Long Đồ Án

Quyển 14 - Chương 389: Quân sư

Lý Cẩm và Da Luật Tề cũng kêu lên đã giúp Long Kiều Quảng nhớ ra.

Người trước mắt mặc y phục đen, tóc màu nâu, dáng người trung bình, tuổi cũng không lớn, trông bình thường cho nên Long Kiều Quảng không ấn tượng lắm. Nhưng mà lúc này hắn đã nghĩ ra. Đây là một Hoàng tử của Hồi Cốt, tên A Hạ Nhĩ. Hồi Cốt có ba Hoàng tử, A Hạ Nhĩ là người lớn nhất, sao lại rơi từ trên trời xuống nhỉ?

“Sao mặt hắn lại xanh vậy? Trúng độc sao?” Da Luật Tề hỏi.

Bọn Triển Chiêu hỏi xem trong *** của Hoàng Thu Phượng có thầy thuốc không.

Hoàng Thu Phượng nhếch mép: “Ở đây đến người biết chữ còn không có thì lấy đâu ra thầy thuốc.”

Lý Cẩm hỏi những khách nhân trong *** xem có ai biết y thuật không, mọi người đều nhìn nhau, ở đây phần lớn chỉ là thô nhân, hơn nữa…. cho dù có y thuật cũng chưa chắc dám xem. Đây tốt xấu gì cũng là Hoàng tử Hồi Cốt, nhìn qua có vẻ đã chết rồi, nếu lắm chuyện đến chữa, chẳng may chữa không khỏi lại chẳng biến thành hại chết Hoàng tử à?

Cho nên, tất cả mọi người đều im lặng.

Chính lúc mọi người yên lặng, Tiểu Tứ Tử vẫn đứng bên cạnh Triển Chiêu đột nhiên đi tới, nằm xuống nghiêng tai nghe ngực A Hạ Nhĩ, sau đó ngẩng mặt lên nói: “Có tiếng động, chắc là phổi bị trướng khí, thả khí ra là có thể cứu được.”

Long Kiều Quảng hỏi Lý Cẩm và Da Luật Tề: “Hai ngươi ai ra tay đây?”.

Hai người nhìn nhau một cái, hơi do dự, tiểu hài nhi này nhìn cùng lắm cũng chỉ bốn năm tuổi mà thôi, tuy rất đáng yêu nhưng ai biết nó nói thật hay giả chứ? Ngộ nhỡ đâm một lỗ để nhả khí lại làm chết người rồi thì sao? A Hạ Nhĩ này nếu chết trong tay người khác không sao, nhưng chết trong tay bọn họ thì dù nói sao cũng không rõ nổi, có khi còn khơi mào chiến tranh hai nước nữa.

Tiểu Tứ Tử đợi một lúc cũng không thấy ai tay, bé có chút nóng nảy: “Đợi nữa sẽ chết thật đó.”

Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử: “Thả khí thế nào?”

Tiểu Tứ Tử nói, trước tiên cần tìm một cái ống mảnh.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Hoàng Thu Phượng cầm một ống hút rất mỏng tới, hỏi: “Cái này được không?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, chỉ vào một vị trí trên ngực A Hạ Nhĩ, nói với Triển Chiêu: “Đâm xuống chỗ này, chỉ đâm tới là được, không làm tổn hại đến nội tạng.”

Triển Chiêu làm theo Tiểu Tứ Tử nói, một chút máu rỉ ra.

“Không phải thả khí sao? Sao lại chảy máu?” Da Luật Tề và Lý Cẩm hoài nghi nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử sờ cằm, nghiêng đầu.

Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi: “Chơi hả?”

Tiểu Tứ Tử đáng thương bóp tay.

Ân Hậu ở bên cạnh nói: “Không sao, dù gì cũng chết chắc rồi.”

Thiên Tôn cũng gật đầu: “Chảy ra chính là không khí mà.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn mọi người xung quanh.

Mọi người nhanh chóng gật đầu giúp làm chứng.

Thiên Tôn vừa mới vung tay lên, tóc biến thành màu trắng, mọi người nghĩ ngay đến người xuất hiện cùng Bạch Ngọc Đường, tóc bạc lại có nội lực chí hàn cực mạnh, võ công cao đến chẳng phải cảnh giới của con người…. chỉ có một người duy nhất, Thiên Tôn!

Đồng thời, mọi người cũng nhìn thấy Cự Khuyết trên tay Triển Chiêu, liên tưởng đến người có cùng cấp bậc võ công với Thiên Tôn, tướng mạo tà đến độ khiến nhân tâm hoảng hốt, lại đi cùng Triển Chiêu, cũng chỉ có một người duy nhất, Ân Hậu.

