Vừa nghe có người Bắc Hải xuất hiện, trong đầu mọi người liền lóe lên – Hiên Viên Phách.
Thực ra Bắc Hải chia thành nhiều nước nhỏ, Hiên Viên Phách cũng không còn là Hoàng tử Bắc Hải nữa, mà đã là Quốc vương nước nhỏ của mình rồi. Cho nên, người trên lầu chưa chắc đã là hắn…
Triển Chiêu trong lòng vẫn ghi hận Hiên Viên Phách, lý do duy nhất đương nhiên là vì tên khốn này đã lợi dụng Bạch Ngọc Đường, cả cái tên Tuần Việt Bạch kia, không biết ở đâu nữa, Triển Chiêu vẫn cho rằng, hai tên ngưu tầm ngưu mã tầm mã này nhất định đang ở cùng nhau.
Hoàng Thu Phượng lần nữa đến bàn của bọn Triển Chiêu, lần này mang đồ ăn tới.
Lúc này, bên ngoài khách *** vẫn vang lên tiếng gió ầm ầm, nhưng trong lòng khách nhân trong khách *** lại cho chút biến hóa.
Ân Hậu và Thiên Tôn đột ngột giá lâm càng khiến người ta nghi ngờ hơn.
“Thiên Tôn và Ân Hậu đại giá quang lâm, chẳng lẽ cũng đến Hỏa Phụng Đường sao?” Có người giang hồ hỏi.
Long Kiều Quảng sợ sẽ gây phiền phức cho Nhị vị Lão nhân gia, nói: “Nhị vị đều là khách của Nguyên soái ta.”
Mọi người nhìn nhau một cái – Triệu Phổ có thể diện quá, mời được cả hai người này.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn mấy giang hồ nhân sĩ kia một cái, đám người lập tức im bặt, bởi ý tứ của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất rõ ràng – Bớt quản chuyện Nhị vị Lão nhân gia nhà ta đi.
Hôm nay Tiểu Tứ Tử đã cứu sống một người nên rất vui, tuy chỉ là bé gặp may nhưng về nói cho Công Tôn biết, Công Tôn nhất định cũng rất vui. Nghĩ tới đây, Tiểu Tứ Tử đột nhiên có chút nhớ Công Tôn và Triệu Phổ, không biết Cửu Cửu và cha ở cùng nhau có tốt không, có cãi nhau không?
Tiểu Tứ Tử không biết, khi hai người này không cãi nhau thì cũng rất hòa hợp. Công Tôn thì sứt đầu mẻ trán xem công văn, dù sao hắn cũng vừa mới nhận chức quân sư, tuy không cần cúc cung tận tụy như Khổng Minh năm xưa, nhưng trước giờ Công Tôn là người cẩn thận, đương nhiên sẽ không làm lấy lệ.
Mặt khác, Công Tôn thực sự cũng có lòng vì nước, hắn đọc nhiều sách cho nên rất tin tưởng chuyện “Quốc chi hưng vong, thất phu hữu trách”, nếu không năm xưa hắn đã chẳng một mình ngàn dặm xa xôi chạy đến muốn tòng quân. Mặc dù do nhiều yếu tố, Công Tôn không thể thực hiện được ước nguyện của mình, hôm nay, cũng coi như Triệu Phổ cho hắn được như ý, tất nhiên là hắn vui vẻ làm rồi.
Tạm không đề cập tới chuyện Công Tôn và Triệu Phổ ở quân doanh cùng chuyện đám người Triển Chiêu bị nhốt trong sạn đạo giữa sa mạc…. Chỉ nói tới cảnh tượng ở trong Hỏa Phụng Đường bây giờ.
Hỏa Phụng Bảo ở Ma Qủy Thành hôm nay thật náo nhiệt.
Hôm nay là Lễ Nghênh Phong được tổ chức mỗi năm một lần ở Ma Qủy Thành, nhà nhà đều đang tế thiên.
