Cô mở ra đọc, nét chữ này không thể nào quen hơn. Là chữ của chồng cô, Minh Thái.
Gửi vợ yêu,
Lúc em nhận được lá thư này, anh vẫn phải đi công tác, hơn một tuần nữa mới có thể trở về với em và con. Anh nhớ em đến chết mất. Hôm nay sinh nhật em, anh chúc em luôn xinh đẹp, luôn tràn đầy năng lượng như bây giờ. Và đặc biệt yêu anh nhiều hơn hai đứa trà xanh với bạc hà một chút. Em không thể hiểu mỗi tối khi em ngủ với hai đứa anh một mình một giường cô đơn lắm. Thế nên sau này đề nghị bà Phan chấn chỉnh lại đi nhé. Nhân dịp sinh nhật em anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện nho nhỏ. Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé học chung lớp với một cô bé nọ. Cậu bé là lớp trưởng, đẹp trai, học giỏi, con người hoàn hảo như thế lại đi thích cô bé kia, xấu xí, xấu không thể tả. À anh có đặt tên cho nhân vật nữa, nam chính tên Minh Thái, nữ chính tên Ngọc Thư. Thề có trời chỉ là trùng tên thôi, Ngọc Thư vợ anh vẫn là xinh đẹp nhất.Tiếp nhé. Một ngày kia Minh Thái ngây ngô quyết định tỏ tình với Ngọc Thư. Cô bé ấy má đỏ bừng chạy đi mất, cầm luôn thanh sôcôla mà Minh Thái định tặng. Nhưng em biết không cô bé ấy bị tai nạn, Minh Thái thẫn thờ, bàng hoàng nhìn cô bé mình thích cứ thế mà đi xa mãi. Lúc ấy cậu bé lại vô tình gây ra tai nạn khiến một cô bé khác bị thương. Minh Thái chấp nhận chịu trách nhiệm đến khi gia đình đưa cô bé đó sang Mỹ thì em biết không cô bé Ngọc Thư kia quay trở về. Minh Thái lúc ấy đã là một chàng trai 17 tuổi. Khi nghe cô chủ nhiệm giới thiệu tên cô bạn học sinh mới vào lớp, Minh Thái có chút nghi ngờ nhưng cậu vẫn không tin rằng đó là Ngọc Thư, cô gái cậu đã từng thích khi còn tiểu học. Nhân duyên quả là thú vị, không chỉ học chung lớp, ngồi chung một bàn mà nhà Ngọc Thư và Minh Thái còn là hàng xóm. Sau bao nhiêu ngày tháng cuối cùng Minh Thái đã xác định được cô bạn cùng bàn chính là cô bé năm xưa cậu thích. Em không biết đâu khoảnh khắc đó Minh Thái hạnh phúc lắm. Cuộc đời cậu có lẽ chưa bao giờ hạnh phúc đến như vậy. Và cậu lại tỏ tình trong một đêm văn nghệ mừng ngày thành lập trường, Ngọc Thư gật đầu đồng ý. Nhưng rồi một biến cố lớn xảy ra khi cô bạn cũ của Minh Thái quay trở về. Minh Thái mù quáng hết lần này đến lần khác khiến Ngọc Thư đau lòng. Đỉnh điểm là tại cậu mà Ngọc Thư bị té cầu thang, bất tỉnh mấy ngày. Minh Thái đã rất sợ hãi bởi vì Vũ Khang, anh trai của Ngọc Thư, nói rằng anh ấy sẽ đưa Ngọc Thư rời xa Minh Thái. Mà thiếu đi Ngọc Thư có lẽ cuộc sống của Minh Thái chẳng còn mặt trời nữa. Nhưng, cuộc đời không có chữ nhưng cũng sẽ không là cuộc đời phải không em. Không cần Vũ Khang đưa đi, Ngọc Thư đã tự động rời xa Minh Thái. Cậu nghe tin, tuyệt vọng chạy đến sân bay, điên cuồng tìm Ngọc Thư, vẫn là cậu chậm một bước, con chim sắt đưa cô gái cậu yêu đến tận xứ sở sương mù, Anh quốc. Minh Thái suốt năm năm đó, ngày ngày đều đặn gửi cho cô một tin nhắn qua facebook mặc cho cô không hề xem hay reply. Cậu hối hận, ăn năn, quyết tâm kiếm thật nhiều tiền. Khi cậu có tiền, có quyền lực chuyện tìm kiếm Ngọc Thư sẽ dễ dàng hơn bao giờ hết. Năm năm sau, khi Minh Thái đã là tổng giám đốc của Phan thị, Ngọc Thư một lần nữa xuất hiện. Cô trở về, xinh đẹp hơn hẳn mỉm cười chào Phan tổng. Hai từ ấy tựa như mũi dao nhọn đâm vào người Minh Thái. Chỉ mới năm năm thôi mà hai người xa cách như vậy rồi sao, cô có biết Minh Thái nhớ cô từng ngày, nỗi nhớ cứ da diết khiến anh muốn từng từ bỏ tất cả, bỏ mặc mọi thứ để đi tìm cô. May sao sau năm năm Ngọc Thư vẫn không phải là đối thủ của Minh Thái. Ngọc Thư quá thỏ trắng còn Minh Thái như con sói xám. Kết thúc câu chuyện đầy bất ngờ luôn nhé. Thỏ trắng đồng ý lấy sói xám, sinh ra những hai người con, một trai, một gái. Hết truyện rồi vợ à. Em đọc rồi đừng có khóc đấy, hai đứa nhìn thấy lại chọc mẹ cho xem. Thư anh viết chủ yếu kể chuyện cho em nghe thôi. Hết rồi. Anh nói hết rồi em đừng đọc nữa. Nghe lời đi đừng đọc nữa.
Em vẫn còn đọc sao. Thôi được vì em đọc nên anh mới viết thêm đó.
Ngọc Thư, anh yêu em.
Ngọc Thư vừa cười, vừa khóc cầm chặt lá thư trên tay. Nhân duyên đưa hai người đến bên nhau thật may khi Minh Thái vẫn luôn luôn nắm chặt tay cô khiến cô có đủ dũng cảm nắm chặt tay anh cùng vượt qua bao thăng trầm của cuộc sống.