Ở đây, trừ những người hồ đồ ra, những kẻ tỉnh táo đều cảm thấy đầu óc bồn chồn – Hôm nay là ngày mấy vậy? Đúng như Hoàng Thu Phượng nói, miếu nhỏ này lại đón hai vị Bồ Tát sống ghé thăm.

Đúng lúc mọi người đều nghĩ rằng A Hạ Nhĩ đã chết chắc rồi thì màn kịch tính nhất lại diễn ra.

Sau khi máu chảy một lúc, sắc mặt A Hạ Nhĩ đã hòa hoãn thấy rõ, không còn tím xanh nữa, ngực cũng chậm rãi phập phồng trở lại, cũng bắt đầu có hô hấp.

“Ái chà, cứu sống thật sao?” Hoàng Thu Phượng kinh ngạc.

Mọi người đều nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên vỗ tay: “A! Có thể là do bị xuất huyết trong rồi tích ở phổi cho nên mới không thở được, thả khí với thả máu cũng giống nhau mà thôi.”

Khóe miệng mọi người giật một cái – Vậy cũng được?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì lặng lẽ nhìn nhau – Vận may nghịch thiên của Tiểu Tứ Tử!

Long Kiều Quảng gật đầu: “Đây chính là mèo mù vớ phải chuột chết mà người ta vẫn nói sao?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng loạt ngẩng đầu liếc Long Kiều Quảng một cái, Long Kiều Quảng thì lại kéo Tiểu Tứ Tử qua dạy dỗ một chút: “Này, phải học y thuật cho tốt nhé, nhưng cứu được người cũng đã lập được đại công, ở đây có rất nhiều người làm chứng đấy, tiểu tử này tỉnh lại nhất định phải đòi tiền công của hắn!”

Tiểu Tứ Tử hơi ngại ngùng: “Không nên…”

“Sao lại không nên.” Long Kiều Quảng nháy mắt mấy cái, dạy hư Tiểu Tứ Tử: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, tiểu tử này giàu lắm, bắt hắn xây cho cháu một cái tháp vàng bẩy tầng đi.”

Tiểu Tứ Tử vui vẻ.

Lúc này Triển Chiêu theo sự chỉ đạo của Tiểu Tứ Tử băng bó lại vết thương cho A Hạ Nhĩ một chút, sắc mặt của hắn cũng khá lên thấy rõ.

Bạch Ngọc Đường nhìn bàn tay đầu máu của Triển Chiêu một chút, bất đắc dĩ, chỉ có Mèo này mới có lòng đi cứu người chẳng quen biết như vậy.

Có tiểu nhị đưa nước tới cho Triển Chiêu rửa tay, trong nước đầy những cát vàng.

Độc Long Nhãn què kia ra hiệu cho Triển Chiêu, muốn nói gì đó mà Triển Chiêu không hiểu, bỗng nghe Ân Hậu nói: “Hắn nói trong giếng toàn cát thôi, nước rất đục, ngươi chịu khó rửa vậy.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu liếc mắt nhìn Độc Nhãn Long kia một cái, khóe miệng bỗng hơi giật: “Thì ra đúng là năm đó vẫn còn sống.”

Độc Nhãn Long đứng cách đó không ra lại toét miệng, nhìn qua cứ như là nhăn mặt với Ân Hậu vậy. Dưới con mắt của mọi người thì quả thực hắn đang nhăn mặt…. có điều, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên khuôn mặt vặn vẹo của hắn đang đậm ý cười. Người trông rất giống quái vật kia lại đang cười với Ân Hậu, trong con mắt đục kia chứa đầy tiếu ý.

Triển Chiêu rửa tay, hỏi Ân Hậu: “Biết ạ?”

Ân Hậu gật đầu một cái, thấp giọng nói vào tai Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhướng mi, không hỏi gì nữa.

Hoàng Thu Phượng mở một gian phòng cho A Hạ Nhĩ nghỉ, chờ gió ngừng thì tìm cho hắn một lang trung, đồng thời cũng đi báo tin cho người Hồi Cốt.

Có điều, mọi người rốt cuộc cũng không rõ, tại sao vị Đại Hoàng tử này lại bay giữa không trung, đập trúng nóc nhà mà rớt xuống đây?

***

Lúc này, tại quân doanh trong Hắc Phong Thành.

Công Tôn cầm cái hòm thuốc nhỏ tới châm cho hai tên Sa tặc mấy cái, lại ép chúng uống mấy viên thuốc, hai tên Sa tặc lập tức ngoan ngoãn tùy Triệu Phổ sai bảo.

Triệu Phổ hỏi lại, hai tên này chỉ biết chút tin tức mà thôi, nhưng mà đầu mối chúng cung cấp lại khiến Triệu Phổ có chút để ý.