Lễ Nghênh Phong là ngày lễ truyền thống nơi này, hàng năm vào ngành này trời nhất định sẽ nổi gió. Ma Qủy Thành ở nơi kín gió, đương nhiên là sẽ không bị ảnh hưởng bởi cuồng phong, nhưng gió cũng sẽ lớn hơn ngày thường. Vào ngày này hàng năm, dân trong thành đều tế Phong Thần, cầu cho năm tới mưa thuận gió hòa, nhìn qua cũng chẳng khác tết Trung Thu của Trung Nguyên và tết Đoan Ngọ là bao.
Hoạt động chính của Lễ Nghênh Phong chính là thả đèn ***g, ăn bánh đèn ***g và treo vải lùa tơ tằm. Ngoài ra, phong tục ở Tây Vực cởi mở hơn vùng Trung Nguyên rất nhiều, vào ngày lễ tết các cô nương thường thích ra ngoài tìm nhân duyên định mệnh. Để tìm được định mệnh của mình, mọi người đều cúi đầu đi nhanh, đụng phải người nào thì đó coi như là định mệnh, sau khi xem mặt có thể thành thân.
Bởi vậy, trong Ma Qủy Thành lúc này đều toàn nam thanh nữ tú, náo nhiệt vô cùng.
Tuy cái tên Ma Qủy Thành này có chút đáng sợ, nhưng đây là là một thành trấn khá phồn hoa ở Tây Vực. Sở dĩ được gọi là Ma Qủy Thành bởi vì xung quanh vùng này có rất nhiều ngọn núi tị phong tự nhiên, sắp xếp thành hình dạng khá giống với mặt quỷ, hơn nữa, nơi đây còn gần cả Qủy Vực, Khô Lâu Hải và Qủy Hải nữa.
Hỏa Phụng Bảo gần như chiếm một nửa diện tích Ma Qủy Thành, thảo nguyên rộng lớn tách biệt phía sau chính là Lang Vương Bảo, lúc trời thanh mây tạnh, hai nhà còn có thể nhìn thấy cờ hiệu của nhau. Lang Vương Bảo và Hỏa Phụng Đường gần như tựa lưng vào nhau, cũng coi như hậu thuẫn cho nhau nên quan hệ rất tốt, dễ thủ khó công.
Trong Hỏa Phụng Bảo hôm nay cũng giăng đèn kết hoa, đám nha hoàn ăn mặc đẹp đẽ đang treo vải lụa.
Treo vải lụa đơn giản chỉ là buộc những mảnh lụa tơ tằm rực rỡ vào đầu một cây gậy trúc rồi cắm trên nóc nhà. Bởi vì những ngày này gió đều rất lớn cho nên dải lụa này cũng sẽ lay động theo gió. Nếu lụa nhà nào không bị gió thổi bay đi mất, y phục hoặc mũ mã làm từ dải lụa ấy có thể mang đến may mắn và bình an cho người mặc, cho nên hầu như nhà nhà đều treo lụa màu sắc sặc sỡ để làm y phục cho con cái mình. Năm nào các thương nhân Đại Tống cũng chạy qua đây buôn đủ loại lùa là gấm vóc sặc sỡ, lợi tức rất cao.
Ma Qủy Thành có hoa quả và rượu rất phong phú, nơi đây có đặc sản rượu nho Tây Vực, hoa quả từ Ma Qủy Thành cũng được các nước tranh nhau giành mua. Ngoài ra, ở đây còn có ba món bảo vật, chính là Đông Trùng Hạ Thảo, mỏ vàng và mỏ ngọc, có thể nói, đây chính là mảnh đất trù phú vô cùng. Cũng may nơi này nằm tại vị trí không thể tấn công lại có Hỏa Phụng Đường trấn tọa, cho nên mặc dù cái tên thành hơi chút đáng sợ nhưng cuộc sống của dân chúng trong thành cực kỳ yên vui hạnh phúc.
Mặt khác, Ma Qủy Thành còn có một đặc điểm vô cùng khác biệt với bên ngoài, chính là mỹ nam cực nhiều.
