- Ở... có cây, có lá, có con chó bự bự đứng đó. Có cả cái bốn chân, có cái bay vút lên nữa đó ba
- Ở vườn?
Con bé gật đầu. Minh Thái gật đầu, trình độ miêu tả của con gái rượu quả nhiên chỉ mình anh hiểu. Con chó bự bự là chiếc porsche, bốn bánh con bé hiểu bốn chân, cái bốn chân còn có cái bay vút lên là xích đu đặt ở trong vườn. Minh Thái quả nhiên là vô cùng hiểu Mộc Khuê.
- Cùng xuống gặp mẹ nhé.
- Yes yes yes.
- Ai dạy con nói vậy. - Upin, Ipin.
- Là ai.
- Là Upin, Ipin.
- Ok, ba sẽ không thắc mắc nữa.
Hai ba con xuống sân, mẹ đang tỉa cành cây, Mộc Khuê thấy vậy đòi ba thả xuống, lon ton chạy đi chơi.
- Phan Minh Thái, tên đểu cáng em lại có thai rồi. Anh bảo để ba bốn năm nữa cơ mà. Không biết đâu bắt đền anh đấy.
- Em... em có thai. Ngọc Thư thật hả.
- Tên đểu cáng, bắt đền anh.
Minh Thái cười tươi hơn hoa.
- Cười cái gì chứ. Anh bảo để hai ba năm nữa cơ mà.
- Chỉ là vỡ kế hoạch không thể trách chồng được vợ yêu à. Minh Thái ôm cô vợ nhỏ vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô.
Mộc Khuê cầm trên tay cành hoa lan, đôi mắt to, tròn nhìn hai con người đang tình tình củm củm.
- Ba ôm Mộc Khuê nữa, ba ôm con,ôm con. Mộc Khuê chạy lại, ôm chân ba mẹ.
- Trà Xanh( tên ở nhà của Mộc Khuê), con đang.... đang cầm cái gì trên tay vậy. Ngọc Thư nhìn thấy cành bông mà trà xanh đang ve vẩy, đó hình như là cành hoa lan mà Minh Thái thích nhất thì phải.
Minh Thái bế con lên, nhìn thấy cành hoa mà lòng đau như cắt. Cây hoa lan anh chăm cả tháng trời, khó khăn lắm mới nở được một cành mà con gái yêu dấu nỡ lòng nào ngắt mất.
- Sao... sao... sao con lại ngắt hoa của ba.
- Con thấy mẹ cắt cành, con cắt giúp mẹ thôi.
Hai vợ chồng đứng hình, con gái thật yêu thương ba mẹ mà. Ngọc Thư và Minh Thái mặt đen lại không biết nên khóc hay nên cười với con bé đây.
~~~~xuxumeomeo~~~~
- Mộc Khuê ngoan, nghe bà nội nói này, ba mẹ sắp có em bé rồi. Con có vui không.
- Em bé? Không chịu, con không thích em bé. Con không muốn, con không thích. Mộc Khuê tụt xuống người bà nội, chạy vào phòng khóc nức nở.
Một lát sau mẹ đi khám thai về, nghe bà nội kể liền đi ngay lên phòng con gái.
- Trà Xanh ơi, mở cửa cho mẹ nào.
- Trà Xanh ơi, mẹ mua tiramisu vị trà xanh mà Trà Xanh thích nhất này. Con bé mở chốt khoá nhưng vẫn không chịu mở cửa.
- Trà Xanh ơi, ba mua cho Trà Xanh nguyên một bộ đồ chơi búp bê thật đẹp luôn đấy. Hình như có biến chuyển gì đó, Ngọc Thư thừa thắng xông lên.
- Trà Xanh ơi, ba mua cặp thuỷ thủ mặt trăng với mấy bộ váy xinh ơi là xinh cho trà xanh đấy. Xinh lắm luôn. Trà Xanh không lấy vậy mẹ cho bé táo nhà hàng xóm nhé.
Cửa mở, Trà Xanh với đôi mắt đỏ hoe đi ra ôm lấy chân mẹ.
- Chị hàng xóm bảo mẹ có em bé con sẽ bị ra rìa. Ba mẹ thương em bé nhiều hơn con. - Sao có thể chứ, ba mẹ thương Trà Xanh lắm lắm. Con xem ba mẹ mua bánh con thích ăn, mua cặp con thích mang, chẳng phải con bảo con muốn mang cặp thủy thủ mặt trăng đến nhà trẻ sao. Con muốn chơi với búp bê và muốn mặc thật nhiều váy đẹp như công chúa ba mẹ mua cho con rồi.
- Con không cần mấy thứ đó, con muốn ba mẹ đừng bỏ rơi con. Con ghét em bé. Con chỉ muốn ba mẹ quan tâm mỗi con thôi.