Hai tên Sa tặc này nói, những người hứng thú với Qủy Hải, ngoại trừ mấy quốc gia và những người giang hồ thì còn có một số nhân mã kỳ quái khác. Không biết tại sao đám người này lại đụng phải người của Tuyết Long Cung, một nhóm mười mấy người Tuyết Long Cung đều toàn diệt.

Triệu Phổ liền sai hai tiểu tặc kia đến hỏi thăm tin tức gần Ngũ Long Giáo một chút, có tin tức mới được trở về.

Hai Sa tặc đi rồi, Triệu Phổ chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong quân trướng.

Công Tôn nhìn bản đồ trên bàn, đo đo đạc đạc tính toán một chút diện tích Qủy Hải.

Từ bên ngoài, Bát Vương gia đi vào.

“Trạch Lam.” Bát Vương gia vừa vào, nhìn thấy Triệu Phổ đang thất thần liền gọi hắn.

Triệu Phổ và Công Tôn cùng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.

Bát Vương gia nhìn thần sắc cùng cử chỉ của hai người đều đồng bộ, cảm thấy rất thú vị.

“Bát ca.” Triệu Phổ kéo một cái ghế cho Bát Vương gia ngồi.

Bát Vương gia hỏi: “Đạt Thản đệ có khỏe không? Đã lâu rồi ta không được gặp họ.”

“À, vừa mớ truyền tin đến, hắn biết huynh đến nên nói phải tới thăm huynh đó.” Triệu Phổ nói.

Bát Vương gia gật đầu, có vẻ rất vui.

Công Tôn ngồi bên cạnh xem bản đồ, hắn biết Đản Thản mà Bát Vương gia nói chính là ông ngoại của Triệu Phổ.

Hoàng Thái phi là Công chúa của bộ tộc Tây Bắc, bộ tộc này chiếm cả vùng phương Bắc, do các bộ tộc nhỏ tạo thành, vua của bọn họ được gọi là Đạt Thản. Thủ lĩnh các bộ tộc nhỏ khác đều là con cái của Đạt Thản, cũng là cậu dì của Triệu Phổ, những thủ lĩnh bộ tộc hiện nay hầu hết đều là bạn bè đồng lứa của Triệu Phổ, cũng là anh chị em họ của Triệu Phổ hắn.

Những bộ tộc này đều rất sảng khoái, chủ yếu sống bằng du mục. Ban đầu họ thường xuyên bị người Liêu chèn ép, mãi cho đến khi công chúa Minh Dương, mẫu thân của Triệu Phổ, được gả cho Tiên Hoàng thì mới được Đại Tống bảo hộ. Sau này, bởi vì cặp mắt quái dị mà công chúa đã phải mang theo Triệu Phổ về đại mạc, lúc đó, hắn không những không bị xa lánh mà còn được các bộ tộc che chở, Đạt Thản lại càng yêu thương Triệu Phổ nhất.

Khi nhỏ Triệu Phổ đã sinh sống ở đại mạc một thời gian, tình cảm với tộc nhân rất sâu đậm. Đại mạc rộng lớn, lại không gò bó rất hợp với thiên tính tự do tự tại của Triệu Phổ, bởi vậy Triệu Phổ cực kỳ quan tâm tới các bộ tộc nhỏ ở sa mạc.

Hắc Phong Thành hôm nay là nơi mà các bộ tộc thích đến làm ăn buôn bán nhất, có bọn Triệu Phổ che chở, cuộc sông cũng rất yên bình hòa thuận.

Đạt Thản chẳng có chút cảm tình nào với Hoàng tộc họ Triệu, chỉ thích mỗi Bát Vương gia, hai người này đã nhiều năm rồi không gặp gỡ, vừa nghe hắn cũng tới, Đạt Thản tuy đã rất lớn tuổi rồi cũng muốn đích thân đến Hắc Phong Thành ôn chuyện xưa.

“Đáng tiếc Tiểu Tứ Tử không ở đây, nếu không Đạt Thản thấy nó rồi chắc chắn sẽ không muốn về nữa đâu.” Triệu Phổ nghĩ lại cảm thấy thú vị.

Đang nói chuyện thì Hạ Nhất Hàng và Bao Đại Nhân cũng vừa nói vừa cười đi vào, lúc sau cả Âu Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương cũng vào. Công Tôn thấy người tới càng lúc càng nhiều, nghĩ mình nên lánh đi thôi, mọi người ở đây đều là Chiếu tướng, hẳn là cần bàn chuyện quốc gia đại sự gì đó.

Triệu Phổ thấy Công Tôn có chút khó xử, bật cười ghé tai hắn trêu chọc: “Hay là ta phong ngươi làm quân sư nhé?”

