Triển Chiêu và mọi người ra khỏi Thái Học viện, không hiểu sao cảm thấy hình như lại bị bán thêm lần nữa, có vẻ Lâm Tiêu gọi bọn hắn tới Thái Học viện chính là vì mục đích này...
Nhưng Thiên Tôn Ân Hầu và Tiểu Tứ Tử bộ ba rảnh rỗi nhất lại vô cùng hăng hái, muốn nghiên cứu thật kỹ lượng để chuẩn bị cho tốt chuyện tham gia tứ viện tỷ thí.
Triển Chiêu thở dài.
Vừa rồi bọn họ có hỏi Lâm Tiêu phu tử về đầu mối người tặng Chu Viện Nhi cây quạt, Lâm phu tử đương nhiên là không biết, hơn nữa, vốn đầu mối cũng không đầy đủ, Thái Học viện đại đa số học sinh đều có hình dạng thanh tú, trời mới biết người nọ đến tột cùng là ai.
Mọi người mới ra cửa Thái Học viện, Âu Dương Thuần Hoa bọn họ từ phía sau chạy lại, còn có Triệu Lan và Y Y.
Thuần Hoa hỏi, “Các ngươi đi chỗ nào thế? Quỷ trạch sao?”
Tất cả mọi người nhướn mày nhìn hắn.
“Chúng ta muốn đi xem tượng vàng kia!” Triệu Lan hai mắt sáng trưng, đại khái là nghe Nam Cung kể lại, nên muốn tận mắt nhìn.
Triển Chiêu nhìn Qua Thanh, ý là — có thể cho Triệu Lan đi sao?
Triệu Lan híp mắt nhìn Qua Thanh.
Qua Thanh bất đắc dĩ, “Nếu như tất cả mọi người đều đi, hẳn là không có vấn đề gì.”
Lúc này, từ trong thư viện Lâm Tiêu cũng theo Lâm phu tử đi ra.
Lâm phu tử cũng có chút hứng thú với tượng vàng, đại khái là vừa nghe Vương phu tử kể lại.
Triển Chiêu nhìn sắc trời còn sớm, hiện tại cũng không có đầu mối gì, không bằng đi một chuyến a, Vì vậy... Mọi người đi tới Kim gia lão trạch.
Thiên Tôn túm lấy Lâm Tiêu, nói cha hắn còn nợ mình một bức tuyết tùng đồ, nói xong khiến Lâm Tiêu mạc danh kỳ diệu.
Biết được Thiên Tôn trước khi cả nhà gặp chuyện không may đã từng gặp cha mình, Lâm Tiêu lại nghiêm túc hẳn, đáp ứng sẽ vẽ cho hắn, mai lan trúc cúc muốn cái gì đều có thể vẽ, thế nhưng hắn nhờ Thiên Tôn nhớ lại xem lúc đó cha hắn cùng ai đó nói chuyện với nhau, có cái gì kỳ lạ hay không.
Triển Chiêu nghe được án mạng từ mười năm trước, cũng thấy có chút ly kỳ, liền chăm chú nghe.
Mà ở nhóm bên kia, Âu Dương Thiếu Chinh đang nói chuyện với Triệu Phổ bọn họ, kể là mấy ngày nay Tào Lan và Tương Nghị trực ban, canh gác Kim gia lão trạch, buổi tối dĩ nhiên có binh sĩ nói đụng phải quỷ, thập phần quái dị.
Bạch Ngọc Đường căn bản không có hứng thú gì với chuyện ma quái hay bản án cũ, Vì vậy chậm rãi đi ở phía sau.
Cuối đội ngũ có một chiếc tiểu mã xa, Lâm Nguyệt Y và Triệu Lan ngồi trong đó, Qua Thanh đi ở bên sườn, ngồi ở cửa xe là Lâm Dạ Hỏa đang ngáp dài.
Triệu Lan dù sao cũng là kim chi ngọc diệp, cũng không thể bắt đi bộ.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy Qua Thanh đột nhiên vẫy vẫy hắn.
