Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 537: Cung tên

Bên ngoài đại lao Khai Phong phủ một mảnh hỗn loạn, nha dịch ngục tốt mặt mũi biến sắc, Triển Chiêu nhìn liền biết đã xảy ra chuyện, vội lao nhanh vào bên trong...

Phía sau Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vừa bước vào cửa địa lao, thì thấy Triển Chiêu bỗng quay người lại, đẩy hắn ra bên ngoài.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu, Triển Chiêu đẩy hắn ra tận ngoài, thuận tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang theo đuôi Công Tôn, kín đáo đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đang cầm hòm thuốc nhỏ, hai người cũng khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cầm lấy hòm thuốc giao cho Công Tôn, đưa tay chỉ Bạch Ngọc Đường ra phía xa, “Ra kia đứng đi.”

Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử nhìn nhau.

Triển Chiêu híp mắt, “Xem xong đảm bảo ngươi cả đời không thể nuốt nổi thứ gì nữa.”

Bạch Ngọc Đường yên lặng ôm Tiểu Tứ Tử xoay người đi ra xa, Công Tôn thấy thần tình của Triển Chiêu thì càng thêm hiếu kỳ.

Triệu Phổ cũng ôm cánh tay đi tới, “Tình huống gì a?”

Âu Dương tay chân nhanh nhẹn, lại siêu cấp tò mò, chạy thẳng vào nhìn thoáng qua, mọi người bỗng nghe hắn văng tục, “Ngọa tào!”, sau đó thấy Hỏa Kỳ Lân lao trở ra, “Ni mã quá buồn nôn!”

Công Tôn lúc này đã tiến vào trong, Triệu Phổ và mấy người hiếu kỳ còn lại đều đi vào, rồi đều lao ra hô ghê tởm.

Bạch Ngọc Đường thì không có chút tò mò nào, còn Tiểu Tứ Tử thì siêu cấp hiếu kỳ.

“Oa a!”

Lúc này, Tiểu Lương Tử cũng đi vào nhìn thoáng qua, rồi hốt hoảng chạy ra, tới bên Bạch Ngọc Đường, nói với Tiểu Tứ Tử, “Cận nhi đừng đi xem a, siêu tởm!”

Tiểu Tứ Tử hỏi, “Như thế nào?”

“Là sơn tặc vừa rồi đó!” Tiểu Lương Tử bĩu môi, “Toàn thân đều là lỗ, có rắn chui ra từ đó, ni mã dọa chết người!”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy thì toàn thân nổi da gà, may mà vừa nãy không vào xem, bất quá Ngũ gia vẫn thấy đại lao này của Khai Phong phủ không thể để được nữa, phải nhanh chóng thiêu hủy!

Tiểu Tứ Tử thì ôm cánh tay nghiêng đầu, “Vì sao lại có rắn nhỏ bò từ trong người ra ngoài? Rắn đó trong như thế nào a? Là rắn hay sâu...”

Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, kín đáo đưa Tiểu Tứ Tử cho Tiêu Lương, ý là — hai đứa ra chỗ khác thảo luận đi.

Lâm Dạ Hỏa cũng không định đi vào, chạy đến bên Bạch Ngọc Đường la lối, “Khiếp quá! Khai Phong phủ các người sao toàn biến thái vậy!”

Thiên Tôn và Ân Hầu cũng chạy vào nhìn thử, Thiên Tôn định bụng sẽ ra trêu chọc Bạch Ngọc Đường, phải miêu tả tình hình thi thể tỉ mỉ một tí.

Triển Chiêu cũng chạy đến, nghiến răng, “Ai nha, sắp tới chắc chắn ta không nuốt nồi canh rắn, còn có lươn a, cá chạch a ….”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Ân Hầu ra cửa, nói, “Ta cũng lần đầu tiên thấy kiểu chết quái dị như thế, là trúng độc sao?”

Một lát sau, Công Tôn đi ra, phía sau là mấy nha dịch khiêng một chiếc cáng, trên đó là thi thể Khâu Kiện, đã đắp khăn trắng lên trên.

Phía sau một nha dịch cầm theo một ***g lớn, bên trong có cả ngàn con rắn nhỏ.

