- Ê ê Hùng, hình như khu rừng này không phải rừng thông đâu. Đây là rừng hỗn giao đấy.
- Sao mày nói vậy?
- Nhìn đi, chỗ đó có cây lá rộng kìa. - Phúc chỉ. Tôi nhìn theo thì đúng thật, nhưng chuyện này có liên quan gì đâu.
Lauriel vỗ tay "Bốp bốp" ra hiệu cho cả bọn tập trung. Một binh đoàn ma cây đang đến. Tôi bảo:
- Hai người lùi lại đi, để tôi.
Có khoảng hai mươi tên. Tôi niệm chú tạo ra hàng loạt dây rừng rơi xuống trói chặt bọn chúng. Xong xuôi, tôi nhảy lên ném liên tiếp phi tiêu về phía bọn chúng. Bọn chúng nằm xuống sạch sẽ không chừa tên nào. Tôi đập tay:
- Tuyệt.
- Sao chúng yếu vậy ta... - Lauriel thắc mắc - Bình thường chúng cũng dai lắm mà. Có thể có phục kích.
Nhưng đợi mãi không thấy ai. Phúc hỏi Lauriel:
- Giờ chúng ta phải làm gì?
- Việc của chúng ta là đánh bại toàn bộ khu rừng này, sau đó đi đến sa mạc Kalahari, rồi từ đó đi bằng đường sông đến lâu đài Bóng Đêm.
Tôi hỏi:
- Chị có bản đồ không?
- Đây này. - Lauriel mở bản đồ lên. Tôi nhìn bản đồ một lúc rồi bảo:
- Tại sao chúng ta phải đánh một vòng vậy? Đi từ khu rừng Chạng Vạng đánh ngang qua lâu đài của tên Volkath chằng phải nhanh hơn sao?
Lauriel lắc đầu:
- Không thể đâu. Đường tạt ngang đó bị chận bởi một hệ thống hàng rào lớn, nhóc không có cách nào vượt qua nó được đâu.
- Thế à? Hệ thống đó thế nào? - Phúc hỏi.
- Đó là hệ thống hàng rào phóng điện, hoạt động trong bán kính một ki-lô-mét và cao một ki-lô-mét. Nó vẫn phóng được điện trong lòng đất đấy.
- Lấy máy bay bay qua! - Phúc đáp.
Lauriel ngạc nhiên:
- Máy bay là cái gì?
- À quên... bà nội này có biết đâu. Đúng rồi, chị là thiên thần mà.
- Bay thì chị bay được, nhưng làm sao mà chở nổi hai đứa.
Tôi bảo:
- Thôi, chúng ta đi như lúc đầu Lauriel nói đi. Mình vô đây là để luyện tập mà.
- Phải.
- Vậy giờ chúng ta phải làm gì?
Lauriel đáp:
- Trước khi trả lời thì ta xin nói trước một điều: thời gian, chấn thương ở thế giới này là thật, nếu hai đứa chết ở đây là coi như chết luôn, nhớ điều đó.
- Vâng ạ.
- Giờ thì chúng ta bắt đầu hành trình thôi, mục tiêu là lâu đài của tên Volkath.
Cả nhóm bắt đầu xuất phát. Lúc này là ba giờ chiều, cả nhóm đi xuyên rừng. Lauriel dáo dác nhìn xung quanh, cô luôn cảnh giác với kẻ thù. Tôi và Phúc lúc đầu cũng rất tập trung, sau đó dần thả lỏng ra rồi nói chuyện vui vẻ.
Đến chừng tối, cả đám dừng lại, dựng lều rồi đốt lửa trại. Lauriel thắc mắc:
- Tại sao mình đi từ chiều đến giờ mà lại không gặp kẻ nào nhỉ.
- Có gì ăn không chị?
Lauriel rút trong túi ra:
- Đây này, mấy cái này là quả mọc trong rừng, ta nghĩ là ăn được.
- Đúng vậy, ăn được. - Phúc lẩm bẩm rồi cho vào mồm - Ê, quả này ngộ à nha. Y như ăn cơm vậy.
- Nhóc nói đúng.
Tôi hỏi:
- Quả này mọc ở đâu hả chị?
- Ta thấy có một khu rất nhiều cây như thế, ta lấy cho vào balo để dành ăn dần.
Đang ăn và trò chuyện vui vẻ thì có tiếng sột soạt. Có người.
- Mấy đứa cẩn thận.
- Này mấy tên kia, ai cho đốt lửa trại ở đây! - Có tiếng quát. Tôi nhận ra đây là giọng Krixi. Cô ấy bước ra:
- Các ngươi dám...