Không biết có phải do khí hậu hay không mà nơi này có quá nhiều mỹ nam, hoặc có thể do hỗn huyết khá nhiều cho nên trên đường đi cũng không thiếu nam tử xinh đẹp. Phong tục nơi này cũng khác biệt với Trung Nguyên và các vùng Tây Vực khác, nam nữ đều có quyền theo đuổi đối tượng mình thích, nam phong cũng không có vấn đề gì, thậm chí, nam tử nơi này có khi còn không được hào sảng bằng nữ tử. Khi thành thân, lại là nam nhân xuất giá, nhà gái chuẩn bị sính lễ rước dâu, vô cùng thú vị.
Hàng năm ở Ma Qủy Thành đều có xếp hạng mỹ nam giống như xếp hạng mỹ nữ ở Trung Nguyên vậy. Dĩ nhiên, người chiếm Đệ nhất của tất cả các bảng xếp hạng này đều là Đường chủ của Hỏa Phụng Đường – Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa chính là nhân vật sóng gió nhất Ma Qủy Thành, có điều địa vị của hắn có chút khác biệt so với Triệu Phổ ở Hắc Phong Thành. Bách tính ở Ma Qủy Thành không tôn kính hắn mà thích trêu chọc hắn.
Tính cách Lâm Dạ Hỏa khá khùng, bách tính Ma Qủy Thành cũng quen với mấy cái chuyện khiến người ta dở khóc dở cười của hắn, các cô nương trong thành rất thích trêu chọc hắn, thường gọi hắn là Lâm Nhị Hỏa.
Quy mô Hỏa Phụng Đường rất lớn, có tài có thế, ngoại trừ đồn điền hoa quả, thảo nguyên, các tửu trang thì Hỏa Phụng Đường còn có một nguồn thu nhập cực kỳ ổn định khác…
“Ái…”
Một gia nô đang quét rác ở Hỏa Phụng Đường vừa mới đi qua phía tường đột nhiên bị một thứ bay từ bên ngoài vào đập trúng đầu.
Đám hạ nhân khác xung quanh thì thở dài – Lại nữa!
Nhặt cái bọc to đùng lên thì thấy trên đó viết là “Túc Thanh”.
Vừa cầm túi định đi, một cái túi khác lại bay đến, tất nhiên là đập tiếp vào đầu hắn rồi.
Vẻ mặt hạ nhân nhăn nhó, nhặt cái túi nặng trịch lên, trên có viết tên “Lâm Dạ Hỏa”. Hắn ôm túi chạy đến trướng phòng, gặp ngay mấy gia nô khác cũng ôm bao lớn bao nhỏ khác đến.
Trong mấy cái túi đó có gì vậy – Là vàng và bạc.
Đúng vậy, ngoại trừ vàng bạc còn có ngọc quý và các loại châu báu khác nữa.
Dân chúng Ma Qủy Thành quá giàu, mỏ vàng mỏ ngọc trù phú kia đều do Hỏa Phụng Đường phụ trách khai thác. Có điều, tôn chỉ của Hỏa Phụng Đường chính là – Những tài nguyên này thuộc về tất cả người dân Ma Qủy Thành, cho nên tính theo nhân số, tất cả các khoáng sản khai thác được hàng năm đều phải chia đều cho từng nhà.
Nói cách khác, mỗi người trong Ma Qủy Thành này, kể cả trẻ sơ sinh hoặc chưa sinh đều được chia tiền.
Cho nên, vào bất cứ nhà nào ở đây cũng có thể nhìn thấy cái chậu rửa mặt bằng vàng, cả vùng đều là nhà giàu cả.
Nơi được thờ cúng nhiều nhất trong Ma Qủy Thành chính là pho tượng Tứ Đại Thiên Vương bằng vàng ròng trong miếu La Sát, thậm chí người ta chỉ hận là không thể xây luôn cả tòa miếu bằng vàng cho rồi.