Ngũ gia thả chậm cước bộ, chờ mã xa phía sau đi lên, hai người song song đi cùng một chỗ.
Qua Thanh chỉ chỉ vào trong mã xa, Bạch Ngọc Đường tò mò, chợt nghe trong mã xa, Triệu Lan đang cùng Y Y nói chuyện.
Y Y hỏi, “Ngươi xác định a?”
Triệu Lan tựa hồ có chút do dự, “Ân... Cảm giác vậy.”
“Ngươi nhìn kỹ thêm một chút!” Y Y vén rèm xe cho Triệu Lan nhìn.
Lâm Dạ Hỏa dựa vào khung cửa nhìn hai cô nương, “Nhìn cái gì?”
Triệu Lan híp mắt nhìn Thiên Tôn, Lâm Tiêu và Triển Chiêu đang đi song song phía trước, vò đầu, “Thực sự rất giống, vóc người cũng tương tự.”
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn Qua Thanh.
Qua Thanh nói, “Công chúa vừa nói, Lâm Tiêu rất giống bạch y nhân đến trộm sách mà ngày đó nàng nhìn thấy trong thư phòng Lâm phu tn.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Xác định?”
Qua Thanh nhún vai, ý là — ngươi cũng biết nhãn thần của công chúa mà, cách mười bước là tựu mông mông lung lông, hai mươi bước mơ hồ, ba mươi bước nam nữ chẳng phân biệt được, bốn mươi bước người hay cột chẳng phân biệt được, năm mươi bược nhìn không thấy gì.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, sao lại trùng hợp như vậy, lần nào cũng chỉ có duy nhất một người mục kích, mà nhãn thần lại vô cùng kém.
Lâm Dạ Hỏa hỏi Triệu Lan, “Bóng lưng ai cũng như ai mà, ngươi xác định là giống?”
Triệu Lan chu môi, “Ân... Cảm giác...”
Bạch Ngọc Đường nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa híp mắt nhìn bóng lưng Lâm Tiêu, “Tiểu tử này là trung hay gian đây?”
“Thế nhưng ngày đó Lâm Tiêu có xuất lực để tìm ra chính xác quyển sách nào bị đốt.” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Nhìn cũng không phải người biết rõ mọi chuyện.”
“Có lẽ là người giống người, hoặc là... Giấu đầu hở đuôi a.” Lâm Dạ Hỏa nâng cằm.
“Kỳ thực cũng không nhất định, không chừng ta nhìn lầm rồi!” Triệu Lan sợ một hồi lại sinh ra hiểu lầm,, “Lâm Tiêu nhìn cũng không giống người xấu.”
“Có một biện pháp có thể thử hắn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ngày đó nhóm Khâu Kiện bắt cóc công chúa đều còn đang trong đại lao Khai Phong phủ, nếu như Lâm Tiêu chính là chủ mưu phía sau, như vậy Khâu Kiện bọn họ hẳn là nhận thức hắn.”
Tất cả mọi người gật đầu.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đi lên vài bước, thì thầm vài câu với Triệu Phổ.
Triệu Phổ hơi nhướn mày, gọi tới Giả Ảnh và Tử Ảnh, để bọn họ đi dẫn Khâu Kiện ra, giúp nhận mặt Lâm Tiêu.
Mọi người bất động thanh sắc, tiếp tục chạy tới Kim gia lão trạch.
Tới chân núi tây sơn, Giả Ảnh và Tử Ảnh trở về, hai người bọn họ vừa dẫn theo Khâu Kiện chạy một chuyến tới cách đây không xa để nhìn, Khâu Kiện lắc đầu, nói Lâm Tiêu không phải người làm giao dịch với bọn họ, người nọ nhìn nhã nhặn hơn một chút, tướng mạo cũng không giống.
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường và mọi người nhìn sang Triệu Lan.
Triệu Lan ngồi trong xe xoa cằm — quả nhiên là ta nhìn lầm rồi sao...
Mọi người lên núi.
