sử Hòa Long đã trầm giọng quát lớn :
- Đừng nhiều lời, tiếp chưởng đây.
Tay hữu của hắn vẽ một vòng tròn rồi đẩy ra như chớp giật, chân khí ồ ạt tuôn ra thành một cơn lốc xoáy cực kỳ dữ dội.
Dĩ nhiên Địa Quân lão nhân đâu thèm tránh né, rùn người lấy sức chống trả luôn.
Lúc chưởng lực của lão đã xuất phát nửa chừng mới kịp kêu lên kinh hoảng :
- “Thiên Hoàng Đoạt Mạng”, thì ra…
Lão không kịp nói trọn câu “... thì ra ngươi cũng học được Ma Vân Quỷ Tự” thì chưởng lực đôi bên đã chạm nhau phát ra một âm thanh “ầm” như sấm sét, át hẳn mấy tiếng sau cùng. Thay vào đó, Địa Quân lão nhân “hự” nhẹ một tiếng, thân hình lướt bắn về phía sau, bắt buộc phải lộn một vòng mới đứng vững lại được.
Tuy chưa có máu tươi ứa ra nhưng Địa Quân lão nhân xanh lè cả diện mạo, ngẩn người ra lẩm bẩm :
- Sao hắn luyện được chiêu này mà ta chẳng luyện được. Hà, quả nhiên Du Hồn Quỷ Vương còn sống thực.
Thì ra trong hai mươi tám chiêu Càn Khôn Huyền Cơ, chiêu “Thiên Hoàn Đoạt Mạng” nằm ở chữ thứ hai mươi bốn, dùng cả khí Âm lẫn khí Dương đẩy nhau phát sinh lực tấn công hùng hậu hơn hẳn các chiêu trước đó, nhưng rất khó học.
Thiên Địa song quân thấy nó ảo diệu bèn say mê học trước thành ra sai hẳn yếu quyết, phí sức mà chiêu thức chẳng ra gì. Hai lão không hề nghĩ đến việc phải thành thuộc đủ hai mươi ba chiêu đầu mới đủ khí Âm Dương luyện đến chữ Thiên. Vả lại trong Ma Vân Quỷ Tự, chiêu có chiêu không, muốn hoàn tất hai mươi ba chiêu trước cũng vô phương, vì vậy nhận ra Sử Hòa Long xử được chiêu thức này Địa Quân lão nhân vô cùng kinh ngạc. May mà Sử Hòa Long cũng chưa đạt tới mức toàn bích, nếu không Địa Quân chẳng còn sống để kinh ngạc nữa.
Lúc đó Sử Hòa Long chầm chậm bước từng bước, sát khí bừng bừng theo câu nói gằn giọng :
- Bây giờ ngươi đã tin thì muộn mất rồi, hãy sám hối đi là vừa.
Địa Quân lão nhân chợt nổi hùng tâm tráng khí, quát trầm :
- Thức lâu mới biết đêm dài, đừng phách lối vội.
Cùng với tiếng quát, lão tiền bối tay tả ra chiêu “Sắc Kiến Quỷ Sầu”, tay hữu rung động đẩy chậm theo yếu quyết “Trường Ba Lạc Nhạn”. Hai chiêu một mạnh mẽ, một âm nhu, quả nhiên phối hợp rất khác thường, chưa phát xuất toàn lực đã kêu lên rin rít rợn người.
Sử Hòa Long liếc mắt biết ngay đó là chiêu gì nên cười nhạt một cái, cũng dùng song chưởng đẩy ra đối phó.
Tuy rằng hắn chỉ xử một chiêu “Thảo Mạn Khai Trung” nhưng chân khí có cả Dương lẫn Âm tách biệt làm đôi rất ảo diệu. Âm đối chọi với Âm, Dương công phát chân khí Dương của Địa Quân lão nhân. Do đó hai âm thanh khác nhau cùng vang lên một lượt, “bùm” “bộp” rồi thân hình Địa Quân lão nhân bay ngược về sau hai thước.
Tuy đã bị chấn động thành nội thương ít nhiều, Địa Quân lão nhân kinh nghiệm trận mạc rất nhiều vẫn kịp thời buông xuôi chân khí để nó đừng xung khắc nặng hơn nữa.
Khi mới hít một hơi, tăng cường nguyên khí chạy lên hóa giải.