Yêu Yêu nhìn thấy liền lao tới, Bạch Ngọc Đường đưa tay túm lấy cánh nó, ý là, ngươi dám ăn ta không nuôi ngươi nữa!

Công Tôn xoa tay đi ra, thấy mọi người đều trưng vẻ mặt ghê tởm thì xua tay, “Không đến nỗi mắc ói lắm đâu.”

Một bên, Tiểu Tứ Tử đứng ở bên cáng thương, xốc lên tấm vải che thi thể, rồi nhìn thoáng qua cái ***g kia, “Đây là rắn gì nha? Sao lại có hai đầu?”

Đây là, Hắc Thủy bà bà đi tới bên ***g, nhìn vào bên trong, mở miệng nói, “Song đầu xà.”

“Song đầu xà?” Tất cả mọi người hiếu kỳ.

Công Tôn nói, “Kỳ thực cũng không phải là có hai đầu, mà là hình dạng đuôi giống với đầu, bởi vậy vừa nhìn sẽ nghĩ là có hai đầu, kỳ thực không phải rắn chui ra từ thân thể hắn, mà là cắn chặt lấy không tha, còn đuôi thì chuyển động mà thôi.”

“Có độc không?” Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn lắc đầu, “Không có độc, là một loại rắn sinh hoạt ở sa mạc, ăn chuột đồng rắn mối các loại, những con rắn nhỏ này hẳn là vừa nở từ trứng ra chưa lâu. Rắn vốn là loài mắt kém, chỉ thông qua mùi mà phán đoán đồ vật. Khâu Kiện hẳn là ăn vào một loại dược dẫn xà, theo mồ hôi hắn mà vị đạo phát tán ra, mà lại có người đưa loại rắn này giấu tới phòng giam của hắn, mới có thể đột nhiên đi ra cắn hắn. Mà chừng này rắn cũng không đến mức cắn chết hắn, nguyên nhân chân chính cho cái chết của hắn là trúng độc.”

Công Tôn miêu tả xong, sắc mặt mọi người lại xấu thêm vài phần — không ghê vì quá ghê!

Lúc này, chợt nghe Hắc Thủy bà bà nói, “Rắn cũng đã chết.”

Mọi người sửng sốt.

Công Tôn đi qua nhìn.

Tiểu Tứ Tử cầm một cây gậy trúc lên nâng thử một con rắn nhỏ, vùng xung quanh lông mày nhíu lại thành một ụ nhỏ, “Hảo thương cảm nga, vừa nở ra chưa được bao lâu mà.”

“Là bị độc trong người Khâu Kiện độc chết sao?” Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn gật đầu, “Độc trên người Khâu Kiện rất hiếm thấy, ta trước đây cũng chưa thấy qua, bất quá đúng là dẫn xà.”

“Những phạm nhân khác trong phòng giam thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn nhún vai, “Ta vẩy thật nhiều rượu hùng hoàng, sẽ không có rắn tới nữa, hơn nữa những người khác cũng không có dấu hiệu trúng độc, hẳn là chỉ có Khâu Kiện.”

“Thức ăn của hắn đều là Khai Phong phủ cung cấp, thế nào lại trúng độc?” Triển Chiêu tò mò.

“Hắn trúng độc mạn tính.” Công Tôn nói, “Muốn độc tố đi khắp toàn thân, dẫn tới đám rắn này cắn hắn, ít nhất cũng cần hai ba ngày, hẳn là trúng độc trước khi bị giam vào Khai Phong phủ.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Khâu Kiện vốn phải bị nhốt vào Thiên lao, nói cách khác vốn dĩ hẳn sẽ phát bệnh ở Thiên lao... Nhưng mấy con rắn này thì làm sao vào được nhỉ?”

“Phía trên đại lao có một song cửa sổ nhỏ để thông khí.” Công Tôn nói, “Ta tìm được trong phòng giam Khâu Kiện một ít vải bố ẩm.”

“Vải...” Triển Chiêu nhíu mày.

Lúc này, chợt nghe Long Kiều Quảng hỏi, “Trên cửa nhà giam, có lỗ thủng không?”

Tất cả mọi người sửng sốt, lại vào bên trong nhìn một chút.

Quảng gia kiểm tra, quả nhiên, phía trên cánh cửa gỗ của nhà giam, xuất hiện mấy lỗ thủng.