Triệu Lan và Y Y đi ở phía sau Bạch Ngọc Đường, lúc này, phía trước có Hoàng thành quân dẹp chướng ngại vật trên đường, Lâm Tiêu đỡ Lâm phu tử đi lên núi, gặp phải chướng ngại vật sẽ dọn đường cho phu tử đi, còn mình khéo léo xoay người né vật cản.
Bạch Ngọc Đường hơi nghiêng mặt, chú ý thấy phía sau, Triệu Lan vẫn còn đang nghi hoặc.
Triển Chiêu chạy lại đi song song với hắn cũng quay đầu lại, hiếu kỳ Triệu Lan bị làm sao.
“Thật giống a!” Triệu Lan nhíu mày, “Đặc biệt là động tác tránh khỏi hàng rào vừa rồi, y hệt người kia lúc xoay lại, không lẽ ta nhớ lầm?”
Triển Chiêu tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói với hắn hai câu.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Nếu như nhìn lầm thì không bàn, nhưng nếu không nhìn lầm, Lâm Tiêu thực sự là người trộm sách kia, … ít nhất … chứng tỏ một điểm.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Trộm sách có thể là hắn, nhưng an bài Khâu Kiện bọn họ bắt cóc công chúa, cùng với đốt giá sách, chưa chắc là hắn.”
Triển Chiêu gật đầu, “Bối cảnh của Lâm Tiêu không phải vấn đề lớn, thế nhưng hắn đến Khai Phong nếu nói là để đi học, thì không bằng nói là hắn muốn điều tra cái chết của phụ mẫu.”
Đang nói chuyện, mọi người tới lối rẽ giữa sườn núi.
Ở nơi này có một trướng bồng của Hoàng thành quân, từ đây chia ra hai con đường, một ra sau núi, một đi về Kim gia lão trạch.
Ngày hôm nay mọi người tới vừa đúng lúc Tào Lan và Tương Nghị đổi ca.
Tào Lan chuẩn bị đi, đang dặn dò Tương Nghị, “Ngươi buổi tối chú ý một chút.”
Tương Nghị gật đầu.
Triệu Phổ hiếu kỳ hỏi, “Chú ý cái gì?”
Tào Lan ôm cánh tay, nói, “Tối hôm qua một đội binh sĩ đi tuần Kim gia lão trạch thấy một nữ quỷ, có hai người nhát gan bị dọa ngốc.”
“Nữ quỷ?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, nghĩ tới bạch y nhân ngày đó bò trên vách núi tìm khe hở, vốn cho rằng nàng chạy trốn ra sau núi, lẽ nào lại vòng trở về Kim gia lão trạch?
“Tòa nhà này rất tà môn!” Tương Nghị cũng nhíu mày, “Đã có vài đội binh sĩ nói buổi tối gặp quỷ, cứ thế nữa sẽ làm nhân tâm hoảng sợ.”
Triệu Phổ nhíu mày thật sâu, “Tìm một ***g sắt tìm cách bắt lại!”
Tào Lan và Tương Nghị bất lực — quả nhiên, Nguyên soái thấy cái gì yêu ma quỷ quái đều muốn bắt về nuôi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, Quỷ hồn bọn họ khẳng định không tin, thế nhưng không chỉ Hoàng thành quân, những người bị lạc đường đi vào hoặc kẻ muốn tranh thủ trộm đạo đều từng gặp quỷ trong cái nhà này, Quỷ hồn này vì sao tử thủ ở Kim gia lão trạch không đi a? Hoàng thành quân cũng có nhiều cao thủ, muốn thần không biết quỷ không hay đến vô ảnh đi vô tung, công phu của Quỷ hồn này xem ra cũng khá cao.
Triển Chiêu có một chút ý định cắm lều ở đây đêm nay xem có gặp được Quỷ hồn nọ không, mà có cùng suy nghĩ với Triển Chiêu cũng không ít.
Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đều có hứng thú, Vì vậy, mọi người hẹn nhau, đêm nay đến trấn thủ Kim gia lão trạch, xem Quỷ hồn nọ đến tột cùng là cái dạng gì!