Công Tôn liếc mắt lườm hắn.

Triệu Phổ cười xấu xa: “Không phải ngươi quá để ý à…”

Còn chưa nói xong thì Công Tôn đã ngầm cấu hắn.

Mọi người vừa mới ngồi xuống định nói chuyện thì Giả Ảnh đã chạy vào, nói với Triệu Phổ: “Nguyên soái, Khả Hãn Hồi Cốt phái đặc sứ tới.”

Triệu Phổ ngẩn người, có chút khó hiểu.

Hạ Nhất Hàng cũng cảm thấy quái, quan hệ giữa Đại Tống và Hồi Cốt không tệ lắm, dù sao thì cũng không có căng thẳng như với Liêu Quốc và Tây Hạ, có điều bây giờ không lễ không tết, sao phải phái đặc sứ tới chứ?

Triệu Phổ gật đầu ý bảo cho người vào.

Chẳng bao lâu, một nam tử trẻ tuổi mặc y phục người Hán tới, chào Triệu Phổ rồi lại hành lễ với mọi người, rất khéo léo.

Triệu Phổ đương nhiên biết hắn, vẻ mặt khó hiểu.

Âu Dương ngồi gần cửa, chỉ ghế bên cạnh bảo hắn ngồi xuống, khó hiểu hỏi: “Phó Khả Hãn tự mình làm đặc sứ à, xảy ra chuyện gì rồi? Đổi chủ rồi à?”

Công Tôn nghiêng đầu, hắn không biết người này, Hạ Nhất Hàng ngồi đối diện giới thiệu cho hắn: “Đây là Phó Khả Hãn của Hồi Cốt, A Mạc Sắt Nhĩ.”

Tuy Công Tôn không phải quân binh nhưng cũng biết rõ Phó Khả Hãn tương đương với Nhị bá chủ của người Hồi Cốt, tại sao lại làm đặc sứ tới đây?

Quan hệ của A Mạc Sắt Nhĩ với Triệu Phổ có vẻ không tệ lắm, ngồi xuống lắc đầu: “Ta phụng mệnh của Khả Hãn, xin Vương gia giúp đỡ.”

Triệu Phổ nghe xong cảm thấy mới mẻ: “Đổi chủ thật hả?”

A Mặc Sắt Nhĩ cười khổ xua tay: “Đương nhiên không phải, Vương gia đừng nói đùa nữa, tộc Hồi Cốt của ta sắp mất nước đến nơi rồi này.”

Mọi người giật mình.

Triệu Phổ kinh ngạc: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

“Chuyện liên quan đến ba vị Hoàng tử của Khả Hãn nhà ta, chỉ trong một đêm đã mất tích cả, Khả Hãn lo đến ngã bệnh dậy không nổi rồi.” A Mạc Sắt Nhĩ rầu rĩ.

Triệu Phổ nghĩ một chút: “Ba Hoàng tử sao? Ba huynh đệ Hạ Mễ Kỳ kia sao?”

A Mạc Sắt Nhĩ bất đắc dĩ gật đầu.

Công Tôn vẫn không hiểu, có điều hắn cũng không dám hỏi, có vẻ đang nói đại sự quốc gia thì phải.

Hạ Nhất Hàng bưng chén trà bên cạnh rất đúng lúc giải thích cho hắn: “Là ba con trai của Khả Hãn Hồi Cốt, A Hạ Nhĩ, A Mễ Nhĩ, A Kỳ Nhĩ, Triệu Phổ không nhớ nổi nên mới gọi tắt là Hạ Mễ Kỳ.”

Công Tôn gật đầu hiểu rồi, đồng thời, lại quan sát Hạ Nhất Hàng…. Người này thật tinh ý, hơn nữa tính cách rất ôn hòa lịch sự, nói năng cũng nhỏ nhẹ, nhìn qua chẳng giống quân binh chút nào. Trong Triệu gia quân này, có một Chiếu tướng lưu manh, một Chiếu tướng quái gở, một Chiếu tướng lắm miệng lại thêm một Đại Nguyên soái ma vương, Hạ Nhất Hàng quả thật là người tạo hảo cảm cho Triệu gia quân.

“Ba người kia mất tích thế nào? Bị bắt cóc hay là xảy ra chuyện gì chứ?” Bát Vương gia hỏi.

A Mạc Sắt Nhĩ, nói: “Chuyện thế này, ba người họ dẫn người ra ngoài săn bắn, cuối cùng chỉ có một tùy tùng quay về, nói là ba vị Vương tử đã vào Qủy Hải rồi.”

Triệu Phổ nhướng mày.

Âu Dương bưng chén trà uống một ngụm, gật đầu: “Hóa ra tự sát à.”

A Mạc Sắt Nhĩ đỡ trán.