“Là bị bắn vào.” Long Kiều Quảng nói.

“Treo túi vải chứa rắn lên một thanh băng, sau đó dùng nó làm mũi tên, bắn vào nhà tù. Băng đụng vào cửa gõ sẽ vỡ tan, rớt xuống đất rồi chảy ra, rắn sẽ từ trong túi bò ra ngoài.”

“Cái này có thể làm được sao?” Triển Chiêu ngẩng mặt, nhìn cái lỗ thông khí vô cùng hẹp ở phía trên.

Long Kiều Quảng đi tới, nhìn qua lỗ thông khí, “Ân... Địa điểm bắn tên hẳn là rất xa.”

Triệu Phổ bảo hắn đi tìm xem.

Hữu Tướng quân liền mang theo Triển Chiêu bọn họ đi ra ngoài tìm.

Tới bên ngoài nhà giam... Phụ cận cơ bản không có hộ dân, chỉ ở cách đây rất xa, có một mảnh bãi săn.

Triển Chiêu hỏi, “Từ bãi săn bên kia sao?”

Long Kiều Quảng gật đầu, ngửa mặt nhìn một lúc lâu, đưa tay chỉ, “Hẳn là trên một cái cây ở bên đó.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền theo Long Kiều Quảng cùng đi bãi săn.

Cái bãi săn này thường ngày không có người đến săn thú, chủ yếu là do Triệu Trinh không thích săn bắn, dần dần trở thành một vườn bách thú hoàng gia, bên trong cả đống động vật sinh sông, cũng không có mãnh thú gì. Thường tới đây nhất đại khái hay Long Kiều Quảng và Đa la.

Long Kiều Quảng ở trong bãi săn vừa đi vừa quay đầu lại nhìn để xác định phương hướng.

Đang đi, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Có người!”

Long Kiều Quảng cả kinh, “Hung thủ?”

Triển Chiêu thì lắc đầu, “Không phải, là người một nhà.”

Long Kiều Quảng hơi sửng sốt, lúc này, mọi người đi qua một lùm cây, thì thấy dưới một gốc cây cổ thụ phía trước có một người đứng, đang ngửa mặt nhìn vị trí cành cây.

Long Kiều Quảng có chút ngoài ý muốn — dưới tàng cây dĩ nhiên là Ngô Nhất Hoạ.

“Tiểu Họa thúc.” Triển Chiêu chạy tới.

Ngô Nhất Hoạ gật đầu, hỏi, “Có phải đã xảy chuyện gì không?”

Triển Chiêu nói, “Có người bắn một túi đựng rắn vào một phòng giam trong đại lao Khai Phong phủ.”

Ngô Nhất Hoạ nhướn mi, “Thì ra là thế.”

Long Kiều Quảng hiếu kỳ, hỏi hắn, “Ngươi thế nào lại ở chỗ này?”

Ngô Nhất Hoạ nói, “Ta vừa rồi ở trong viện Khai Phong phủ nghe được tiếng gió thổi có điểm quái, hẳn là có người từ phía xa bắn tên.”

Long Kiều Quảng càng nghi hoặc, “Ngươi không biết nhà giam bị nhắm bắn?”

Ngô Nhất Hoạ nhún vai.

“Vậy ngươi làm sao phán đoán tên là từ bên này bắn ra?” Long Kiều Quảng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Ngô Nhất Hoạ nhìn hắn một chút, nói, “Nghe tiếng gió thổi a, bắn tên ngoại trừ tiếng gió thổi còn có tiếng dây cung rung lên, người này nội lực thuộc loại phổ biến, khá dễ tìm.” Nói rồi, hắn đưa tay chỉ lên một ngọn núi xa xa, “Nếu quả thật là cao thủ, sẽ bắn ở đó, tiếng gió bị bật vào vách núi sẽ che giấu được tiếng rung của dây cung, mũi tên ở không trung bay một vòng, tiếng xé gió cũng theo gió tiêu biến, thần không biết quỷ không hay.”

Long Kiều Quảng nhìn vách núi xa xa, lại quay đầu lại nhìn Khai Phong phủ còn xa hơn, há hốc miệng, “Ách...”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn trời.

Hữu Tướng quân gãi đầu, “Cái kia...”