- ...
- CHẾT NÀY! - Krixi tung bão lá về phía tôi khiến tôi bị hất lên cao. Phúc rút thanh kiếm đang cắm ở dưới đất lao lên. Nó tung một cú chém nhưng Krixi đã ưỡn người về phía sau né đường kiếm.
Lauriel đoán được di chuyển, cô đã di chuyển ra phía sau từ trước, chờ Krixi lùi lại và tung ngay "Phán xét".
- Coi đây! - Lauriel tung "Con đường phán xét". Thế nhưng xung quanh Krixi xuất hiện một lớp băng giá, Phúc đánh mạnh vào mấy lần nhưng không xi nhê.
Lớp băng tan chảy dần, Krixi tốc biến ra khỏi vùng chiêu. Lauriel lướt theo nhưng không kịp.
- Tức thật.
Tôi hét lên:
- Còn có ta đây! - Tôi ném một cái phi tiêu về phía Krixi - Thuật nhân bản!
Tức thì, hàng loạt phi tiêu xuất hiện. Krixi nấp vào sau gốc cây né đòn.
- May thật.
- Ai may? - Tôi xuất hiện cạnh Krixi rồi tung ngay Andurasengan về phía cô ấy. Krixi bị đâm xuyên qua gốc cây rồi ngã văng xuống đất.
Phúc mừng rỡ:
- Tuyệt quá Hùng ơi! - Nó chạy lại chỗ Krixi dùng thanh kiếm đâm vào cô ta để giải quyết cho xong. Nhưng không, đó là một cú lừa. Krixi lăn qua một bên né cú đâm rồi đá văng Phúc lên cao. Xong, Krixi bay lên cao dùng chân bổ mạnh vào ngực Phúc khiến nó rơi xuống, đất lún một hố nhỏ.
Tôi trố mắt:
- Cái gì ghê vậy trời?
- Nhóc, yểm trợ cho ta. - Lauriel lướt lên. Krixi đã đoán trước được tình huống này, cô tung Bão lá bên dưới chân. Lauriel trúng đòn bay lên cao.
- Đừng tưởng bở! - Krixi bay lên định nện Lauriel, nhưng cô rướn người né được.
Ở bên dưới, tôi làm một cái phi tiêu thật lớn rồi ném:
- Chết này!
Lauriel đợi cái phi tiêu gần tới rồi lướt về phía sau khiến Krixi bị bất ngờ không kịp phản kháng, lưỡi của phi tiêu ghim trúng ngực.
- GOAL! - Tôi nhảy lên ăn mừng. Krixi rơi xuống rồi tan biến.
- Ảo ảnh! - Lauriel kêu lên - Nhóc đừng vội mừng, đó chỉ là ảo ảnh thôi. - Lauriel hạ cánh từ từ xuống chữa thương cho Phúc.
Thế nhưng chưa kịp xuống tới nơi, Lauriel hét to:
- Nguy hiểm, bướm ảo đấy!
Bướm ảo bay ra. Lauriel lăn người trên không trung né bướm ảo. Tôi chạy lùi lại hòng giãn khoảng cách. Thật may mắn, nó không tới chỗ tôi.
Bất ngờ bướm ảo biến thành người thật rồi đấm mạnh vào mặt tôi khiến tôi bất tỉnh tại chỗ. Krixi lao tới định giết tôi.
- Đừng có hòng! - Phúc đứng dậy vọng thanh kiếm xuống đất - Thổ thuật: đầm lầy tử thần.
Đất xung quanh nó nhão nhoẹt rồi dần dần kéo mọi thứ xuống. Thật may là lúc nãy Krixi đấm tôi văng ra nên tôi không bị ảnh hưởng bởi đầm lầy.
Lauriel hạ cánh xuống, cô làm dịu cơn đau của Phúc và giúp tôi tỉnh dậy, cộng với ma thuật sinh mệnh thì cả nhóm đã ổn định. Phúc bảo:
- Yên tâm, tao hạ được rồi.
- Không đâu, đó chỉ là ảo ảnh.
- Nữa hả? - Phúc ôm đầu.
Lauriel lẩm bẩm:
- Kể ra cô ta kinh thật, biến bướm ảo thành thật luôn.
- Được rồi, lúc nãy Krixi tung bướm ảo theo hướng này, vậy thì... Lùi lại đi, để tao.
Nói rồi nó đưa mũi kiếm vào miệng. Tôi lẫn Lauriel ngơ ngác không biết để làm gì.