...
Sau khi tham quan xong tượng Tam Đầu Kim Đà, Qua Thanh đưa Triệu Lan về cung.
Lâm Tiêu phu tử liên tục tấm tắc về pho tượng, Lâm Tiêu ngửa mặt đứng trước pho tượng chăm chú nhìn, như đang có suy nghĩ gì đó.
Bị Triệu Lan nhắc tỉnh, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều dành chút sự chú ý sang Lâm Tiêu.
Nên nói như thế nào nhỉ, thiếu niên này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cảm giác tựa hồ có không hề ít bí mật.
Bàng Dục ôm cánh tay, hỏi Lâm Tiêu, “Nhìn mà phát ngốc vậy?”
Lâm Tiêu lấy lại tinh thần, nhìn Bàng Dục, có chút chần chờ lắc đầu, “Ách...”
“Thế nào?” Bao Duyên cũng nhìn lên, “Thứ này ban ngày nhìn dĩ nhiên còn dọa người hơn cả ban đêm a!”
Mọi người còn lại cũng gật đầu, đích xác, buổi tối thoạt nhìn không dọa người lắm, ban ngày nhìn không hiểu sao cảm thấy yêu khí tận trời, đại khái do cái mặt thực sự quá xấu.
Lâm Tiêu trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên mở miệng, “Ta hình như đã gặp qua thứ này.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Triển Chiêu hỏi, “Gặp qua tranh vẽ hay đồ thật?”
“Không phải vẽ, cũng không phải đồ thật... Là hình xăm.” Lâm Tiêu thấp giọng nói.
“Ngươi gặp qua người nào xăm cái này trên người?” Tất cả mọi người hiếu kỳ.
Lâm Tiêu do dự một chút, nói, “Cha ta.”
Mọi người sửng sốt.
Thiên Tôn hiếu kỳ, “Người cha vẽ rất đẹp đó của ngươi a?”
Lâm Tiêu gật đầu, “Trên lưng cha ta có hình xăm này, thế nhưng chỉ có một đầu, là cái bên trái, cũng không có hai cái đầu còn lại.”
Vừa nói hắn vừa nâng tay lên, che lại đầu giữa và đầu phải trong tầm mắt hắn, xác nhận thêm một chút, rồi gật đầu, “Không sai!”
“Ngươi khi còn bé không hỏi cha ngươi về hình xăm này sao?” Triển Chiêu hỏi.
Lâm Tiêu thở dài, “Cha ta rất ít khi cởi y phục, hắn cũng không tắm cùng ta, là một lần hắn tắm ta chạy vào thì ngẫu nhiên thấy được... Cha rất tức giận, đuổi ta ra ngoài.”
Tất cả mọi người nhíu mày — là tận lực giấu diếm sao?
“Ta khi đó quá nhỏ, hỏi nương trên lưng cha là cái gì, nương ta chỉ mấp máp miệng, ta không nghe rõ nàng nói cái gì.” Lâm Tiêu bất đắc dĩ, “Thế nhưng ta vẫn nhớ rõ khẩu hình miệng, sau lại ngẫm lại, có thể nàng nói chính là... ‘ tội nghiệt ’.”
“Tội nghiệt?” Mọi người nghi hoặc.
Lâm Tiêu nói, “Ta trước đây cũng hoài nghi hình xăm trên lưng cha ta có liên quan đến cái chết của ông ấy, nhung ta vẫn cho rằng nó chỉ có một đầu, nhìn thấy thứ này mới biết là có ba đầu.”
“Vậy hình xăm trên lưng cha ngươi bị thiếu mất hai đầu sao?” Bàng Dục hiếu kỳ, “Vì sao lại thiếu nhỉ?”
Lâm Tiêu lắc đầu, biểu thị không rõ ràng lắm.
Chỉ là...Tam Đầu Kim Đà này, cùng với án mạng Kim gia lão trạch, dĩ nhiên có liên quan đến án mạng phát sinh mười năm trước tại Hàng Châu phủ, hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người.