Trâu Lương hỏi: “Bọn họ vào Qủy Hải làm gì?”

A mặc Sắt Nhĩ nói: “Có thể do bị người ta khiêu khích.”

Triệu Phổ sờ cằm: “Kể lại nghe chút đi.”

A Mạc Sắt Nhĩ gọi một tướng sĩ đi cùng đến, ý bảo hắn nói đi.

Tướng sĩ kia có lẽ là một trong những tùy tùng đi theo A Hạ Nhĩ hôm đó, đi tới nói rằng ba vị Hoàng tử vốn chỉ đi săn bình thường thôi. Vì gần đây thường có ngựa hoang đi qua cho nên bọn họ muốn bắt mấy con về.

Ba người này vốn dĩ võ công cũng không tệ lắm, trí tuệ cùng tuổi tác cũng tương đương nhau, hơn nữa, sức khỏe Lão Khả Hãn gần đây không tốt cho nên ba vị huynh đệ đều cạnh tranh rất dữ, ai cũng có thể trở thành Khả Hãn tiếp theo, thế lực của ba người cũng tương đương nhau.

Ba người vây bắt ngựa ở thảo nguyên, dùng khoảng ba ngày nhưng thu hoạch cũng không tốt lắm, vốn dĩ định sang đến ngày thứ tư thì sẽ trở về. Trên đường trở về mọi người nghỉ chân ở một khách *** bình dân… thì gặp được người quen.

“Người quen nào? Là người nước ngươi sao?” Triệu Phổ hỏi.

“Là người Bắc Hải.” Tùy tùng kia nói xong thì tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên.

Công Tôn bản năng hỏi: “Là người Bắc Hải nào?”

A Mạc Sắt Nhĩ nhìn Công Tôn một chút, từ nãy hắn đã tò mò rồi, vị công tử tư văn nhã nhặn này là ai đây? Ở đây, ngoại trừ người của Triệu gia quân, hắn có biết Bát Vương gia, người đen thui lại mặc áo bào đen kia thì chẳng cần phải hỏi, ai cũng biết đó là Bao Đại Nhân. Nhưng mà người thư sinh áo trắng ngồi bên cạnh Triệu Phổ này, hắn còn để ý thấy Hạ Nhất Hàng rất khách khí với thư sinh này nhưng lại không hề coi hắn là người ngoài. Triệu Phổ lại càng thân thiết cùng hắn. Nếu A Mạc Sắt Nhĩ không nhớ lầm thì chẳng phải Triệu Phổ ghét nhất là thư sinh sao?

“Vị công tử này là…” A Mạc Sắt Nhĩ tò mò.

Triệu Phổ nói: “Là quân sư nhà ta.”

A Mạc Sắt Nhĩ há miệng kinh ngạc.

Công Tôn đạp cho Triệu Phổ mấy cái dưới bàn, ý bảo – Ngươi không được nói lung tung.

Triệu Phổ lại rất nghiêm túc giới thiệu với A Mạc Sắt Nhĩ: “Quân sư nhà ta thực sự chính là Khổng Minh chuyển thế, tỏ tường quá khứ, biết rõ tương lai, thiên văn địa lý không gì không hiểu, hô phong hoán vũ tác đậu thành binh! Còn nữa, hắn còn là thiên hạ đệ nhất thần y, còn biết xem tướng số!”

A Mạc Sắt Nhĩ hít mạnh một hơi – Triệu Phổ nhặt được bảo vật à?

Công Tôn xấu hổ đến độ mặt mũi đỏ bừng, chân vẫn không ngừng đạp Triệu Phổ. Đúng lúc này, đột nhiên Hạ Nhất Hàng lại gọi: “Tiên sinh.”

Công Tôn sửng sốt.

Hạ Nhất Hàng mỉm cười nói: “Đạp nhầm người rồi.”

Công Tôn chớp mắt mấy cái, cúi đầu nhìn mới biết không phải mình đang đạp chân Triệu Phổ mà là chân Hạ Nhất Hàng nên xấu hổ xin lỗi.

Hạ Nhất Hàng tỏ vẻ chẳng còn cách nào khác, còn không quên bổ sung với A Mạc Sắt Nhĩ đang há hốc mồm: “Quân sư nhà ta thực sự thông minh tuyệt đỉnh.”

Tai Công Tôn đỏ bừng, cúi đầu tìm lỗ.

