Lúc Lâm Trục Lưu đến tẩm điện của thái hậu, thì trông thấy một đám người đang đứng túm tụm trước cổng điện, đã nói hết nước hết cái nhưng người gác cổng vẫn không chịu cho vào.
Minh Phương phu nhân là thái hậu của Đoan Nguyệt, thái hậu lâm bệnh sẽ có vô số người muốn đến thăm hỏi, nhưng thái độ của Minh Phương phu nhân mấy hôm nay cho thấy rằng bà không muốn gặp bất kỳ ai, bởi vậy càng khiến các triều thần cảm thấy hẳn là nên đi thăm hỏi một phen.
Lâm Trục Lưu đứng từ đằng xa nhìn đám người huyên náo ầm ĩ, lắc đầu rời khỏi cửa chính. Nàng đi men theo bức tường bên ngoài tẩm điện một lúc, thì đến hậu viện nơi canh phòng khá lỏng lẻo.
Nàng móc roi Nhung Dữ lên mái hiên, sau đó nhảy vọt lên đầu tường, dọc theo nóc nhà đi về phía chính điện.
Dù sao thì nàng cũng chẳng phải quân tử gì cho cam, hà tất phải bỏ qua cửa sổ yên lành không chịu đi, cứ nhất quyết phải đi cổng lớn bị canh phòng nghiêm ngặt cơ chứ? Trước đây cha nàng thường bảo: Nữ tử ngoài miệng thì bảo không muốn người ta dỗ dành, nhưng thật ra trong lòng thì muốn người ta dỗ dành đến phát điên. Con xem kìa, mẫu thân con nhốt cha ngoài cửa, thế bà ấy mở cửa sổ ra làm gì? Đấy chẳng phải là để cha dùng lúc bà ấy không cho vào bằng cửa chính đấy sao?
Hồi nhỏ Lâm Trục Lưu cực kỳ nghe lời phụ thân nàng, thế nên đã khắc sâu câu nói này vào trong lòng. Tuy lúc Tiêu Mị tức giận, tỉ lệ nhốt nàng ngoài cửa gần như bằng không, nhưng chẳng phải hiện tại câu nói này rất có tác dụng đó sao?
Lâm Trục Lưu men theo mái hiên đi dọc qua hành lang dài, thì trông thấy tẩm điện của Minh Phương phu nhân. Nàng dùng mu bàn tay khẽ gõ vài cái lên cửa sổ, thì nghe thấy giọng nói cảnh giác bên trong: “Ai?”
“Thái hậu, là con, A Trục.”
Bên trong im lặng một lúc lâu, sau đó chợt vang lên tiếng sột soạt, một lúc sau, cửa sổ được mở ra.
Lâm Trục Lưu nhảy xuống khỏi song cửa sổ, nhìn thấy Minh Phương phu nhân xoay lưng lại với nàng, mặc một bộ cung trang màu trắng ngà, ngay cả dây buộc tóc cũng màu trắng.
“Con đến làm gì?” Minh Phương phu nhân lạnh lùng hỏi.
Lâm Trục Lưu cũng không nói gì, lặng lẽ đi đến sau lưng bà, khẽ thủ thỉ một tiếng: “Mẫu thân.”
Minh Phương sững người, giọng nói này khác hẳn so với khi Dao Nữ gọi bà là cô mẫu.
Giọng nói của Dao Nữ nũng nịu, ngọt ngào, khiến người nghe không thể không cưng chiều; còn giọng nói của Lâm Trục Lưu lại khàn khàn, vui tai, dường như một tiếng gọi của nàng, có thể lọt vào tai tiến thẳng vào đáy lòng.
“Mẫu thân, con và Tiêu Mị, muốn mời người đến Qua Tỏa sống với chúng con một thời gian.”
Minh Phương phu nhân xoay người, ngạc nhiên nhìn Lâm Trục Lưu: “Hai đứa con vừa mới thành thân, hơn nữa lại thắm thiết như thế, bà già như ta đến Qua Tỏa với bọn con, há chẳng phải là không biết điều ư?”
“Sao mẫu thân lại nói vậy, mấy hôm nay nghe nói người bị ốm, tâm trạng của Tiêu Mị vẫn luôn bất an. Chàng ấy lo lắng cho người biết mấy, người khác không biết, nhưng con biết. Ung Đồng này đã khiến người phải tổn thương, cứ ở đây mãi thì sẽ không khỏe lên được đâu, đến Qua Tỏa với chúng con một thời gian, thăm thú đó đây, có lẽ tâm trạng sẽ thư thái hơn đôi chút.” Lâm Trục Lưu đi đến trước mặt Minh Phương phu nhân, lấy một bức thư bằng da bò trong ngực ra, nhìn vào mắt bà nói: “Mẫu thân, người cầm lấy cái này đi.”
“Đây là cái gì?” Minh Phương phu nhân nhìn bức thư mỏng dính trong tay nàng, cau mày hỏi.
“Đây là thư mẫu thân con gửi cho người.”