Lần này đến lượt Sử Hòa Long kinh ngạc khe khẽ thốt ra miệng :
- Giỏi thật, thảo nào sư phụ dặn ta hể gặp Thiên Địa song quân thì đừng khinh thường.
Địa Quân lão nhân nghe được câu này tinh thần càng thêm phấn chấn, nuốt vội tí máu tươi xuống ngực rồi cười khàn khàn :
- Từ chiêu thứ ba trở đi, ngươi còn thấy ta giỏi hơn nữa đấy.
Thì ra trong lúc thập tử nhất sinh, đầu óc mê muội của Địa Quân lão nhân chợt sáng tỏ một điều. Nếu dùng võ công chắp vá trong Ma Vân Quỷ Tự đối phó với kẻ tầm thường thì còn hiệu lực, dùng của giả đo với đồ thật của Sử Hòa Long hay Bạch Thiếu Hồng là ngu dại vô cùng. Lão quyết định sẽ dùng võ công sở hữu từ trước là môn Tiệt Đoạn chưởng để đối phó nên mới nói cứng như vậy.
Sở dĩ sáu mươi năm trước Thiên Địa song quân thành danh hơn người cũng là nhờ Tiệt Đoạn chưởng, nó đúng theo tên gọi, chân khí chia ra làm nhiều lớp như vảy cá, tùy theo chân khí đối phương cứng rắn hay âm nhu, chỗ nào mạnh thì nhường một chút, nơi nào yếu thì thừa cơ xâm lấn. Tiệt Đoạn chưởng rất uyển chuyển nên Thiên Địa song quân chỉ có thắng chứ chưa bại bao giờ. Thậm chí lần xung đột với Du Hồn Quỷ Vương cũng chỉ lép vế về thức chứ không phải về lực. Từ đó đến nay mãi mê theo đuổi Ma Vân Quỷ Tự mới sa đà vào chỗ mê muội mà thôi.
Sử Hòa Long làm sao hiểu được điều này, ngoác miệng quát trầm :
- Thế thì được lắm, tiếp chưởng đi.
Hắn co giật khuỷu tay mấy cái, chân khí chưa phát ra, Địa Quân lão nhân đã nhìn biết ngay chiêu thức, mau miệng hỏi to :
- Hoàng Nguyệt Dạ Song, đúng yếu quyết lắm.
Chiêu này phải phân chân khí thành những luồng mỏng phân tách, mạnh yếu không đều nhau, tùy theo lúc mà giật tay phát xuất cho nên Địa Quân lão nhân mới khen ngợi như vậy. Đã biết rõ tất phải có cách chống đỡ, Địa Quân lão nhân sử dụng một chiêu trong Tiệt Đoạn chưởng gọi là “Phong Vi Lãng Bồ”, chân khí thoát trông giống như gió thổi phất phơ, thực sự mới là tiền quân mà thôi.
Ngay khi hai luồng chân khí chạm nhau, phản chấn rung động dội ngược báo động nơi nào hiểm yếu nơi nào hời hợt, Địa Quân lão nhân chỉ cần xoay chuyển cổ tay bù đắp khiếm khuyết, chân khí lập tức theo sự huy động ồ ạt tràn ra liền. Một tiếng “bùm” vang dội trong đêm tối rung rinh cả trời đất, các tinh tú trên trời hình như cũng mờ đi một ít, cả hai đồng “hự” lên nho nhỏ rồi bước lùi lại nửa bước. Đây chỉ là cử động tự nhiên để giảm bớt phản chấn chứ chưa ai bị nội thương cả.
Xét kỹ thì Tiệt Đoạn chưởng của Địa Quân lão nhân hơi kém Sử Hòa Long một phần nhưng nhờ vào hỏa hầu liên tục bù đắp lại thành ra thế cân bằng. Địa Quân lão nhân khoái trí cười hì hì :
- Bây giờ ngươi còn khoác lác được nữa không?
Sử Hòa Long thầm sững sốt nhưng không để lộ ra ngoài mắt, ngấm ngầm suy nghĩ một chút là biết ngay tại sao. Hắn chợt cất tiếng cười rùng rợn :
- Lão điên chớ có cười vội, thử xem chiêu này trước đã.