...
Mọi người trở lại Khai Phong phủ, Triển Chiêu đem sự tình nói lại cho Bao đại nhân, Bao đại nhân cũng cảm thấy tình tiết phát triển ngoài ý muốn, nhưng Lâm Tiêu không thể nghi ngờ cũng là một đầu mối.
Triển Chiêu tranh thủ thời gian đến chuồng thăm tiểu mã, nguyên một ngày đã không gặp, Triển Hộ vệ nhớ mong vô cùng, ôm lấy không buông tay, cùng nó quay về tiểu viện.
Trong viện của Công Tôn bày ra từng bộ hài cốt mà tối hôm trước đã xếp xong, còn có một cỗ quan tài của Kim Thiện.
Triển Chiêu ôm Tiểu Mã nhìn chằm chằm quan tài một lúc lâu, đột nhiên phân phó Vương Triều Mã Hán, “Đưa Khâu Kiện đến đây”
Một hồi sau, Khâu Kiện bị đưa vào.
Bạch Ngọc Đường mở quan tài.
Triển Chiêu kêu Khâu Kiện nhìn thử, xem kẻ cùng hắn giao dịch kia có phải người này không.
Khâu Kiện cũng rất hiếu kỳ, “Người chết?”
Thế nhưng chờ hắn đi tới bên quan tài, liếc mắt nhìn thấy thi thể Kim Thiện, bỗng nhiên cả người cứng lại.
Bạch Ngọc Đường thấy mặt hắn trong nháy mắt trắng bệch, y hệt như gặp quỷ... Khâu Kiện là một người lỗ mãng, nhìn cũng không đến mức sẽ sợ thi thể như thế.
“Là hắn sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“A?” Khâu Kiện giật mình lấy lại tinh thần, liên tục lắc đầu, nói năng lộn xộn, “Không... Ta không nhận ra, chưa thấy qua.” Nói xong, ra hiệu... Nhanh đưa ta quay về đại lao.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy — hảo khác thường!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — vốn chỉ muốn thử thời vận, nhưng phải ứng của Khâu Kiện có chút quá …
Triển Chiêu để Vương Triều Mã Hán đưa Khâu Kiện về nhà giam, lại đưa hai người cùng hắn vượt ngục tới coi, nhưng hai người này lại là vẻ mặt mờ mịt, biểu thị chưa từng thấy qua Kim Thiện.
Đưa hết người về nhà giam.
Công Tôn nghi hoặc, “Khâu Kiện hiển nhiên có quen Kim Thiện.”
“Nhưng có vẻ rất sợ.” Triệu Phổ bưng chén trà, “Trước vẫn thấy kỳ quái, vì sao sắp được thả ra hắn lại vượt ngụm, xem ra liên hệ ở chỗ này.”
“Vậy hỏi hắn một chút.” Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay, liếc sang Trâu Lương.
Trâu Lương nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhướn nhướn mi, “Hù dọa chút thôi, đừng dụng tư hình.”
Trâu Lương gật đầu biểu thị đã biết, rồi mang Tử Ảnh và Giả Ảnh vào nhà giam hỏi cung.
Tất cả mọi người chờ mong đầu mối từ miệng Khâu Kiện.
Nhưng mà, Trâu Lương đi không được một chén trà nhỏ đã trở về.
Mọi người thấy hắn, Triệu Phổ cũng kinh ngạc, “Có tiến bộ a! Nhanh như vậy đã hỏi ra?”
Trâu Lương xanh mặt, lắc đầu, “Khâu Kiện đã chết.”
“Cái gì?” Triển Chiêu đứng lên, “Chết ở trong đại lao?”
Trâu Lương sắc mặt xấu xí, “Không biết tả thế nào, tự đi xem đi.”
Mọi người nhìn nhau liếc mắt, vội vàng đi vào đại lao.
Lúc này, cửa đại lao cửa đều là nha dịch, mấy ngục tốt đứng ở cửa nôn thốc nôn tháo.