Lâm Trục Lưu không phát hiện ra Tiêu Mị đang nhìn mình, nàng chỉ chăm chú kỳ cọ cho y, chăm chú một cách lạ thường.
Trước đây nàng không mấy khi hầu hạ Tiêu Mị, nói một cách chính xác thì với tư cách là một võ khôi, Lâm Trục Lưu vốn chưa từng hầu hạ bất kỳ ai.
Nhưng chưa từng ăn thịt heo, thì cũng đã từng nghe thấy heo kêu, thật ra nàng từng nhìn thấy cũng từng nghe thấy nương tử nhà người khác hầu hạ tướng công ra sao.
Tam tòng tứ đức, đạo nghĩa phu thê, chẳng hạn như nàng từng nhìn thấy thê tử của nhà lão Lê, xắn ống tay áo rửa tay nấu canh, nheo đôi mắt đã lão hóa khâu đế giày cho vương gia nhà bà dưới ánh mặt trời.
Khi ấy nàng còn rất bất đắc dĩ nhìn lão thái thái: Ôi nữ nhân…
Nhưng bây giờ nàng cũng đã gả cho người ta, mấy chuyện liên quan đến hiền lương thục đức nàng không thông thạo lắm.
Không biết thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để sau này Tiêu Mị nạp thêm mấy thị thiếp, ban ngày giặt giũ nấu nướng, ban đêm hầu hạ săn sóc y ư?
Lâm Trục Lưu bị suy nghĩ của mình dọa cho giật nảy cả mình, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng đã buột miệng hỏi: “Tiêu ca, việc nội trợ trong nhà chúng ta sau này, ai là người lo liệu?”
Nàng hỏi vừa nhanh vừa vội, đầu óc Tiêu Mị lúc này không tỉnh táo lắm, thế nên sững sờ một lúc lâu.
Chốc lát sau, khóe miệng y chậm rãi xuất hiện ý cười.
Lâm Trục Lưu đỏ mặt, nàng cảm thấy chắc chắn là y đã biết tỏng tâm tư của nàng rồi. Tiêu Mị thông minh đến vậy, hơn nữa lại hiểu nàng đến thế, sao lại không đoán được nàng đang ám chỉ điều gì cơ chứ?
Thật ra khi vừa thốt ra câu nói đó nàng đã cảm thấy hối hận, hận không thể tìm cái kim khâu miệng của mình lại. Câu nói này vừa ngu vừa ngốc, sau này việc nội trợ trong nhà ai lo liệu? Từ cổ chí kim tất nhiên là do nữ tử lo liệu rồi.
Nếu không lo liệu được thì sao? Thì tất nhiên đành phải nạp thiếp thôi…
Nhưng hễ nghĩ đến Tiêu Mị có nữ nhân khác, nghĩ đến nữ nhân khác tựa đầu lên bờ vai ấm áp rộng lớn của y, hôn lên bờ môi mềm mại mịn màng của y, thậm chí sỡ hữu nó. Nàng cảm thấy chắc chắn nàng sẽ vung roi, quật chết nữ tử hiền lương thục đức kia ngay.
Chuyện này quá mức nguy hiểm!
Tiêu Mị quan sát Lâm Trục Lưu, đến khi sắc mặt nàng thay đổi đến lần thứ ba, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Tiêu ca… chàng cười gì hả…” Lâm Trục Lưu cực kỳ bất mãn, vươn tay véo một cái lên bả vai y.
Tiêu Mị thuận thế nắm lấy tay nàng, đột nhiên dùng sức, giật mạnh nàng về phía mình. Chỉ nghe thấy tiếng nước rào rào, cả người Lâm Trục Lưu ngã vào bồn nước, hoặc có thể nói rằng, nàng ngã lên người Tiêu Mị.