Triển Chiêu trêu ghẹo hắn, “Thế nào? Thấy khó? Ta thấy ngươi từng bắn tên bay vòng mà.”

Long Kiều Quảng nhíu mày, “Tên bay vòng là sau khi bắn ra bay đến đoạn cuối mới quẹo sang, chủ yếu phải dựa vào hướng gió và độ cao, từ ngọn núi kia muốn bắn trúng đại lao Khai Phong phủ cần phải bắn sao cho bẻ sang bay vòng ngay từ đầu, nếu không rất có khả năng sẽ bay vào phòng khác chứ không trúng phòng Khâu Kiện ... Làm sao bắn ra rồi khúc sau mới quẹo vào mà trúng được?”

Triển Chiêu nhướn nhướn mi nhìn Ngô Nhất Hoạ.

Ngô Nhất Hoạ lắc đầu, “Đoạn cuối bay vòng gọi là Kim Câu xạ, ở giữa quẹo vào gọi là Tân Nguyệt xạ, đoạn đầu quẹo vào gọi là Lưu Tinh xạ, đánh một vòng tròn gọi là Ngân Bàn xạ, là ai dạy ngươi bắn cung? Sao lại dạy có phân nửa.”

Long Kiều Quảng khóe miệng giật giật, “Còn có cả tên sao? Gia là hay săn thú rồi biết thôi...”

Ngô Nhất Hoạ hơi sửng sốt, nhìn Long Kiều Quảng, “Không ai dạy ngươi? Tự ngươi biết Kim Câu xạ?”

Hữu Tướng quân bĩu môi, “Cái gì kim cẩu ngân cẩu...”

Triển Chiêu nhịn cười, hỏi Ngô Nhất Hoạ, “Chắc chắn là bắn tên ở đây ạ?”

Ngô Nhất Hoạ chỉ chỉ chạc cây trên đầu, “Đứng ở nơi đó, có vết nứt thân cây, là do nội lực tác động.”

Triển Chiêu nhảy lên nhìn thoáng qua, quả nhiên, chỉ thấy trên thân cây rất thô có một vết rạn, hai cành gần đó cũng bị chặt đứt.

Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh một chút, “Người hẳn là đã chạy.”

Triển Chiêu dự định đi xung quanh bãi săn hỏi thăm xem có ai nhìn thấy gì không.

Ngô Nhất Hoạ thấy hết chuyện để làm cũng muốn đi, Long Kiều Quảng lại ngăn cản hắn, “Chờ một chút.”

Bệnh thư sinh dừng cước bộ nhìn hắn.

Hữu Tướng quân vẻ mặt hồ nghi, chỉ vào ngọn núi xa xa, “Thực sự có thể từ bên kia bắn tới phòng giam?”

Ngô Nhất Hoạ hỏi Long Kiều Quảng, “Ngươi có muốn thử không?”

Long Kiều Quảng chỉ vào chính mình, “Ta kiểu gì cũng chả làm được đâu.”

“Cũng không chắc.” Ngô Nhất Hoạ nói, vẫy vẫy ba người, ý là, lên núi một chuyến.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được hiếu kỳ, theo lên núi.

Đi lên sườn núi đó đương nhiên không làm khó được mọi người, thế nhưng lên đó rồi, cơ bản nhìn không thấy vị trí cửa sổ của nhà giam Khai Phong phủ.

Long Kiều Quảng gãi đầu, “Nhìn không thấy...”

Bạch Ngọc Đường cũng có chút hiếu kỳ, thò người ra nhìn thử, đúng là một chút cũng không thấy.

Ngô Nhất Hoạ vỗ đầu Long Kiều Quảng, “Ngươi vừa đi lâu như vậy, có mỗi vị trí đó mà không nhớ được?”

Long Kiều Quảng nhíu mày suy nghĩ một chút, “Ặc... Đại khái là có chút ấn tượng...”

Nói rồi, Long Kiều Quảng tháo cây cung tùy thân xuống, đưa cho Ngô Nhất Hoạ, “Chỉ mang theo nhuyễn cung.”

Ngô Nhất Hoạ nhíu mày, “Dùng không quen, tự ngươi bắn đi.”

Long Kiều Quảng nghiêng đầu, “Xa như vậy, nhuyễn cung bắn được không?”