Cho nên, dù nữ theo đuổi nam hay nam theo đuổi nam thì phương pháp phổ thông nhất vẫn là dùng một chiếc túi nhỏ, viết tên người mình thích lên, chạy đến ném qua tường vào nhà người kia. Làm vậy chẳng vì mục đích gì hết, chỉ để sảng khoái chút mà thôi…
Thứ nhất, Hỏa Phụng Đường có rất nhiều người. Thứ hai, Lâm Dạ Hỏa, Túc Thanh, Tang Bôn đều là những nhân vật được yêu thích của Ma Qủy Thành, người thầm mến họ nhiều không đếm nổi, cũng nhờ vậy mà quanh năm Hỏa Phụng Đường chỉ cần đi ra “nhặt tiền” cũng đủ lo ăn uống ngủ nghỉ rồi.
Nhưng cũng phải nói tập tục này của Ma Qủy Thành đúng là khùng, ra đường nhìn qua cũng thấy có người sưng húp cả đầu, có người còn đội cả nồi vì sợ bị đập trúng đầu.
Cuộc sống thường nhật của dân chúng Ma Qủy thành ngày nào cũng vui vẻ thế đấy…
Câu truyện phiến thường thấy ở quán trà quán rượu chẳng bao giờ liên quan đến quốc gia đại sự, mà chủ yếu là mấy chuyện điên khùng của Lâm Dạ Hỏa, hay chuyện công tử nhà ai xinh đẹp, người nào tuấn tú, hôm nay ai lấy vợ gả chồng, một trăm lẻ tám truyện cũng chỉ biết xoay quanh mấy cái đề tài như vậy.
Có điều, chuyện mà mọi người thảo luận gần đây có vẻ hơi khác trước kia một chút, hôm nay mọi người đều đang hỏi – Tiểu Lâm Tử sao thế? Gần đây tâm trạng không tốt lắm thì phải! Cũng không thấy điên điên khùng khùng nữa.
Bên trong Hỏa Phụng Đường, mọi người cũng rất khó hiểu.
Gia Cát Âm dẫn một đám nha hoàn treo vải lụa xong rồi thì thấy La Tử Mục và Túc Thanh đi vào.
Túc Thanh bất lực nhìn La Tử Mục, tên Qủy Phiến Song Sinh này vẫn còn đang lẩm bẩm, chẳng biết hắn đang nói chuyện gì đâu đâu nữa.
Gia Cát Âm hỏi Túc Thanh: “Sao vậy?”.
Túc Thanh Nói: “Tiểu Lương Tử đánh nhau với Đường chủ.”
Khóe miệng Gia Cát Âm giật một cái: “Ngày nào hai đứa nó chẳng đánh nhau, đâu phải lần đầu.”
“Lần này khác.” La Tử Mục oán niệm: “Trước đây chỉ là Tiểu Lương Tử khích thích Đường chủ chút thôi, hôm nay Đường chủ thực sự định đánh mông nó.”
Gia Cát Âm giật mình: “Tiểu Lương Tử nói hắn xấu hay là sao? Làm gì phải đánh.”
“Tiểu Lương Tử nói muốn về Hắc Phong Thành.” Lúc này Tang Bôn cũng ngậm tăm, lê dép đến: “Đường chủ bảo nó đi, nó lại nhất định không đi, cứ bắt Đường chủ đi với nó. Đường chủ không đi, Tiểu Lương Tử lại cứ thế gọi một mạch một trăm lần Câm, Đường chủ giận đến độ bạo phát.”
Gia Cát Âm nhìn con chó săn theo Túc Thanh ra ngoài, đưa tay sờ đầu nó: “Chẳng phải Câm ở đây à, việc gì gọi Câm hắn lại bạo phát?”
Tang Bôn và La Tử Mục đều lắc đầu, không rõ lắm, mấy người họ đâu có theo hắn đến Trung Nguyên đâu, Lâm Dạ Hỏa ở Trung Nguyên gần một năm lại đột nhiên trở về, sau khi về nhà thì cả ngày giận dỗi, chẳng ai biết tại sao.
Tất cả mọi người đều nhìn Túc Thanh, chỉ có hắn biết xảy ra chuyện gì.
Túc Thanh nhíu mày, lắc đầu: “Một lời khó nói.”
“Ta nghe nói đội ngũ của Khai Phong phủ đi tuần đến Hắc Phong Thành rồi.”
Lúc này, Liễu Hàn Tinh đi ra, tay còn xách theo Tiểu Lương Tử đang khoanh tay.