Trung y màu trắng của Lâm Trục Lưu bị nước thấm vào ướt hơn phân nửa, cả người nhếch nhác nhưng vẫn không quên nắm chặt chiếc khăn bông trong tay. Nàng vuốt nước trên mặt, bất mãn nói: “Tiêu ca,…”
Tiêu Mị không để nàng nói hết lời, y ghé môi mình phủ lên môi nàng, tỉ mỉ liếm láp hệt như đứa trẻ đang ăn kẹo.
Rượu y uống có lẽ không nặng lắm, trong miệng chỉ còn mùi hương nhàn nhạt, trộn lẫn với mùi hương xà phòng thoang thoảng trên người y, cực kỳ cám dỗ. Làn da y vốn dĩ đã cực kỳ mịn màng, ở trong nước lại càng trở nên trơn bóng, gần như hút chặt lấy tay nàng. Lâm Trục Lưu vừa ngửi thấy hương thơm này đã không thể nào kháng cự được nữa, vừa chạm vào cơ thể y nàng đã cảm thấy phấn khích, thế là nàng dùng sức bám chặt lấy vai y, để nụ hôn càng sâu hơn nữa.
Lâm Trục Lưu vừa đuổi theo chiếc lưỡi mềm mại, vừa cảm thấy hơi rầu rĩ. Chỉ cần nam nhân này hơi có hành động thôi, nàng liền giống như mèo thấy chuột mà sán đến, hoàn toàn không có sức chống cự.
Chuyện này đại khái giống như trước đây Tần Miêu Ngọc thường nói với nàng: Bị sắc đẹp làm cho lóa mắt.
Tiêu Mị bị đè sát vào thành của bồn tắm, cơ thể vốn chẳng còn mấy sức lực, chỉ đành thả lỏng cơ thể để mặc nàng hôn hít sờ mó.
Sau khi Lâm Trục Lưu đùa nghịch thỏa thích, y thở hổn hển vài chặp để ổn định lại hơi thở, mới mỉm cười nói: “A Trục nhà chúng ta, cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng đến chuyện nội trợ rồi sao?”
Y nhìn Lâm Trục Lưu, thấy nàng vẫn cau mày, lại nói: “A Trục, chúng ta đã thành thân nên không thể sống ở trong doanh trướng của quân doanh nữa. Đa số thời gian sẽ phải trở về nhà ở.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, “Biết rồi, đương nhiên cũng phải ở rộng rãi hơn, thoải mái hơn một chút, nhưng phủ đệ đã làm miếu Chiến Thần mất rồi, cũng đâu thể…”
“Ngốc ạ.” Tiêu Mị gõ lên trán Lâm Trục Lưu, “Hiện giờ ta đã được phong làm Nam Tĩnh hầu, đương nhiên cũng có phủ đệ của riêng mình. Làm gì có chuyện để thê tử ăn gió nằm sương? Phủ đệ của nàng đã làm miếu Chiến Thần, thế thì chúng đừng động đến nó. Phủ đệ đế tọa ban thưởng cách đó không xa, hơn nữa cũng rất gần với quán rượu của mẫu thân. Sau khi trở về chúng ta thuê mấy người hầu, một quản gia và một đầu bếp nữa, dọn dẹp một lượt là có thể vào ở. Nếu mẫu thân bằng lòng, thì đón bà về ở chung, tìm một người chăm sóc và trò chuyện cùng bà.”
Lâm Trục Lưu thở dài một hơi, “Nghĩ thì chu toàn lắm, nhưng ta thật sự không biết phải làm thế nào. Trước giờ ta chưa từng lo liệu chuyện nhà cửa bao giờ, bây giờ ngay cả hình dạng của Nữ Giới là đóng thành sách hay chỉ là một tờ giấy ta cũng không biết. Phải làm thế nào…”
Nàng cắn môi, dường như không biết phải nói gì tiếp theo.