Ngô Nhất Hoạ bật cười, “Ngươi có nội lực không!”

“Nhưng cố quá sẽ làm đứt dây cung...”

Ngô Nhất Hoạ lắc đầu, “Cho ngươi dùng nội lực, không cho ngươi dùng sức!”

Hai chòm ria mép của Quảng gia sắp rụng xuống, “Gì?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở một bên nhịn cười, biểu tình của Long Kiều Quảng quá buồn cười...

Triển Chiêu nhắc nhở, “Đối phương dùng chính là băng nga!”

“Nga?” Ngô Nhất Hoạ sờ sờ cằm, “Trong phòng giam có lưu lại vết tích gì không?”

“Có lỗ thủng.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Ngô Nhất Hoạ cười khinh thường, “Kém cỏi.”

Long Kiều Quảng xuất ra một túi vải, nói, “Coi như cái túi này đựng đầy rắn nha.”

Ngô Nhất Hoạ cầm lấy cái túi, tiện tay thả vài cục đá vào, sau đó lấy một túi nước bên hông, giao cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đổ nước ra, dùng hàn băng chân làm ra một mũi tên băng, giao cho Ngô Nhất Hoạ.

Ngô Nhất Hoạ treo túi vải lên, giao cho Long Kiều Quảng.

Quảng gia cầm băng trụ lắp vào cung, hỏi, “Mà, có khả năng bắn chết người qua đường không?”

Triển Chiêu cũng cả kinh, “Có nguy hiểm không đó a?”

Ngô Nhất Hoạ lắc đầu, nhìn bộ dáng Long Kiều Quảng lắp cung, nói, “Tư thế sai.”

Long Kiều Quảng liếc Ngô Nhất Hoạ, ý là — gia tốt xấu gì cũng là Đại Tống đệ nhất cung thủ, ngươi thế nào như đang nói mấy tên tay mơ vậy.

Ai ngờ Ngô Nhất Hoạ bổ liễu một đao, “Tay mơ!”

Quảng gia ôm ngực — tâm đau a!

Ngô Nhất Hoạ thấp giọng nói, “Ngươi cảm thụ gió một chút, nội lực không phải tập trung ở mũi tên, mà là ở dây cung, mũi tên có hay không căn bản không trọng yếu, trọng yếu chính là … Dây cung.”

Long Kiều Quảng hơi ngẩn người, đang muốn lải nhải hai câu, lại nghe Ngô Nhất Hoạ nói, “Câm miệng, tập trung tinh lực! Suy nghĩ vị trí cửa sổ.”

Long Kiều Quảng bị hắn dọa sợ, bất quá vẫn nhắm hai mắt lại, hồi tưởng vị trí kia.

Ngô Nhất Hoạ đưa tay vỗ hông hắn, “Tư thế tự nhiên chút! Nghe tiếng gió.”

Theo Ngô Nhất Hoạ nói, Long Kiều Quảng bắt đầu cảm thụ gió, nội lực cũng đã lên, dồn cả vào dây cung chứ không phải vào mũi tên.

“Chờ.” Ngô Nhất Hoạ mở miệng.

Long Kiều Quảng có chút tò mò.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu còn lại là hiếu kỳ, “Chờ cái gì?”

“Chờ cảm giác.” Ngô Nhất Hoạ nhìn tư thế của Long Kiều Quảng, lược gật đầu, “Mũi tên là ban đầu bay thẳng sau đó mới bay vòng, hay bay vòng trước rồi mới bay thẳng thì chỉ cần nhìn vào biến hóa ở ngón tay ngươi, động tác theo thói quen của mỗi người không giống nhau, mức độ dồn sức lên dây cung cũng không giống nhau, ngươi có thế bắt nó bay vòng ở đoạn cuối hay đoạn đầu, hướng bay của nó không phải do ánh mắt ngươi, mà là trí nhớ của ngươi, ngươi muốn cho nó đi như thế nào, nó được đi như thế nào, thì cho dù rời khỏi dây cung, nó cũng sẽ theo ý muốn của ngươi.”

Lúc này, Long Kiều Quảng không nói, ngay cả khí tức cũng dần dần hòa với tiếng gió xung quanh, dần dần... Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy Long Kiều Quảng hình như không còn tồn tại.