- Đại hỏa cầu! - Phúc rút kiếm rồi thổi ra một quả cầu lửa lớn. Quả cầu lăn về phía trước càn quét mọi thứ. Thế nhưng, đang lăn thì bất chợt nó dừng rồi tắt hẳn. Phúc ngạc nhiên:
- Cái gì vậy?
Ngay lập tức tôi di chuyển ra phía sau. Đúng như tôi đoán, Krixi sử dụng một cây trung quân cổ thụ. Ơ khoan, cây trung quân thuộc kiểu cây leo chứ đâu phải cây thân gỗ.
Mặc kệ chuyện đó, ngay lập tức tôi sử dụng Andurasengan vào người Krixi khiến cô ấy bị hất văng về phía trước, sấp mặt rồi lại biến mất.
- Lại là ảo ảnh!
- Mưa sao băng! - Có tiếng nói. Đột ngột từ trên trời rơi sao băng xuống khiến tôi chạy tuột quần nhưng vẫn không thoát được. Ăn bốn phát sao băng vào đầu, tôi bất tỉnh tại chỗ.
Một cái bướm ảo nữa xuất hiện. Lauriel nhanh chóng tạo "Phán xét". Cô lả lướt múa giữa vùng ma thuật khiến Krixi không thể nào xử lí được gì. Cái ảo ảnh nhanh chóng tan biến.
Phúc đã đoán trước, nó nhảy vào chỗ Krixi đang nấp rồi tung ngay một cú chém. Cú đó chém xoẹt ngang áo và rách một đường. Krixi dùng bão lá hất tung Phúc lên.
Lauriel thấy vậy băng vào yểm trợ. Ba luồng ánh sáng cùng với chiêu thức "Con đường phán xét" là đủ cho Krixi ăn một mớ sát thương chuẩn.
- Ngươi nghĩ chỉ nhiêu đó là đủ sao? Không có chiêu cuối mà dám lao vào à!
Krixi nắm áo Lauriel rồi tung ngay một loạt cú đấm vào bụng cô. Lauriel không phản kháng được, đến khi bị ăn đấm quá nhiều dẫn đến hộc máu thì Krixi mới thả cô xuống.
- Hai đứa.
- Hừ hừ... sao giờ đây... - Phúc ngồi trên ngọn cây mà run cầm cập. Hai người mạnh nhất đã bị đánh bại, một mình Phúc làm sao có cửa để chơi lại.
Trong khi đó, Krixi ở bên dưới dáo dác nhìn xung quanh xem Phúc đang ở chỗ nào. Nhưng từ trên ngọn cây nhìn xuống, nó thấy rất rõ hành tung của Krixi. Phúc cầm chắc thanh kiếm trong tay, quyết định là tấn công. Dĩ nhiên, nó thừa hiểu rằng nếu thất bại thì chắc chắn cả đội sẽ chết mãi mãi.
Để chắc chắn, nó tính toán khá kĩ lưỡng. Sau khi tính xong, nó bắt đầu. Phúc đánh mạnh vào cái cây tạo sự chú ý cho Krixi.
- Cái gì vậy? - Krixi nhanh chóng chạy lại - Có gì đâu nhỉ? Không lẽ mình nghe lầm?
Phúc ở trên cao liền nhảy xuống:
- XEM ĐÂY! NHÁT CHÉM HOÀNG KIM!
- ÁAA!!! - Krixi bị chém trúng lưng, cô ngã ra phía trước. Máy chảy ra, nhưng ở phía sau thì không thể dùng tay chặn máu lại.
Phúc ghim thanh kiếm xuống đất:
- Thổ thuật: đầm lầy tử thần!
Krixi cố bay lên nhưng không thoát được, cô bị nhấn chìm xuống vũng bùn. Để chắc ăn, Phúc chừa lại cái đầu của Krixi. Và đúng như nó dự tính, đây lại là ảo ảnh.
- Bắt ta đâu dễ. - Krixi ngồi trên cây nói xuống.
- Đáng ghét!
- Giờ thì chết đi! - Cô ấy tung mưa sao băng.
Phúc nhanh chóng lao lên chỗ Krixi nhưng bị bốn ngôi sao băng đẩy lùi ra phía sau. Chỉ chờ có thế, Krixi tung bão lá. Phúc bị hất tung lên, thanh kiếm văng ra xa.
- Đòn quyết định! - Krixi tung bướm ảo.
Phúc không biết mình nên làm gì, đang lơ lửng trên không trung thì thấy có sợi dây leo liền bám vào. Thật may mắn, dây leo đủ để cho Phúc né được đòn bướm ảo này khi cậu ta bay xa hơn so với tầm đánh của chiêu thức.