A Mạc Sắt Nhĩ vô cùng kinh hãi, nếu như chỉ nghe Triệu Phổ nói hắn có thể còn không tin lắm, thế nhưng nếu cả Hạ Nhất Hàng cũng nói thì tuyệt đối đáng tin, hơn nữa mấy người xung quanh đều liên tục gật đầu với mình, cho nên Phó Khả Hãn Hồi Cốt liền tin triệt để…. Chẳng bao lâu, toàn bộ đại mạc đều biết, Triệu Phổ đã mời một Thư sinh là Khổng Minh chuyển thế làm quân sư. Tất cả các quốc gia đại mạc lại khẩn cấp họp bàn thảo luận đối sách – Triệu Phổ lại sắp điên sao!

Trở lại chuyện trong quân trướng lúc này.

Tùy tùng kia lấy lại tinh thần, trả lời Công Tôn: “Ba vị Hoàng tử gặp Hiên Viên Phách.”

Vừa nghe đến ba chữ “Hiên Viên Phách”, mọi người xung quanh liền nhăn mày.

Thật ra, danh tiếng Hiên Viên Phách ở đại mạc cũng không tệ lắm, Hiên Viên Kiệt ở Bắc Hải vô cùng tàn bạo, chuyện này ai cũng biết, sau đó hắn thoái vị, Bắc Hải liền chia năm xe bảy. Lúc Hiên Viên Kiệt còn tại vị, Hiên Viên Phách là Hoàng tử có danh tiếng tốt nhất, tuy giờ chia cắt ra rồi, hắn cai trị bách tính của mình cũng không tệ, những chuyện xấu của Hiên Viên Phách thì chỉ có bọn Triệu Phổ biết mà thôi.

“Hiên Viên Phách nói gì với Hoàng tử nhà các ngươi?” Hạ Nhất Hàng tò mò.

“Thuộc hạ không biết.” Tùy tùng nói: “Bọn Vương tử ngồi trong nói chuyện, chúng ta canh phòng bên ngoài khách ***. Bọn họ chỉ hàn huyên một chút, Hiên Viên Phách có chuyện đi trước. Nhưng khi ra khỏi khách ***, các Hoàng tử lại luôn thảo luận về chuyện Qủy Hải, sau đó thì chuyển hướng đi đến Qủy Hải.”

Tất cả mọi người nhíu mày – Chắc chắn Hiên Viên Phách đã nói gì đó.

“Hình như ba vị Vương tử còn muốn cạnh tranh, thuộc hạ chỉ nghe được họ nói gì mà có dám đi hay không…. Sau đó thì cả ba đều cùng vào Qủy Hải.” Tùy tùng nói: “Tiểu nhân là tùy tùng do Phó Khả Hãn bố trí bên cạnh các vị Hoàng tử, Phó Khả Hãn đã dặn dò, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì phải về báo ngay cho nên tiểu nhân mới không vào Quỷ Hải.”

Mọi người hiểu được, thì ra thị vệ này là tai mắt A Mạc Sắt Nhỉ bố trí bên người ba Hoàng tử kia – Có điều, chuyện này có thể hiểu được, ba người này trẻ tuổi hăng hái ham ganh đua cho nên quả thực cần phả canh chừng một chút.

Triệu Phổ khẽ nhíu mày: “Vào Qủy Hải rồi không ra sao?”

A Mạc Sắt Nhĩ lắc đầu: “Không, đã bốn ngày rồi, Khả Hãn đã phái rất nhiều người vào tìm…. Nhưng trên đường đi lại xảy ra chuyện bất ngờ.”

Triệu Phổ nhíu mày: “Chuyện bất ngờ gì?”

“Có mấy nhóm nhân mã cũng đã mất tích, chúng ta cũng không dám tùy tiện vào Qủy Hải.” A Mạc Sắt Nhĩ buồn rầu: “Khả Hãn đã bị bệnh, hắn phái ta đến cầu cứu Vương gia.”

Triệu Phổ nghe xong hiểu được, lão Khả Hãn một lúc mất ba con trai, dù là ai cũng khó lòng sống nổi. Có điều Triệu Phổ cũng có chút không hiểu: “Ngươi muốn ta giúp thế nào? Ta chưa từng vào Qủy Hải thì sao có thể vào tìm được?”

A Mạc Sắt Nhĩ lắc đầu: “Chỉ xin Vương gia điều quân giúp tìm kiếm gần Qủy Hải thôi, hơn nữa… gần đây xung quanh khu này có rất nhiều người hành động, có thể hỏi được chút đầu mối.”

Triệu Phổ gật đầu: “Cũng đúng, không khó….”

Thấy A Mạc Sắt Nhĩ lo lắng, Hạ Nhất Hàng nói: “Chúng ta hiểu rõ, sẽ chú ý giúp các ngươi, có tin tức gì nhất định sẽ báo cho các ngươi ngay.”

A Mạc Sắt Nhĩ gật đầu, đứng lên, rồi lại có chút do dự.

Mọi người sớm nhìn ra hắn còn gì đó chưa nói.