Hắn chưa dứt câu đã khoa hai tay lên một cái, cùng lúc xuất phát hai chiêu Âm Dương riêng biệt là “Thanh Dương Cuồng Khả” và “Thanh Âm Dục Sát”. So với Bạch Thiếu Hồng thì hai tuyệt chiêu này mới chỉ đoạt đến mức tách biệt Âm Dương, chưa hợp bích được như chàng, song Địa Quân lão nhân vẫn không khỏi rùng mình lo sợ.
Lão cấp tốc sử chiêu “Thu Ngạn Thôn Hàn” dùng hàn khí chống chọi với âm nhu. Tay tả sử chiêu “Hỏa Lạp Khai Tân” lấy chất hỏa đối phó với Dương cương. Đúng ra Địa Quân tính toán rất cẩn thận, nếu có chua kém chút ít cũng chỉ bị chấn động thối lui là cùng. Ngờ đâu đột nhiên Sử Hòa Long cười gằn một cái, ngay lúc bốn luồng chân khí vừa chạm nhau, liền mau lẹ đảo chuyển hai tay biến chưởng thành trảo. Một trên một dưới nhưng hóa ra hàng vạn bóng trảo mờ đè ép tất cả các huyệt đạo trên ngực của Địa Quân lão nhân.
Thế trảo vừa nhanh vừa ảo diệu khiến lúc đó Địa Quân lão nhân đang hụt hẩng chân khí, bộ pháp chậm đi một tích tắc, thất thanh gào lên kinh hoàng :
- Huyết trảo, nguy rồi.
Nắm ngón tay phía dưới của Sử Hòa Long chỉ là hư chiêu, do đó mắt thấy hàng trăm bóng ảnh thực ra hoàn toàn do bàn tay này biến ra. Năm ngón tay hữu chưa hề phát động, chờ đợi đúng giây phút địch thủ hụt hẫng mới từ trên chộp xuống mau hơn chớp nhoáng. Lúc chỉ còn cách ngực Địa Quân lão nhân vài ly, Sử Hòa Long mới chắc chắn đã thành công cất tiếng cười hăng hắc thực rùng rợn :
- Phải đấy, ngươi không dùng Ma Vân Quỷ Tự thì ta cũng không dùng nó. Để xem Tiệt Đoạn chưởng hay Huyết trảo cao siêu hơn nào.
Thì ra cả hai đều biết nếu mình sử dụng Ma Vân Quỷ Tự tất sẽ kéo dài giao đấu rất lâu, thậm chí song phương đều có khiếm khuyết thì bất phân thắng bại là lẽ thường.
Vì vậy Sử Hòa Long gian ngoan hơn, giả như vẫn dùng hai chiêu Âm, Dương, nhưng thực sự đã để sẵn Huyết trảo chờ đợi cơ hội. Nên biết trước kia Thiên Địa song quân thất bại dưới tay Nhị sát cũng do Huyết trảo mà ra, hai lão ma này có lúc còn tự xưng là Nhị Sát Huyết Trảo Ma Thần thì đủ biết nó lợi hại tới mức nào.
Lời tự đắc của Sử Hòa Long được chấm dứt bằng một âm thanh quái dị do năm đầu ngón tay lún vào da thịt; bẻ gẫy xương cốt trước ngực gây nên.
Địa Quân lão nhân chới với đưa cao tay lên toan dùng một thế cầm nã chống đỡ bớt sức công phá, song chỉ đưa được nửa chừng là rú dài một tiếng thảm khốc.
Tiếng rú vang vọng trong bóng đêm khiến người nhát vía phải rùng mình kinh hãi.
Địa Quân lão nhân ngã ngửa ra sau rất mạnh, từ ngực phun ra năm vòi máu tươi ngùn ngụt, mùi tanh tưởi tỏa ra hăng hắc cả một vùng sơn lâm. Tuy vậy Địa Quân lão nhân vẫn còn chút hơi tàn, khàn khàn than nhỏ :
- Sáu mươi năm trước ta thất bại về tay Nhị Sát Ma Thần, sáu mươi năm sau vong mạng về tay sư đệ của lão, thật là ý trời…
Mấy tiếng sau cùng chẳng ai nghe nổi bởi vì Sử Hòa Long đã cất tiếng cười khanh khách lấp chìm hẳn đi. Một tiếng rú thảm, một tiếng cười khoái trá tuy trái ngược nhau nhưng cùng tác động khiến trời đêm nặng nề thêm sát khí.