Gia Cát Âm thấy tóc tai Tiểu Lương Tử tán loạn, ôm tới giúp bé sửa sang lại: “Con thật là, sao lại đi chọc hắn làm gì?”
Tiểu Lương Tử bất mãn: “Sáng sớm nay con nghe Liễu đại bá nói là Sư phụ con về Hắc Phong Thành rồi! Cận Nhi chắc chắn cũng tới nữa! Con muốn gặp Cận Nhi!”.
Tang Bôn vỗ đầu bé: “Đệ tự đi không được sao, ta sẽ phái người hộ tống, Hắc Phong Thành cũng đâu có xa.”
Tiểu Lương Tử bĩu môi: “Không được, không có nghĩa khí, sau này Hỏa Kê lại nói đệ Trọng sắc khinh bạn.”
Khóe miệng mọi người lại giật một cái.
Tang Bôn trêu bé: “Đệ còn chưa đủ lông cánh đâu, biết cả sắc à?”
Tiểu Lương Tử bay lên đạp mặt hắn, Tang Bôn nhanh chóng né, bắt lại chân bé: “Chiêu này không tệ!”
“Đương nhiên! Thải Liễm Cước chân truyền của Triển Chiêu mà.” Vừa nói Tiểu Lương Tử vừa xoay người trên không một cái, chân kia đạp thẳng vào mặt hắn.
Tang Bôn vội vàng ném nó cho Túc Thanh.
Túc Thanh nhanh nhẹn ném cho Liễu Hàn Tinh, cả đám người trong viện bắt đầu nháo loạn.
Trên nóc nhà cao xa xa, Lâm Dạ Hỏa tựa vào bệ cửa sổ nhìn đám người đang hò hét bên dưới.
Thở dài không biết đến lần thứ mấy, Lâm Dạ Hỏa bỗng thấy có người vỗ vai mình.
Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại, một cái mặt ngựa to đùng xuất hiện trước mắt, đôi mắt to, lông mi đỏ. Vừa thấy hắn quay đầu lại, ngựa kia lập tức xán đến cọ mặt hắn.
Lâm Dạ Hỏa ôm cổ ngựa, xoa lông nó: “Ngai Ngai, sao lại chạy vào phòng thế?”
Ngai Ngai cắn áo hắn, hình như muốn kéo hắn ra ngoài.
Lâm Dạ Hỏa tiếp tục thở dài: “Không có tâm trạng…. Đừng ồn.”
Đúng lúc này, một đệ tự Hỏa Phụng Đường chạy vào: “Chưởng môn, có chuyện xảy ra.”
Lâm Dạ Hỏa khoanh tay nhướng mi: “Chuyện gì? Lại là công tử nhà ai bị bắt đi hả?”
Đệ tử kia lắc đầu: “Bên ngoài Ma Qủy thành phát hiện một cỗ thi thể.”
Lâm Dạ Hỏa sửng sốt: “Thi thể?”
Đệ tử gật đầu: “Liễu Đường chủ đã đi xem, hắn bảo ta đến gọi ngài đến xem một chút.”
Lâm Dạ Hỏa đứng lên, suy nghĩ một chút, hí mắt hỏi đệ tử kia: “Có phải ngươi lại cá cược, lừa ta ra ngoài rồi thắng tiền phải không?”
Khóe miệng đệ tử kia giật kịch liệt: “Không phải! Thực sự là Liễu đại gia gọi ngài đó!”
Vẻ mặt Lâm Dạ Hỏa vẫn còn nghi ngờ, trước giờ Ma Qủy Thành này rất an nhàn, ngoài sinh lão bệnh tử bình thường ra thì rất ít khi có án mạng, chủ yếu là do đất trong Ma Qủy Thành toàn là cát, rất mềm, có nhảy lầu cũng chẳng chết được, lần này là ai xui xẻo vậy chứ?
Vừa đi đến cửa chính đã thấy cửa thành có một đám người vây quanh, lúc này Lâm Dạ Hỏa mới tin là có chuyện xảy ra thật.