Ngay lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn nhìn Ngô Nhất Hoạ xem lúc nào thì nên bắn tên ra, thì bỗng thấy Ngô Nhất Hoạ đột nhiên khóe miệng nhếch lên... Cùng lúc đó, Long Kiều Quảng thả dây cung, “xoát” một chút...

Mũi tên băng mang theo cái túi bay đi, không hề bay vòng... Xẹt qua vách núi, biến mất.

Long Kiều Quảng mở mắt ra.

Ngô Nhất Hoạ gật đầu, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Nói xong, xoay người hạ sơn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng theo xuống phía dưới, hiếu kỳ còn hỏi, “Bắn trúng không?”

Ngô Nhất Hoạ nhún vai, “Trời mới biết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc — không biết sao ngươi còn bảo người ta trẻ nhỏ dễ dạy?

“Tư thế đẹp là được.” Bệnh thư sinh chậm rãi nói.

Mà lúc này... Mọi người đang ở trong phòng giam đột nhiên nghe “lạch cạch” một tiếng, một chiếc túi vải rơi xuống trong phòng giam.

Triệu Phổ lại càng hoảng sợ, cúi đầu nhìn... Thì thấy mũi tên băng đã vỡ tan, chỉ còn lại chút vụn, bên trong là sỏi, cứ thế rơi vào phòng giam, căn bản không lưu lại bất cứ vết tích gì trên cửa.

Âu Dương Thiếu Chinh nhíu mày, “Sao ta không nghe được có tiếng mũi tên bay tới?”

“Không chỉ mình ngươi không nghe được đâu.”

Lúc này, chợt nghe Thiên Tôn mở miệng, “Ta cũng không có nghe thấy.”

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Ân Hầu ôm cánh tay gật đầu, “Nguyên lai ngoại trừ hắn ra, còn có người có thể bắn ra loại tên a.”

Thiên Tôn cũng gật đầu, “Ân, đồng ý.”

...

Trên vách núi bên trong bãi săn, Long Kiều Quảng còn đứng ngốc ở đó, nhìn Ngô Nhất Hoạ dân dần đi xa.

Hữu Tướng quân cúi đầu, nhìn hai tay mình một chút, không hiểu sao cảm giác hình như có chút không giống bình thường, đưa tay, nhặt lên một cành cây, khoát lên dây cung, Quảng gia sĩ nâng tay bắn.

Cành cây vòng quanh núi, biến mất.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe được động tĩnh quay đầu lại, thì thấy Long Kiều Quảng đứng ở trên núi đột nhiên nghiêng đâu, vung tay... Cành cây nọ từ phía sau bay lên, vừa vặn bị hắn tiếp được.

Triển Chiêu cười, “Ngân Bàn xạ cũng học xong sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Học rất nhanh.”

Ngô Nhất Hoạ bật cười, “Không ai dạy mà bắn thành Đại Tống đệ nhất, có người dạy thì đến mức nào nữa?”

Lời nói có pha chút đắc ý.

Ngày đó, Long Kiều Quảng ôm cung tiễn an vị tại trên vách núi, chìm vào cảnh trời tối đen, lúc Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương tìm được hắn, thì thấy Hữu Tướng quân đang tự mình nói chuyện với mình, cằn nhằn lẩm bẩm một giây cũng không ngừng.

Trâu Lương nhíu mày, hỏi Âu Dương, “Tình huống này trước đây từng xuất hiện...”

Âu Dương gật đầu, “Ân! Khi còn bé lần đầu tiên bắn ra tên bay vòng hắn cũng vậy.”

Trâu Lương sờ sờ cằm, “Vậy hắn biết thần tượng của hắn là ai chưa?”

Âu Dương ôm cánh tay nghiêng đầu, “Cái này sao, không chừng...”

“Có cần nói cho hắn biết không?” Trâu Lương hỏi.

Âu Dương suy nghĩ một chút, khoát tay chặn lại, “Mặc kệ đi, để như vầy tương đối vui.”

Nói xong, hai tên huynh đệ vô tình vô nghĩa hướng lên trên ngoắc ngoắc, “Thoại Lao! Bắn vài con heo đi, muốn ăn thịt quay!”