Vì vậy, Trâu Lương đột nhiên hỏi: “Thực ra các ngươi biết rõ ba người đó vào Qủy Hải tìm cái gì phải không?”

A Mạc Sắt Nhĩ cau mày, cuối cùng cũng gật đầu.

“Tìm cái gì?” Âu Dương hỏi.

“Vương gia có nghe qua chuyện Mê Thành không?” A Mạc Sắt Nhĩ hỏi.

Triệu Phổ nhìn trời – Qủa nhiên.

“Đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết thôi mà.” Công Tôn nói.

Mọi người cau mày – Quân sư thật thông minh, lúc này đúng là nên khách sáo giả ngu.

A Mạc Sắt Nhĩ gật đầu: “Ta biết, thế nhưng…. Gần đây tin đồn đã nổi lên bốn phía rồi, Khả Hãn cũng đã phái người điều tra nhưng sợ ba Hoàng tử manh động cho nên mới không để lộ ra ngoài. Ta nghi ngờ Hiên Viên Phách biết chuyện này nên mới nói cho ba người họ. Các Hoàng tử nóng lòng thể hiện lại không biết trời cao đất rộng cho nên mới lâm vào nguy hiểm.”

Đám người Triệu Phổ hiểu rõ.

“Nếu vẫn không tìm thấy ba vị Hoàng tử, các ngươi sẽ làm thế nào?” Bát Vương gia hỏi A Mạc Sắt Nhĩ.

Phó Khả Hãn bất đắc dĩ nói: “Khả Hãn đã hạ lệnh, nếu trong vòng ba ngày vẫn không tìm được, hắn sẽ phái hơn mười vạn đại quân vào Qủy Hải tìm kiếm.”

Khóe miệng Triệu Phổ giật một cái: “Đây là hạ lễ Khả Hãn các ngươi phái đi chôn cùng ba vị Hoàng tử hả?”

A Mạc Sắt Nhĩ cũng buồn rầu: “Hiện tại quân tâm rất bàng hoàng, ai cũng không muốn vào Qủy Hải, nhưng mà có thể Khả Hãn sẽ không chịu bỏ qua chuyện con trai của mình như vậy…. Có thể hắn còn đích thân dẫn binh vào nữa.”

Mọi người cấm ngữ – Đây chẳng phải màn kịch vong quốc thật sao.

Triệu Phổ gật đầu, nói: “Ta chỉ có thể làm hết sức, nhưng mà ngươi vẫn nên trở về khuyên can Khả Hãn của các ngươi, không thể phái binh vào Qủy Hải, nếu hắn muốn vào thì cứ tự mình vào đi, không ra được thì nhường ngai vị Hoàng đế cho ngươi, dù sao thì người làm Hoàng đế cũng không tệ đâu.”

A Mạc Sắt Nhĩ bất lực nhìn Triệu Phổ: “Vương gia muốn xui ta soán vị sao?”

Triệu Phổ cười gượng: “Nếu như soán vị có thể cứu hơn mười vạn binh Hồi Cốt ta cảm thấy ngươi cũng nên thử đi, nhất định sẽ có rất nhiều người ủng hộ ngươi đó.”

A Mạc Sắt Nhĩ thở dài, nhưng mấy tướng sĩ đi theo hắn lại nhìn Triệu Phổ một cái, ánh mắt họ rõ ràng như đang nói – Tri âm à! Qủa nhiên ngươi hiểu bọn ta.

Sau khi tiễn A Mạc Sắt Nhĩ đi rồi, Công Tôn hỏi Triệu Phổ: “Ba Hoàng tử kia vào Qủy Hải rồi còn sống được sao? Chúng ta giúp kiểu gì?”

Triệu Phổ nói: “Chỉ có thể phái người đến xung quanh bên ngoài xem thôi, nhưng mà chắc khó cứu.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Công Tôn hỏi.

Triệu Phổ cười, sờ đầu hắn: “Thư Ngốc ngươi đừng lại bắt đầu dùng tấm lòng bồ tát mà nghĩ về chuyện giao tranh trên chiến trường, ngươi tưởng A Mạc Sắt Nhĩ kia tới cầu cứu thật à? Hắn tới chẳng qua chỉ là muốn cho ta biết, việc hắn soán vị là chuyện bất đắc dĩ. Nếu ta cho hắn một câu trả lời chắc chắn, hắn sẽ yên tâm soán vị, nếu không sao hắn có thể tự mình đi làm một chuyện không công chứ?”