Chen qua đoàn người, thấy được ở nơi cách cửa thành khoảng năm dặm có một người đắp thảm nằm đó, có vẻ là đã chết.
La Tử Mục và Túc Thanh đều đang hỏi thăm người dân xung quanh, Gia Cát Âm và Liễu Hàn Tinh đang kiểm tra thi thể.
“Là ai chết?” Lâm Dạ Hỏa đi đến cạnh thi thể, hỏi Liễu Hàn Tinh.
Liễu Hàn Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt có chút tệ: “Đường chủ, có chút kỳ quặc.”
Lâm Dạ Hỏa khoanh tay chẹp miệng nhìn thảm, ý bảo – Mở ra ta xem chút.
Gia Cát Âm cầm một khối ngọc bài trong tay, nói: “Lấy từ trên người thi thể, lúc đầu chúng ta cũng thấy quen mắt, bây giờ cũng nhận ra, là Nhị hoàng tử của Hồi Cốt, A Mễ Nhĩ.”
“Đúng vậy.” Lâm Dạ Hỏa cũng nghĩ ra, càng hoang mang hơn: “Nhị Hoàng tử này sao lại chạy đến chết ở cửa Ma Qủy Thành?”
Gia Cát Âm lắc đầu.
Lúc này, Túc Thanh dẫn theo hai người qua đường tới, nói với Lâm Dạ Hỏa: “Hai người họ là nhân chứng.”
Lâm Dạ Hỏa hỏi: “Người này chết thế nào?”
Vẻ mặt hai người cũng rất hoang mang, chỉ vào đỉnh đầu: “Từ trên trời rớt xuống.”
Lâm Dạ Hỏa đưa tay sờ thử xem trán hai người có sốt không, Gia Cát Âm bất lực kéo hắn lại, nói: “Rất nhiều người thấy, nói là họ thấy trên trời rớt xuống thứ gì đó, sau đó lại nghe “phịch” một cái.”
Tang Bôn đi từ bên ngoài sơn cốc đến, nói: “Gió bên ngoài rất lớn, liệu có phải do gặp phải gió xoáy lên mới bị cuốn đến đây không?”
Lâm Dạ Hỏa sờ cằm: “Có thể xảy ra chuyện này à?”
Nhưng mà Liễu Hàn Tinh lại ngẩng đầu lên nói: “Hắn không chết do bị ngã.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Liễu Hàn Tinh lật thi thể qua xem, vạch lưng thi thể ra, nói: “Nhìn đi.”
Mọi người cúi đầu nhìn, thấy trên lưng thi thể có một dấu tay rất rõ.
Nhìn một lúc, Lâm Dạ Hỏa dụi mắt: “Có phải ta hoa mắt không?”
“Bàn tay này sao lại có đến bảy ngón?”
Lúc này, bên cạnh có tiếng nói vang lên, chẳng biết Tiểu Lương Tử đã nhào đến từ bao giờ, đang ngồi xổm cạnh thi thể nhìn dấu tay kia. Quả thực rất kỳ quái, bàn tay này có bảy ngón tay.
“Có kỳ án!” Tiểu Lương Tử vỗ tay một cái: “Chúng ta đến Hắc Phong Thành nhờ Bao Đại Nhân phá án đi!”
Vừa dứt lời, Lâm Dạ Hỏa đã đạp mông bé một cái.
Tiểu Lương Tử lảo đảo ngã đè lên ngực thi thể kia, sau đó “há” một tiếng rồi bắn ra: “Mẹ ơi, trong bụng hắn có cái gì vậy?”
***
Trong sạn đạo tránh gió lúc này.
Đám người Triển Chiêu đã ăn uống xong, đang chờ gió ngừng nên cực buồn chán.
Tiểu Tứ Tử xoa tay, định đi kiểm tra thương thế của Hoàng tử A Hạ Nhĩ kia một chút. Nhưng khi Triển Chiêu vừa mới dắt tay định dẫn bé đi thì trên lầu truyền xuống tiếng thét thảm thiết. Nghe tiếng thì chắc chắn truyền đến từ phòng Hoàng tử A Hạ Nhĩ kia.