Ngay lúc đó từ xa văng vẳng có tiếng hú dài đáp lại rồi thanh âm Thiên Quân lão nhân rõ hơn một chút :
- Lão Địa, có gì mà ngươi rú rít thế?
Chớp mắt âm thanh của câu hỏi thứ hai chỉ còn cách chừng mười trượng, chứng tỏ khinh công của Thiên Quân lão nhân cực kỳ thần tốc :
- Lão Địa, ngươi đã hạ sát được địch nhân chưa?
Sử Hòa Long chẳng sợ gì Thiên Quân lão nhân nhưng nhớ tới nhiệm vụ của mình, nếu lỡ kéo dài giao đấu với Thiên Quân lão nhân thì mọi việc sẽ hỏng hết. Vì vậy hắn âm trầm cười nhạt một cái, tung mình lướt vào bóng đêm ngay, thân pháp mau lẹ hơn cả Nhị Sát Ma Thần. Vừa vặn Thiên Quân lão nhân chạy tới, ngẩn người ra lẩm bẩm :
- Ta nghe đúng là có tiếng rú ngay vị trí này mà, thực tiếc là không có mang theo đèn đuốc gì cả.
Thiên Quân lão nhân chợt hỉnh mũi hít hít vài cái, mừng rỡ cười to :
- Mùi máu tươi gần đây, chắc lão Địa hạ sát xong địch nhân bỏ đi uống rượu một mình rồi.
Trong trí của lão chẳng bao giờ tưởng đến lão Địa nổi tiếng giang hồ có thể vong mạng lẹ như vậy nên hớn hở dò theo mùi máu tìm xác địch nhân. Đến khi thấy ra, Thiên Quân lão nhân rú lên một tiếng hãi hùng hết sức bi thương :
- Huyết trảo đây mà. Hóa ra lão quỷ Du Hồn vẫn còn sống.
Lúc sống hai huynh đệ cãi vã nhau hoài nhưng khi một người mất đi mới thấy tình cảm trống vắng lạ thường. Thiên Quân lão nhân đỏ ngầu đôi mắt, nửa bi thảm nửa vì uất khí xông lên lảm nhảm như người điên một hồi. Sau đó bế xác Địa Quân lão nhân chạy thẳng theo hướng Bạch Thiếu Hồng vừa đi. Khi ngang qua hai cái xác bọn thuộc hạ Thượng Dương động mà lão ta đã hạ sát lúc nãy, Thiên Quân lão nhân tiện chân đá luôn hai cái phát tiết nộ khí trong lòng. Chỉ nghe “binh” “binh” hai tiếng, hai tên thuộc hạ vô tình lại bị tan xương nát thịt lần nữa, xác bắn ra xa như hai quả cầu thịt.
Bạch Thiếu Hồng phải mang Thuần Vân Quyên và Thiên Quân lão nhân bế một cái xác nên tốc độ bằng nhau, hai người gặp lại ở bến Trường Sa. Họ không theo kế hoạch nữa mà cùng về Lư Sơn an táng Địa Quân lão nhân. Bạch Thiếu Hồng cố sức can ngăn hoài nhưng Thiên Quân lão nhân hiện tại luôn luôn ở trong tình trạng điên khùng tức giận, hoàn toàn không để ý gì đến nửa lời của chàng.
Tuy ngày tết gần kề, lão cũng chẳng để tâm. An táng Địa Quân xong xuôi là lẳng lặng rời khỏi Lư Sơn liền. Bạch Thiếu Hồng bố trí xong nơi ăn chốn ở cho Thuần Vân Quyên cũng cấp tốc theo chân bởi vì cực kỳ lo lắng cho sinh mệnh của Thiên Quân, một phần chàng cũng nóng ruột muốn khám phá ngay nhân vật nào có đủ trình độ hạ sát được Địa Quân lão nhân như vậy. Thế là giới giang hồ miền Trường Giang mất đi một cái tết yên ổn và vui vẽ. May là Thuần Vân Quyên như là người chẳng có hồn vía, bảo sao đều ngơ ngác làm theo lời, không hề thắc mắc một tí nào.