Minh Phương phu nhân đưa tay nhận lấy, sau khi nhìn thấy dòng chữ thân gửi Mật Minh Phương, đôi tay bà không kiềm được run lẩy bẩy.
“Con là con gái của Tô Vô Nghi!”
“Người quen mẫu thân con sao?”
Minh Phương phu nhân rủ mắt, “Sao lại không quen chứ…”
“Sao con không nghe mẫu thân con nhắc đến chuyện hồi bà còn ở Ung Đồng nhỉ, chỉ nghe nói bà bị cha con cướp đến thành Qua Tỏa thôi.”
Minh Phương phu nhân cười, “Cướp? Bà ấy chỉ cầu mong người kia đến cướp bà ấy đi thì có. Cho dù không cướp thì bà ấy cũng sẽ tháo chạy đến bên cạnh người ấy thôi.”
Lâm Trục Lưu không biết phải tiếp lời bà thế nào, trước giờ Tô Vô Nghi chưa từng nhắc với nàng chuyện thời bà còn ở đế đô, nàng chỉ nghe được một tin đồn nhỏ lẻ mà thôi.
Đang không biết phải mở miệng thế nào, thì Minh Phương phu nhân gọi cung nhân đến dặn dò vài câu, sau đó xoay người nắm lấy tay Lâm Trục Lưu, nói với nàng: “Con về tẩm điện trước đi, ngày mai ta sẽ theo các con đến Qua Tỏa, đi gặp mẫu thân con.
Để hai bà già không còn phu quân này bầu bạn mấy hôm, có lẽ đã rất lâu rồi chưa tâm sự với nhau.”
Minh Phương phu nhân đồng ý đến Qua Tỏa, Lâm Trục Lưu bỗng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Mấy hôm nay tâm trạng Tiêu Mị vẫn luôn bất ổn, ngay cả bám dính lấy nàng cũng không mấy hồ hởi. Chỉ cần không phải tiếp tục ở lại Ung Đồng nơi mịt mù không khí chết chóc này, nàng sẽ có cách khiến tâm trạng của Minh Phương phu nhân trở nên tốt hơn.
Lâm Trục Lưu nghĩ vậy, sau đó trở về tẩm điện thu dọn đồ đạc chuẩn bị ngày mai xuất phát.
Thật ra theo lý mà nói, nếu Lâm Trục Lưu được phong hầu, bên cạnh phải có nha hoàn hoặc người hầu đi theo mới phải.
Nhưng Lâm Trục Lưu không thích có người tháp tùng, thế nên đồ đạc cá nhân của mình nàng đều tự thu dọn.
May mà đồ đạc của nàng không nhiều, chỉ đựng vừa một tay nải nhỏ. Nàng đang định cột tay nải bằng vải đay lại, thì bị một người ôm lấy từ phía sau.
Ngửi thấy mùi hương nam tính thanh mát hòa lẫn với hương xà phòng, Lâm Trục Lưu biết ngay người đến là Tiêu Mị. Nàng không ngoảnh đầu, lẳng lặng buộc tay nải, chợt nghe Tiêu Mị nói: “A Trục, cảm ơn nàng đã mời mẫu thân ta đến Qua Tỏa.”
Lâm Trục Lưu cười, “Có gì đâu mà cảm ơn?”
Tiêu Mị không nói gì, chỉ im lặng vùi đầu vào hõm vai nàng, khẽ cọ qua cọ lại, hai cánh tay vòng qua người Lâm Trục Lưu khẽ vuốt ve lên hông nàng.
Những ngày tháng hai người ở bên nhau vừa qua, đã hiểu được một số nhất cử nhất động của nhau, Lâm Trục Lưu biết động tác thân mật này của Tiêu Mị có nghĩa là y muốn nàng.
“Tiêu Mị, chàng… đừng quấy nữa…” Lâm Trục Lưu vùng vẫy, “Thu dọn đồ đạc trước, sáng sớm mai phải trở về Qua Tỏa nữa.”
“A Trục…” Hơi thở của Tiêu Mị khẽ vờn quanh gáy cổ Lâm Trục Lưu, “Ta cảm thấy… chúng ta vẫn còn một chút thời gian...”
Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ trở về Qua Tỏa đã xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề bên ngoài hoàng thành, có thể thấy đám người này muốn trở về đến phát điên lên rồi.
Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị dìu Minh Phương phu nhân đến hàng đầu của đội ngũ, Hàn Tiểu Tứ dẫn đầu đang kéo dây cương, nói với nàng: “Thủ lĩnh, cuối cùng chúng ta đã có thể trở về Qua Tỏa rồi.”
Lâm Trục Lưu cười với hắn, gật đầu.
“Hai người các con không cưỡi ngựa à? Ngồi xe ngựa chung với bà già ta sao?” Minh Phương phu nhân hỏi.
“Không cưỡi ạ, chân Tiêu ca vẫn chưa khỏi hẳn, từ đế đô về Qua Tỏa đường sá xa xôi, cưỡi ngựa không tốt cho vết thương của chàng ạ.”