“A Trục, chớ phiền lòng vì những chuyện này.” Tiêu Mị khẽ vuốt mấy sợi tóc mai của nàng ra sau tai, nói: “Sau này chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, sổ sách chi tiêu trong nhà nếu không biết tính thì chúng ta sẽ cùng nhau tính, không biết nấu cơm chẳng phải đã có đầu bếp rồi đấy ư? Không biết thêu thùa may vá thì cứ giao cho thợ thêu ở phường thêu là được. A Trục, hãy nghĩ mà xem, công chúa và quận chúa của đế đô, có ai tự tay may y phục cho phu quân của mình đâu? Cho dù sau này có con, chúng ta cũng sẽ cùng nhau chăm sóc nó. Chúng ta cùng cho nó ăn, thay tả cho nó, nửa đêm nửa hôm khóc la inh ỏi khiến chúng ta không ngủ được, chúng ta sẽ thức cùng nó, nếu mệt, thì tựa vào nhau nghỉ ngơi, nếu không chịu nổi nữa, thì chợp mắt một lúc. Chúng ta sẽ luôn bên nhau, nhưng tuyệt đối không có người thứ ba, hiểu không?”
Lâm Trục Lưu ướt sũng đứng trong bồn nước, nhìn cánh môi đỏ au của Tiêu Mị khép mở liên tục, thốt ra những lời tốt đẹp nhường ấy.
Thật ra Tiêu Mị đã ngà ngà say, một tay chống vào thành bồn tắm, một tay khác đan chặt lấy tay nàng.
Lâm Trục Lưu đứng trong bồn tắm, dùng một tay tỉ mỉ vuốt ve cơ thể trắng ngần nhẵn nhụi của y.
Tiêu Mị ở trần, trong làn hơi nước mịt mù cũng vẫn có thể nhìn rõ những vết sẹo màu đỏ sẫm trên cơ thể trắng ngần của y. Từ nhỏ y đã khổ cực, mỗi một vết thương đều có nguồn gốc của nó, nhưng chưa chắc y đã nhớ rõ được lai lịch của mỗi vết sẹo kia.
Song hai vết thương mới nhất Lâm Trục Lưu đều nhận ra được, một vết dữ tợn nằm trên đầu vai y, đến bây giờ cũng vẫn có thể mường tượng ra được ban đầu phải sâu đến mức nào, một vết thương nằm ở lồng ngực, là do nàng đã bắn mũi tên vào tim y.
Khi ấy, nàng thật sự cho rằng mũi tên này sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa hai người, ít nhất, cũng sẽ khiến y nguội lòng với nàng từ đây.
Nhưng Tiêu Mị vẫn đối xử với nàng tốt đến vậy, bận tâm suy nghĩ vì nàng và vì tương lai của hai người. Trong lòng y tương lai của hai người họ đẹp đẽ nhường ấy, vốn dĩ không hề tồn tại vướng mắc bởi sự không tin tưởng của nàng.
Lâm Trục Lưu nhìn y, cảm xúc cuộn trào.
Tại sao lại có một người như thế, tại sao nàng lại có thể có được một người như thế…
“A Trục, sống những ngày tháng như vậy cùng ta, nàng có bằng lòng chăng?” Tiêu Mị ngoảnh đầu sang, khe khẽ rủ mi, Lâm Trục Lưu liền cảm thấy cõi lòng mềm nhũn.
Ngày nào nàng cũng nhìn khuôn mặt này của y, nhưng sao càng nhìn càng yêu, càng nhìn càng thấy không đủ.
“Sao thế?” Tiêu Mị vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, líu lưỡi hỏi nàng: “A Trục, không vui ư?”
Lâm Trục Lưu lắc đầu: “Không phải không vui.”
Là quá vui…
Cách lớp y phục, nàng khẽ đưa hay ôm lấy hông Tiêu Mị, sau đó càng lúc càng xiết chặt lấy y, áp mặt lên lồng ngực ấm áp rắn chắc của y.