Bạch Thiếu Hồng theo đường bộ, ngày đi đêm nghỉ chẳng bao lâu đã trở lại Nhạc Dương. Không cần nghe ngóng gì chàng đã biết được tin Thiên Quân lão nhân lọt vào tay Hắc Chu bang. Thì ra Thiên Quân quanh quẩn hoài không tìm ra Thượng Dương động bèn đến thẳng Hắc Chu bang hạch hỏi, hy vọng các tay cao thủ như Cung Tào Nghiệp hay Công Tôn Chấn sẽ tiết lộ chút gì. Tâm thần lão đã hồ đồ đương nhiên lời qua tiếng lại vài câu là xảy ra động thủ liền. Dù Thiên Quân lão nhân có cao siêu đến đâu cũng chỉ đánh chết được vài tên bang chúng tầm thường vô tội, rốt cuộc vẫn bị Tứ đại Hộ pháp bắt sống.
Bạch Thiếu Hồng hỏi thăm qua loa địa chỉ Tổng đàn Hắc Chu bang rồi nhờ tiểu nhị cho mượn bút mực viết một cái thiếp báo danh. Sáng hôm sau thay đổi y phục chỉnh tề rồi mới đến đó dự kiến.
Từ đằng xa, chàng đã nhận rõ cái cổng đỏ chói của Hắc Chu bang, chính giữa là một hình tượng con cóc đen to bằng đứa con nít chễm chệ thè lưỡi ra như muốn hăm dọa người khác. Trước cổng hung khí còn nặng nề hơn, có đến mấy chục bang chúng võ khí lóa mắt dàn sẵn ra hai bên chờ đợi.
Điều này chứng tỏ Hắc Chu bang đã biết lai lịch của chàng, tỏ ra e dè ngần ngại phải dùng tới oai phong số đông trấn áp chàng trước. Vừa thấy bóng dáng của chàng xuất hiện, hàng ngũ bang chúng hơi xao động, rồi một lão già mặt trắng hé cổng tiến ra.
Chàng đã biết đó là một trong Tứ đại Hộ pháp nhưng không rõ danh tánh, vì vậy ung dung cung tay thi lễ trước :
- Tại hạ đã có thiếp báo, xin thỉnh giáo cao danh các hạ.
Lão già mặt trắng hơi lộ vẻ bất mãn, lạnh lùng đáp trả :
- Lão phụ họ Tần tên Thao, chẳng có bao nhiêu tài nghệ nhưng được Bang chủ thương cất nhắc lên chức vị Nhị hộ pháp, nhiều khi cũng thấy xấu hổ trong lòng.
Bạch Thiếu Hồng nhận ra mình hơi thất thố, vội vàng vớt vát :
- Thì ra Nhị đại Hộ pháp, tai nghe danh ngưỡng mộ đã lâu, tiếc rằng đến hôm nay mới được diện kiến.
Tần Thao dịu bớt nét mặt thong thả mời chàng vào chính sảnh. Bạch Thiếu Hồng không đợi hỏi hoặc rào đón, thẳng thắn nói trước :
- Tại hạ thiết nghĩ Thiên Quân chỉ nóng nảy về cái chết của Địa Quân nên hồ đồ xúc phạm, Hắc Chu bang không nên chấp nhất gây thêm oán thù mới phải.
Tần Thao cười gằn một cái, lạnh lùng trả lời :
- Lão tuy không ác ý, nhưng đã đánh chết hai người, đả thương một, ân oán này ngươi tính ra sao?
Bạch Thiếu Hồng thở dài lắc đầu :
- Ân đền oán trả đến bao giờ mới chấm dứt, tại hạ xin nhận món nợ này, khi nào có dịp sẽ báo đền được không?
Tuy đã biết Bạch Thiếu Hồng nhưng Tần Thao quen tính cao ngạo cất tiếng cười dài một hồi :
- Ngươi là kẻ vô danh tiểu tốt, chỉ nhờ có một ít Ma Vân Quỷ Tự mà được Hắc Chu bang tiếp đón. Như vậy đã là quá đáng lắm rồi, lấy tư cách gì đòi hỏi chúng ta phải ưng theo?
Bạch Thiếu Hồng cười khổ, không lý tới sự phách lối của Tần Thao hạ giọng giải thích :
- Tại hạ lấy tư cách đại cuộc giang hồ mà thôi. Tại hạ mang nặng mối gia thù rất lớn với Đại Sát Ma Thần đương nhiên rắc rối liên quan đến cả Thượng Dương động. Qúy Bang chủ cũng chẳng ưa gì, bằng cớ là món nợ Miêu Tằm Tam Nhật Hủy Cốt Độc còn treo ở đó. Tuy Thiên Quân hành động hồ đồ nhưng ít ra vẫn là một tay địch thủ lợi hại của Thượng Dương động. Cả ba gom lại thì có lợi hơn có hại, tại hạ nghĩ vậy nên mới dám đứng ra đề nghị quý bang buông tha Thiên Quân đấy.