Công Tôn suy nghĩ một chút, cũng hiểu – Có điều như vậy cũng chẳng sao, ba Hoàng tử chẳng biết trời cao đất rộng này còn tự tiện xông và nơi nguy hiểm, không để ý đến mười vạn đại quân có thể sẽ chôn thân cùng mình, chưa nói đến việc Hồi Cốt có mất nước hay không, chỉ cần biết như vậy sẽ có bao nhiêu gia đình sẽ tan vỡ đây chứ? Nói chung, nhìn vào hành động chẳng biết phân biệt nặng nhẹ này của họ, A Mạc Sắt Nhĩ đúng là thích hợp làm Khả Hãn hơn, dù sao hắn cũng còn trẻ.

“Tiểu tử Hiên Viên Phách kia.” Triệu Phổ lẩm bẩm: “Hắn có ý đồ gì đây? Bắc Hải cách thảo nguyên rất xa, sao lại tới đó nhỉ? Chẳng lẽ cố ý chờ ba tên ngốc kia sao?”

Hạ Nhất Hàng tìm thám tử tới, bảo bọn họ đi hỏi thăm một chút xem bọn người Hiên Viên Phách kia đang ở đâu.

Ngồi thêm một lúc nữa, mọi người đều trở về lều của mình. Công Tôn vừa đứng lên thì Triệu Phổ đã đưa cho hắn gì đó.

Công Tôn cầm lấy xem, lại càng hoảng sợ, Triệu Phổ cho hắn một khối lệnh bài Cửu Long, cả một kim ấn nữa, vì vậy rất kinh ngạc nhìn Triệu Phổ: “Đây là cái gì?”

“Ấn của Quân sư mà.” Triệu Phổ rất chăm chú.

Công Tôn há to miệng: “Ngươi đừng đùa!”

Triệu Phổ nhướng mi: “Ta đâu có đùa? Ta rất nghiêm túc nói phong ngươi làm quân sư mà.”

Công Tôn tức giận: “Ta không…”

“Ngươi không cá gì? Chẳng phải Chư Cát Lượng kia chỉ nhiều hơn ngươi mỗi cái quạt lông ngỗng thôi sao? Nếu ngươi thích ta đi mua cho ngươi một cái.” Triệu Phổ lại nói năng vớ vẩn.

Công Tôn đang luống cuống, Hạ Nhất Hàng bên cạnh nói qua: “Tiên sinh đừng từ chối, tiên sinh là người đa mưu túc trí, dư sức làm một quân sư.”

Công Tôn xấu hổ, quân sư…

Nói xong, Hạ Nhất Hàng chỉ công văn trên bàn, nói: “Đây là ghi chép công việc Nguyên soái làm mỗi ngày, bình thường đều do Nguyên soái nói, mạt tướng ghi lại, bây giờ có thêm tiên sinh thật quá tốt!”

Công Tôn há to miệng.

Hạ Nhất Hàng rất hài lòng giới thiệu qua cho Công Tôn về công việc của quân sư, nói cho cùng chính là người chuyên ghi chép các loại công văn của Triệu Phổ, thuận tiện bàn chuyện chiến lược, cùng hắn thị sát, hiến kế cho hắn, … vân vân và mây mây… Nói chung đều là mấy chuyện vớ vẩn thường nhật vì làm gì có chiến sự đâu.

Nói xong, Hạ Nhất Hàng vô cùng vui tươi sảng khoái chạy mất, vẻ sảng khoái thỏa mãn như được siêu thoát hiện đầy cả mặt.

Tất cả mọi người lúc này đều lặng lẽ nhìn thoáng qua Công Tôn đang chuyên tâm xem công văn – Đây đều là công việc của Hạ Nhất Hàng lúc trươc, cuối cùng thì Lão Hạ cũng có thể giải thoát, không cần làm nô dịch cho Triệu Phổ nữa rồi.

Triệu Phổ tủm tỉm cười ngồi xem Công Tôn phê duyệt công văn bên cạnh, cả cái dáng vẻ chăm chú đọc sách cũng thuận mắt không chịu nổi, ngay cả chữ cũng đẹp hơn Hạ Nhất Hàng cả vạn lần.

Tất cả mọi người đều cảm khái – Có Công Tôn tiên sinh, mọi người cũng chẳng cần lo Nguyên soái không thèm xem công văn nữa rồi…

Bao Đại Nhân sờ râu – Ái chà, Công Tôn tiên sinh bị đoạt mất rồi.

***

Mà lúc này, trong Sạn đạo tị phong.

Tiếu Tấn dẫn người an bài cho A Hạ Nhĩ xong, xuống lầu ngồi xuống, nhỏ giọng nói với Long Kiều Quảng: “Trên lầu có mười ba gian phòng, chỉ ba gian có người, một gian ngoài cửa có thủ vệ, nhìn qua y phục thì là người Bắc Hải.”

Tiếu Tấn vừa mới nói xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau cau mày – Bắc Hải sao?