Bấy giờ nàng nghe được tiếng tim y đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp, nhịp đập vừa chậm rãi vừa hữu lực.
Tiêu Mị cảm nhận được sự dựa dẫm của nàng, khẽ nở nụ cười, cánh tay thon dài mạnh mẽ ôm lấy bả vai nàng, kéo nàng vào lồng ngực, chậm rãi cảm nhận hơi thở của nàng.
Cứ như vậy, hai người, ở bên nhau, thật tốt.
Minh Phương phu nhân bị bệnh, mãi đến hôm Mật Dao Ngữ bị xử quyết, bà cũng không bước ra khỏi tẩm cung của mình nửa bước.
Tiêu Mị có đi thăm mấy lần, đều bị cung nhân chặn ở ngoài cửa, thế nên mấy hôm nay, tâm trạng của y không tốt lắm.
Trước mặt Lâm Trục Lưu y vẫn làm ra vẻ rất thoải mái, tuy ban đầu vẫn có thể qua mắt được nàng, song hiện tại y đã không thể che giấu cảm xúc của mình được nữa, thế nên mấy hôm nay Lâm Trục Lưu vẫn luôn nghĩ cách giúp y, làm thế nào để Minh Phương phu nhân mau mau khỏi bệnh.
Khi Lâm Trục Lưu vừa trở về từ chỗ của Phong Lăng Vận, thì trông thấy Tiêu Mị ngồi một mình bên cạnh thư án, một tay chống đầu, một tay kia khẽ gõ lên bàn, hàng mày cau chặt.
“Chàng lo lắng vì chuyện của mẫu thân sao?” Nàng hỏi.
“A Trục, mẫu thân vẫn không chịu ra ngoài, ngay cả đế tọa bà cũng không muốn gặp.”
“Tất nhiên rồi, có lẽ bây giờ mẫu thân đang rất đau lòng.” Lâm Trục Lưu lắc đầu, trong tử lao bị đứa cháu mình hết lòng yêu thương đối xử như vậy, cho dù mạnh mẽ hơn nữa cũng sẽ đau lòng.”
Tiêu Mị nhìn Lâm Trục Lưu, dường như tâm trạng khá hơn đôi chút, nói: “A Trục trước mặt mẫu thân nàng cũng nên gọi bà như vậy, đừng gọi là thái hậu nữa.”
Lâm Trục Lưu lắc đầu, “Tâm trạng của bà vốn đã không tốt, hơn nữa lại không thích chúng ta ở bên nhau, nếu bị gọi một tiếng mẫu thân, e là tâm trạng của bà sẽ càng tệ hơn.”
“Sẽ không đâu…” Tiêu Mị cau mày, vội vàng định giải thích, chỉ là chưa kịp lên tiếng, thì bị Lâm Trục Lưu ngắt lời.
“Tiêu ca, mấy hôm nay tâm trạng của mẫu thân không tốt, chúng ta có nên đón bà đến Qua Tỏa ở một khoảng thời gian không? Dù sao đi chăng nữa, đế đô cũng là một nơi khiến bà đau lòng, cứ tiếp tục ở đây tâm trạng sẽ không khá lên được đâu.”
“A Trục, nàng bằng lòng để mẫu thân trở về Qua Tỏa với chúng ta ư?” Tiêu Mị vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng sau đó lại lắc đầu, “Ngay cả gặp ta bà còn không chịu gặp, cũng không biết phải mở lời với bà bằng cách nào.”
Lâm Trục Lưu vỗ vai y, “Chuyện này cứ giao cho ta, tối nay ta sẽ về muộn, chàng chuẩn bị hành trang để ngày mai đón mẫu thân cùng về Qua Tỏa nhé.”
“A Trục, … đợi một lát…”
Tiêu Mị đang định ngăn cản nàng, thì Lâm Trục Lưu đã nhảy vọt ra khỏi cửa sổ, đi về phía tẩm điện của Minh Phương phu nhân.