Tần Thao cứng họng, đôi mắt cứ đảo quanh hoài hình như còn có lý do gì khác hơn mấy sinh mạng của bọn thuộc hạ. Vì vậy lão sầm mặt trả lời yếu ớt :
- Rất tiếc lão không dám tự chuyên việc này, ngươi chờ thêm năm bữa nửa tháng hãy trở lại được không?
Bạch Thiếu Hồng nhíu mày hỏi luôn :
- Tại hạ không thể chờ đợi lâu lắc như thế, nếu các hạ không đủ quyết định thì tại hạ xin diện kiến Bang chủ được không?
Tần Thao lắc đầu rất mau :
- Thương thế Bang chủ chưa hoàn toàn lành hẳn, trong vòng nửa tháng quyết không tiếp đón bất cứ ai.
Bạch Thiếu Hồng nhớ tới Công Tôn Chấn, trên Hồng Lô Bình Đài lão tỏ ra đầy đủ uy phong ngang hàng với Cung Tào Nghiệp nên buộc miệng hỏi tiếp :
- Nếu vậy tại hạ xin diện kiến Đại hộ pháp thuyết khách vài câu được chăng?
Tần Thao lắc đầu quầy quậy :
- Đại hộ pháp từ ngay hy sinh lãnh nhận chưởng kình của tên Tái Gia Cát giả mạo cũng rất mệt mỏi, lão không dám kinh động.
Bạch Thiếu Hồng không có ý gây hấn song buông một câu dữ dội để dò xét thêm sự việc :
- Thì ra cao thủ Hắc Chu bang chỉ còn mỗi mình các hạ, nếu lỡ tại hạ chủ tâm dùng võ lực, liệu Bang chủ và Đại hộ pháp có xuất hiện hay không?
Tần Thao đang sầm mặt tìm lời đối đáp đột nhiên từ trong chính sảnh vang ra một tiếng cười khảy, một tiếng đỡ lời :
- Nếu ngươi vượt được chúng ta thì may ra mới có hy vọng được Bang chủ tiếp kiến đấy.
Bạch Thiếu Hồng xoay người nhận ra Trương Mạc Sơn Đệ tứ hộ pháp và một lão già nữa thì biết ngay đó là Trần Tứ Kỳ Tam đại hộ pháp. Chàng cười nhạt một cái :
- Thì ra Hắc Chu bang đã sửa soạn đâu đó hết rồi, e rằng tại hạ phải thất lễ mới mong được nể mặt phải không?
Trần Tử Kỳ trước khi đầu nhập Hắc Chu bang cũng xuất thân từ giới đại đạo giang hồ. Lão nổi danh với ngoại hiệu Kim Câu Tích Lịch nên rất cao ngạo rút “soạt” trong người ra một đôi Song Câu, màu vàng lấp loáng lóa mắt :
- Ngươi cứ thử thất lễ xem nào.
Bạch Thiếu Hồng ung dung cất tiếng trả lời :
- Tại hạ đến đây chủ ý không muốn gây thêm oán thù nhưng chư vị đã cố chấp thì đành lấy sức lực để thuyết phục vậy. Nếu tại hạ đánh bại Tam hộ pháp thì có thể diện kiến Bang chủ được chưa?
Tần Thao lắc đầu cười âm hiểm :
- Tứ đại Hộ pháp tuy bốn mà là một, chẳng lẽ mắt nhìn huynh đệ thất bại mà khoanh tay được sao?
Biết ý ba lão này nhất quyết làm khó dễ đến cùng, Bạch Thiếu Hồng thở dài một cái. Hùng tâm tráng khí nổi dậy, chàng vươn vai đứng lên cười lớn :
- Hay lắm, tại hạ đã minh bạch con đường đầy chông gai của Hắc Chu bang dọn sẵn rồi. Chúng ta ra ngoài cho rộng rãi đi.
Trần Tử Kỳ rung tay để hai chiếc Kim câu lấp loáng ánh vàng hoa cả mắt rồi lớn tiếng quát luôn :
- Việc riêng không nên để người khác dòm ngó vào, ta với ngươi thử sức ở đây cũng rộng rãi chán.