Minh Phương phu nhân gật đầu, để Lâm Trục Lưu đỡ bà lên xe ngựa.
Sau khi bà ngồi vững, Lâm Trục Lưu lại bước xuống, rồi đỡ Tiêu Mị lên xe.
Minh Phương phu nhân cười, “Nó lớn xác thế, còn cần con đỡ ư?”
Lâm Trục Lưu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chân chàng vẫn chưa khỏi, bậc thang lên ngựa lại quá cao, không dễ lên ạ.”
Sau khi người ngồi trên lưng ngựa và người ngồi trong xe ngựa đã sẵn sàng, đội ngũ liền bắt đầu khởi hành tiến về phía Qua tỏa.
Thời tiết hôm nay nắng ráo, mặt trời mọc lên cao, trên đường không một bóng cây, vậy nên không khí càng trở nên nóng bức.
Minh Phương phu nhân bởi vì đã lâu không ngồi xe ngựa, đột nhiên phải di chuyển trên một lộ trình dài như vậy, thứ nhất bà không kịp thích ứng, thứ hai thời tiết nóng nực, thứ ba trong người vốn dĩ đang yếu. Bà ngồi thẳng người trong xe ngựa, đầu óc choáng váng, nhộn nhạo buồn nôn từng cơn.
Lâm Trục Lưu thấy sắc mặt bà không ổn, hỏi: “Mẫu thân, hay là người dựa vào Tiêu ca nghỉ ngơi một lát?”
Minh Phương phu nhân ngẩn người, lập tức ngồi ngay ngắn, hiển nhiên bà khá ngại ngùng.
Ở đế đô hoàng thành, bà là thái hậu cao cao tại thượng, ngày thường vỗ lên vai nhi tử đã là hành động thân mật nhất. Làm gì có chuyện tựa đầu lên vai nhi tử… chuyện này không hợp quy củ.
Lâm trục Lưu thấy bà vừa do dự vừa mong đợi, mỉm cười nói: “Mẫu thân, người khách sáo với cả nhi tử của mình ư?”
Vừa nói nàng vừa khẽ đẩy Minh Phương phu nhân, để bà tựa lên người Tiêu Mị. Tiêu Mị cũng phối hợp hạ vai xuống một chút, khẽ hỏi: “Mẫu thân, dựa thế này có dễ chịu hơn không?”
Minh Phương phu nhân chua xót nơi đầu mũi, bả vai của nhi tử đã rộng lớn nhường này, gánh vác được cả cuộc đời của mình, và cũng chống đỡ được sự dựa dẫm của người khác.
Bà nắm lấy vạt váo Tiêu Mị, ngủ thiếp đi trong sự chòng chành lắc lư của xe ngựa.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, Minh Phương phu nhân cảm thấy hơi khát nước. Bà mơ màng mở mắt, song lập tức nhắm chặt mắt lại ngay, một lúc sau mới khẽ he hé mắt ra nhìn.
Trong cơn nhập nhèm, bà thấy Lâm Trục Lưu nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Tiêu Mị, cầm một bát canh bằng sứ, một tay cầm thìa, đang đút từng thìa nước mơ vào miệng Tiêu Mị.
Động tác của nữ tử này không hề dịu dàng, nhưng nét mặt rất chăm chú, chăm chú đến mức khiến người ta nhìn vào liền nảy sinh lòng yêu mến.
Nữ tử này ở thành Qua Tỏa khí thế oai hùng, giờ phút này đang đút từng thìa nước mơ cho nhi tử của bà, không hề có bất kỳ sự mất kiên nhẫn nào. Bà chợt cảm thấy, nếu thực sự bắt Tiêu Mị và Cẩm Nghiêu phải ở bên nhau, thì có thể giống như thế này sao?
Uống được nửa bát nước, Tiêu Mị gật đầu ra hiệu đã uống đủ rồi, Lâm Trục Lưu bèn để bát nước sang một bên, giơ tay khẽ lau vệt nước bên khóe miệng cho y.
Bởi vì Minh Phương phu nhân vẫn còn đang ngủ trên vai Tiêu Mị, nên y không dám động đậy, chỉ đành dùng ánh mắt dịu dàng tựa như có thể vắt ra nước nhìn nàng say đắm.
Bấy giờ Lâm Trục Lưu cảm thấy, chỉ bởi vì Tiêu Mị bằng lòng thâm tình, nguyện ý chung thủy mà thôi. Nếu y muốn trăng hoa, chắc chắn sẽ là một công tử quần là áo lụa vung vãi ái tình khắp nơi. Chẳng phải nàng mới chỉ bị y nhìn như thế thôi, mà trái tim đã bắt đầu loạn nhịp rồi đấy sao?
Nàng bưng bát canh lên, ghé sát vào mặt Tiêu Mị nhanh như cắt hôn lướt một cái lên gò má y, sau đó lao vút ra ngoài.
Minh Phương phu nhân rủ mắt, nhìn cần cổ hơi ửng đỏ của con trai mình.