Thật ra Trần Tử Kỳ có lý do khác, lão chuyên dùng Kim câu đánh ở nơi chật hẹp rất lợi hại, không muốn địch thủ ra chỗ rộng rãi dễ dàng tránh né.
Bạch Thiếu Hồng không rõ điểm này nhưng tự thị có Càn Khôn Huyền Cơ biến hóa cực kỳ ảo diệu, chật hẹp hay rộng rãi đều có thể thích ứng được hết, bèn gật đầu ưng thuận liền :
- Được lắm, tại hạ vô phép ra tay trước đây.
Chính sảnh không tiện dùng chưởng lực, Bạch Thiếu Hồng nói xong lập tức dùng yếu quyết “Thiên Phong Vạn Điểm” thay vì đấu chưởng chàng sử dụng ngón tay biến thành muôn ngàn luồng kình khí mau như chớp điểm vào các đại huyệt Quắc Trung, Thần Tàn, Tử Cung, Hoa Cái, v.v. của Trần Tử Kỳ.
Lão này hơi biến sắc, bởi vì thế điểm của địch thủ đã thiên biến vạn hóa lại thêm kình khí sắc bén ghê người, chưa tới đã đè ép các huyệt đạo đau nhức dữ dội. Trần Tử Kỳ vội vàng quát trầm một tiếng, đôi Kim câu vụt chớp lòa, một trên cắt xuống một dưới hươ thẳng lên. Đây là chiêu “Lưỡng Nghi Giao Thoa” một chiêu lợi hại nhất trong câu pháp của lão, cả hai tạo thành một màng lưới ngăn chặn toàn bộ trước ngực.
Mới giao thủ chiêu đầu, chính sảnh của Hắc Chu bang đã lập tức vang lên mấy chục âm thanh “choeng cheng” ngân dài. Âm thanh trầm bổng khác nhau tùy theo luồng kình khí của Bạch Thiếu Hồng nặng nhẹ khác nhau chạm vào Kim câu. Nó rất dễ nghe nhưng chàng đột nhiên cảm thấy đầu óc tê dại trong thoáng chốc. Chỉ cần một tích tắc đó Trần Tử Kỳ mau lẹ cười gằn một cái :
- Tiểu tử nằm xuống đi.
Cùng với lời quát, hai chiếc Kim câu đập mạnh vào nhau, âm thanh phát ra nửa như sắt thép nửa như chân khí đụng chạm rất kỳ lạ. Từ đó phát xuất một lực mạnh hơn vũ bão đánh thẳng vào ngực Bạch Thiếu Hồng. Thì ra Trần Tử Kỳ ngoài chiêu “Lưỡng Nghi Giao Thoa” biến đổi khác thường, còn lợi dụng tiếng ngân của loại Ma Kim trên miền Tây Tạng làm mê mẩn thần kinh con người trong chốc lát. Cũng vì vậy lão tunh hoành giang hồ chưa bị thất bại lần nào dù rằng võ công không cao cường cho lắm.
Riêng hai chữ Tích Lịch tức là sấm sét cũng có lý do của nó bởi vì địch thủ nghe lọt tiếng Kim câu ngân lên chẳng khác gì bị sấm sét đáng trúng trong tích tắc vậy.
Dĩ nhiên Bạch Thiếu Hồng cực kỳ kinh hoảng, nhưng may mắn chiêu “Phong Thiên Vạn Điểm” có một biến thái muốn thu gọn lúc nào cũng được. Do vậy chàng cấp tốc uốn ngón tay co lại để chân khí Càn Khôn Huyền Cơ tập trung đón đỡ. Chỉ nghe “bùng” như sấm nổ, dư lực đẩy người Bạch Thiếu Hồng lùi lại hai bước, thân hình thoáng lắc lư một chút rồi bình tĩnh lại ngay. Cái bước lùi là do dư lực quá gần, suýt nữa thì đã không kịp chứ không phải do chàng bị chấn thương nên ung dung cười nhạt một cái :
- Kim Câu Tích Lịch lợi hại thật, tiếc rằng tại hạ đã biết rõ rồi thì cầm bằng vứt đi là vừa.
Với câu nói nặng nề như vậy, đáng lẽ Trần Tử Kỳ phải tức giận, đằng này lão ngẩn ngơ tái xanh cả mặt mũi. Trong đời đây là lần đầu tiên xuất kỳ bất ý sử chiêu “Lưỡng Nghi Giao Thoa” không thành công, lồng ngực lại ngấm ngầm đau nhức nên kinh ngạc chẳng thốt ra lời đáp trả.
Bạch Thiếu Hồng có chút nộ khí, liếc mắt thấy Nhị hộ pháp Tần Thao và Tứ hộ pháp họ Trương nhấp nhỏm muốn xông ra loạn đấu thì quyết định phải tiên hạ thủ vi cường.
Chàng theo bộ pháp “Nhân Vô Quỷ Ảnh” chớp nhoáng tiến lên ba bước, tay phải xuất trảo theo chiêu “Thanh Âm Dục Sát” chộp vào ngực Trần Tử Kỳ. Nó là âm cực nên bàn tay đi rất chậm, thừa đủ cho họ Trần tỉnh trí “ạ” lên một tiếng. Lão cấp tốc dùng chiêu Bạch Hồng Y Sơn, chiếc Kim câu hóa thành một đạo hào quang phạt ngang để chém đứt bàn tay của định nhân. Chiếu Kim câu còn lại âm thầm hạ thấp móc ngược từ hạ thể lên theo chiêu Kim Tước Thăng Đài, hết sức lợi hại.
Bạch Thiếu Hồng chờ cho thế phản đòn của Trần Tử Kỳ xuất được nửa chừng mới trầm cổ tay lại quát :
- Xem ai lợi hại nào.
Đang từ âm cực chậm chạp, chàng chuyển đổi chân khí đột ngột thành dương cương, tất nhiên vẫn là thế trảo nhưng mau lẹ không tưởng tượng được, chính là chiêu “Thanh Dương Cuồng Khả” không sai. Biến đổi lạ kỳ này khiến Trần Tử Kỳ giật bắn cả người, có muốn thu thế về cũng không kịp, do đó cổ tay cầm Kim câu chẳng khác tự đưa vào cái chộp của địch nhân vậy.
Lão vừa kịp “ối chà” một tiếng thì uyển mạch đã chấn động rung chuyển, bao nhiêu chân khí tiêu tan như bóng bị xì hơi. Vì vậy cái móc từ dưới lên chỉ còn sát da bụng chàng chừng hai phân mà cứ run rẩy chẳng tiến thêm được chút nào. Trần Tử Kỳ nghiến răng định phong bế luôn cánh tay, dùng chân khí cục bộ ở đó đẩy Kim câu rạch một đường, tuy rất yếu nhưng nhờ Kim câu sắc bén có thể làm cho địch nhân thiệt hại ít nhiều.
Nhị, Tứ đại Hộ pháp đồng thanh la lên kinh hãi :
- Đừng liều mạng, có gì sẽ giải quyết sau.
Thì ra sử dụng phương cách này, Trần Tử Kỳ có thể sẽ bị liệt nhược hẳn một cánh tay, so với lợi ích đả thương địch nhân tí chút thì chẳng cân xứng. Riêng Bạch Thiếu Hồng biểu diễn chiêu “Thanh Dương Cuồng Khả” đã có tính toán rất kỹ. Chàng để Kim câu đe dọa hạ bàn thực không phải liều lĩnh ngu xuẩn, nếu Trần Tử Kỳ chịu bó bay thì nó sẽ là một màn trình diễn kinh người, trấn áp tinh thần bọn Tứ đại Hộ pháp. Trường hợp xảy ra biến cố chân khí Càn Khôn Huyền Cơ tùy tâm sử dụng thừa sức đối phó.
Thấy Trần Tử Kỳ liều mạng, chàng cười nhạt vận sức mạnh một cái, không những xuyên phá luôn sự phong bế của lão mà chân khí còn chấn động toàn bộ cánh tay.
Thế là “choang” một cái ngân dài, chiếc Kim câu không sao còn giữ nổi rơi luôn xuống nền chính sảnh của Hắc Chu bang. Để tránh vọng động xảy ra, Bạch Thiếu Hồng mau lẹ đưa tay tả điểm luôn mấy đại huyệt trọng yếu của lão, biến lão thành tượng gỗ xong mới thong thả quay người nhìn Tần Thao và Trương Mạc Sơn cười nhạt.